Đôi mắt đó, nhỏ, dài,
hõm sâu. Khi đôi mắt đó cười, trông rất hiền từ. Anh ngồi xuống nói chuyện tếu
với mấy người bạn đi cùng, nhưng không hiểu sao, An Ninh lại cảm thấy anh khác
hẳn với những người đang ngồi bên cạnh. Cụ thể anh khác họ ở điểm nào, cô không
thể trả lời được.
Tại ga xe lửa thành phố H.
Vẫn như thường ngày, ở đây lúc nào cũng đông kịt người, họ chen lấn nhau, cười
nói ồn ào.
Lưu Huệ đứng ở cửa ra phía Tây Nam, cô liên tục nhìn đồng hồ. Đáng ra đúng một
giờ tàu đã phải tới ga, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy đoàn tàu đó đâu. Cô sốt
ruột dậm dậm chân xuống đất, nhưng lại nhớ rằng, đây là chốn công cộng, dù gì
cũng phải giữ gìn hình ảnh thục nữ của mình, vì thế cô đành đứng thẳng người,
dáng nghiêm chỉnh.
Lưu Huệ thấy một dáng người áo trắng đang bị chen chúc xô đẩy trong đám đông,
người đó vừa đi vừa vấp ngã dúi dụi, rồi chậm chạp tiến về phía cô đang đứng,
Lưu Huệ kêu lên: “Tiểu An Tử, ở đây, ở đây.” Vừa hô Lưu Huệ vừa giơ hai tay lên
vẫy vẫy, tất cả hình ảnh mà cô chú ý giữ gìn vừa nãy đã bị quăng trên tận chín
tầng mây.
An Ninh mặc một bộ âu phục màu trắng ngà, vừa khéo thể hiện được tất cả những
đường nét trên cơ thể cô, hành lý cô mang không nhiều, nên trông cô càng nổi
bật hơn khi đứng cùng đám hành khách mặt mũi lấm lem kia.
An Ninh vẫn đang ngó trước ngó sau, Lưu Huệ thì toe toét tiến lên phía trước.
Cô vỗ vào vai An Ninh, miệng cười rất tươi, để lộ ra hàm răng trắng đều: “Cậu
còn đang nhìn gì thế?”
An Ninh giật mình, cô xoa xoa ngực, nói như hết hơi: “Suýt nữa thì bị cậu dọa
cho sợ chết.”
“Cậu không làm việc gì xấu, thì sợ cái gì?” Lưu Huệ thủng thẳng nói. Cô chủ
động đón lấy hành lý, rồi nhấc thử lên xem nặng nhẹ thế nào, “Cái va li này
trông không to mà xách thì có vẻ nặng phết nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, trong đấy là toàn bộ gia tài của tớ đấy.” An Ninh vặn vặn cổ,
hai tay dang ra, người thả lỏng, và vô tình cô để lộ vết sẹo tàn ác trên cổ tay
trái.
Lưu Huệ nuốt chỗ nước bọt nghẹn ứ trong cổ họng, cô chỉ vào vết sẹo, thận trọng
hỏi: “Còn đau nữa không? Cậu không sao nữa chứ?”
An Ninh lắc đầu, khóe miệng khẽ cười, “Hết đau từ lâu rồi.” Cô khẽ thở dài,
“Nếu như để tớ làm lại một lần nữa, thì quả thực tớ không thể làm được.” Rồi cô
tự cười nhạo mình, “Sau khi được lôi trở lại từ cái chết, tớ đã không còn dũng
khí để chết một lần nữa.”
Nghe An Ninh nói câu đó một cách rất nhẹ nhõm, khóe mắt Lưu Huệ bỗng ươn ướt.
Cô ôm chặt lấy vai An Ninh, “Tiểu An Tử, bọn đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cả,
sau này tớ sẽ luôn ở bên cậu.”
An Ninh phì cười nói, “Thôi đi cậu, tớ không muốn bị Diêu Tử An rút gân lột da,
để rồi chết không toàn thây đâu.”
Diêu Tử An là chồng chưa cưới của Lưu Huệ, họ đã xác định hôn nhân từ lâu, và
cũng dự định sẽ tổ chức đám cưới.
Lưu Huệ ngại ngùng cười hi hi, cô nâng tay An Ninh lên, rồi nịnh nọt: “Bố mẹ
sinh ra tớ, còn người hiểu tớ chính là Tiểu An Tử.”
An Ninh nhìn xéo Lưu Huệ, “Này, tối nay tớ ở chỗ nào?”
Lưu Huệ trả lời như trêu chọc: “Yên tâm đi, không để cậu ngủ ở nhà nghỉ đâu mà
lo.”
“Thế còn tạm được,” An Ninh cười đắc ý, “Tớ còn chưa tìm được công việc, nên có
lẽ phải tiết kiệm chi tiêu một chút.”
Lưu Huệ kéo An Ninh lên taxi, “Anh ơi, phiền anh đưa tới đường Uyển Bình Nam.”
