Lý Trạch cũng từng đánh giá Biên Dĩ Thu tương tự như thế. Điều này đủ để chứng minh trong nhận thức của đám thái tử gia như bọn họ, người có thể để Kha đại thiếu gia chân chính đặt trong lòng, nhưng định phải có bản lĩnh “không thể tầm thường”, nhưng cụ thể không tầm thường như thế nào, vậy phải nhân giả kiến nhân, trí giả kiến giả*.
*仁者见仁,智者见智 ý chỉ hai cá thể khác biệt, sẽ có cái nhìn khác nhau.
Biên lão đại không phải người bình thường trùm đầu lại ngủ hai tiếng, lúc tỉnh lại lần nữa cảm giác hoa mắt, đầu choáng váng giảm bớt không ít, nhưng bụng đói kêu ầm ĩ thập phần rõ ràng. Vì thế khoác áo tắm dài vào, mặt cũng chưa rửa, quyết định xuống lầu tìm đồ ăn, vừa đi vừa ở trong lòng nói thầm mộng xuân đến phát rồ rồi à, bây giờ lại có thể chân thật cảm giác bộ phận khó nói kia có gì đó không khỏe….Từ từ, mùi vị kia?
Biên Dĩ Thu hít mũi ngửi ngửi, nhanh chóng bị mùi thơm câu người bay ra từ phòng bếp làm quên đi cảm giác không khỏe, cảm động đến nước bọt chảy ròng.
Tả Thành đứa nhỏ này đúng là càng ngày càng biết săn sóc, hiểu chuyện, nên thưởng tiền cho cậu ta!
“A Thành!” Biên Dĩ Thu hiếm khi vô cùng thân thiết mà xưng hô như thế với vệ sĩ của mình, ba bước cũng chỉ bước hai bước vội chạy tới cửa phòng bếp, một tay đẩy cửa ra, “Lão đại nhà cậu đói rồ———”
Nửa câu sau khi nhìn thấy bóng dáng kia trong nhà bếp, kẹt ở trong cổ họng, mãi cũng không thể nuốt xuống, đến mức thiếu một hơi nữa y đã trực tiếp đi gặp Cửu gia.
Kha Minh Hiên nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn thoáng quá, chậm chạp đáp lại lời y: “Chết đói rồi à? Ra ngoài chờ một lát đi.”
“Vâng.” Biên Dĩ Thu vô cùng nghe lời mà gật đầu, quy củ kéo cửa phòng bếp lại, xoay người như hồn bay phách lạc mà đi hai bước về phía phòng ăn, đột nhiên giật mình tỉnh táo lại, kéo mộ đoạn cổ áo lên quay đầu mở to mắt nhìn về phía cửa, biểu tình trên mặt nhanh chóng ngây như phỏng đến độ hoảng sợ đủ kiểu, giống như giam giữ bên trong chính là con mãnh thú và dòng nước lũ, giây tiếp theo sẽ lao tới vồ y chết tại chỗ.
Ba mươi giây sau, Biên lão đại thu hồi ánh mắt, giống như một cái xác không hồn mà lướt qua bàn ăn, cùng tay cùng chân mà bước lên lầu: “Nhất định mày còn nằm mơ, mày về ngủ thêm một giấc, này con mẹ nó vẫn là ác mộng, thật là đáng sợ…….”
“Biên Dĩ Thu.”
Không được kêu tôi.
“Biên Dĩ Thu!”
Tôi không nghe được.
“Họ Biên em đứng lại đó cho anh!”
Anh nói đứng lại tôi liền đứng lại à? Biên lão đại tôi đây chẳng phải mất mặt lắm sao?
“Em còn dám đi về trước thêm một bước, anh liền đánh gãy chân em.”
Tôi đệt con mợ, cho dù là nằm mơ, cũng là giấc mơ của lão tử, anh ở trong mộng còn muốn uy hiếp chân của tôi, loại chuyện này nếu có thể nhịn, cũng không nhịn được.
Vì thế Biên lão đại bị uy hiếp xoay người đi trở về —— đánh chết y cũng không thừa nhận là mình lo người nào đó sẽ đánh gãy chân y.
“Kha Minh Hiên, anh có bệnh phải không? Ở trong mơ cũng muốn gây khó dễ với cái chân của tôi, tôi không phải từng đánh gãy một chân của anh sao, anh không phải suốt ngày tâm tâm niệm niệm muốn báo thù rửa hận chứ?”
