Thu Dĩ Vi Kỳ

Chương 37: Chương 37: Chương 36




Bởi vì đã bỏ đi giữa chừng, Biên Dĩ Thu trở lại phòng, bị thủ ha ồn ào trút cho nửa bình XO, nguyên bản choáng váng như keo sữa lại càng thêm khác thường, nhìn người ta thành bóng chồng người.

Tả Thành rút kinh nghiệm, thờ ơ lạnh nhạt một giọt rượu cũng không chắn giúp y —– lão đại uống rượu cũng không sao, còn có cậu khiêng y về, nếu mình cũng uống rượu làm cho lão đại nửa đêm biến mất lại gặp phải nguy hiểm, vệ sĩ như cậu sẽ không xứng.

Cái gì? Bạn nói xem có phải bạn học Tả Thành vì bị kích thích ở toilet nên cố ý trả thù? Bạn đùa kiểu gì thế, ngay thẳng boy tâm tư đơn thuần, trung thực ngay thẳng sao là người như thế được? Ừ, đúng vậy, mấy người đoán đúng rồi, cậu ta chính là người như vậy.

Vì thế bữa tiệc chấm dứt, không phụ sự mong đợi của mọi người, Biên lão đại nằm úp sấp.

Sau khi lên xe, Tả Thành thường hỏi y đi chỗ nào, y choáng váng ngồi trên ghế sau, nhìn ảnh sáng từ đèn neon đầy màu sắc bên ngoài cửa sổ, thì thào nói địa chỉ.

Tả Thành không phát biểu ý kiến gì về điểm đến mà y nói, hai tay nắm tay lái đánh một vòng cung, thân xe sang trọng, được nhẹ nhàng lướt qua ánh đèn thành phố, hướng ra khỏi thành phố mà đi.

Biên Dĩ Thu ở trên xe mơ mơ màng màng ngủ, đến khi tỉnh lại phát hiện Tả Thành đã dừng xe bên ngoài biệt thự Vịnh Duyệt Lung. Y nhíu nhíu mày, đầu óc hỗn độn hoảng hốt, cũng không biết tại sao Tả Thành chở mình tới chỗ này——– nhưng bởi vì say đến lợi hại, ngay cả điểm hốt hoảng ấy cũng lướt qua một giây, căn bản không có khí lực đi hỏi vấn đề phức tạp như thế.

Tả Thành đã biết bí mật ở biệt thự nhỏ, tự cho là thông minh, theo lẽ thường buổi tối hôm nay lão đại nhất định có hẹn với Kha thiếu gia, mới có thể hơn nửa đêm chạy đến chỗ này, cho nên thu xếp cho Biên Dĩ Thu xong, vô cùng tự giác ra khỏi cửa, tìm một chỗ khác.

Nhưng mà ba chữ “Vịnh Duyệt Lung” này là do Biên Dĩ Thu say rượu, thần trí mơ hồ cùng với nội tâm chờ mong, khát vọng nên theo bản năng thốt ra, không một chút liên quan đến Kha Minh Hiên. Biên lão đại đáng thương say rượu đến rối tinh rối mù cũng không có ai chiếu cố, như một chú chó lớn đáng thương vì lạnh mà chui vào ổ chăn, dị thường ủy khuất mà ngủ.

Nửa mơ nửa tỉnh cảm giác bên kia giường lún xuống. Ngay sau đó, bản thân liền rơi vào một cái ôm ấm áp, mùi hương nhè nhẹ quen thuộc vấn vương bên cánh mũi y, mỗi lần ở trong mộng nhìn thấy Kha Minh Hiên, cơ hồ ngửi được hỗn hợp tuyết tùng cùng đàn hương.

Vì thế, y biết mình lại nằm mơ.

Không có gì mới mẻ.

Từ khi nói với Kha Minh Hiên đường ai nấy đi, y thường xuyên mơ thấy hắn, có đôi khi là dáng người không rõ, có đôi khi là đôi mắt mang theo ý cười, cũng có lúc, nghe được hắn ở bên tai mình thở dài, bất đắc dĩ nói, sao em lại không nghe lời. Nhưng chưa có một lần nào, lại chân thật như bây giờ.

Y có thể sờ vào hắn, gặp được hắn, cảm nhận được hắn. Nhiệt độ cơ thể ấm áp, hô hấp trầm ổn, tim đập mạnh mẽ, cùng với khí tức câu người đặc biệt trên người hắn. Y gần như vội vàng níu giữ, tham lam mà ngửi, giống như kẻ nghiện muốn ngừng nhưng không ngừng được, ở trong mơ tự mình sa vào khoái cảm mãnh liệt như thuốc phiện, không thề kiềm chế được.

“Kha Minh Hiên……..”