Vừa bước vào cửa, Lưu Huệ đặt ngay chỗ hành lý xuống, rồi quăng mình lên sofa,
“Mệt chết đi được.”
“Tớ ngồi tàu hỏa mấy tiếng đồng hồ còn chưa kêu mệt, thì cậu kêu mệt cái gì?”
An Ninh trợn mắt về phía Lưu Huệ, rồi như đã rất quen thuộc, cô mở tủ lạnh lấy
ra hai lon cô ca Băng Trấn, cô tự mở một lon, còn lon kia cô khéo léo ném về
phía Lưu Huệ.
Lưu Huệ vươn mình, quăng đôi giầy cao gót sang một phía. Cô uống một ngụm cô ca
lớn, uống xong cô “ợ” một tiếng đầy sảng khoái, rồi mới bò dậy khỏi sofa. Cô đi
một vòng xung quanh phòng, khó khăn lắm mới lật được đôi dép đi trong nhà đang
nằm ngửa bên dưới kệ để ti vi.
An Ninh nhìn căn phòng khách lộn xộn, chỗ nào cũng thấy quần áo bẩn, dưới ghế
sofa còn có hai đôi tất màu khác nhau, trên bàn uống nước toàn là bụi, hình như
phải đến một tháng nó không được lau chùi rồi. Cô lắc đầu liên tục, “Diêu Tử An
nhà cậu làm sao có thể chịu được cái cách sống này nhỉ?”
Lưu Huệ lườm mắt, hai tay chống nạnh, hung dữ nói: “Anh ta dám chê mình á, mình
bỏ anh ta luôn.”
An Ninh lè lưỡi, không thể tiếp tục nhìn đống lộn xộn được nữa, cô đành tự mình
thay Lưu Huệ đi dọn dẹp. Ai bảo họ là “bạn tốt” của nhau cơ chứ.
“Tiểu An Tử….” Tiếng gọi của Lưu Huệ bỗng tắc lại ở nơi cổ họng. Khi đó, An
Ninh đang tức giận cẩm cây chổi lau nhà, tư thế như muốn ném cây chổi về phía
Lưu Huệ. “Cậu gọi lại thử xem nào.”
Chính bởi cô họ An, cho nên cái biệt danh “Tiểu An Tử” đã được Lưu Huệ gọi suốt
bốn năm nay, nếu chỉ có hai đứa với nhau thì không sao, nhưng chỉ sợ giữa chốn
trông người, Lưu Huệ lại gọi ra cái tên đó làm những người xung quanh thấy kỳ
lạ, lúc đó cô biết giấu mặt mũi vào đâu.
“Tớ không dám nữa, không dám nữa.” Lưu Huệ ôm lấy đầu ra vẻ tội nghiệp, thực ra
cô đang thấy thích thú vì điều đó. Tiểu An Tử, một cái tên cực kỳ “thái giám”,
Lưu Huệ gọi thầm mấy lần cái tên đó.
Tất nhiên An Ninh không biết trong bụng Lưu Huệ đang nghĩ gì, nhưng nụ cười đầy
gian trá của Lưu Huệ, An Ninh cũng đoán ra được phần nào. Không hề khách khí,
cô cầm cây chổi lau đánh một cái thật mạnh vào cánh tay Lưu Huệ, lần này, dáng
đau khổ của Lưu Huệ tuyệt đối không phải là đang đóng kịch.
Thu dọn xong xuôi, An Ninh thở phào nhẹ nhõm, cô nắn nắn cái cổ đang rất mỏi
của mình. Sau đó, cô chuyển hành lý vào trong phòng ngủ, lúc này cô mới được
thong dong một chút.
Phòng ngủ này tuy không thể gọi là sạch sẽ gọn gàng, nhưng so với phòng khách
thì thực sự nó tốt hơn rất nhiều. Đã mệt mỏi cả một ngày, nên dù giờ đây cô rất
muốn thu dọn lại căn phòng nhưng đã không còn đủ sức để làm gì nữa. Thấy Lưu
Huệ đi vào phòng, An Ninh trừng mắt nhìn đầy hận ý, cảm giác như mình được đưa
đến đây để làm giúp việc theo giờ vậy.
Lưu Huệ ôm lấy An Ninh lắc lắc, “Tiểu … An Ninh, cậu thật là vĩ đại, tớ yêu cậu
quá đi mất.”
“Qua bên kia đi.” An Ninh uể oải nói.
“Tối nay tớ sẽ đãi cậu một bữa thật ngon, coi như là bữa cơm chào đón cậu đến
đây, cũng là để báo đáp cậu đã dọn dẹp nhà giúp tớ.” Lưu Huệ lắc lắc tay An
Ninh làm nũng, “Được không vậy?”.
An Ninh khom lưng xuống như để tìm vật gì dưới đất, Lưu Huệ không hiểu hỏi:
“Cậu làm cái gì thế?”
