Ngày 28 tháng 3 năm 2007
Mười ngày liền trôi qua, tôi vẫn chưa nhìn thấy Tề Nhạc Tư.
Em thật sự không trở lại.
Hôm nay học xong tôi đến siêu thị cạnh trường mua một quyển nhật ký mới, bởi vì hai quyển nhật ký kia Tề Nhạc Tư không trả lại cho tôi.
Ngày đó tôi viết xong thư hồi âm, đi thẳng đến nhà em, tôi không gặp được em, chỉ đem thư đặt ở trong hòm thư, sau đó cắm một nhánh hoa bách hợp.
Hoa bách hợp giống như ám hiệu giữa chúng tôi, chỉ cần có hoa, là báo hiệu sẽ có thư.
Ngày đó tôi đứng chờ một lúc, không thấy em trở về, thực sự không thể tiếp tục chờ nữa, tôi quay lưng trở lại trường.
Kỳ thực tôi có chút hối hận rồi, nếu tôi cố đợi thêm một chút, có lẽ còn có thể gặp em thêm một lần.
Từ sau bức thư lần trước em viết gửi tôi đến bây giờ, tôi không đếm đã bao ngày trôi qua, nói chung, tôi không gặp lại em.
Không có người quấn lấy tôi, không ai không ngừng gửi nhắn tin cho tôi, cũng không còn ai một lần lại một lần lải nhải nói thích tôi nữa.
Tề Nhạc Tư không thấy, em đột nhiên xông tới, lại đột nhiên bứt ra rời đi.
Chi dù, việc em rời đi là do tôi tạo thành.
Tôi cần phải vui vẻ, tôi quả thật cũng vui vẻ.
Em không liên hệ lại với tôi thể hiện rốt cục em cũng nghĩ rõ ràng thông suốt, em đi về thế giới của em, tự lo liệu cuộc đời của em, vì tôi hi sinh nhiều như vậy, đợi đến sau này em trưởng thành nghĩ lại nhất định sẽ hối hận.
Tôi nào có thể gánh chịu nổi phần trách nhiệm này đâu?
Tôi đến cuộc đời của chính mình cũng không gánh chịu được.
Thế nhưng, vui vẻ thì vui vẻ, mất mát đương nhiên cũng có.
Cuộc sống của tôi lập tức trở nên trống rỗng, giống như tôi vốn dĩ đang chen chúc trong biển người, phút chốc, đất trời rộng lớn chỉ còn lại mình tôi.
Gần đây tôi rất dễ thất thần, đều là vì nhớ Tề Nhạc Tư.
Tôi rất nhớ em, mặc dù em đến mì ăn liền nấu cũng không ra gì.
Có lẽ đời này tôi cũng sẽ không gặp được ai giống như Tề Nhạc Tư nữa, nhưng người như em, cả đời gặp được một lần cũng đủ rồi.
Tôi không nên như vậy, rầu rĩ không vui, buồn bực lo lắng.
Tề Nhạc Tư không tới tìm tôi nữa rõ ràng chính là điều tôi hy vọng, cũng do một tay tôi tạo thành, tôi có tư cách gì ở đây mà than thở chứ?
Đọc xong quá khứ của tôi vẫn muốn đến gần tôi như cũ, cái đồ ngốc này, thực sự là đủ khiến người ta lo lắng, em ngốc nghếch như vậy, sau này bị người khác lừa thì phải làm sao bây giờ, không phải mỗi một người dẫn em đi thuê phòng đều có thể giống như tôi dừng đúng lúc.
Hi vọng em tự cầu phúc cho bản thân đi.
Mà dù có tự cầu phúc, tôi vẫn còn lo lắng cho em.
Tề Nhạc Tư không đến, cuộc sống của tôi cũng phải trôi qua.
Mẹ gọi điện thoại tới nói muốn gửi sinh hoạt phí cho tôi, tôi lười nói chuyện với mẹ. Con người bận rộn một chút mới có thể không nghĩ bậy nghĩ bạ, tôi đã nhận được lời mời vòng bán kết giải thi đấu văn học, cần thiết phải đến thành phố của họ để tham gia thi đấu, thời gian còn một tháng, tôi phải chuẩn bị thật cẩn thận.
Đây có lẽ là lần cuối cùng tôi tham gia cuộc thi này, còn nhớ mấy năm trước Tề Nhạc Tư rất chờ mong tôi tham gia, nhưng mấy năm đã trôi qua, chỉ sợ em đã quên những gì từng nói.
Đã quên rồi cũng tốt.
Con người không thể sống mãi trong quá khứ, câu nói này đối với tôi mà nói không thích hợp, bởi vì tôi không đi ra ngoài, nhưng đối người khác mà nói có thể dùng được.
Hi vọng em đã quên đi tôi.
Sau này tốt nhất đừng gặp lại, không phải nhắc nhở lẫn nhau chúng ta từng quen biết.
Tất cả đều rất tốt.