Y nỉ non gọi cái tên kia, trong bóng đêm vuốt ve mặt hắn, da hắn, thân thể hắn, chủ động hôn hắn, cắn bờ môi cùng đầu lưỡi hắn, sau đó bọn họ giống như vô số lần trước đây, nhanh chóng bị Kha Minh Hiên đảo khách thành chủ.

Không biết có phải loại chuyện làm tình này cũng có thể thành thói quen hay không, dù sao Biên Dĩ Thu ở trong mơ một chút phản kháng cũng không có. Y rất muốn hắn. Chỉ cần có thể ôm hắn, ở trên hay ở dưới, y đã không còn muốn so đo. Nằm mơ thôi mà, tự mình phân cao thấp với mình, cũng không có ý nghĩa gì, đương nhiên thích thế nào thì làm thế đó.

Nhưng mà cảnh trong mơ này đặc biệt kiều diễm, đặc biệt triền miên, Kha Minh Hiên ôn nhu đến độ như thể trân quý, phảng phất tình thâm. Môi lưỡi nhu từ khóe mắt đến bên tai y, từ một bên tai đến môi, từ môi đến xương quai xanh, một đường đi xuống, giống như muốn dùng môi lưỡi đo đạc mỗi một phân một tấc trên cơ thể y, cuối cùng dừng lại giữa hai chân y, bỗng dưng đưa môi ra hôn lên tính khí của y.

Kha Minh Hiên ôn nhu như thế quả thật chưa từng gặp qua, nghĩ cũng không dám nghĩ, người đàn ông ương ngạnh, kiêu ngạo đến độ làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi, cho dù khẩu giao cho y cũng mang theo tính mục đích cùng xâm lược rất mạnh, cho hắn một phần hắn nhất định sẽ hoàn lại mười phần, làm sao có thể nhu tình như nước, không nửa điểm báo thù mà hầu y đến dục tiên dục tử?

Quả nhiên chỉ là mơ thôi. Biên Dĩ Thu hỗn loạn nghĩ như vậy. Sau đó lại cảm thấy giấc mơ này rất chân thật, ngay cả cảm giác căng trướng khi tính khí thô dài nóng bỏng xỏ xuyên, sáp nhập cũng khắc sâu vào đầu y rất rõ ràng. Ý thức của y nháy mắt thanh tình, thậm chí toát ra suy nghĩ dị thường khờ dại, có lẽ đây không phải giấc mơ? Đáng tiếc, ý tưởng này vừa vọt ra khỏi đầu, đã bị va chạm mãnh liệt rải rác ập đến rốt cuộc không nghĩ nổi nữa.

Y nhắm mắt lại, theo đuổi cảm quan cùng thân thể mình theo dục vọng cùng nhiệt độ đang dần tăng cao. Có phải mơ hay không cũng được, ít nhất giờ khắc này, không ai ngọt ngào như mật giống bọn họ.

Kha Minh Hiên gắt gao ôm lấy y, tư thế mặt đối mặt sáp nhập làm cho thân thể hai người dán cùng một chỗ, da chạm da, xương cọ xương, tần suất tim đập cũng phi thường giống nhau, ngay cả tiết tấu hô hấp cũng giống nhau. Môi lưỡi dây dưa, hạ thân kết hợp chăt chẽ, một một lần lại càng đâm sâu tới ruột, khoái cảm mãnh liệt cực hạn kéo căng dây thần kinh, thích đến thực cốt tiêu hồn*.

*销魂蚀骨: có thể hiểu là cảm giác sung sướng mãn nguyện khi hoan ái.

Mà ngay lúc mãnh liệt đến độ làm cho người ta cơ hồ thoải mái dễ chịu, Biên Dĩ Thu phúc chí tâm linh nhớ tới câu nói trước cửa căn phòng kia, Kha Minh Hiên kề sát bên tai y nói câu.

Anh rất nhớ em.

Hắn nói là, anh rất nhớ em.

Tim Biên Dĩ Thu nảy lên kịch liệt, không biết từ đâu cầm lấy một bàn tay to vững vàng nắm lấy, năm ngón tay nhẹ nhàng khép lại, ôn nhu lại thận trọng mà nắm trong lòng bàn tay.

Trong khoảng thời gian này, tất cả phẫn nộ, ủy khuất cùng lo lắng bàng hoàng nháy mắt được trấn an, làm cho cả người y đều run rẩy cả lên.

“Em cũng nhớ anh.”

Kha Minh Hiên, em cũng nhớ anh.