An Ninh lập cập đáp, “Tớ đang tìm đám chân lông da gà của tớ, hình như nó vừa
rơi ở đâu đây thì phải.”
Tại quán ăn Tiêu Diệp (Lá chuối) trên đường Hoắc Hải.
Lưu Huệ vỗ vỗ ngực nói: “Muốn ăn gì thì cứ gọi nhé, hôm nay tớ chủ chi.”
An Ninh lật lật cuốn thực đơn, rồi tỏ ra rất nghiêm túc, cô nói với Lưu Huệ:
“Cho tớ xem cái túi của cậu.”
Lưu Huệ không hiểu, nhưng vẫn đưa túi của mình cho An Ninh. An Ninh đón lấy
chiếc túi xách nhỏ, rồi lôi ngay ví tiền của Lưu Huệ ra, chuẩn bị mở xem. Lưu
Huệ lúc này mới hấp tấp, vội giật lấy chiếc ví về, “Này, cậu định làm gì thế?”
An Ninh cười rất điêu toa, “Tớ sợ cậu không mang đủ tiền, rồi đến lúc tớ lại
phải móc ví thanh toán.”
Lưu Huệ không tin, trừng mắt với An Ninh, “Tiền lương tháng này của tớ đều ở
trong này hết đấy, cậu không phải lo chuyện đó.”
“Vậy thì tốt rồi,” An Ninh nhún nhún vai, “Cho món cua xào cà ri, thịt cổ lợn
quay, xôi gà, bánh pía…”
“Cậu có ăn hết được không?” Lưu Huệ nghiêng quyển thực đơn phang nhẹ vào đầu An
Ninh.
An Ninh bĩu môi, chậm rãi vuốt chỗ tóc vừa bị Lưu Huệ làm cho rối tung, “Kệ
mình, ăn không hết thì đóng hộp mang về làm bữa đêm.”
Lưu Huệ miễn cưỡng gọi phục vụ bàn đến, đọc những món mà An Ninh vừa gọi, miệng
lẩm bẩm: “Để xem bụng cậu có vỡ ra không.”
An Ninh chẳng thèm để ý, cô nhấp một ngụm trà, rồi đưa mắt nhìn bên nọ bên kia,
“Ồ, không gian ở đây cũng được đấy chứ.”
Lưu Huệ cúi đầu, lo lắng tính toán tiền bữa ăn, thấy vậy, An Ninh thầm cười.
Đồ ăn được mang lên rất nhanh, lúc này Lưu Huệ đã quên bẵng việc lát nữa sẽ
phải thanh toán. Cô ân cần gọi An Ninh, “Ăn đi thôi.”
Bảy giờ tối, đúng là thời điểm mọi người đi ăn cơm.
Khi họ vừa đến, ở đây vẫn còn rất nhiều bàn trống, nhưng chỉ một lúc sau, ngoài
cửa khách đã đến xếp hàng dài.
“May mà chúng mình đến sớm.” Lưu Huệ tay vẫn cầm đũa, mắt cười tít.
An Ninh thấy buồn cười, đôi khi lại thấy thật ngưỡng mộ Lưu Huệ, cô ấy là người
sống rất vô tư, hôm nay vui thì hãy cứ vui hết mình đã, Lưu Huệ chưa từng phải
lo nghĩ cuộc sống sau này của mình sẽ như thế nào. Phải chăng sống đơn giản mới
khiến con người được vui vẻ hơn?
Chuông điện thoại vang lên.
An Ninh luống cuống lôi điện thoại ra, “A lô,” đưa điện thoại lên nghe cô mới
phát hiện ra tiếng chuông vẫn đang kêu.
Cô sửng sốt quay đầu về phía sau, ngày nay chuông điện thoại ngàn cái như nhau,
vì thế cô mới lựa chọn loại nhạc chuông tương đối khác biệt này – đoạn nhạc dạo
đầu kinh điển về công viên Lincoln trong phim “Vượt ngục”. Sự thực đã chứng
minh, tỉ lệ sử dụng trùng đoạn nhạc này là rất thấp, nhưng không ngờ hôm nay cô
lại bắt gặp tiếng chuông điện thoại giống của mình ở đây.
An Ninh quay đầu lại, điều mà cô nhìn thấy đầu tiên là một đám người ăn mặc vô
cùng kỳ quái.
Trên chiếc quần jean đã bị giặt đến bạc phếch, không biết là cố tình hay vô
tình mà có vài lỗ thủng trên đó, có chỗ còn có những miếng vá rất bắt mắt. Cả
nam và nữ, họ đều bấm lỗ tai, còn đeo trên đó những đồ trang sức trông rất
khuếch trương, đầu họ buộc khăn hoặc nhuộm tóc vàng hoe, thậm chí có người còn
nhuộm cả màu trắng.
