Tô Khoáng bỗng có ý
định muốn chăm sóc An Ninh cả cuộc đời. Nhưng, bản thân anh cũng đang đứng nơi
đầu sóng ngọn gió, liệu anh có tư cách, có khả năng để che chở cho cô ấy không?
Người đứng đầu công ty mà An Ninh đang làm là người Mỹ, tổng công ty ở Khu vực
Châu Á Thái Bình Dương nằm ở Đài Loan, tổng giám đốc bổ nhiệm cũng là một người
Đài Loan chính cống. Ai cũng nói người Đài Loan nhỏ nhen, ngay ngày đầu tiên đi
làm An Ninh đã thực sự thấu hiểu câu nói đó.
Đầu tiên, khi đi lĩnh văn phòng phẩm phải đăng ký, ký tên, do đích thân trưởng
phòng hành chính kiểm tra. Nghe nói sáu tháng một mới được lĩnh một lần, hơn
nữa phải là những đồ văn phòng phẩm đã cũ mới được đổi lấy đồ mới. Nếu như đồ
cũ chưa dùng hết, thì vẫn chưa đủ tư cách để lĩnh đổi đồ mới, cụ thể là: bút bi
phải dùng cho đến khi không còn giọt mực nào, thước phải mòn đến mức hoàn toàn
không nhìn rõ vạch đo, giấy in phải dùng hết cả hai mặt, …
Đương nhiên những việc đó đều là những việc nhỏ nhặt, An Ninh vốn không phải
người phô trương lãng phí, cô quen dùng bút máy để viết, chiếc bút máy
Schneider được cô sử dụng từ thời trung học đến bây giờ, và bây giờ cô vẫn chưa
có ý định vứt nó đi.
Công ty không cung cấp trà túi lọc và cà phê, nếu có nhu cầu, xin tự mình mang
tới, đó là câu đầu tiên mà trưởng phòng nhân sự nói với An Ninh trong ngày đầu
cô đi làm. Cốc giấy của công ty được chuẩn bị dành cho khách, cho nên, xin hãy
tự mang theo cốc pha trà, đây là câu nói thứ hai. Vẫn còn may, nước uống trong
cây nước được cung cấp miễn phí, nếu không An Ninh sẽ kích động đến mức đập đầu
vào tường ngay lúc đó mất.
Để tiết kiệm chi tiêu, công ty không có quầy lễ tân, tất cả những cuộc điện
thoại từ bên ngoài gọi tới đều chuyển tới bộ phận trợ lý, sau đó An Ninh phải
sàng lọc để chuyển tiếp. Lúc bận rộn chính là lúc chuông điện thoại kêu liên
hồi, khiến cô trợ lý Tiểu Trư (chú heo con) phàn nàn, kêu than không ngớt.
Tiểu Trư họ thật là Chu, chỉ trách rằng cái tên tiếng Anh của cô đặt không hay
– Judy. Có một lần tên cô bị một khách hàng người Tứ Xuyên phát âm không chuẩn
đọc thành “zhu di” (trư địch – móng heo), thế rồi cái tên Tiểu Trư của cô được
mọi người gọi từ đó. Lâu dần, chẳng ai còn nhớ tới tên thật của cô nữa.
Tiểu Trư là một cô gái hoạt bát, có sở trường làm sôi động không khí trong công
ty. Chỉ cần tổng giám đốc không ở phòng làm việc, thì phòng làm việc lập tức
trở thành thiên hạ của cô, từ tiểu phẩm hài của Quách Đức Cương đến vở kịch
chúc mừng năm mới của Phùng Tiểu Cương đều được cô bắt chước rất hay và sinh
động, đôi khi cô còn kết hợp với Ivan của bộ phận bán hàng biểu diễn một vài
đoạn. Hai người phối hợp với nhau rất ăn ý, khiến tất cả mọi đồng nghiệp đều
được một bữa cười hả hê, ngay cả trưởng phòng tài vụ vốn nổi tiếng nghiêm khắc
cũng không thể không đến chung vui.
Không khí làm việc rất thoải mái vui vẻ, điều duy nhất khiến An Ninh không yên
tâm, đó là lúc nào cô cũng phải đối diện với ánh mắt khác thường của tổng giám
đốc.
Người ta thường nói, thư ký là một nghề nguy hiểm, đặc biệt là thư ký của tổng
giám đốc, người ta ví người đó như bảo mẫu hay nữ giúp việc luôn đi cùng tổng
giám đốc cả trong và ngoài giờ làm, thời gian hai người ở bên nhau nhiều hơn
nhiều so với những người khác. Để tránh những lời bàn ra tán vào của người
khác, An Ninh luôn lựa chọn những bộ trang phục kín đáo trang trọng, váy tối
màu, cổ áo cao, kín, không bao giờ để lộ xương quai xanh, mặc dù vậy, cô vẫn có
thể nhận thấy ánh mắt tổng giám đốc dành cho cô đầy nồng cháy và hắn không hề
có ý che giấu điều đó.
Khi An Ninh nói điều đó với Lưu Huệ, Lưu Huệ lại không cho là như vậy, “Ôi dào,
cậu nghĩ nhiều quá đấy, người ta nhìn thì có sao đâu, cậu cũng chẳng mất gì
mà.”
Lưu Huệ nói không sai, nhưng An Ninh vẫn cảm thấy như vậy không thoải mái.
Sự lo lắng của An Ninh không phải vô căn cứ.
Tổng giám đốc tập đoàn Trường Vũ – Tăng Gia Tuấn lần đầu tiên nhìn thấy An Ninh
đã bắt đầu chú ý đến cô.
An Ninh và Lưu Huệ là hai mẫu người khác nhau. Vẻ đẹp của Lưu huệ kiều diễm như
hoa mẫu đơn khoe sắc, dù cô không cần trang điểm cầu kỳ, dù cô có thô lỗ hơn
nữa thì cô vẫn nổi bật hơn tất cả mọi người. Còn An Ninh, chỗ hấp dẫn người
khác nhất ở cô đó là đôi mắt thoáng buồn.
Cô không hòa đồng, cô luôn dùng thái độ lãnh đạm khi giao tiếp với mọi người,
cô thường xuyên ngồi yên tĩnh một mình trước bàn làm việc. Sau khi làm xong tất
cả mọi việc, cô thường chống cằm ngồi đờ đẫn.
