Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 29: Chương 29




Mạc Thần Trạch cúp điện thoại của Diệp Hiên, tiếp tục trộm quan sát phát sóng trực tiếp. Mạc tổng kiên cường bất khuất, bình tĩnh như “chó già”*. Anh trực tiếp phớt lờ một mảnh bình luận “ha ha” đang cười nhạo anh đã bị phát hiện, bất kể là bị phát hiện hay lộ tẩy, anh đều không thèm quan tâm, dù sao cũng là cố ý.

(*Chó già - 老狗: cụm từ được sử dụng trên mạng để chỉ một người trầm ổn và trưởng thành.)

Ánh mắt nhu hòa của Mạc Thần Trạch dừng lại ở xưng hô “anh rể”, gật gù hài lòng, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều. Anh vô cùng bình tĩnh tiếp tục xem phát sóng trực tiếp, cho đến khi Cố Tiểu Khả đưa nhóm thú cưng trở lại nhà trẻ, anh mới cất di động vào.

Lượng pin di động kia, cực kỳ đủ.

Mạc Thần Trạch “ngay thẳng” hoàn toàn không để tâm đến những lời nói dối mà anh vừa nói, anh nhướng mày nhìn Cố Tiểu Khả, nhoẻn miệng cười, hoàn toàn không e dè.

Cố Tiểu Khả: “......”

Sóng bình luận vừa “ha ha ha”, vừa xuất hiện những bình luận.

[ Aishhh chết tiệt! Anh rể, mặc dù anh khá là đẹp trai, nhưng thái độ này của anh lại quá không biết xấu hổ đó nha. Thực sự chính là khiêu khích! ]

[ Chị hai, đả đảo ảnh đi! Bắt ảnh quỳ trên vỏ sầu riêng đi, hay là quỳ trên điều khiển truyền hình mà không được phép đổi kênh! ]

Ấn đường của Cố Tiểu Khả nhíu lại, không quan tâm đến khu bình luận. Sau khi về đến nhà, cô đặt chiếc điện thoại đang dùng để phát sóng trực tiếp trên đầu tủ ở cửa ra vào, hai tay rảnh rỗi. Nhóm học sinh chó tự động xếp thành hàng. Trước hết, Pitt Vàng là chú chó đầu tiên tiến lên một bước làm mẫu cho các bạn nhỏ. Cố Tiểu Khả ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp cạnh cửa ra vào, đã mang bao tay dùng một lần. Chú chó săn lông vàng ngoan ngoãn đứng trước mặt cô, cổ hơi nghểnh lên, chờ viện trưởng lấy khăn ướt thú cưng ra và lau miệng cho nó. Sau đó, các bạn nhỏ đáng yêu khác cũng háo hức xếp hàng. Cả đám tiến lên, bắt chước động tác của Pitt Vàng, ngẩng cao đầu chó, chờ được lau mặt và lau miệng. Lau xong một cái thì di chuyển một bước, rồi tiếp tục xếp hàng ở cuối hàng, tạo thành một chu trình khép kín. Nhóm bạn lông lá bù xù vô cùng tuân thủ kỷ luật này thật sự quá dễ thương làm cho các fans trong phòng phát sóng trực tiếp muốn cạn máu.

Sau khi lau miệng xong, kế tiếp là bắt đầu lau mông nhỏ. Khi đến lượt của mình, các bạn nhỏ lập tức xoay người lại, chu cái mông nhỏ về phía viện trưởng, chờ cô lau mông cho bọn nó. Tất cả các chú chó đều đã được lau chùi sạch sẽ, Cố Tiểu Khả đứng dậy, lấy ly rửa chân của từng bạn nhỏ từ trong ngăn tủ ra. Đầu tiên, cô kiểm tra bàn chân của từng chú chó, rửa sạch các dị vật nhỏ. Sau đó, cô đổ đầy nước ấm vào ly rửa chân, đặt chân của những chú chó vào trong đó.