Người con trai nghe điện thoại ngồi quay lưng về phía An Ninh. Cô không nhìn rõ
mặt anh, từ góc nhìn này cô chỉ có thể thấy anh có một cơ thể cường tráng và
một chiếc cằm cương nghị. Anh mặc áo thun đen, một tay cầm điện thoại, một tay
cho vào trong túi quần, cả bàn ăn đó chỉ có anh xem ra còn bình thường như mọi
người.
Chiếc di động Sharp 920, giống đời chiếc điện thoại trong tay An Ninh. Chỉ có
điều anh dùng điện thoại màu đen phong cách, còn điện thoại của An Ninh mang
màu trắng tao nhã.
Nghe xong điện thoại, hình như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình từ phía
sau, anh từ từ quay người lại, bất ngờ bắt gặp đôi mắt tinh nhanh như mắt thỏ
của An Ninh.
An Ninh bỗng đỏ bừng mặt, vội vàng quay đầu trở lại.
Nhưng, chỉ mới thoáng nhìn thôi, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đối phương
rất sắc xảo như nhìn thấu được tất cả.
Đôi mắt đó dài, bé, sâu, khi cười mí mắt hơi cong lại, nhìn rất hiền từ. Sau
khi ngồi lại vào ghế, anh tiếp tục những câu chuyện tếu với đám bạn đi cùng,
nhưng không hiểu sao, An Ninh lại cảm thấy anh hoàn toàn khác biệt so với những
người đang ngồi nói chuyện với anh. Cụ thể anh khác ở chỗ nào thì cô không làm
sao diễn đạt nổi.
“Này, cậu đang nhìn cái gì thế?” Lưu Huệ huơ huơ tay trước mắt An Ninh, lúc
này, An Ninh mới lấy lại thần sắc, cô vuốt lại chỗ tóc xõa trên vai rồi tiện
mồm nói: “Ngắm anh đẹp trai thôi.”
Hai mắt Lưu Huệ sáng lên, “Anh đẹp trai, ở đâu?” Vừa nói Lưu Huệ vừa đứng dậy,
đưa mắt nhìn hết bên nọ bên kia, hành động quá mức đó của Lưu Huệ khiến An Ninh
vừa bực vừa buồn cười. Cô kéo kéo Lưu Huệ, “Hình tượng, cậu phải chú ý hình
tượng của mình chứ, người ta đều đang nhìn cậu kia kìa.” Lưu Huệ chẳng quan tâm
đến điều đó, nhưng tự cô cảm cũng thấy xấu hổ trước, cô cúi thấp đầu xuống.
“Có gì đâu.” Lưu Huệ dậm dựt nói, “Tớ ngắm anh đẹp trai thì can dự gì đến ai
chứ.” Một người ngồi ở bàn bên cạnh đang nhìn cô cười, nhìn có vẻ là một anh
chàng nho nhã lịch sự. Thấy anh ta cười mình, Lưu Huệ trừng mắt với người đó,
nói: “Nhìn gì mà nhìn, chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à?” Người này nghe vậy
như sợ hãi, suýt đánh rơi đôi đũa đang cầm trên tay.
An Ninh khẽ cười, Lưu Huệ là người có tính khí như vậy, dù vui hay tức giận cô
cũng đều thể hiện rõ hết lên khuôn mặt, chưa bao giờ cô giấu giếm khi ghét ai
hay thích một người nào đó, cô không biết giả dối, không lên mặt gây chuyện,
tính tình Lưu Huệ khác hoàn toàn với sự nhạy cảm và cẩn thận của An Ninh. Trước
đây không hiểu sao họ lại trở thành bạn của nhau, và tình bạn đó được tiếp tục
và phát triển đến mức vô cùng thân thiết, không thể chia lìa.
Nửa đêm, An Ninh nằm trên giường, cô trở mình hết bên nọ bên kia, không sao ngủ
được.
Từ trước đến nay cô chỉ quen ngủ trên giường của mình, lại rất ít khi xa nhà.
Hồi học đại học, cô cũng phải mất đến cả tháng mới dần thích ứng được với cuộc
sống ở trường nội trú.
Lưu Huệ nằm bên cạnh xem chừng đã ngủ từ lúc nào, hơi thở cô đều đều, miệng mỉm
cười rất tươi, chắc chắn cô đang có một giấc mơ đẹp.
An Ninh sợ làm Lưu Huệ tỉnh giấc, cô nhẹ nhàng leo xuống giường. Lưu Huệ nói mơ
vài câu, trở mình một cái rồi lại tiếp tục ngủ ngon lành.
An Ninh rót cho mình một cốc nước, rồi chầm chậm đi ra ngoài ban công.
Trăng sáng vằng vặc, ngàn vạn vì sao giăng khắp bầu trời, không gian đêm đầy
quyến rũ. An Ninh khẽ thở dài, một cảnh tượng quen thuộc nào đó bỗng vụt qua
trong tâm trí cô.
Cũng trong một buổi đêm đẹp tuyệt vời như thế, Quan Tín nắm lấy tay cô, thề
thốt sẽ ở bên cô suốt đời. Chỉ cách bây giờ có hơn nửa năm thôi, nhưng giờ đây
tất cả đã hoàn toàn đổi khác.