“Trong mơ?” Kha Minh Hiên nhíu mày, “Nguyên lai em nghĩ anh như vậy.”
Biên Dĩ Thu một đầu đầy dấu chẩm hỏi, tỏ vẻ anh nói gì tôi nghe không hiểu, nhưng tầm mắt lập tức bị cái chén trong tay hắn hấp dẫn, ánh mắt nhất thời không có tiền đồ mà nhìn chằm chằm.
“Đây là….Cái gì?”
Ánh mắt Kha Minh Hiên nhìn y như một đứa bé ngốc: “Cháo.”
“Cho tôi hả?”
“Không phải, là của anh.”
Biên lão đại giận không thể nhịn xuống: “Kha Minh Hiên, dựa vào cái gì mà trong mộng của tôi mà anh còn không đối tốt với tôi?”
Kha thiếu gia biết nghe lời mà gật gật đầu: “Được, anh đây đối tốt với em. Biên đại gia, ngồi xuống ăn cơm đi. Cần anh đút em không?”
Biên Dĩ Thu đại gia như hắn mong muốn mà mang bày ra một tư thế đặc biệt khí phách ngồi trên ghế, nhìn không chớp mắt mà quan sát hắn: “Được, anh đút đi.”
Cái này đổi lại làm Kha thiếu gia ngây ngẩn cả người, nhưng cũng chỉ sửng sốt như thế một phần ba giây, ngay lúc Biên Dĩ Thu nhìn chăm chú không chớp mắt mà cầm muỗng lên.
Một nửa muỗng cháo thịt bò cải xanh thoạt nhìn cũng không tồi đút đến bên miệng y, Biên Dĩ Thu cúi xuống nhìn nhìn, lập tức nhíu mày: “Tôi không ăn gừng đâu.”
Kha Minh Hiên đặc biệt tốt tính mà lựa gừng ra ngoài.
Biên Dĩ Thu còn nói: “Tôi cũng không ăn hành.”
Kha Minh Hiên tiếp tục tốt tình mà đem hành thái nhuyễn từng chút gắp ra ngoài.
Biên Dĩ Thu nhìn chén cháo kia, vừa muốn mở miệng đã bị Kha Minh Hiên cắt ngang câu chuyện: “Em đừng nói cho anh biết, em ngay cả cải xanh cũng không ăn.”
Biên Dĩ Thu cười đến thấy răng không thấy mắt: “Sao có thể chứ, cải xanh tôi vẫn ăn.”
Kha Minh Hiên vừa định nói một câu “vậy ăn nhanh đi”, Biên Dĩ Thu vẫn duy trì nụ cười thập phần thiếu đánh kia mà bồi thêm một câu: “Tôi cũng không ăn thịt bò.”
Nhẫn nại của Kha Minh Hiên hết sạch, loảng xoảng đem chén cháo đặt thật mạnh lên bàn: “Họ Biên em đừng có được đằng chân lên đằng đầu nha.”
“Hắc.” Biên Dĩ Thu phun ra một âm tiết đơn độc không có ý nghĩa gì, nụ cười trên mặt lạnh xuống một chút, “Tôi nghĩ anh có thể giả vờ thêm chút nữa.”
“Em mẹ nó không phải đang nằm mơ à?”
Nói ra, Kha Minh Hiên mới phát hiện có gì đó hơi sai sai. Nhưng Biên Dĩ Thu cũng không nghe ra, hoặc là giả vờ không thèm để ý, y bưng chén cháo kia lên, tự mình múc một muỗng bỏ vào miệng, chậm rãi nuốt xuống, sau đó lại múc muỗng thứ hai cho vào miệng.
Y cứ trầm mặc như thế mà ăn xong chén cháo Kha Minh Hiên làm lại nhiều lần đến trưa mới nấu xong, hai người đột nhiên an tĩnh lại, ai cũng không nói lời nào. Mãi đến khi chén cháo thấy đáy, Biên Dĩ Thu mới ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Còn không?”
Kha Minh Hiên hỏi: “Ăn ngon không?”
Biên Dĩ Thu trả lời: “Không ăn được.”
Kha Minh Hiên đáp: “Vậy em còn muốn?”
Biên Dĩ Thu nhìn hắn: “Đây chẳng lẽ không phải anh đặc biệt làm cho tôi à?”
