Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 28: Chương 28




Mạc Thần Trạch vừa dứt lời, phòng phát sóng lại nổ tung một lần nữa.

[ Aaaaa ha ha ha ha mắc cười muốn chớt. Trượt tay ạ, ồ quao trượt tay, ông đây cười ra tiếng heo luôn rồi! ]

[ Pha này đỉnh của chóp quá đại ca ơi... ]

[ Aaaaaaaa, Mạc tổng ngốc nghếch này! Chiếc đồng hồ đắt tiền sáng loáng trên cổ tay anh là gì, anh nói tôi nghe xem đó là gì!!! Cho rằng chị tôi mù sao? Ha ha ha ha ha ha!!! ]

[ Nào, tới đây bà con ơi! Bài toán đến rồi chị em ơi, hãy tính diện tích bóng ma tâm lý của anh trai nhỏ Diệp Hiên. ]

[ Tình tiết gì đây nhỉ? ]

[ Sao tui cứ cảm thấy anh rể đang tuyên bố chủ quyền ta? ]

[ Quả nhiên là bạn chí cốt của anh nhỏ Diệp Hiên, lợi dụng từ chối để ám chỉ bản thân mới là anh rể chính hiệu của chúng ta! Những người khác đều là hàng dỏm! Hàng dỏm!!! ]

[ Mặc dù tôi hiểu được uy hiếp của đại ca, nhưng tôi vẫn phải tự vấn lương tâm mà nói với chị đại một câu. Chị nhất định phải cẩn thận anh boss lắm trò bên cạnh chị đó, đẳng cấp của anh ta chị không chơi lại đâu aaaaa! ]

Cố Tiểu Khả nhìn làn mưa bình luận nói 'tuyên bố chủ quyền' gì đó, vành tai đỏ bừng vì trò mèo của nam thần. Cô đưa tay lên len lén xoa xoa vành tai, quyết định trực tiếp bỏ qua kênh bình luận mà dẫn theo nhóm thú cưng tiếp tục luyện tập tản bộ.

“Nhóm bạn nhỏ ở nhà trẻ chúng tôi đều phải tuân theo 10 điều lịch sự cơ bản.”

“Một trong những điều đó chính là, khi chủ nhân có việc gì đó trên đường, chẳng hạn như bây giờ tôi đang đứng yên bất động một chỗ trong thời gian dài, nhóm bạn nhỏ không thể tùy tiện kéo dây xích và chạy loạn khắp nơi, phải ngoan ngoãn và giữ im lặng mà chờ đợi.”

Cố Tiểu Khả chuyển màn hình máy quay qua nhóm bạn lông xù, bọn họ đều đang yên lặng ngồi dưới đất. Khi thì ngửa đầu nhìn viện trưởng, khi thì xúm lại với nhau nhỏ giọng ư ử giống như đang khẽ thì thầm với nhau điều gì đó. Cố Tiểu Khả lần lượt xoa đầu từng đứa, mỉm cười và khen ngợi nhóm bạn nhỏ: “Các em làm rất tốt!”

Nhóm thú cưng lập tức ve vẩy đuôi đầy tự hào, trên mặt là vẻ kiêu ngạo đến chói mắt như đang muốn nói, 'Em là lại!'

Cố Tiểu Khả nói: “Chúng ta xuất phát thôi!”

Nhóm thú cưng lần lượt đứng dậy và xếp thành hai hàng. Trò giỏi Răng Nanh, Đao Đao và Pitt Vàng đứng ở hàng đầu làm mẫu. Học sinh kém Pudding Nhỏ, Cầu Cầu và Bí Đao đứng ở hàng thứ hai nhìn theo. Đội ngũ thú cưng bắt đầu tiến về phía trước, Mạc Thần Trạch ung dung đi bên cạnh Cố Tiểu Khả, không quấy rầy cô tiếp tục phát sóng trực tiếp.

[ Aaaaaaa, đáng yêu quá! Mấy ẻm thật sự xếp hàng ngay ngắn đi về phía trước kìa, u là chời, trông có giống như năm đó chúng ta tham gia các khóa học quân sự không chứ? Ha ha ha! ]

[ Em đã mất máu quá nhiều, giải cứu em đi mọi người ơi! Ét o ét, ét o ét! Mẹ ơi con cũng muốn có một em chó như dị, aaaaa.... ]

[ Chị ơi, bé cưng nhà em cứ ra cửa là thích mò mẫm đánh hơi trên mặt đất để nhặt thức ăn, sao mấy bé này lại ngoan như thế? Vừa rồi có nửa cái bánh mì dăm bông bên cạnh thùng rác, nhưng không có bé nào đến ăn vụng cả! ]

[ Chị em lầu trên không nói thì tôi cũng không chú ý đến đâu, mấy ẻm cũng quá ngoan ngoãn và hiểu chuyện nhỉ? Thực sự mà chú chó mà tôi mơ ước bấy lâu nay! ]

Cố Tiểu Khả giải thích với các fan: “Bởi vì trước đó các em ấy đã được học về các quy tắc khi ăn uống.”