Những chú chó đã ra mồ hôi trong lúc bọn chúng đi bộ, tuyến mồ hôi của bọn chúng chủ yếu phân bố ở đầu lưỡi và đệm chân. Khi tuyến mồ hôi đang giãn nở, không thể trực tiếp dùng nước lạnh để rửa, mà phải chờ một lúc cho nó ổn định lại và dùng nước ấm để rửa.

Nhóm bạn nhỏ lại bắt chước động tác của Pitt Vàng, đặt cái chân nhỏ vào trong ly rửa chân. Sau khi rửa xong một cái chân nhỏ, sẽ tự giác nhấc lên và đưa tới cho viện trưởng, để cô dùng khăn lông đặc biệt lau khô móng vuốt giúp bọn chúng. Rửa chân không chỉ có thể loại bỏ cặn bã vật lạ có thể bám trên móng vuốt của chó, còn đóng vai trò cơ bản trong việc giữ gìn vệ sinh môi trường trong nhà.

Cố Tiểu Khả vừa lau móng vuốt cho nhóm bạn nhỏ, vừa giảng giải cho các fan trong phòng phát sóng trực tiếp: “Rửa chân cũng là một cách để chủ nhân tương tác với chó“.

“Chó có thể phát triển cảm giác thân thiết bằng cách để con sen chạm vào móng vuốt của nó, đó là hành động thể hiện sự tin tưởng và ỷ lại của chúng“.

“Rửa chân xong thì nhất định phải lau khô, nếu không móng vuốt ướt sẽ dễ dàng sinh ra vi khuẩn và viêm nhiễm các kẽ ngón“.

Cố Tiểu Khả bật máy sấy lên và đặt nó trên tấm thảm. Nhóm bạn nhỏ tự động chạy đến sau khi bốn cái chân nhỏ được khăn lông lau khô, đặt chân nhỏ ở trước đầu gió, không ngừng huơ huơ như xiên thịt dê nướng, tự làm khô móng vuốt nhỏ của mình.

Răng Nanh là chú chó cuối cùng rửa chân, bởi vì nó không thích âm thanh ồn ào của máy sấy, cho nên lần nào nó cũng rửa chân cuối cùng. Sau khi rửa chân xong, nó còn nhìn chằm chằm viện trưởng đầy vẻ đáng thương. Cố Tiểu Khả cười khổ, vươn đôi tay ra và dịu dàng bịt tai của Răng Nanh lại.

Mặc dù Đao Đao từ trước đến giờ luôn xem Răng Nanh là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, nhưng nó là lớp trưởng, chăm sóc các bạn học trong lớp chính là nhiệm vụ không thể thoái thác của nó. Vì vậy “cậu bé” nhẹ nhàng đẩy máy sấy tóc tới, hướng đầu gió về phía móng vuốt của Răng Nanh. “Cậu bé” còn rất cẩn thận, biết sấy được một lúc thì phải đổi hướng để sấy cái chân khác.

Sau khi sáu bạn nhỏ đều đã sạch sẽ, Cố Tiểu Khả bắt đầu dọn dẹp lối vào. Các bạn chó ở phòng khách tự chơi đùa, chỉ có Đao Đao còn đứng yên bất động và canh giữ bên cạnh viện trưởng.

“Sao vậy?”, Cố Tiểu Khả sửng sốt.

Đao Đao nhắc nhở viện trưởng vô cùng trách nhiệm: [ Hôm nay không “thơm thơm” sao? ]

Phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập tiếng la hét oai oái.

[ U là trời, một đám nhóc lông xù xếp hàng chờ được lau mặt và rửa chân, quá trời đáng yêu quá trời hiểu chuyện quá trời ngoan ngoãn! ]

[ Ha ha ha, Răng Nanh sợ âm thanh của máy sấy, đáng yêu quá trời quá đất. Oa oa, em cũng muốn...Anh rể ơi, bán Răng Nanh cho em đi, hoặc là em bán bản thân cho anh cũng được! ]

[ Mèo méo meo mèo meo, Đao Đao đáng yêu quá, nó đang làm gì vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? ]

Cố Tiểu Khả vỗ trán một cái, mỉm cười và giải thích: “Đao Đao đang nhắc nhở tôi đó, tôi đã quên bôi kem dưỡng chân cho chó!“.