Ngồi ngăn cách cô bởi một tấm cửa kính, Tăng Gia Tuấn quan sát rõ tất cả mọi
biểu hiện của cô. Dưới ánh nắng xế chiều, hàng mi dài che lấy mí mắt, mái tóc
dài hơi xoăn lọn để buông chạm vai. Khi thì cười giận giữ, lúc lại ngồi im lặng,
có lúc hồn nhiên như đứa trẻ, có lúc lại chín chắn hơn so với tuổi, hoặc như
lúc này đây cô trở lại chính cô sau khi vứt bỏ mọi lớp bao bọc ngụy trang kia.
Tăng Gia Tuấn đã gặp vô số phụ nữ, có người chủ động theo đuổi hắn, cũng có
người giả bộ thâm trầm, “bên trong thì đã mà bên ngoài còn kiêu”. Từ trước đến
nay, ai muốn đến với hắn hắn đều không từ chối, hắn là một cao thủ trong trò
chơi ái tình kiểu đó. Và, không tán tỉnh người cùng cơ quan là nguyên tắc của
hắn.
Nhưng giờ đây, xem ra hắn cần phải phá vỡ nguyên tắc đó.
Không có nhiều những người phụ nữ có thể làm hắn thấy hứng thú.
Tăng Gia Tuấn cười ma mãnh, hắn nhấc điện thoại gọi số nội mạng, nói “Cô An, cô
vào đây một chút.”
An Ninh ôm tập công văn, đứng trước phòng làm việc của tổng giám đốc, tâm trạng
đầy lo lắng.
Cô không ngu ngốc, thậm chí cô rất nhạy cảm đối với một số việc việc nhỏ nhặt,
làm sao mà cô không nhìn ra tâm ý của Tăng Gia Tuấn cơ chứ. Nhưng cô là người
ngang ngạnh, thứ nhất, cô vẫn chưa quên được Quan Tín, thứ hai, cô chẳng có
thiện cảm gì với người Đài Loan. Mặc kệ Tăng Gia Tuấn đẹp trai, giàu có, tài
giỏi, có thể đáp ứng mọi mơ ước của mọi phụ nữ.
Cô hít sâu một hơi, rồi gõ cửa.
“Mời vào.” An Ninh có thể hình dung ra nụ cười rất đẹp của Tăng Gia Tuấn lúc
nói câu đó.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, “Tổng giám đốc Tăng, anh tìm tôi có việc ạ?”
Tăng Gia Tuấn không trả lời, hắn chỉ tay vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc,
ra hiệu cho cô ngồi xuống nói chuyện.
An Ninh ngồi vào ghế, động tác hơi cứng nhắc, cho thấy rõ cô đang rất hồi hộp.
Tăng Gia Tuấn nhận thấy điều đó, nhưng hắn tỏ ra chẳng để tâm, hắn ngước mắt
lên cười, đôi mắt điềm tĩnh đó như mang đầy những cảm xúc phức tạp.
Thấy Tăng Gia Tuấn nhìn mình không chớp mắt, An Ninh vội đưa tập công văn đang
cầm trong tay cho hắn, “Tổng giám đốc Tăng, đây là hợp đồng với công ty Phú
Minh, cần tổng giám đốc ký tên.”
Tăng Gia Tuấn “hừm” một tiếng, hắn đón lấy tập công văn, cố tình để tay mình
chạm vào mu bàn tay An Ninh, khiến cô sợ hãi thu ngay tay lại, suýt chút nữa
làm đổ chiếc cốc thủy tinh đang đặt trên bàn.
Tăng Gia Tuấn vẫn làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, hắn chăm chú xem
công văn, rồi đưa bút ký lên đó chữ ký như rồng bay phượng múa.
“Tổng giám đốc Tăng, nếu không còn việc gì nữa, thì tôi xin về phòng làm việc.”
An Ninh luống cuống sắp xếp lại tập công văn. Đứng trước kẻ cáo già như Tăng
Gia Tuấn, một cô gái đa cảm như An Ninh luôn cảm thấy tay chân lóng ngóng.
An Ninh tưởng rằng sự im lặng của hắn nghĩa là đồng ý, nên cô vội vàng bước đến
bên cửa. Vừa định vặn tay cầm cửa, thì cánh tay cô bị lôi lại, “Vội gì thế, tôi
còn việc chưa nói với cô.”
An Ninh bị dồn vào chân
tường, muốn lùi không được, mà tiến cũng không xong, tay cô bị Tăng Gia Tuấn
giữ chặt, không thể cử động được. Lúc này, khoảng cách giữa hai người chỉ còn
khoảng một tấc, Tăng Gia Tuấn có thể nghe thấy tiếng tim đập tình thịch cùng
hơi thở gấp gáp của An Ninh.
Hơi thở người đẹp, thật thơm, thật nồng nàn, văn học Trung Quốc thật là cao
siêu, bây giờ hắn mới thấu hiểu được sự kỳ diệu trong cách dùng từ ngữ.
An Ninh không phải là người con gái đặc biệt xinh đẹp, nhưng các đường nét trên
khuôn mặt cô rõ ràng, mang vẻ duyên dáng say đắm lòng người. Hơi ấm, mùi hương,
sự mềm mại của An Ninh, khiến hắn không nỡ buông tay ra.
Hai má An Ninh đỏ bừng, cô không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám cất tiếng.
Lúc lâu sau, Tăng Gia Tuấn mới hạ ánh nhìn của mình xuống, rồi mắt hắn dừng lại
ở vùng ngực của An Ninh – 75B. Miệng hắn hơi nhếch lên, vô số các cô gái đã qua
tay hắn, chỉ cần nhìn là hắn có thể biết ngay các cô mặc áo ngực cỡ bao nhiêu,
sai số chưa từng vượt quá một phần nghìn.
An Ninh nhận được ánh mắt đó của hắn, mặt cô càng đỏ hơn.
Đôi mắt Tăng Gia Tuấn dần tỏ ra thích thú, cô gái này dễ đỏ mặt đến vậy, khác
hẳn với những cô gái hắn đã từng gặp, càng lúc hắn càng cảm thấy hứng thú với
cô hơn.
Hắn buông tay An Ninh, rồi tiến tới gần cô hơn, hắn ghé sát tai An Ninh, “Tối
nay tôi mời cô ăn cơm.”
Được thoát khỏi sự khống chế của hắn, An Ninh lập tức lùi về khoảng cách an
toàn, khuôn mặt cô dần bớt đỏ, sự căng thẳng dần biến mất, cô lấy lại vẻ lạnh
lùng, “Xin lỗi, tổng giám đốc Tăng, tối nay tôi bận rồi.”
Tăng Gia Tuấn sớm đoán được cô sẽ trả lời như vậy, vì thế hắn phản ứng rất
nhanh: “Đây là việc của công ty. Cô là thư ký của Tổng giám đốc, cô phải có nghĩa
vụ thác tùng Tổng giám đốc.”