[ Quy tắc gì? ]

“Chính là, nếu chủ nhân không cho phép, các em ấy sẽ không tùy tiện ăn bất cứ loại thức ăn nào. Cho dù là thức ăn có hấp dẫn đến đâu hay người nào cho ăn, các em ấy đều sẽ không ăn, huống hồ gì là bánh mì mốc meo rớt ven đường.”

Ngay cả Pudding Nhỏ cũng không hề liếc mắt nhìn chiếc bánh mì dăm bông kia một lần nào. Các học sinh của Lớp mẫu giáo hoa hướng dương nhỏ làm Cố Tiểu Khả cảm thấy rất tự hào, cô nhịn không được mà thổi phòng các bạn nhỏ với fan.

“Khi các em ấy đi dạo, sẽ không kéo dây và chạy loạn. Gặp được bạn của chủ nhân, cũng sẽ không tùy tiện chồm tới.”

“Nhiệm vụ mà tôi đặt ra cho các em ấy mỗi khi tản bộ bên ngoài chính là phải luôn cảnh giác từng phút từng giây, bảo vệ chủ nhân kín kẽ, đưa chủ nhân an toàn ra cửa, đưa chủ nhân an toàn về đến nhà.”

Bởi vì nhóm thú cưng đang tản bộ phía trước có thể nghe và hiểu viện trưởng đang khen ngợi chúng, cho nên càng thêm ngẩng cao đầu bước đi, như thể chúng nó chính là những vị tướng dũng cảm trở về sau chiến thắng.

[ Ha ha ha ha, không phải là chủ nhân dẫn chúng nó đi dạo, mà là chúng nó trông chừng chủ nhân đi dạo sao? ]

[ Vậy cũng được luôn hả? Giống như ra ngoài chấp hành nhiệm vụ sao! ]

Cố Tiểu Khả giải thích: “Giao cho các bạn nhỏ của chúng ta nhiệm vụ nhằm tăng độ khó khi tản bộ, để các em ấy có cảm giác thành tựu thông qua nỗ lực của bản thân. Bất kể là husky, chó chăn cừu hay labrador, bản chất của chúng đều là chó nghiệp vụ, làm việc có thể mang lại hạnh phúc cho chúng nó.”

“Mà tản bộ có mục đích thì sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực của chúng nó. Bởi vì chúng nó cần phải duy trì tập trung suốt toàn bộ hành trình, phân biệt các loại mùi vị trong không khí, luôn đề cao cảnh giác.”

“Bằng cách này, sau khi năng lượng bị tiêu hao hợp lý, các bạn nhỏ về nhà cũng sẽ không phá phách nữa.”

“Tôi đề nghị những bạn đang nuôi chó có thể đợi sau khi dẫn chó đi dạo về mới cho chúng nó đồ ăn, để cho các bạn nhỏ nghị rằng cơm chiều chính là phần thưởng mà chúng nó hoàn thành việc bảo vệ chủ nhân đi tản bộ. Như vậy, các chú chó sẽ càng có cảm giác thành tựu, cũng giúp chúng nó hình thành thói quen đi dạo đúng cách.”

--Editor: Autumnnolove--

Sau khi đến công viên thú cưng và tìm thấy một bãi cỏ trống, Cố Tiểu Khả nói với nhóm thú cưng: “Được rồi! Bây giờ là thời gian hoạt động tự do, các em đi chơi đi!”

Các bạn nhỏ xếp hàng rất ngoan ngoãn, lần lượt đi đến trước mặt viện trưởng và nhờ cô tháo dây xích cho bọn nó. Sau đó mới tụm năm tụm ba và lao ra chơi đùa như những khẩu pháo thần công nhỏ. Có fan tinh tế phát hiện, mặc dù đang trong thời gian hoạt động tự do, nhưng các bạn nhỏ thỉnh thoảng vẫn chú ý đến tình hình của Cố Tiểu Khả, chưa bao giờ chạy ra khỏi tầm mắt của cô.