“Bởi vì rửa chân mỗi ngày, da rất dễ bị khô, đặc biệt là những nơi nhạy cảm như miếng đệm chân càng dễ dàng rạn nứt“.

“Cho nên sau khi các bạn chó của chúng ta rửa chân xong, còn phải sử dụng kem dưỡng chân cho thú cưng thường xuyên“.

“Loại thuốc mỡ này có thể dưỡng ẩm cho làn da khô của các bạn nhỏ, thúc đẩy quá trình tái tạo da nứt nẻ, làm cho lớp da ở chân chó trơn trở lại'.

[ Trời đất ơi, đây là những chú chó thần tiên gì vậy chứ! Còn biết nhắc nhở bạn bôi hương liệu cho nó, quá hiểu chuyện, hâm mộ muốn rớt nước mắt! ]

Cố Tiểu Khả ngồi trên sô pha, nói với nhóm bạn nhỏ: “Lại đây, các em xếp hàng đi. Chị kiểm tra bài tập của các em đã hoàn thành đến đâu rồi“.

Nhóm chó cưng nghe vậy, ngoan ngoãn buông món đồ chơi trong miệng xuống, tự động xếp thành một hàng dài. Cố Tiểu Khả lần lượt kiểm tra chân của từng bạn nhỏ xem có khô chưa, sau đó sẵn tay giúp chúng nó cắt bớt phần lông thừa ở lòng bàn chân, lại dùng tăm bông thoa đều kem dưỡng da lên vùng da hở và nhẹ nhàng mát-xa để đẩy nhanh quá trình thẩm thấu. Nhóm bạn nhỏ vô cùng hưởng thụ mà nheo mắt lại.

[ Thoải mái quá đi, viện trưởng ấn ấn gâu nhiều một chút, ấn nhiều thêm chút nữa được không? ]

[ Ra ra, đến lượt gâu rồi, lần nào Pudding Nhỏ cũng chơi xấu hết á! ]

Cố Tiểu Khả nhịn cười, thực tế còn thú vị hơn so với những gì khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đang nhìn thấy.

Editor: Autumnnolove & Wattpad: Autumnnolove

Lúc Cố Tiểu Khả đang mát-xa chân nhỏ cho nhóm bạn lông xù, Diệp Hiên bên kia toàn bộ chương trình đều như muốn bùng cháy, cuối cùng cũng tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên xong. Anh ta lại móc điện thoại ra lần nữa, đang định gọi điện thoại cho “lão lưu manh” kia, suy đi nghĩ lại thì đổi thành gửi tin nhắn wechat cho Mạc Thần Trạch. Anh chàng này từ trước đến nay luôn biết diễn kịch trước mặt công chúng, giả vờ nhân mô cẩu dạng*, thật ra bên trong lại là mặt người dạ thú. Diệp Hiên dứt khoát lựa chọn phương thức liên lạc mà “lão lưu manh” không cần phải cố ý làm trò, đó chính là âm thầm gửi tin nhắn wechat.

(*Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.)

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp: Cha già lưu manh kia, hôm nay cậu uống lộn thuốc à? ]

Diệp Hiên không thích bị gọi là Giám đốc Diệp, anh ta thích nghe người khác kêu anh ta là anh nhỏ.

[ Đại Mạc: Cái biệt danh này của cậu nghe quá buồn nôn, tôi đã giúp cậu sửa đổi biệt danh thành “thức ăn thừa của chó”, không cần cảm ơn đâu! ]

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp:....Nói xem cậu dựa vào đâu mà thay Cố Tiểu Khả từ chối tôi? Tôi tìm cô ấy có chuyện đàng hoàng, cậu là gì của cô ấy chứ? ]

[ Đại Mạc: Có chuyện đàng hoàng? Cậu đang cố ý khiêu khích thì có, đừng cho là tôi không biết cậu và Đầu Gỗ đang lén lục xem phát sóng trực tiếp. ]