“Sau khi hết giờ làm là thời gian riêng của cá nhân tôi, công ty không có quyền
chiếm dụng.” An Ninh không kém cạnh.
Tăng Gia Tuấn uể oải dựa vào tường, dằn từng từ một: “Nếu cô không còn kỳ vọng
gì với công việc này, thì tôi cũng không ngăn cản.”
An Ninh đành đầu hàng.
“Hết giờ làm tôi đợi cô ở bãi đỗ xe.” Tăng Gia Tuấn nói giọng thản nhiên, chẳng
thể có nghi ngờ được gì.
An Ninh khinh thường nhất là loại người luôn khom lưng trước đồng tiền, nhưng
hôm nay chính cô lại trở thành một thành viên của loại người đó, cô vô cùng đau
khổ và bất lực.
Bảy giờ tối.
An Ninh vẫn chần chừ ngồi trên ghế, lúc thì cô mở tập công văn ra xem, lúc lại
lần di con chuột máy tính, refrest đi refrest lại danh sách các thư gửi đến.
Cô đang kéo dài thời gian, hy vọng Tăng Gia Tuấn chờ lâu không chịu nổi mà đi
trước.
Lúc sáu giờ, khi hết giờ làm, cô đã nhìn thấy hắn đi ra khỏi phòng làm việc. Cô
chậm chạp thu xếp lại các thứ bỏ vào trong túi xách, vờ như không nhìn thấy hắn
đi ra. Đợi đến khi Tăng Gia Tuấn bước vào thang máy, cô lại ngồi xuống ghế.
Gần đến bảy giờ rưỡi, tất cả điều hòa trong tòa nhà tự động tắt, trong phòng
làm việc chỉ còn lại một mình An Ninh. Vừa lạnh vừa đói, không chịu nổi nữa, cô
xách túi đi xuống tầng một.
Thấy phía trước tòa nhà không có bóng dáng Tăng Gia Tuấn, An Ninh thở phào nhẹ
nhõm.
Vừa bước đến chỗ đợi xe, bỗng có tiếng bíp còi ngay phía sau. An Ninh không
quay đầu lại, tiếng còi đó lại bíp lên không ngớt, càng lúc càng to.
Vốn đang bực bội, tiếng còi ồn đó lại càng làm cô thêm tức tối. Cô quay đầu lại
mắng kẻ đang bíp còi.
“Lên xe.” Tăng Gia Tuấn mặt nặng trịch, chỉ nói ra vỏn vẹn có hai từ.
An Ninh biết hắn đang giận cô, nhưng việc này có thể trách cô được sao? Nếu như
không phải hắn hoành hành phách lối, thì cô có đến nỗi phải chịu đói chịu lạnh
thế này không?
Nhưng những điều này chắc hắn chẳng bao giờ hiểu nổi đâu. Cô bấm răng, mở cửa
rồi bước lên xe.
“Thắt dây an toàn vào.” Tăng Gia Tuấn lạnh lùng nói.
An Ninh liếc nhìn hắn một cái, nghĩ bụng lúc hắn đang tức, mình cứ nhịn một
chút thì hơn.
Chiếc BMW 320 màu bạc lao nhanh trên chiếc cầu vượt. Mặc dù cửa kính xe đã đóng
kín, nhưng người ngồi bên trong vẫn có thể nghe thấy tiếng gió vù vù bên ngoài.
Trong khi đó, nhiệt độ trong xe dường như còn thấp hơn cả nhiệt độ ngoài trời.
Tăng Gia Tuấn mím chặt đôi môi mỏng dính của mình, không nói lời nào. Hắn cũng
không rõ rốt cuộc hắn đang tức giận vì điều gì, tức giận người con gái ngồi bên
cạnh khiến hắn phải đợi cả tiếng rưỡi đồng hồ dưới trời giá rét, hay tức giận
vì cô không hề để ý đến hắn.
“Tôi bảo cô sau khi hết giờ làm đợi tôi ở bãi gửi xe, tại sao cô không làm theo
lời tôi?!” Hắn đã quen với việc quát tháo, ra lệnh, và hắn cũng dùng cái khẩu
khí đó đối với An Ninh.
Cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa. An Ninh đã chuẩn bị để sẵn sàng đối phó
với câu hỏi này, cô trấn tĩnh trả lời: “Khi chuẩn bị rời khỏi văn phòng tôi
phát hiện ra chỗ công văn có chút vấn đề, nên tôi lại phải ngồi làm lại.” Cô
ngây thơ nghĩ, lý do này chắc chắn là hợp lý rồi.
“Vậy thì cô có thể gọi điện thoại cho tôi.” Khẩu khí của Tăng Gia Tuấn đã có
phần hòa nhã hơn.
Chẳng lẽ nói tôi không có số di động của anh? Hiển nhiên là không hợp lý. Nói
rõ là tôi trốn tránh anh, nhưng An Ninh tuyệt đối không dám nói ra câu này. Cô
cứng miệng không biết nói thêm được gì.
Thấy An Ninh bí không nói được gì, tâm trạng Tăng Gia Tuấn bỗng thấy thoải mái
hơn. Hắn khẽ cười, “Tôi đói rồi, cô đi ăn cơm với tôi.”
Được hắn nhắc tới, An Ninh lúc này mới cảm thấy bụng đói cồn cào. Nhưng cô vẫn
ngang ngạnh nói: “Tôi không đói.”
Ục…. Đúng lúc này chiếc bụng bỗng trêu đùa với cô.
“Bụng cô còn thật thà hơn cô nhiều.” Tăng Gia Tuấn thấy vui hơn, hắn cho xe
tăng tốc. Sau khi đi qua cầu vượt, chiếc xe chuyển hướng đi về phía những con
đường nhỏ.
Kim Bích Huy Hoàng (Đèn hoa tráng lệ) là nơi vui chơi giải trí nổi tiếng nhất
tại thành phố H
Tầng một là vũ trường, tầng hai là điểm hát karaoke, tầng ba là quán rượu, còn
tầng cao nhất chỉ mở cửa đối với khách cao cấp có thẻ VIP. Những chi phí đắt đỏ
ở đây càng khiến cho những người dân thường không dám mơ tới.
Tám giờ tối, bên trong Kim Bích Huy Hoàng đèn bật sáng trưng.
Khách đến giờ này không nhiều, thông thường qua mười một giờ đêm thì thế giới
đêm ở đây mới được coi là bắt đầu.