Một lúc sau, Răng Nanh lộc cộc chạy đến và đứng yên trước mặt 'con sen' nhà mình. Sau đó, nó nâng cái chân lông nho nhỏ của nó lên, nhẹ nhàng chạm vào bắp chân của Mạc Thần Trạch.

“Sao vậy?”, Mạc Thân Trạch cúi người và ngồi xổm xuống.

Cố Tiểu Khả vội vàng giải thích, “Đây là động tác mới học hôm nay, cho biết nó đang khát, muốn uống nước.”

Mạc Thần Trạch mím môi, mở chiếc cặp nhỏ trên lưng Răng Nanh và lấy bình nước ra, anh rót nước vào một cái nắp bình sạch sẽ rồi đưa tới gần miệng Răng Nanh. Bình nước là loại bình chuyên dụng dành cho chó, rất tiện khi chúng nó uống nước. Kể từ khi Răng Nanh nhập học, cơ bản là mỗi ngày nó đều sẽ mang về những vật dụng cần thiết hằng ngày rất hữu ít, chẳng hạn như bàn chải điện.

Răng Nanh uống nước xong thì rất vui vẻ, nó đang định trở về và tiếp tục chơi đùa với các bạn nhỏ, nhưng bước chân của nó đột nhiên khựng lại, nó quay đầu, nhìn chằm chằm chủ nhân của nó, xoay hai vòng tại chỗ và sủa một tiếng.

Mạc Thần Trạch nhìn Cố Tiểu Khả, hỏi: “Nó lại làm sao vậy?”

Cố Tiểu Khả bật cười: “Đây cũng là động tác mới học hôm nay, có nghĩa là nó muốn đi ị. Sau này, lúc anh dẫn Răng Nanh đi dạo, thấy nó làm động tác này, thì anh cứ như thế này...”

Cố Tiểu Khả khom lưng, trải một cái túi nilon hốt phân chuyên dụng dễ phân hủy sinh học trên nền đất. Răng Nanh thấy bồn cầu 'tạm bợ' của mình đã được dọn sẵn, nó ngoan ngoãn đi qua, hơi ngồi xổm xuống và ị vào bao nilon. Sau đó nó quay đầu lại, dùng móng vuốt nhặt bao nilon lên, cắn phần đầu sạch trong miệng và chạy về phía thùng rác, ném túi phân vào trong đó. Tất cả hành động đều gọn gàng lưu loát, như thể nó đã được tôi luyện dài lâu.

Động tác của Răng Nanh đã khiến cho tất cả các fan ở phòng phát sóng trực tiếp choáng váng, ngạc nhiên tới nổi cằm sắp rớt trên mặt đất tập thể.

[ Vl vl vl! Tôi vừa mới thấy cái gì vậy? ]

[ Chẳng lẽ tôi bị hoa mắt sao? Nhưng tôi đã đeo hai chiếc kính rồi mà! ]

[ Thế cũng quá ngoan ngoãn và lợi hại rồi! ]

[ Má nó! So với thằng bé Răng Nanh, con Teddy nhà tôi xứng đáng bị bắn bỏ 10.000 lần. Quả nhiên, không có so sánh thì không có tổn thương! ]

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Răng Nanh đi đại tiện xong thì rất sảng khoái, lại chạy ra bãi cỏ chơi đùa. Đúng lúc này, nhạc chuông điện thoại của Mạc Thần Trạch đột nhiên vang lên, anh cầm lên xem và nhấc máy.

Là Diệp Hiên gọi đến.

Vẻ mặt Mạc Thần Trạch không chút cảm xúc khi tiếp cuộc gọi, ánh mắt đảo qua người Cố Tiểu Khả vẫn đang phát sóng trực tiếp bên cạnh, giọng điệu nghiêm túc: “Chuyện khi nãy...xin lỗi! Tôi không cẩn thận trượt tay, từ chối lời mời kết bạn wechat của cậu.”

Ngay lúc này, bình luận ở phòng phát sóng trực tiếp đang điên cuồng hủy hoại hình tượng của Mạc tổng ngốc nghếch.