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp:...Ai bảo cậu nóng ruột nóng gan đi tìm Đầu Gỗ giúp đỡ tuyên truyền bài đăng phát sóng trực tiếp gì kia, còn nói rõ là chỉ cần một mình Đầu Gỗ ra tay, không cho tôi nhúng tay vào. ]

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp: Cậu là người bận rộn, thường ngày hẹn cậu uống rượu cậu cũng không thèm nể mặt. Chú ý đến phát sóng trực tiếp quỷ quái này từ khi nào? Chúng tôi có thể không tò mò sao! ]

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp: Trả lời thật lòng coi, cậu và người chị một ngàn năm không có liên lạc kia của Đầu Gỗ dính dáng với nhau từ bao giờ? ]

[ Đại Mạc: Cảm ơn đã quan tâm, chuyện không liên quan đến cậu, cút! ]

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp: Tôi cút thật xa rồi, tôi lại trở về rồi đây! ]

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp: Nói tới Lão Mạc, ngày thường thật đúng là không nhìn ra được cậu là loại người này, chậc chậc chậc! “Xin em đừng đáng yêu như thế nữa, với tư cách là một tổng tài rất lý trí, tôi sẽ không bị sự đáng yêu của em hạ gục đâu“. Chết tiệt, làm khùng làm điên trước mặt khán giả cả nước, nói năng cợt nhã không biết xấu hổ như thế mà cậu cũng nói ra được. Người anh em, tôi thật sự bái phục bái phục! ]

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp: Quả nhiên chỉ có sếp Mạc là lù đù vác cái lu chạy, bái phục, bái phục! ]

[ Đại Mạc:....Đừng hỏi, kẻ phản bội cả đời không thể kiếm ăn. ]

Mạc Thần Trạch vừa trò chuyện với Diệp Hiên, vừa ngồi ghế sô pha đối diện với Cố Tiểu Khả và tiếp tục xem phát sóng trực tiếp. Anh rất hài lòng trước hiện tượng hầu như tất cả mọi người đều nhất trí gọi anh là “anh rể”, tâm trạng vui vẻ nên không ngại nhắn cho Diệp Hiên nhiều thêm mấy chữ.

[ Đại Mạc: Cư dân mạng không rõ chân tướng, dễ dàng bị tẩy não và chạy theo đám đông, Đầu Gỗ là em trai của cô ấy cho nên không cần phải lo lắng. ]

[ Đại Mạc: Nhưng còn cậu, cậu khét tiếng là tình trường buông thả. Quá phóng túng, dễ sa vào con đường ma đạo. ]

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp:.... ]

[ Đại Mạc: Gặp phải ma chướng, giết không tha! ]

Sau lưng Diệp Hiên nổi lên một tầng da gà, quyết đoán lựa chọn chuyển sang đề tài khác.

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp: Để tôi nói cho cậu biết một chuyện. Tôi nghe được tin trợ thủ đắc lực của giáo sư Ngưu gì đó ở công ty của cậu, cũng chính là đàn chị của cậu thì phải, dạo này có vẻ như không ổn. ]

[ Đại Mạc: Sao? ]

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp: Có người nhìn thấy cô ta đang cặp kè với một người đàn ông trung niên, mà người đàn ông kia hình như là dân làm ăn. ]

[ Đại Mạc: Ông ta là ai? ]

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp: Tôi cũng không rõ lắm. Lúc ấy uống đến say mèm rồi, quên luôn là ai đã nói chuyện này bên tai tôi. ]

[ Đại Mạc:...Cậu có ích lợi gì chứ. ]