Tay cô chợt lần đến vết sẹo xấu xí, ghê gớm, cô cười đau đớn, hóa ra muốn quên
một người khó đến như vậy. Không nhớ đến anh, cố tình chôn sâu anh nơi đáy tim,
nhưng đó không có nghĩa là không nhìn thấy anh. Dù có ngụy trang giỏi đến thế
nào, thì chỉ có bản thân cô mới biết cái chua chát trong đó.
Những vết thương ngoài da thịt, làm sao giằng xé và đau đớn bằng vết thương
trong lòng.
Trong không gian đêm yên tĩnh, An Ninh châm một điếu thuốc. Không biết từ lúc
nào cô đã có thói quen đó, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể làm tê liệt những
suy nghĩ của cô về anh.
Trong làn khói thuốc, dường như cô vẫn nhìn thấy Quan Tín với nụ cười tươi rói,
cô đưa tay ra, nhưng không thể nào chạm tới anh. Hai hàng lệ lẳng lặng rơi
xuống, An Ninh dập tắt điếu thuốc, rồi quay trở lại giường nằm, sự cô đơn lạnh
lẽo lại đeo đẳng lấy cô suốt đêm dài dằng dặc.
Phía trước trung tâm thương mại cao cấp nhất trên đường Hoắc Hải, có trồng một
dãy cây ngô đồng giống Pháp cao to, thẳng tắp, tán nhiều vô xuể, cành lá xum
xuê.
An Ninh mặc bộ quần áo nhân viên màu xanh nhạt từ trong tòa nhà cao tầng tiu
nghỉu đi ra. Đây đã là lần phỏng vấn thứ mười trong gần một tháng nay, lần nào
phòng nhân sự cũng rất lịch sự nói cô hãy quay về chờ giấy bảo tuyển dụng,
nhưng cô cứ chờ cứ chờ, và tất cả đều bặt vô âm tín. Nếu sớm biết tìm việc khó
khăn như thế này, thì ban đầu khi điền đăng ký nguyện vọng, cô nên chọn học
những chuyên ngành nổi nhất rồi. Những người tốt nghiệp ngành kinh tế đối ngoại
hoặc tiếng Anh thương mại, nếu không là thư ký của các doanh nghiệp nước ngoài,
thì cũng tìm được công việc nào đó ở các công ty vật lưu. Đằng này cô vác bên
mình tấm bằng tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Trung, làm sao cô cạnh tranh được
với họ cơ chứ.
Những cô bạn cùng chuyên ngành với An Ninh, người thì tham gia thi công chức,
người thì tính tiếp tục thi cao học, người thì vào các trường trung học làm một
giáo viên bình thường. Lưu Huệ thì làm cho một doanh nghiệp có quy mô không lớn
lắm, tiền lương vẻn vẹn hai nghìn tệ, ngày nào cũng phải đi sớm về muộn, có khi
cuối tuần cũng phải đi làm, mệt mỏi và căng thẳng.
Nhưng dù thế nào đi nữa,
so với việc An Ninh bị các công ty từ chối, thì họ vẫn tốt gấp ngàn vạn lần cô.
An Ninh bực bội tự gõ đầu mình, đúng là một năm đen đủi. Chẳng phải người ta
vẫn nói tình trường trắc trở, thì sự nghiệp sẽ thành công sao? Tại sao cái định
luật này khi rơi vào mình lại không linh nghiệm nữa? Một vài ngày nữa nhất định
phải rủ Lưu Huệ đến chùa Ngọc Phật thắp nén nhang xua đuổi vận đen mới được.
Nhà rách lại gặp mưa rào, khi con người xui xẻo thì ngay cả ông trời cũng không
muốn giáp mặt.
Quả thật vậy, An Ninh vừa về đến chỗ ở, thì bị Lưu Huệ lôi ra phía lan can vẻ
rất bí mật, bộ dạng Lưu Huệ rất kỳ lạ, làm An Ninh chẳng hiểu gì cả.
“Tiểu An Tử, có việc này tớ phải bàn bạc với cậu.” Hiếm khi Lưu Huệ có giọng
nghiêm túc như vậy, khiến An Ninh cũng phải nghiêm túc theo.
“Có việc gì thì nói nhanh đi, không nói mau là tớ kệ đấy.” An Ninh mệt mỏi đặt
chiếc túi đang đeo trên vai xuống, cô chỉ mong có thể tháo ngay chiếc váy chật
chội khó chịu ra, rồi đi tắm nước nóng, sau đó có thể thoải mái ngả lưng xuống
giường.
Lưu Huệ gãi gãi đầu, cô định nói nhưng lại thôi.