* * *

Say rượu là con dao hai lưỡi, nó có thể cho bạn ở trong mộng mơ đẹp đến thần hồn điên đảo, cũng có thể làm cho bạn bị sự thật tàn khốc buốt giá kêu cha gọi mẹ. Đầu đau đến độ muốn nứt ra, nếu mở to mắt sẽ phát hiện trời đất quay cuồng, lục phủ ngũ tạng đều cuồn cuộn ầm ĩ muốn tạo phản, bạn còn có thể duy trì bình tĩnh, tôi kính bạn là một anh hùng.

Biên Dĩ Thu vừa mới mở mắt ra, thấy trần nhà xiêu vẹo lõm xuống, hoảng sợ mà theo phản xạ có điều kiện nhanh chóng cầm lấy cái gì đó —— ngoại trừ chăn gối thì có thể nắm lấy cái gì? Nhưng mà giường lại nghiêng về một phía, này mẹ nó xảy ra động đất sao? Nhưng mà động đất cũng yên tĩnh quá? Sao một chút tiếng động cũng không có.

Thiên tài Biên lão đại khẩn trương nửa ngày mới phát hiện do uống rượu, đầu óc còn choáng.

Hiểu rõ mấu chốt, Biên Dĩ Thu cũng không ép mình mở to mắt nữa. Y trở mình, trên chiếc giường rộng 2 mét vươn người nằm thành hình chữ đại (大). Cánh tay có thể chạm vào một chỗ trống không, khí lạnh chui vào từng lỗ chân lông trên cơ thể trần như nhộng của y, thật lạnh lẽo, có bóng dáng người nào đâu chứ?

Thì ra là giấc mơ. Y còn tưởng rằng……

Không chút tiếng động mà thở dài, kéo chăn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể người, đem cơ thể của mình trùm kín như một kén tằm, không chút kẽ hở. Nghĩ nhiều hại thân, ngủ tiếp vẫn hơn.

Trong lúc Biên lão đại cực kỳ mất mác mà tiến vào mộng đẹp, Kha đại thiếu gia nam diễn viên trong cơn mộng xuân đang đứng dưới lầu cầm điện thoại, mặt xanh mét mà nghe tiếng cười ở đầu bên kia điện thoại căn bản không dừng được, nhịn lắm mới ngăn chặn xúc động muốn chửi thề má nó, cọc cằn hỏi một câu: “Cậu cười đủ chưa?”

“Chưa, nếu không cậu đánh tôi một cái xem?” Sở tổng cười ha hả, không chút lưu tình.

Kha Minh Hiên tức đến hộc máu: “Sở Dịch, chúng ta không phải là anh em!”

“Vì bởi vì là anh em, cho nên tôi mới cao hứng thay cho cậu.”

“Cái này cậu gọi là cao hứng à? Tôi thấy giống như cười trên nỗi đau của người khác thì có?”

“Khụ, cậu nghe lầm rồi.”

“Vậy cậu cao hứng xong rồi, có phải nên nói cho tôi biết cháo nên nấu thế nào không? Tại sao tôi nấu hai lần đều mẹ nó khét hết!”

Sở Dịch xoa xoa gương mặt cười đến mỏi hàm của mình, cuối cùng có chút lương tâm mà đáp lại: “Đổ thiếu nước.”

“Vậy phải cho nhiều hay ít nước?”

“Vậy phải xem cậu ta muốn ăn đặc một chút, hay là lỏng một chút……”

“Sao tôi biết được?”

“Thì đi hỏi đi.”

“Em ấy còn chưa tỉnh.”

Sở Dịch bên kia trầm mặc ba giây: “Cậu nấu cháo gì?”

“Thì cháo trắng, còn có thể là cháo gì chứ.”

“Có gạo kê không? Uống rượu hại dạ dày, cậu cho cậu ta ăn cháo gạo kê.”

“Không có.”

“Vậy cậu xem có thịt hay rau xanh không?”

“Không có.”

“Cá đâu? Trứng gà đâu?”

“Không có —–Tôi không phải nói đùa với câu? Tôi chỉ là nấu cháo thôi không phải nấu một bữa tiệc, cậu trực tiếp nói cho tôi biết cho nhiều nước hay ít nước không phải được rồi sao?”

Sở Dịch nghiêm túc: “Sau khi say rượu cần chút dinh dưỡng, cháo trắng sao được? Cậu gọi điện cho nhà bếp mua nguyên liệu đến đó, nhớ rõ quan trọng phải có hành lá, gừng.”

“Khong phải, cậu đánh giá tôi quá cao rồi hay không? Tôi ngay cả cháo trắng còn chưa học được………”

“Có đầu bếp tôi đây, cậu sợ cái gì chứ, nhanh đi.” Sở Dịch nói xong không đợi hắn trả lời, trực tiếp tắt điện thoại, sau đó nhìn điện thoại với một nụ cười quyến rũ mê người. Thái độ Kha đại thiếu gia cải tà quy chánh quả thật chính là kỳ quan trăm năm khó gặp, sao hắn lại không nhân cơ hội này mà đùa giỡn một phen?