[ Ha ha ha ha vl! Chẳng phải di động của Mạc tổng đã hết pin sao? Ha ha ha, hay là...có phải anh ấy đã quên mất những lời nói dối của anh ấy hay không! Tôi rất lo lắng cho anh ấy luôn đó! ]

[ Aaaaaa, nhanh lên, đừng nghe điện thoại nữa! Giám đốc, anh đã bị lộ tẩy rồi a a a ha ha ha! ]

[ Ủa ủa ủa, nghe nội dung...có phải là anh nhỏ Diệp Hiên gọi đến không? ]

Mạc Thần Trạch tiếp tục nói với vẻ bình thản: “Sao? Cậu nói không sao cả, không để trong lòng sao? Vậy là tốt rồi, cậu quả nhiên là người rộng lượng.”

“Nhưng tôi cũng có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu. Tiểu Khả đã ký hợp đồng trở thành chuyên gia đặc biệt với tập đoàn của chúng tôi, sau này cậu cũng nên biết mà tránh điều tiếng. Dù sao chúng ta cũng là đối thủ cạnh tranh, cậu phải để ý thân phận của mình một chút.”

Giọng của Mạc Thần Trạch được thu vào kênh phát sóng trực tiếp, không sót một chữ.

[ Ha ha ha, trời mẹ ơi, 'chú ý đến thân phận của mình một chút'. Anh rể của em nói chuyện hài hước thế, em cười em đi vệ sinh. ]

[ Nhưng mà giọng của anh rể nghe êm tai quá a a a, em sắp chết chìm trong giọng nói của ảnh rồi! ]

Diệp Hiên: “...Tôi nói mấy lời sến súa 'không sao cả, không để trong lòng' khi nào? Ông đây vừa nói là ông đây cũng đang xem phát sóng trực tiếp, cậu là tên bỉ ổi không có liêm sỉ, cố ý từ chối yêu cầu thêm bạn của tôi, cậu có thể nào làm chuyện mà con người nên làm không!”

Mạc Thần Trạch tiếp tục gật đầu vô cùng nghiêm túc: “Được! Cảm ơn cậu đã quan tâm, nghiên cứu của công ty chúng tôi đúng là đã có những tiến triển mang tính đột phá, chắc là không bao lâu nữa có thể tuyên bố tin mừng.”

Diệp Hiến nhìn dáng vẻ 'mặt người dạ thú' của Mạc Thần Trạch thông qua phần phát sóng, cảm thấy hết sức ghê tởm.

“Mẹ nó, ai quan tâm cậu? Ông đây ước gì cái công ty thoi thóp kia của cậu nhanh chóng giải thể được chưa? Tôi thêm bạn Cố Tiểu Khả là có chuyện quan trọng, cậu đừng gây thêm chuyện phiền phức cho ông đây nữa!”

“Ừm! Cậu quá khách sáo rồi, hai công ty của chúng ta nhất định sẽ tương thân tương ái cùng nhau tiến bộ, tôi tin rằng bây giờ tâm tình của cậu cũng như tôi”, Mạc Thần Trạch là giám đốc và phải thường xuyên chủ trì các cuộc họp, anh vô cùng am hiểu cách nâng tầm chủ đề, anh trịnh trọng nói: “Tất cả chúng ta đều đang phấn đấu cho sự nghiệp khoa học sinh học của đất nước!”

“Ông đây tương thân tương ái với cậu cái chó má gì, cậu đừng có cúp...”

“Tút...tút...tút...”

Mạc Thần Trạch cất điện thoại di động vào túi một cách rất bình tĩnh, động tác của anh vô cùng gọn gàng và phóng khoáng. Nhưng ở phòng phát sóng trực tiếp của Cố Tiểu Khả, đột nhiên một đám người thích 'haha' đã tràn ra khắp màn hình.

[ Ha ha ha ha ha ha ha trời đất thánh thần thiên địa ơi! Các người tuyệt đối không nghĩ ra được đâu, thì ra đại ảnh đế Cố Chinh của tôi vừa mới nhận một cuộc phỏng vấn phát sóng trực tiếp, anh nhỏ Diệp Hiên thì đứng ở cách chỗ anh ấy không xa để gọi điện thoại! ]

[ Aishhhh chớt tiệt! Diệp Hiên tức tới nổi gào rú to ơi là to, tất cả các phóng viên đều chết lặng! Ngay cả Cố Chính cũng hết hồn mà quên luôn anh ấy đang trả lời vấn đề gì! ]

[ Vãi ha ha ha ha! Nghe hai người bọn họ gọi điện thoại cùng một lúc, em cười muốn sảng luôn! ]

[ Khuyên mọi người nên đi tìm video xem thử, vừa xem vừa hóng drama, đảm bảo mọi người cười không thấy tổ quốc đâu luôn, ha ha ha... ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.