“Này, cậu học được cái kiểu của Mạc Dĩ Nhiên từ bao giờ thế? Cũng biết che che
đậy đậy rồi đấy?” Mạc Dĩ Nhiên là bạn cùng ký túc với An Ninh và Lưu Huệ, Dĩ
Nhiên luôn luôn ăn nói úp mở, khiến Lưu Huệ với tính nóng nảy luôn cảm thấy vô
cùng khó chịu. Từ trước đến giờ Lưu Huệ chưa bao giờ thích kiểu cách đó của Mạc
Dĩ Nhiên, đương nhiên Mạc Dĩ Nhiên cũng chưa bao giờ nhượng bộ trước Lưu Huệ.
Quả nhiên Lưu Huệ không chịu được câu kích động đó, cô nhảy dựng lên, “Cậu dám
mang tớ ra so sánh với cái đứa con gái đấy!” Cô nghiến răng, “Cậu muốn chết à?”
An Ninh cười né tránh cơn tức giận của Lưu Huệ, rồi cô nhượng bộ nói: “Tiểu
nhân sai rồi, xin đại nhân rộng lượng, giơ cao đánh khẽ.”
“Như thế còn tạm chấp nhận được.” Lưu Huệ đắc ý phẩy phẩy hai tay.
An Ninh hích nhẹ vào tay Lưu Huệ, “Rốt cuộc là chuyện gì, mau nói đi. Lát nữa
tớ còn phải lên mạng gửi hồ sơ xin việc.”
Lưu Huệ chần chừ một lúc, rồi cô cũng mở miệng nói, “Tiểu An Tử, việc này thực
sự mình không biết nói ra thế nào.”
An Ninh quả thực không thể nhẫn nại được nữa, từ lúc cô bước vào nhà đến bây
giờ cũng đã gần nửa tiếng đồng hồ rồi, mà Lưu Huệ vẫn chưa chịu đi vào vấn đề.
“Đừng bảo là tớ không cho cậu cơ hội đấy nhé, nếu vẫn không nói thì tớ đi làm
việc của tớ đây.”
“Đừng…” Lưu Huệ nắm lấy cánh tay An Ninh. Cô mím môi, “Chính phủ đã giải tỏa
khu nhà Diêu Tử An đang ở, tạm thời Tử An không biết ở đâu, anh ấy muốn chuyển
đến chỗ mình, cho nên…” Lưu Huệ mới nói được nửa câu, An Ninh đã hiểu hết vấn
đề, cô gật gật đầu, “Tớ hiểu rồi. Ngày mai tớ sẽ đi thuê nhà, tớ sẽ nhanh chóng
chuyển khỏi đây.”
Lưu Huệ cúi đầu nhìn xuống đất, “Tiểu An Tử…”
An Ninh vỗ vỗ vai Lưu Huệ, “Không sao, tớ cũng đã quấy rầy cậu nhiều rồi mà.”
Tuy An Ninh có thể hiểu cho Lưu Huệ, nhưng Lưu Huệ vẫn cảm thấy rất băn khoăn,
cô cảm thấy mình có lỗi với An Ninh. Cô liếm môi, “Tiểu An Tử, không thì thế
này…”
An Ninh ngắt lời, “Tớ không muốn làm cậu khó xử.” Nói xong, An Ninh cười rất
tươi, “Tớ phạt cậu phải đi tìm phòng trọ cùng tớ là được chứ gì.”
“Cái đó là đương nhiên, nhưng…”
“Không nhưng cái gì nữa, nếu không tớ sẽ đối ý đấy.” An Ninh tinh nghịch chớp
chớp mắt, thái độ này của An Ninh càng làm Lưu Huệ cảm thấy có lỗi với cô hơn.
“Phòng 208, số 56 vườn hoa Tây Bộ. Được, được, khoảng một tiếng nữa tôi sẽ tới.
Uhm, uhm, được, cảm ơn.” Một tay An Ninh giữ chiếc điện thoại, tay còn lại
nhanh chóng ghi chép địa chỉ lên một tờ giấy ghi nhớ. Xong cô ngẩng mặt lên
nhìn Lưu Huệ đang mải mê chơi điện tử, “Này, bây giờ đi xem phòng nhé, cậu đi
kiểm tra hộ tớ.”
“Oh, bây giờ à.” Lưu Huệ lưỡng lự tắt máy tính, rồi vươn dài vai trên ghế.
Khu vườn hoa Tây Bộ là khu phố trung tâm của thành phố H, giao thông thuận lợi,
cách chỗ ở của Lưu Huệ không quá xa, nếu tắc đường thì nhiều nhất cũng chỉ mất
hơn nửa tiếng là đến.
Cái làm An Ninh hài lòng nhất chính là môi trường của khu nhà này. Bước vào
cổng chính, trước tiên bạn sẽ nhìn thấy một màu xanh tuyệt đẹp. Một thảm cỏ
lớn, những ngọn cỏ đung đưa theo gió, một hàng thông cao vút, một con đường nhỏ
dành cho người đi bộ giữa khu vườn xanh um cây lá, ở giữa khuôn viên là một hồ
nước phun cực lớn, đẹp đến mức nhìn không chán mắt.