Kha Minh Hiên trừng mắt nhìn điện thoại hai phút, thấy di động sắp tắt mới chầm rãi gọi điện thoại cho nhà bếp của khách sạn Vịnh Duyệt Lung.

Đối phương nghe được yêu cầu của hắn có chút bất ngờ, nhưng vẫn giữ khái niệm kinh doanh khách hàng là thượng đế mà kiên nhẫn trả lời hắn, mười phút sau sẽ mang qua, hỏi hắn là tòa nào.

Kha Minh Hiên nói số nhà bên ngoài biệt thự, người phụ trách ở trong đầu đem bản đồ khách sạn suối nước nóng ra điểm qua một lần, kinh ngạc phát hiện, này không phải là biệt thự chuyên dụng của ông chủ sao?

Vì thế, nguyên bản Kha Minh Hiên chỉ cần một khối thịt bò, một cân rau xanh, thời điểm đưa tới lại biến thành một rổ lớn gồm gà, vịt, bò và nhiều loại gia vị khác nhau với dầu, muối, nước sốt và giấm, cũng tỏ vẻ cần gì bọn họ sẽ phối hợp.

Kha Minh Hiên giật giật khóe miệng đem hành lá, gừng, thịt bò, rau xanh mình cần ra, sau đó nói với anh chàng giao thức ăn: “Của tôi cần nhiêu đây thôi, còn lại kêu đầu bếp của các cậu trực tiếp nấu thành thức ăn có thể bỏ vào miệng được rồi mang đến đây.”

Nói xong thì đóng cửa quay lại phòng bếp, kết nối với WeChat của Sở Dịch để học qua video, nhưng mà Sở tổng nhìn khối thịt bò kia, câu đầu tiên chính là “Oh! tôi quên nói với cậu, nấu cháo thì phải là thịt bò vụn.”

Kha đại thiếu gia phẫn nộ cầm dao giơ giơ trước màn hình: “Họ Sở cậu, cậu tốt nhất đừng như con thiêu thấn nhé”

“Khụ.” Đại khái lo lắng sẽ phát sinh một sự kiện đổ máu không tốt đẹp, Sở tổng cơ trí quyết định giúp đỡ, “Không có thịt bò vụn cũng không sao, cố gắng thái mỏng chút là được.”

Mười phút sau, Sở tổng nhìn Kha đại thiếu gia cắt thành “sợi” cũng không tìm được một từ để hình dung.

Kha Minh Hiên hỏi: “Sau đó thì sao?”

Sở Dịch: “…..Cho gừng cắt lát vào, cho muối cùng tiêu xay vào ướp một chút.”

Kha Minh Hiên: “Cậu đâu nói mua tiêu xay.”

Sở Dịch: “Thì sao?”

Kha Minh Hiên: “Thì không có.”

Sở Dịch: “…….”

Vẻ mặt trầm mặc.

Kha Minh Hiên hỏi: “Không cần không được?”

“Cũng không phải không được. Trước tiên cậu nấu cháo đi, gạo cùng nước tỉ lệ đại khái khoảng 1:5, nếu muốn ăn loãng một chút, thì cho nhiều nước vào, bật lửa nhỏ một chút rồi hầm trong một tiếng……”

“Phải lâu vậy sao?”

“Lửa nhỏ hầm cháo hiểu không? Hầm cháo cũng phải canh lúc mà khuấy, bằng không cháo dưới đáy nồi sẽ khét.”

“Phiền vậy hả?”

Sở tổng nổi giân: “Ngại phiền thì cậu ra ngoài mà mua.”

Kha tổng nhất thời tắt nắng, thành thành thật thật mà đi hầm cháo.

Sở tổng trong video nhìn Kha Minh Hiên vừa thái rau vừa sốt ruột canh lửa sợ cháy, trên mặt tuy cười lộ vẻ hả hê trên nỗi đau của người khác, nhưng nội tâm lại tương đối rung động cùng bùi ngùi. Có thể làm cho Kha đại thiếu gia tự mình xuống bếp nấu cháo, Biên lão đại thật sự không phải người bình thường.Tác giả có lời muốn nói:

Quá tuyệt vời. Buổi tối hôm nay ở chỗ đó hai người không hẹn mà cùng đến chỗ cũ, không nói gì cả, nhưng lại cùng đến.

Sở tổng dưới ngòi bút của tôi luôn là một người đàn ông hoàn mỹ, có một không hai.

Kha Kha cùng Biên Biên thì không tính là hoàn mỹ, có nhiều tật xấu lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.