Những chiếc xe sang trọng với những thương hiệu nổi tiếng khác nhau lần lượt
tiến vào bãi gửi xe, như để thi xem ai nhiều tiền hơn, ai có địa vị hơn.
Tất cả những thứ đó đều trở nên rất quen thuộc với Tô Khoáng.
Từ lúc An Ninh và Tăng Gia Tuấn bước vào Kim Bích Huy Hoàng, Tô Khoáng đã để ý
tới cô.
Anh nấp ở chỗ cầu thang tối nhìn hai người họ từ từ đi lên tầng ba, cảm thấy có
gì đó hơi kỳ lạ.
An Ninh, làm sao cô ấy lại đến đây?
Trong ấn tượng của Anh, An Ninh luôn là một cô gái hiền lành nhã nhặn, cô ấy
không nên xuất hiện ở một nơi như thế này.
“Tô Khoáng, có phát hiện
ra điều gì không?” Một người đàn ông da ngăm đen, to cao vỗ vào vai Tô Khoáng,
rồi người đó nhìn theo hướng mà Tô Hoàng đang nhìn, chẳng thấy có dấu hiệu gì
khác thường cả.
Người đó tên là Thời Vĩ, là giám đốc phố vui chơi Kim Bích Huy Hoàng.
Tô Khoáng quay người lại, báo cáo qua: “Hình như em nhìn thấy người quen.”
“Có cần qua chào hỏi người ta không?” Thời Vĩ ngáp một cái rồi hỏi, mấy ngày
hôm nay mãi đến khi trời tảng sáng hắn mới được về nhà, nên lúc nào hắn cũng
trong tình trạng thiếu ngủ.
Mắt Tô Hoàng cũng đỏ hoe vì thiếu ngủ, “Không cần đâu, anh đi bận việc của anh
đi ạ.”
Thời Vĩ gật gật đầu, “Anh đi nghỉ một lúc, chú coi chừng mọi thứ nhé, nếu xảy
ra vấn đề gì thì cả anh và chú đều phải chịu trách nhiệm đấy.”
Tô Khoáng đáp lời, “Anh cứ yên tâm đi.” Nói rồi anh lại nhìn lên tầng ba, nghĩ
vài giây, rồi anh gọi một cậu nhân viên, nói nhỏ gì đó với người nhân viên đó.
Tăng Gia Tuấn im lặng nhìn An Ninh, “Cô muốn ăn gì?”
“Tôi… tôi không biết.” An Ninh chưa từng đến một nơi như thế này, cách trang
hoàng tỉ mỉ, những người phục vụ chuyên nghiệp, đây chắc chắn là nơi giải trí
cao cấp, từ lúc bước vào cửa cô đã cảm thấy không được thoải mái. Cô cúi đầu
nhìn bộ quần áo đơn giản của mình, nơi này không hợp với cô.
Tăng Gia Tuấn mỉm cười, giọng hắn trầm ấm, “Món bào ngư hầm chân ngỗng ở đây
rất nổi tiếng.”
An Ninh nhìn qua thực đơn, hai trăm chín mươi tám tệ một suất, cô kinh ngạc
nói, “Thôi, tôi không ăn đâu.”
“Bào ngư hầm chân ngỗng, thịt xông khói xào ngồng tỏi, canh sò gừng thái sợi,
gà quay thổ gia, ba chỉ xào thập cẩm, cứ tạm như vậy nhé.” Tăng Gia Tuấn chẳng
cần nhìn thực đơn, hắn “Cho thêm một chai rượu vang đỏ nữa.” Tăng Gia Tuấn đầy
vẻ hứng trí, thật dễ dàng để ứng phó với những cô gái chưa có nhiều kinh nghiệm
sống như An Ninh. Đó chính là kinh nghiệm mà hắn có được trong bao năm lăn lộn
tình trường.
An Ninh ăn rất ít, những món ăn trông rất ngon mắt này không hề hợp với khẩu vị
của cô, thậm chí cô còn thấy chúng không ngon bằng bát mỳ do Tô Khoáng nấu.
“Sao thế, không hợp khẩu vị à?” Cả buổi tối, Tăng Gia Tuấn rất kiệm lời, hắn
chỉ điềm đạm nhâm nhi ly rượu vang, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn ngắm nét căng
thẳng và lúng túng của An Ninh.
“Tôi ăn no rồi.” An Ninh dứt khoát đẩy chiếc ly trước mặt ra xa.
“Cô ăn ít quá.” Tăng Gia Tuấn gắp một miếng thịt hun khói vào bát của An Ninh,
sau đó rất tự nhiên, hắn đưa tay đặt lên mu bàn tay An Ninh, rồi nhẹ nhàng vuốt
ve.
Toàn thân An Ninh run lên, lưng cô bỗng thẳng đứng. Nếu không phải vì công việc
này, thì chắc chắn cô đã đi khỏi công ty này rồi.
Có lẽ sự nhượng bộ của An Ninh khiến Tăng Gia Tuấn cảm thấy có hy vọng, động
tác của hắn càng trở nên bừa bãi. Tay hắn lần sờ soạng lên trên, từ từ vuốt ve
cánh tay trắng mịn của An Ninh.
An Ninh cảm thấy toàn thân sởn da gà, nếu là thường ngày, có lẽ cô đã cho hắn
một cái bạt tai.
Nhưng sau một thời gian va chạm với xã hội, cô hiểu được rằng, tỏ ra mình mạnh
mẽ cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, do vậy, cô cố ghìm nén sự bức bối và
ghê tởm trong lòng, bình tĩnh đẩy tay Tăng Gia Tuấn ra, rồi nhẹ nhàng nói:
“Tổng giám đốc Tăng, anh uống nhiều quá rồi.” Nhưng cô không biết rằng, cô càng
như vậy, lại càng kích thích cái ham muốn chinh phục trong người đàn ông.
Trong mắt Tăng Gia Tuấn, phụ nữ mà quá nghe lời sẽ chẳng thú vị gì, nếu quá
lạnh lùng mà tỏ ra kiêu căng, muốn tiếp nhận nhưng lại tỏ ra cự tuyệt như thế
này mới là thú vị. Lồng ngực hắn như đang có ngọn lửa thiêu đốt, nhưng hắn cũng
biết không nên quá nóng vội đối với những người phụ nữ như An Ninh. Từ trong
túi áo bộ comple màu xám bạc, hắn lôi ra một chiếc hộp gắn kim tuyến rất đẹp,
mặt vẻ hả hê. Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, hắn đã phải tốn khá nhiều thời gian
và tiền bạc. Hắn nghĩ rằng, lần này hắn chắc chắn sẽ giành chiếm được An Ninh.