–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–

Diệp Hiên lập tức văng tục, đánh chữ không thỏa mãn, trực tiếp dùng tin nhắn thoại để mắng “lão lưu manh” khoảng chừng 100 giây rồi gửi đi. Mạc Thần Trạch cũng không thèm nghe, thẳng tay xóa đi. Thoạt nhìn hai người họ nói chuyện không được mấy lời hay ho, nhưng thật ra mối quan hệ cũng không quá kém. Hai nhà Diệp - Mạc cũng không tính là đối thủ cạnh tranh gay gắt, hay nói đúng hơn là giảm tải độc quyền mà tiến tới quan hệ hợp tác. Từ trước đến giờ hai nhà làm ăn đều dựa vào bản lĩnh công khai, chưa bao giờ mưu mô trái pháp luật, cho nên mới có thể chân chính đồng hành lâu dài. Đồng thời, trong quá trình cạnh tranh lặp đi lặp lại, họ càng hiểu hơn về nhân phẩm của đối thủ. Bởi vì vô cùng quen thuộc, mới có thể hành động cạnh tranh trắng trợn với nhau. Sau khi Diệp Hiên biết được tin tức này thì hết sức vui vẻ khi người khác gặp họa, nhưng đến lúc nhắc nhở người anh em thì anh ta cũng sẽ không giấu giếm, nếu không lại để cho những kẻ vô lại nhặt được món hời.

Ngày thường trông Lão Mạc có vẻ như không thích nói chuyện, hành vi cử chỉ cũng đều nhẹ nhàng lịch sự, dáng vẻ cứ như rất dễ bắt chuyện. Nhưng thật ra cậu ta chính là “lưu manh giả danh trí thức”, nếu bạn cạnh tranh bằng bản lĩnh thật sự cùng cậu ta, cậu ta sẽ kính nể bạn như một người đàn ông thực thụ, dành cho bạn sự tôn trọng và lợi ích vượt xa mong đợi của bạn. Thế nên, nếu đàn chị kia của cậu ấy thực sự không hài lòng chỗ nào, hoặc cô ấy nghĩ rằng tiền lương của cô ấy thấp, chế độ không tốt, hoặc cô ấy cảm thấy cô ấy không được coi trọng, cô ấy đều có thể nói thẳng với cậu ta. Cậu ta tuyệt đối sẽ dựa trên những giá trị mà cô ấy đóng góp cho công ty, dành cho cô ấy sự tôn trọng tương ứng. Bất kể là tăng lương hay thăng chức, đều có thể thảo luận công khai. Nhưng nếu cô ấy đã có can đảm ngấm ngầm giở trò với cậu ta, đâm lén sau lưng cậu ta, biến tâm huyết của cậu ta trở thành công cốc, cậu ta mà không làm cho cô ấy táng gia bại sản thì không vui vẻ rồi.

“Lão lưu manh” kia chính là một con hổ mặt cười tàn nhẫn độc ác thế đó!

Diệu Hiên cười hề hề. Cho đến lúc này, “lão lưu manh” chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đàn chị kia của cậu ta. Đối thủ cạnh tranh sắp mất đi một cánh tay, sao Diệp Hiên có thể không vui cho được!

Thật đáng để ăn thêm hai cái đùi gà vào bữa khuya hôm nay! Là lá la là la, tuyệt!

Lúc Diệp Hiên đắc ý, cũng nhịn không được mà muốn kể công.

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp: Tin tức quan trọng như thế mà tôi còn nói miễn phí cho cậu nghe, chúng mình có phải là anh em tốt không nào? Nếu là anh em tốt, thì có thể... ]

[ Đại Mạc: Không thể! ]

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp: Voãi, ông đây còn chưa nói xong đó! ]

[ Đại Mạc: Không giao dịch với bọn - khủng - bố, đây là nguyên tác của tôi. ]

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp:...Với cái nết xấu xí này của cậu, mẹ nó, ông đây nói với cậu một câu là có thể giảm đi một năm tuổi thọ rồi! ]

[ Đại Mạc: Trừ hại cho dân, không cần cảm thấy tự hào về tôi đâu. ]

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp:... ]

[ Đại Mạc: Lần trước Đầu Gỗ lật tung album ảnh ở nhà tôi, trộm một tấm ảnh cậu mặc váy công chúa màu hồng nhạt lúc còn nhỏ, còn muốn đăng lên weibo để chế giễu cậu. Là tôi thuyết phục cậu ấy tải hình ảnh lên album Cloud để lưu lại, phòng ngừa cho những trường hợp khẩn cấp hơn. ]