Lưu Huệ chậc lưỡi, “Tiền thuê phòng ở đây chắc đắt lắm.”
An Ninh lắc đầu, cô làm bộ nặng nề khi giơ ngón trỏ lên, “Phòng ở đây có hai
gian với một phòng khách, tiện nghi đầy đủ.”
“Thế mà có một nghìn tệ thôi á?” Lưu Huệ khó mà tin nổi.
An Ninh gật đầu, “Nếu không thì việc gì tớ phải vội vàng lôi cậu tới đây.”
Không khó khăn gì để tìm được số 56, nó đối diện với hồ nước nhân tạo. Đây là
một khu nhà chung cư nhỏ, An Ninh phải lên tầng mười hai – tầng cao nhất của
khu nhà.”
Khi đi thang máy, Lưu Huệ kéo kéo áo An Ninh, “Tiểu An Tử, tớ nghe nói chỗ này
cũng là khu trí thức, thường thì tiền thuê cũng phải trên hai nghìn, cậu tìm
được căn phòng rẻ như thế, liệu có vấn đề gì không?”
An Ninh không nghĩ như thế, “Không đâu, có lẽ là do mình may mắn.”
Ra mở cửa là một phụ nữ trung niên chạc bốn mươi tuổi. Vừa nhìn thấy An Ninh và
Lưu Huệ, bà ta cảnh giác hỏi: “Đến xem nhà phải không?”
Sau khi An Ninh và Lưu Huệ trả lời là phải, bà ta mới kéo họ vào trong nhà, rồi
lại ngó ra bên ngoài xem có ai không, cuối cùng bà ta mới nhẹ nhàng đóng cửa
lại.
An Ninh và Lưu Huệ nhìn nhau cười, làm gì mà có vẻ như xã hội đen gặp nhau vậy.
Sau khi đã vào trong nhà, người phụ nữ cất cao giọng hơn, “Cứ xem tự nhiên. Căn
phòng này đẹp, giá thuê lại bèo như vậy, nếu không thuê thì chẳng còn chỗ nào
tốt và rẻ hơn đâu.”
An Ninh nhìn ngó xung quanh, trong phòng rất sạch sẽ, phòng khách có tất cả các
đồ gia dụng như ti vi màu, tủ lạnh, lò vi sóng, chỉ cần nhìn qua cô đã thấy hài
lòng.
Cô thử đẩy cửa của một trong những phòng ngủ bên trong, cửa bị đóng. Cô thấy
lạ, liền quay đầu lại hỏi: “Tôi có thể vào trong xem được không?”
Bà chủ nhà giẩu môi, “Căn phòng đó chứa những đồ linh tinh.” Bà ta chỉ tay về
phía căn phòng hướng nam giống y hệt, “Tôi chỉ cho thuê phòng kia thôi.”
Lưu Huệ lập tức thấy khó chịu, nói: “Làm gì có người cho thuê nhà như bà.”
Bà chủ nhà trừng mắt, “Nếu là hai phòng thì làm gì có giá như thế này?”
“Nhưng lúc trước bà cũng đâu có nói rõ điều này.” Lưu Huệ không phục cãi lại.
Ở phía bên kia, An Ninh đã bước vào bên trong phòng ngủ, ngoài một chiếc giường
lớn, một chiếc tủ ly đơn giản và một chiếc bàn làm việc dựa sát vào tường ra,
không còn bất kỳ thứ gì khác, vô cùng sạch thoáng, rất hợp với ý của cô. Ánh
sáng ngoài ban công vừa đủ, từ trong phòng có thể nhìn ngắm toàn bộ phong cảnh
của khu nhà, đây có lẽ là điều mà cô hài hòng nhất.
“Thế nào, không tồi chứ?” Bà chủ nhà đã đi đến bên An Ninh từ lúc nào, bà ta ân
cần dò hỏi.
Dù căn phòng thực sự rất tốt, nhưng bà chủ nhà nói như vậy cũng phần nào có ý
tự ca ngợi căn hộ của mình. An Ninh cười, giả vờ như chưa biết quyết định thế
nào, “Căn hộ của bà đúng là rất tốt, nhưng chỉ cho thuê có một phòng, vừa rồi
trong điện thoại bà cũng không nói rõ…”
“Ôi dào, vậy tôi sẽ giảm giá cho cô, chín trăm tệ được chứ, thế là quá thoải
mái rồi…” Bà chủ nhà hình như rất muốn nhanh chóng cho thuê căn hộ này, ngay cả
An Ninh cũng không thể ngờ rằng bà ta lại tự động giảm một trăm tệ tiền thuê.
An Ninh lập tức nói, “Đồng ý.”
Bà chủ nhà thở dài, “Cô gái trẻ, cô hời rồi nhé. Nếu không phải tôi đang cần
tiền, thì căn phòng này đem ra chỗ môi giới, ít nhất cũng phải hai nghìn tệ một
tháng đấy.”