“Tặng cho em.” Hắn đẩy chiếc hộp tới trước mặt An Ninh.
An Ninh chẳng thèm mở chiếc hộp ra, cô trực tiếp trả lại cho Tăng Gia Tuấn,
“Không có công lao, làm sao dám nhận bổng lộc.”
“Mở ra đi, xem em có thích không.”
“Không phải mở, tôi không cần. Tôi nghĩ, người cần nó cũng không ít.” An Ninh
mỉm cười “chiếu tướng” Tăng Gia Tuấn.
Tăng Gia Tuấn cảm thấy hơi mất sỹ diện. Hắn kìm nén cơn giận giữ, tự mình mở
chiếc hộp, bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim rất tinh xảo, hắn đặt vào
lòng bàn tay, hắn không tin lại có người con gái có thể từ chối trước một món
đồ như thế này.
An Ninh vờ như không nhìn thấy gì.
Tăng Gia Tuấn vẫn chưa nản lòng, hắn đứng dậy, lượn quanh người An Ninh, rồi
nhẹ nhàng nói: “Để anh đeo nó giúp em.” Những ngón tay dài, mảnh lướt trên mái
tóc dài mềm mại của An Ninh, rồi chợt chạm vào gáy cô, hơi thở ấm của hắn phảng
phất bên tai An Ninh.
An Ninh không thể chịu nổi hành động vô lễ này của Tăng Gia Tuấn. Như bị điện
giật, cô đứng phắt người dậy, cô còn chưa kịp nói gì, thì không biết từ góc nào
xuất hiện hai người đàn ông mặc áo đen, thân hình to lớn, họ cung kính nói với
An Ninh: “Cô An, có người muốn gặp cô, không biết cô có phiền không?” Vừa nói
hai người đó vừa đưa tay lên vỗ vài nhát.
An Ninh kinh ngạc, đứng đờ ra đó.
Không phải chỉ có mình An Ninh thấy kinh ngạc về điều này, mà Tăng Gia Tuấn
cũng cảm giác đầu óc như mê muội. Hai tên áo đen này cao to hơn hắn rất nhiều,
nếu là một đánh một cũng đã đủ để hắn nếm mùi đau khổ rồi. Hắn bắt đầu lắp bắp,
“An… An Ninh, các … các người quen nhau?”
An Ninh vẫn đang rất kinh ngạc, trả lời: “Không, tôi… tôi không biết họ là ai.”
Tăng Gia Tuấn nhìn biểu hiện của An Ninh, không giống như cô đang nói dối, hơn
nữa, nếu nghĩ kỹ ra thì An Ninh cũng chẳng có lý do gì để nhận họ cả, hắn thấy
bạo dạn hơn một chút.
Tô Khoáng đứng trong góc tối quan sát, suýt chút nữa thì anh bị An Ninh làm cho
tức hộc máu. Cô gái này, đã không biết tự bảo vệ mình thì thôi, giờ lại thật
thà quá mức. Tô Khoáng đau khổ cười, xem ra anh phải đích thân ra tay thôi.
Anh bước những bước lớn vững chắc, miệng thấp thoáng nụ cười, trên người mặc
một bộ comple may rất khéo, trong đôi mắt sâu kia chứa đựng sự dịu dàng phảng
phất. “An Ninh, em không giới thiệu chút gì sao?”
An Ninh lại tiếp tục bị làm cho kinh ngạc.
Tăng Gia Tuấn là khách quen của Kim Bích Huy Hoàng, cũng đã từng gặp Tô Khoáng
vài lần, nhưng tăng Gia Tuấn thường nhìn người bằng nửa con mắt, nên tất nhiên
hắn cũng chẳng bao giờ để mắt tới Tô Khoáng.
Nhưng va chạm xã hội đã nhiều năm, hắn đâu có ngốc, vừa nãy thấy hai tên mặc áo
đen luôn có thái độ rất mực cung kính đối với Tô Khoáng, nên Tăng Gia Tuấn cũng
ngầm nhìn ra địa vị của Tô Khoáng ở đây.
Tăng Gia Tuấn và Tô Khoáng cùng lúc nhìn vào An Ninh. An Ninh chỉ còn cách
gượng gạo giới thiệu , “Vị này là tổng giám đốc Tăng, là sếp của tôi.” Đến lượt
giới thiệu thân phận của Tô Khoáng, cô bỗng cảm thấy khó khăn. Tô Khoáng chưa
từng kể cho cô những việc đời tư của anh, ngay cả việc anh làm việc ở đây cô
cũng mới vừa biết.
Tô Khoáng cười, anh nhìn thẳng vào An Ninh, rồi đưa tay ôm lấy eo An Ninh, “Tôi
tên Tô Khoáng, là bạn trai của An Ninh.”
An Ninh thấy giật mình bởi tư thế thân mật của Tô Khoáng, nhưng không hiểu sao,
cùng một sự tiếp xúc ở cự ly gần như vậy, cùng một động tác thân mật như thế,
mà đối với Tô Khoáng, cô lại không hề có cảm giác khó chịu. Có lẽ là vì cô biết
anh đang giải vây cho cô, An Ninh tự giải thích cho cảm giác của mình như vậy.
“Còn có điều gì chưa rõ nữa, xin tổng giám đốc Tăng chỉ bảo. Thường ngày An
Ninh còn cần được tổng giám đốc chỉ dạy nhiều.” Tô Khoáng vẫn giữ nguyên sắc
mặt và tiếp tục trêu tức Tăng Gia Tuấn.
Sắc mặt Tăng Gia Tuấn bỗng chốc thay đổi, đã nói đến mức này thì hắn tiếp tục ở
lại đây còn có ý nghĩa gì. Hắn túm lấy chiếc áo khoác đang vắt trên lưng ghế,
tỏ vẻ như bỗng nhớ ra việc gì quan trọng, hắn vỗ vỗ đầu mình, “Anh thấy đấy,
trí nhớ tôi kém quá, công ty còn một số công văn cần xử lý, để đến ngày mai sợ
không kịp, vậy tôi về trước đây.”
“Tổng giám đốc đi cẩn
thận.” Tô Khoáng cười châm chọc, chân anh đá chiếc ghế, hành động chẳng nhã
nhặn chút nào.
Lúc Tăng Gia Tuấn gần bước ra khỏi cửa, Tô Khoáng bỗng nói lớn, “Tổng giám đốc
Tăng, anh vẫn chưa thanh toán kìa.”
Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung về phía Tăng Gia Tuấn, cả đời này có lẽ hắn
chưa bao giờ bị bẽ mặt đến thế. Mặt hắn đỏ bừng, trán nổi gân xanh, hắn vội vội
vàng vàng trình thẻ tín dụng, mắt giận dữ nhìn trừng về chỗ An Ninh đang đứng.