[ Đại Mạc: Nhấc tay đã cứu ngay cái mạng chó này của cậu, phần ân tình này, cậu không cần nói cảm ơn đâu. ]

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp: Cậu đang làm cái quái gì vậy hả! Tại sao cậu lại giữ lại hình ảnh ớn óc như vậy! Tại sao chứ! ]

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp: Tải lên album Cloud làm cái quần què gì nữa! Tại sao lại không xóa nó đi, hủy thi diệt tích đi! Tạo sao cậu lại không giúp tôi giết - người - diệt khẩu! Rốt cuộc là tại sao! ]

[ Đại Mạc: Tại vì...thú vị? ]

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp: Aaaaaaaa, ông đây muốn giết chết hai thằng mất dạy này... ]

[ Đại Mạc: Cho nên tôi mới không làm ăn với “phần tử khủng bố” đó. Cậu xem cậu đi, không có tính nhẫn nại gì cả, mới như vậy thôi đã lộ ra bản chất thật rồi. ]

[ Anh nhỏ nhà họ Diệp: Con mẹ nó, tôi mà nói chuyện với cậu nữa thì tôi là con chó!!!! ]

[ Đại Mạc: Đừng như vậy mà, Răng Nanh nghe được sẽ không vui đâu. ]

Diệp Hiên tức giận đến mức trực tiếp kéo “lão lưu manh” vào danh sách đen. Mạc Thần Trạch cất điện thoại, cúp mắt, mày hơi nhíu lại. Dự trên tin tức mà Diệp Hiên cung cấp và những gì Cố Tiểu Khả tình cờ nghe được, Trịnh Cát An rất có khả năng đầu cơ trục lợi bằng tư liệu tuyệt mật của công ty, có điều bây giờ vẫn còn chưa có chứng cứ.

“Hôm nay phát sóng trực tiếp đến đây thôi, ngày mai gặp lại mọi người nha”, giữa một mảnh la hét lưu luyến, Cố Tiểu Khả tắt phát sóng trực tiếp đi. Sau khi tắt phát sóng trực tiếp trên điện thoại, cô nhìn nam thần đang ngồi ở phía đối diện, có lời muốn nói rồi lại thôi. Mạc Thần Trạch cảm nhận ánh mắt Cố Tiểu Khả, ngước mắt, nở một nụ cười dịu dàng, chủ động lên tiếng:

“Được, tôi đồng ý với em“.

Cố Tiểu Khả hơi ngạc nhiên, “Anh...anh biết em muốn hỏi gì sao?“.

Mạc Thần Trạch nhướng mày, “Không biết!“.

Cố Tiểu Khả nghẹn họng: “...“.

“Vậy anh nói “đồng ý” gì chứ!“.

Khóe môi Mạc Thần Trạch khẽ cong, “Không tin thì em hỏi xem nào?“.

Cố Tiểu Khả nuốt nước bọt, đôi tay nắm thành quyền đặt hai bên hông, ổn định tinh thần, khẩn cầu: “Trước đó anh có nhắc đến gã buôn người, chính là gã có vết bớt lớn trên cánh tay phải, em biết vài thông tin về ông ta“.

“Nếu có thể, sau này chúng ta có thể trao đổi những tin tức có liên quan đến ông ta hay không?“.

Mạc Thần Trạch gật đầu, lặp lại câu trả lời vừa rồi của mình, “Được, tôi đồng ý với em“.

“Em xem, đáp án của tôi đâu có thay đổi“.

“Cho nên, không cần biết là em muốn hỏi điều gì, tôi đều...“.

Mạc Thần Trạch còn chưa nói hết câu, khóe môi đột nhiên giật giật, nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng sửa lại những gì anh muốn nói trong lòng.

Anh nói: “Bởi vì em đẹp nên anh mới dễ dàng mềm lòng. Em nhìn mặt em xem, biểu cảm rõ ràng đến thế, làm sao có thể thoát khỏi đôi mắt sắc sảo của tôi“.

- --

Hehe, mình quay lại rồi nè. Thời gian qua mình hơi bận chuyện cá nhân á, cảm ơn mn vẫn ở đây chờ mình nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.