Kha Minh Hiên cười lạnh một tiếng: “Em làm sao tự tin cháo này là đặc biệt làm riêng cho em?”
Biên Dĩ Thu thả lỏng tay, có điểm thất vọng mà kéo kéo khóe môi: “Ồ, vậy tôi đây sai rồi.”
“…..” Kha Minh Hiên nhất thời một chút tức giận cũng không có, cũng không đủ để giận. Hắn nhớ tới đêm qua lúc Biên Dĩ Thu say rượu đến hồ đồ, ghé bên tai hắn nghẹn ngào nói “Em cũng nhớ anh”, trong lòng nhất thời nhũn thành một bãi nước.
So với chuyện này có tính là cái gì đâu. Quên đi.
Hắn lấy chén, đứng dậy đi về phía phòng bếp. Không thấy được khoảnh khắc mình xoay người, Biên Dĩ Thu tựa trên ghế cười tương đối sung sướng, làm sao có nửa điểm thất vọng chứ?
Mơ cái mẹ gì chứ, y chính là say rượu, chứ không phải khờ. Tuy rằng đầu tiên nhìn thấy hắn như vậy quả thật bị kinh hách không nhỏ, nhưng thần kinh siêu cường trà trộn xã hội ba mươi năm đã sớm rõ ràng, hiểu được mà nói với y, đây là sự thật.
Kha Minh Hiên nói nhớ y là sự thật, nửa đêm có lòng mà chạy đến biệt thự là sự thật, thâm tình lưu luyến ôn nhu triền miên là sự thật, đặc biệt xuống bếp nấu cháo cho y cũng là sự thật. Mà chính mình nửa tỉnh nửa mơ, ý thức hỗn loạn nói câu nói kia tám phần cũng nghe được. Cho nên, bây giờ là tình huống gì đây?
Biên lão đại chưa từng nói chuyện yêu đương tâm tình dị thường hưng phấn lại dị thường hoang mang, biểu tình rối rắm, khổ não trên mặt khó có từ ngữ nào có thể diễn tả, vừa lúc ngốc lăng mà lọt vào tầm mắt của Kha đại thiếu gia.
Phản ứng đầu tiên của Kha Minh Hiên là: người này nhìn qua rất ngốc. Phản ứng thứ hai: mình thích thượng một người như vậy có phải càng ngốc hơn không?
Kết luận vô cùng thê thảm, Kha đại thiếu gia không đành lòng nghĩ lại, bưng cháo qua đặt trước mặt y, ra vẻ cao lãnh mà nói hai chữ: “Ăn đi.”
Biên Dĩ Thu bưng chén lên, hai lời chưa nói liền múc một muỗng to đút vào miệng, cảm thấy mỹ mãn mà cười nói: “Thật mẹ nó khó ăn, Kha Minh Hiên, anh có thử qua không?”
Kha Minh Hiên cố gắng nửa ngày không đem biểu tình quỷ dị trên mặt y cùng với lời nói có lực sát thương rất mạnh kết hợp cùng một chỗ, hắn thật sự muốn biết người này rốt cuộc tại sao lời nói cùng biểu tình lại phân liệt hoàn toàn như vậy? Này giống như cầm dao giết cả nhà người ta sau đó còn lấy chồng người ta rồi nói em thích anh, so với biến thái có gì khác nhau?
“Không có, em xác định muốn nói với anh là thứ này khó ăn?”
“Đúng vậy, đây là món cháo thịt bò khó ăn nhất từ khi sinh ra tới giờ tôi mới nếm thử.” Lúc Biên Dĩ Thu nói lời này nhưng động tác uống cháo một chút cũng không dừng lại.
Kha Minh Hiên thập phần khó hiểu: “Anh thấy biểu tình này của em không giống khó ăn chút nào.”
Biên Dĩ Thu nghe vậy còn thật sự tự hỏi trong chốc lát, ngẩng đầu nhếch miệng cười với Kha Minh Hiên: “Đại khái bởi vì tâm tình tốt, cho nên ăn cái gì cũng cảm thấy đó là mỹ vị nhân gian.”
Kha Minh Hiên không hề chuẩn bị tâm lý bị nụ cười này của y làm hoa mắt, ma xui quỷ khiến hỏi y: “Sao lại tâm tình tốt?”