Cũng không biết hắn đang tức giận Tô Khoáng hay là An Ninh, có lẽ là cả hai.
An Ninh không nhịn được cười. Vào công ty đã được mấy tháng, có lẽ đây là lần
đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của Tăng Gia Tuấn, từ trước đến giờ
chỉ có hắn cho người khác sĩ diện, chứ đâu giống bây giờ hắn đang bẽ mặt trước
hàng trăm ánh mắt nhìn về hắn.
Cô biết lúc này cô được hả giận, nhưng ngày mai khi quay trở lại công ty, tăng
Gia Tuấn chắc chắn sẽ không để cô yên. Cô nhún vai, mặc kệ, nghĩ cho cùng thì
cùng lắm nghỉ việc là xong.
Cô lè lè lưỡi, không nén nổi nụ cười trên môi. Tô Khoáng cúi đầu nhìn An Ninh,
trong lòng bỗng trào dâng một niềm xao xuyến khó tả.
Ánh mắt hai người vô tình giao nhau. Tô Khoáng chuyển ánh mắt sang hướng khác,
anh nâng cổ tay lên xem đồng hồ, rồi lơ đễnh nói: “Đã hơn mười giờ rồi, chúng
ta cùng ra khỏi đây thôi.”
An Ninh cầm lấy chiếc túi, chậm chạp bước theo sau Tô Khoáng. Rồi bỗng nhiên cô
hỏi: “Ấy, bình thường hình như chưa đến mười hai giờ thì anh chưa về cơ mà.”
Tô Khoáng rất muốn cầm một viên gạch đập một nhát vào đầu An Ninh, để xem trong
đầu cô ấy chứa cái gì. Nếu không phải vì sợ khi cô bước ra khỏi cánh cửa này sẽ
bị tên họ Tăng quấy nhiễu, thì anh hà cớ gì phải xen vào chuyện này.
Anh nghiến chặt hai hàm răng, nhưng lại chẳng thể nổi cáu với An ninh.
Ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng, không biết biết Tô Khoáng kiếm ở đâu ra một chiếc
xe máy thể thao, anh lái xe đến chỗ An Ninh, anh nhảy xuống đất, nhẹ nhàng
quăng về phía An Ninh một chiếc mũ bảo hiểm. “Tôi không có tiền mua nổi BMW,
Mecerdec, có ngồi hay không, tự cô quyết định.”
Có cảm giác như Tô Khoáng xem thường mình, An Ninh khẽ nghiến răng, cô nhấc một
chân lên thử dò xét, rồi từ từ ngồi lên chiếc xe. Tô Khoáng cười chế giễu, “Cô
ngồi quen xe sịn rồi, con xe cà khộ của tôi chắc không hầu hạ nổi đại tiểu thư
như cô.”
An Ninh bị làm cho tức tối, cô trả lại anh mũ bảo hiểm, rồi cô quay người đi về
hướng ngược lại.
Tô Khoáng chớp chớp mắt, anh mới chần chừ một lúc mà An Ninh đã biến mất ở đoạn
đường rẽ. Anh nổ máy xe đuổi theo, “Này, những người đến đây đều đến bằng xe
riêng của họ, nên bắt taxi ở đây khó lắm.”
An Ninh không nói gì.
“Ở đây cũng không có bến xe buýt đâu.” Tô Khoáng lững thững lái xe đi theo cô.
An Ninh vẫn im lặng.
“Nếu đi bộ về thì cũng mất ít nhất hai tiếng đồng hồ.” Tô Khoáng bắt đầu sốt
ruột, tính tình An Ninh sao lại lì lợm đến thế.
Hình như có chút dao động, bước chân An Ninh chậm lại.
“Cái quan trọng nhất là cô có biết đường về nhà không?” Tô Khoáng kéo vạt áo An
Ninh, “Chúng ta vốn nên đi về hướng đông, cô lại đi về hướng tây, trái đất tuy
hình tròn, nhưng cũng chẳng ai có kiểu đi như cô bao giờ cả.”
An Ninh bật cười thành tiếng, hai má khẽ ửng hồng. Cô chìa tay ra, “Đưa đây.”
““Đưa cái gì?” Tô Khoáng ngờ nghệch hỏi.
“Mũ bảo hiểm ý.”
Đêm mát lạnh.
Bây giờ đã vào cuối thu, gió se se lạnh, những chiếc lá khô trên cây bị gió
thổi rơi xào xạc.
An Ninh cẩn thận ngồi trên xe máy CRB, hai tay bám chặt vào phía đuôi xe, mặt
rất căng thẳng, như chuẩn bị giáp mặt quân địch vậy.
Tô Khoáng cười trêu chọc, rồi anh nhấn mạnh chân ga. Chiếc xe lao như tên bay
về phía trước.
An Ninh kêu lên sợ hãi “Aaaaaa….”. Cô nhắm mắt lại, bên tai chỉ thấy tiếng gió
vu vu, không biết tự lúc nào mà hai tay cô ôm lấy eo Tô Khoáng.
Tô Khoáng cười lớn hơn khi thấy mục đích đã đạt được.
Đây là cảm giác mà An Ninh chưa từng trải nghiệm bao giờ.
Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ cô quản lý cô nghiêm ngặt, buổi tối không được về nhà sau
chín giờ, càng không được qua đêm ở bên ngoài. Nếu lần nào về muộn, có Quan Tín
đưa về thì cô mới không bị bố mẹ mắng. Sự quản lý đó kéo dài cho đến khi cô lên
đại học mới có chút cải thiện, nhưng lúc đó cô đã quen với việc có Quan Tín ở
bên.
Cái tên đó chỉ chợt thoáng qua trong trí nhớ cô, khiến trái tim cô quặn thắt
lại.
Quen nhau mười năm, yêu nhau hơn bốn năm, hóa ra tình cảm đó lại yếu đuối đến
vậy, yếu đến mức cô phải dùng cả tính mạng của mình để đánh đổi, nhưng vẫn
không làm anh quay trở lại.
Lúc đó cô thực sự đã tuyệt vọng.
Cô khẽ thở dài, cô đang nghĩ, có gì quan trọng hơn tình thân đây? Khi cô nằm
cấp cứu tại bệnh viện, chỉ có bố mẹ đứng chờ tại cửa phòng phẫu thuật; khi cô
nằm trong bệnh viện, cũng chỉ có bố mẹ bận rộn chăm cô, sợ cô nghĩ quẩn. Gần
như họ canh trừng, khuyên can cô suốt hai tư tiếng một ngày. Còn Quan Tín, anh
như đã bốc hơi khỏi trần gian, chưa bao giờ anh xuất hiện lại trước mặt cô.
