Khang Đằng:
Bắt đầu từ phong thư này thật sự đã không còn cách nào gửi những bức thư của em ra ngoài nữa, anh tốt nghiệp, địa chỉ này từ đây chân chính mất hiệu lực.
Nhưng dẫu gửi hay không cũng không sao cả, em vẫn có thể tiếp tục viết, mọi người luôn nói trái đất tròn, em luôn cảm thấy có một ngày chúng ta có thể sẽ gặp nhau.
Con người của em chính là mù quáng lạc quan như vậy, nhưng có lúc cảm thấy vậy cũng đâu có gì xấu, ít nhất cho bản thân một tia hi vọng, anh nói xem có đúng không?
Thi đại học kết thúc, anh nhất định không thể chờ đợi được nữa chuẩn bị nghênh đón cuộc sống mới, sau đó anh sẽ có thế giới hoàn toàn mới, có môi trường sống mới, môi trường học tập mới, e rằng không lâu sau đó, ở trong sân trường đại học anh sẽ gặp được người khiến anh động lòng.
Thật ra rất kì lạ, nghĩ đến việc anh có thể sẽ yêu người khác, em cũng không cảm thấy khổ sở, chỉ là có chút hơi mất mát, có thể là bởi vì em biết được anh không thích em?
Bởi vì biết anh sẽ không thích em, cho nên chỉ hy vọng anh có thể gặp được một người khác tốt với anh, thật lòng yêu anh, quý trọng anh, em đây có tính là "tình yêu to lớn" không? Ha ha ha em tự tâng bốc bản thân, anh đừng cười lời em nói.
Buổi trưa hôm nay khi về em theo thói quen đến kiểm tra hòm thư nhà em, thật ra em biết, nơi đó không thể có thư, nhưng mỗi ngày vẫn muốn nhìn một lần, anh biết không, trên hòm thư nhà em có một cành hoa bách hợp cắm ở đó.
Hoa nở rất đẹp, rất thu hút, không biết là ai cắm vào trên đó.
Em lúc đó có thể là do choáng váng, còn cho là anh đã đến rồi.
Rất ngu xuẩn đúng không anh? Làm sao có khả năng anh đến tìm em chứ?
Em mang hoa về nhà, cắm hoa vào trong một chiếc bình, mẹ em hỏi em là hoa ở đâu ra, em nói là từ trên trời rơi xuống.
Mặc dù biết không thể, nhưng em vẫn tự nói với bản thân là hoa anh tặng, vì bù đắp những bức hồi âm anh nợ em suốt năm tháng qua.
Khang Đằng, dù cho đó không phải anh, cũng đừng vạch trần em có được không?
Hãy để em tự lừa mình dối người trong phút chốc đi, dù sao hoa này, sớm muộn cũng phải tàn.
Đúng rồi, còn có một việc.
Buổi trưa em ở nhà ăn cơm xong nghỉ ngơi một lúc thì lại phải đi học, khi vừa xuống dưới lầu lại phát hiện có một nam sinh xa lạ ở dưới lầu đi qua đi lại.
Khi em đi ra ngoài anh ta hình như sợ hết hồn, thật ra em cũng sợ hết hồn, tiểu khu nhà em sống này tổng cộng chỉ có mấy tòa nhà, đều là nhà đồng nghiệp bạn bè của cha mẹ em, mọi người đều quen biết nhau, nhưng từ trước tới nay em chưa từng gặp nam sinh này.
Anh ta cao cao gầy gò, đứng ngược nắng nhìn về phía em khiến trong phút chốc nghĩ tới anh.
Lúc đó em nghĩ, nếu như đó là anh thì thật tốt.
Đều là em không tốt, bỗng dưng lại bắt đầu nhớ anh.
Mấy ngày trước em đọc nhiều lần quyển báo danh thi đại học được gọi là "Bí tịch" kia, chỉ tìm những trường đại học ở thành phố quê hương anh, mẹ em vẫn muốn em thi một trường ở gần nhà em, hơn nữa cũng không muốn em mới học lớp 11 đã tham gia thi đại học, mẹ em cảm thấy được ôn tập nhiều hơn một năm điểm có thể sẽ càng tốt hơn.
Em không quan tâm được nhiều như vậy, lần này em quyết định không nghe lời của mẹ.
Mùa hè này trôi qua em sẽ lên lớp 11, thêm một năm nữa, sang năm vào lúc này em đã có thể đến thành phố của anh tìm anh.
Tuy rằng em cũng biết, có thể anh sớm đã không còn ở nơi đó.
Khang Đằng, nếu như có một ngày chúng ta ở trên đường tình cờ gặp nhau, anh có nhận ra em hay không?
Em nói quá buồn cười rồi, bởi vì xưa nay chưa từng nhìn thấy dung mạo anh ra sao, nếu như có thể, em hi vọng anh sẽ gọi em lại, dù cho chỉ là gọi tên en một tiếng sau đó nói với em là đã nhận lầm người rồi cũng được.
Ít nhất để cho em biết, anh vẫn còn nhớ em.
Tề Nhạc Tư
Ngày 15 tháng 6 năm 2006