Biên Dĩ Thu sau khi nói xong càng cúi đầu xuống tiếp tục uống cháo, cho nên trước tiên cũng không trả lời câu hỏi này của hắn, mãi đến khi chén cháo thứ hai thấy đáy, y mới bỏ muỗng xuống, đem chén đẩy qua bên cạnh, nắm lấy hai tay đặt trên bàn, là một tư thế ngồi nghiêm chỉnh mà thật sự nói chuyện.
“Kha Minh Hiên, vì sao tâm tình em tốt, vì sao anh lại ở chỗ này, lý do hẳn là giống nhau, đúng không?”
Biên Dĩ Thu ngoài mặt thoạt nhìn có chút biết trước, nắm chắc thắng lợi, nhưng trời mới biết lúc y hỏi những lời này, nội tâm có bao nhiêu không yên. Y thề nếu Kha Minh Hiên dám phủ nhận, y nhất định sẽ chạy vào phòng bếp dùng dao giết người diệt khẩu.
Kha Minh Hiên ngồi đối diện y, tầm mắt nghênh đón nhìn y miệng hùm gan sứa, mà từng bước tiến vào chỗ sâu nhất trong linh hồn, không biết vì cái gì, đột nhiên hắn ở bề ngoài thể xác mạnh mẽ ba mươi hai tuổi của y, lại nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ với ánh mắt quật cường mà cô độc đi trong tuyết. Trái tim như thể bị cái gì đâm vào, bén nhọn đau đớn lại lạnh đến thấu xương.
Hắn ôn nhu chăm chú nhìn y, nhẹ nhàng cong khóe môi: “Đúng.”
Biên Dĩ Thu cũng cười rộ lên, sau một lúc mới chậm rãi nói một câu: “Anh hiểu rõ rồi chứ? Em cũng sẽ không nghe lời anh nói.”
Kha Minh Hiên nghe vậy mà nhíu mày, không chút khách khí mà đứng dậy bước đi: “Anh đây phải cân nhắc rồi.”
Biên Dĩ Thu trợn tròn mắt: “Kha Minh Hiên em thao đại gia anh!”
Kha Minh Hiên quay đầu nhìn y: “Đừng cả ngày nhớ thương đại gia anh, em có bản lĩnh thì thao anh đi.”
Biên Dĩ Thu quả thật không thể tin vào tai mình: “Thật sao?”
“Luật cũ.” Kha Minh Hiên hoạt động các đốt ngón tay, ý tứ không cần nói cũng biết.
Biên Dĩ Thu ai oán vùng vẫy: “Quan hệ bây giờ của chúng ta, không có đặc quyền sao?”
Kha Minh Hiên ý cười dạt dào mà quan sát y, một đôi mắt hoa đào hồn xiêu phách lạc, uốn lượn ngàn dặm cảnh xuân: “Chúng ta bây giờ là quan hệ gì?”
Biên Dĩ Thu từ trên ghế đứng lên, chồm qua bàn ăn, từng bước hướng về phía hắn, sau đó vươn tay, nắm chặt áo Kha Minh Hiên, một tay túm người kéo đến trước mặt mình.
Hai người phong cách khác hẳn nhưng lại đẹp trai tài giỏi mặt mũi gần nhau, chóp mũi kề chóp mũi, môi dán môi, trong mắt đều là ảnh phán chiếu, dáng vẻ của đối phương.
“Anh nói xem?”
Thanh âm của Biên Dĩ Thu nhẹ như thể không phải từ miệng nói ra, mà là từ trong lòng thông qua sóng điện não, chuẩn xác không nhầm lẫn tiến vào màng tai Kha Minh Hiên.
Khóe môi Kha thiếu gia kéo sáng hai bên lớn hơn một chút, hắn nắm lấy thắt lưng Biên Dĩ Thu kéo về phía mình, thành công làm cho nửa thân dưới chặt chẽ dính cùng một chỗ.
“Đại khái chính là….Loại quan hệ có thể cùng đối phương ở trên giường bắn?”
Biên lão đại giả vờ rối rắm: “Em có thể điều chỉnh thói quen.”
Kha thiếu gia không chút nào sợ hãi: “Không liên quan, chúng ta luyện nhiều hơn là được.”
Đang nói, Biên lão đại trực tiếp bị người kia đặt lên bàn cơm, tự thể nghiệm mà nói với y, cái gì gọi là thói quen.