Cô lắc mạnh đầu, lấy lại tinh thần, cô muốn vứt bỏ tất cả những việc đau thương
trong quá khứ lại phía sau.
Vốn dĩ bố mẹ cô cũng không muốn cô rời khỏi nhà, nhưng do cô nhiều lần bảo đảm
sẽ không bao giờ làm việc ngốc nghếch nữa, huống hồ ở đây cô lại có Lưu Huệ –
người bạn thân nhất của cô, nói ngon nói ngọt mãi, họ mới cho cô đi.
Nếu họ biết cô đang sống chung với một người khác giới, lại thân mật ngồi cùng
anh trên một chiếc xe máy thế này, nhất định họ sẽ rất tức giận.
Trước đây, cô chưa từng nghĩ tới những chuyện như thế này.
Cô nhẹ nhàng mở mắt ra, cảnh vật xung quanh cô vùn vụt lùi lại phía sau, ngọn
gió se lạnh táp vào mặt, cảm giác hơi ran rát. Gió thổi tung mái tóc cô, cô có
cảm giác khó thở, tựa như có vật gì đó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng tất
cả lại mang đến cho cô sự hưng phấn kỳ lạ mà cô chưa từng có.
Khi xe chuẩn bị rẽ vào khu nhà ở, An Ninh bỗng nói: “Dừng lại đã.”
Tô Khoáng phanh gấp xe lại, một chân anh phải phập phập vài nhát xuống đường
thì xe mới dừng lại an toàn. Anh tháo mũ bảo hiểm, quay đầu lại hỏi An Ninh một
cách nghi hoặc: “Sao thế?”
An Ninh nhảy xuống xe, hùng hồn nói: “Tôi biết đường về nhà rồi.”
Câu nói đó khiến Tô Khoáng cười sằng sặc.
An Ninh không đi vào trong tòa nhà, Tô Khoáng chần chừ một lúc, rồi tò mò đi
theo cô.
Bên ngoài khu nhà, mấy quán điểm tâm làm ăn rất phất.
An Ninh chưa bao giờ ngồi ăn bên vỉa hè, nhưng hôm nay, cô muốn thử một chút
xem sao.
Cô ngó bên này rồi lại ngó bên kia, rồi cô chọn một chiếc ghế dài tương đối
sạch sẽ, sau đó ngồi xuống. Trên bàn toàn vết dầu mỡ, An Ninh khẽ trau mày, cô
lấy giấy ăn chậm rãi lau mặt bàn.
“Cô gái, cô muốn ăn gì?” Người chào mời là một người đàn ông mập mạp, chiếc tạp
dề đeo trên người cũng bám đầy mỡ ăn như trên bàn. An Ninh không cảm thấy anh
ta bẩn thỉu, ngược lại cô có cảm giác hết sức thân thiết. Ở đây, cô cảm thấy
thoải mái tự do hơn ở Kim Bích Huy Hoàng nhiều.
Cô nhìn bát của những
người khách khác, có người ăn mỳ vằn thắn, phía trên có rắc ít hành hoa, có
người ăn bánh chiên kẹp xương sườn vàng giòn, và ăn nhiều hơn cả là mỳ xào.
Những ngọn rau xanh tươi phủ lên trên đĩa mỳ, màu xanh của rau và màu vàng của
mỳ kết hợp với nhau, khiến người ta vừa nhìn đã chảy nước miếng.
An Ninh hít hít mũi, “Ông chủ, cho một bát mỳ xào.” Cô cầm chiếc đũa sử dụng
một lần gõ nhẹ theo tiết tấu lên mặt bàn, khuôn mặt nở nụ cười thỏa mãn.
Tô Khoáng tỏ ra bất ngờ. Vừa rồi cô ấy chưa ăn no hay là làm sao, cô ấy không
hề động đũa đến món bào ngư hầm chân ngỗng giá hai trăm chín mươi tám tệ, mà
giờ đây lại thấy vui mừng khi ăn một bát mỳ xào giá sáu tệ. Đúng là người không
bình thường.
Như vậy cũng tốt, ít nhất thì anh cũng đã nhìn ra một điểm khác ở cô.
Anh vỗ nhẹ vào vai An Ninh, khi An Ninh quay đầu lại, anh đã ngồi đối diện với
cô.
“Anh Phan, cho em…” Gần như tối nào về muộn Tô Khoáng cũng ghé qua đây, cho nên
anh rất quen thuộc với chỗ này.
“Vẫn như thường lệ chứ gì? Có ngay đây.” Ông chủ cười tiếp lời.
An Ninh xéo nhìn Tô Khoáng, “Sao anh lại bám theo tôi?”
Tô Khoáng không trả lời mà hỏi lại: “Sao cô lại đến đây thế?”
An Ninh trả lời thẳng thắn: “Tôi đói.”
Tô Khoáng nhướn mày: “Tôi cũng vậy.”
An Ninh khẽ bỉu môi, không nói thêm gì.
Tô Khoáng khẽ đá chân cô dưới gầm bàn, “Này, cô vẫn còn giận à?” Anh ám chỉ
chuyện anh mạo nhận là bạn trai cô lúc nãy.
An Ninh lắc đầu, hôm nay nếu không có Tô Khoáng giải vây, thì làm sao cô có thể
thoát thân dễ dàng như vậy. Nếu không phải anh xuất hiện kịp thời, thì Tăng Gia
Tuấn nhất định đã giở trò với cô rồi.
Tô Khoáng nhìn cô chăm chú, vẻ mặt bình tĩnh, “Tôi sẽ không xin lỗi cô đâu.”
An Ninh hằm hằm, cô hừ một tiếng, “Tôi cũng không cảm ơn anh đâu.”
Tô Khoáng nhún vai như chẳng hề quan tâm, “Vậy hòa nhé.”
Mỳ xào đã được mang tới, An Ninh ăn một mạch ngấu nghiến hết hơn nửa bát. Cô
lấy giấy lau miệng, ợ lên vì no, “Uhm, mùi vị khá ngon, tay nghề sánh ngang với
tay nghề của anh.” Âm thanh véo von đó lạc vào tai Tô Khoáng sao nghe dễ chịu
đến thế.
Tô Khoáng gọi một chai rượu mạnh và một đĩa lạc nhỏ. Anh tự rót lấy nửa chén,
đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ, cảm giác ấm áp trôi tuột xuống cổ họng rồi lan
dần vào tim, toàn bộ cơ thể như ấm lên rất nhiều.
Ánh mắt An Ninh sáng lấp lánh, cô nhìn chén rượu trong tay Tô Khoáng như đang
nghĩ ngợi điều gì.
Tô Khoáng thôi cười, anh huơ huơ chai rượu, “Sao? Cô cũng muốn uống một chút
à?”
An Ninh cũng không biết mình bị làm sao, tất cả những việc trước kia cô chưa
từng làm, thì hôm nay cô đều muốn thử xem thế nào. Cô đưa tay định với chai
rượu, nhưng rồi lại thu tay lại.
Tô Khoáng nhìn An Ninh khẽ cười. “Anh Phan, cho em thêm một cái chén.”
Trước kia cô uống đa phần là bia, mà chỉ là nhấp miệng chứ không uống. Loại
rượu trắng mạnh này quả thật đây là lần đầu tiên cô được thưởng thức. Có chút
gì đó cay cay sộc lên tận mũi, có điều, so với vị đăng đắng chan chát của bia,
thì cô thích cái cảm giác sộc thẳng lên cơ quan cảm giác này hơn.
Nửa chén nhỏ rượu đã trôi xuống bụng, hai má An Ninh đỏ hồng lên như da em bé.
Khi chai rượu mạnh gần cạn, An Ninh cũng đã ngà ngà say.
May mà trạng thái sau khi say của cô cũng khá, chỉ thích cười nhiều nói nhiều.
Không giống Lưu Huệ, uống rượu say là bám riết lấy người khác, gặp ai cũng đòi
hôn, người ta tránh né thì cô gào khóc dữ dội. Sau vài lần phát sợ vì cái say
của Lưu Huệ, An Ninh cũng đã học được chút kinh nghiệm, chỉ cần Lưu Huệ uống
say, là An Ninh không động đến một giọt rượu, để làm sao bảo đảm cho mình được
tỉnh táo, sau đó tranh thủ trốn ra ngoài gọi điện thoại cho Diêu Tử An đến đón
người về. Sau đó họ muốn ôm nhau, thơm nhau, hôn nhau thế nào, cô mặc kệ.
Tô Khoáng nhìn đôi mắt lơ đờ do thấm hơi men của An Ninh, anh lắc đầu, đã không
biết uống rượu còn thích trổ tài, quá nửa chai rượu đã bị cô uống hết, hơn nữa
cô không nhâm nhi mà cứ uống từng chén từng chén một, như thế không say mới lạ.
Anh khẽ vỗ vài cái vào khuôn mặt đang đỏ ửng của An Ninh, “Này, cô đi được
không đấy?”
“Đừng có làm phiền lúc tôi đang ngủ.” Cô vung tay, mắt cười tít, rồi cô bẹo má
Tô Khoáng, lại còn nâng cằm anh lên, ngà ngà nói: “Hihi, anh chàng đẹp trai,
nào, cười lên một cái cho tôi xem nào.”
Trán Tô Khoáng nhăn lại, lộ rõ ba rãnh nhăn trên đó.
Anh trả tiền, đỡ lấy An Ninh rồi cả hai rời khỏi quán ăn. An Ninh vẫn vừa đi
vừa gào thét: “Anh định dẫn tôi đi đâu? Ông chủ, cho thêm một chai nữa, ợ…”
Tô Khoáng thực sự hết cách với cô.
Trên suốt quãng đường chỉ nghe thấy tiếng An Ninh léo nhéo, Tô Khoáng mặc kệ cô
muốn nói gì, anh vác cô lên nhà, vào trong phòng anh để mặc cô trên ghế sofa.
Đầu An Ninh gối trên một chiếc gối ôm mềm mại, cô giật mình, sau vài phút tỉnh
táo, cô hoàn toàn không nhớ nổi mình đã về nhà như thế nào, trí nhớ của cô chỉ
dừng lại ở lúc Tô Khoáng rót rượu vào chén.
Tô Khoáng băn khoăn trong phòng bếp một lúc, sau đó anh bê ra một cốc trà
nóng.Thấy An Ninh đã tỉnh trở lại, anh vội đi tới bên cạnh, “Cô uống cốc trà
này đi, nếu không ngày mai ngủ dậy đầu sẽ đau đấy.”
Túi trà trong cốc màu đen xì, An Ninh nhìn một lúc, không dám đưa lên miệng
uống.
Tô Khoáng ngại ngùng gãi đầu, “Là trà để lâu rồi, vừa nãy tìm mãi không thấy
trà mới, cô uống tạm vậy.”
An Ninh nhìn anh chằm chằm, rồi cô chầm chậm uống, hơi trà nóng phảng bay nơi
mí mắt.
Tô Khoáng đứng im nhìn An Ninh uống trà. Vừa nãy khi đưa cốc trà cho cô, vết
sẹo lần rõ trên tay cô làm tim anh đau nhói. Anh là ai cơ chứ??? Vừa nhìn thấy
thôi, anh đã đọc được ngay lai lịch của vết sẹo.
Con người ta, phải trong tình cảnh tuyệt vọng như thế nào mới có đủ dũng khí để
làm hại chính mình.
Bên trong cô không được kiên cường như những gì cô biểu hiện bên ngoài.
Đôi mắt sâu của Tô Khoáng nhìn khuôn mặt An Ninh đầy thương sót. Đúng lúc này,
An Ninh ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay ánh nhìn đó của anh.
Anh không né tránh, mắt anh mở to nhìn cô.
An Ninh nhìn xuống phía nền nhà, đôi đồng tử đang chuyển động.
Tô Khoáng bỗng có ý nghĩ muốn chăm sóc cô suốt cả cuộc đời. Chỉ có điều, bản
thân anh cũng đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, anh có tư cách, có khả năng để
bảo vệ cho cô không?
Đêm thật khuya, hai người mỗi người một tâm sự.
Trằn trọc băn khoăn, cả hai đều không ngủ nổi.
Đối với An Ninh, mất ngủ là chuyện thường xuyên, nhưng đối với Tô Khoáng, thì
đây là lần đầu tiên trong đời anh mất ngủ.
Ông trời sắp đặt cho hai người họ mất ngủ đêm nay. Dưới gốc cây trên vỉa hè
phía trước tòa nhà, Tăng Gia Tuấn đã bám theo hai người đến tận lúc này, hắn u
uất nhìn ngọn đèn cuối cùng trong ngôi nhà vụt tắt, rồi hắn quẳng điếu thuốc đã
cháy gần đến ngón tay xuống đất, dùng chân di nát một cách đầy căm giận.