An Ninh cười rất tươi, “Chúng ta ký hợp đồng luôn nhé, chiều tôi có thể chuyển
đến được chưa?”
“Ứng tiền ba tháng trước nhé!” Bà chủ nhà lấy từ trong túi ra bản hợp đồng đã
được chuẩn bị sẵn.
“Không vấn đề.” An Ninh có vẻ sốt ruột không muốn chờ đợi gì thêm.
Sau khi dọn hành lý từ chỗ Lưu Huệ xong, An Ninh đi Gia Lạc Phúc mua các đồ
dùng sinh hoạt cần thiết, cô đổi một bộ chăn, ga, gối mới tinh, sau đó bày lên
trên chiếc bàn làm việc một bó hoa ly thơm phức. Nhìn căn hộ hoàn toàn mới của
mình, trong lòng cô vô cùng vui sướng.
Khi cô và Quan Tín đã chính thức yêu nhau, cô đã từng nằm trong lòng anh nói
nhỏ: “Đợi đến khi chúng mình kết hôn, nhất định phải mua một căn phòng hoàn
toàn là của chúng mình. Phòng không rộng cũng không sao, chỉ cần trang trí cho
ấm áp sẽ cho chúng ta cảm giác của một gia đình.”
Nhưng bây giờ, gia đình của cô ở nơi nào?
Bữa tối của cô được giải quyết tại quán thịt dê gần khu nhà ở, thường ngày Lưu
Huệ thích nhất là được ăn thịt dê non béo ngậy ở đây, nhưng lần này có vẻ như
Lưu Huệ không có hứng thú ăn, An Ninh thì ngược lại, cô thấy rất thoải mái tự
tại, xem ra Lưu Huệ đang có rất nhiều tâm sự.
“Tiểu An Tử, tớ cứ cảm thấy căn phòng đó có gì rất kỳ lạ, tốt nhất là cậu đừng
thuê nữa.” Lưu Huệ suy nghĩ, cô cũng không dám nói sự việc trở nên quá nghiêm
trọng.
An Ninh khẽ cười, gắp một đũa thịt dê vào chiếc muôi rồi cho vào trong nồi nước
lẩu đang sôi sùng sục, đảo vài đũa, nhấc ra cho vào chiếc đĩa nhỏ trước mặt Lưu
Huệ. Làm xong tất cả cô mới chầm chậm nói: “Cậu đừng lo, mau bảo Diêu Tử An dọn
đến chỗ cậu đi, những ngày qua để anh ấy ngày ngày phải chen chúc chỗ ký túc xá
nhân viên, thật khổ cho anh ấy.”
Lưu Huệ cười tít mắt, “Anh ấy da dày thịt nhiều, sợ gì.” Sau đó cô yên tâm
thưởng thức chỗ thịt dê mà An Ninh đã chu đáo chần chín cho mình.
Ăn tối xong, An Ninh không để cho Lưu Huệ đưa cô lên phòng. Chuyển hành lý, mua
sắm, dọn dẹp phòng, tất cả đã khiến Lưu Huệ vất vả nhiều, Lưu Huệ chưa bao giờ
làm nhiều như thế ngay cả với chính căn hộ của mình, vì thế cũng nên để cho cô
ấy về nghỉ ngơi sớm.
Tranh thủ lúc trời còn chưa tối hẳn, An Ninh đổ tất cả đồ đạc trong chiếc túi
du lịch lên giường, chuẩn bị phân loại chúng để sau này tiện tìm khi cần dùng
đến.
Một chiếc khung ảnh được lật ra từ đáy của chiếc túi, khung ảnh màu tím nhạt, ở
bốn góc đã có chút trầy xước, có vẻ như đã dùng được vài năm. Hai người trong
tấm ảnh, người con trai to cao, khôi ngô tuấn tú, người con gái dịu dàng đáng
yêu. Tay của người con trai ôm chặt lấy bờ vai của người con gái, hai đôi mắt
mang đầy tình yêu thương dành cho nhau.
Khóe mắt An Ninh ươn ướt. Tưởng là đã chạy trốn được nơi mang đầy kỷ niệm đó là
có thể quên được quá khứ, nhưng thực ra, là cô đang đánh lừa chính bản thân
mình. Dù cô có ở đâu, thì cô vẫn mang theo bên mình tấm hình chụp chung với
Quan Tín, muốn quên cũng khó có thể quên được.
An Ninh lại thở dài, cô cất chiếc khung ảnh vào nơi trong cùng của ngăn kéo.
Đêm đến, cơn mất ngủ lại tiếp tục quấy rầy An Ninh.
Khó khăn lắm cô mới sống quen ở nhà Lưu Huệ, bây giờ lại đổi đến một nơi khác,
cô lại phải làm quen lại từ đầu.
Bên ngoài cửa hình như có tiếng rút chìa khóa lạo xạo. Dưới ánh trăng yếu ớt,
An Ninh có thể nhìn rõ kim đồng hồ đang dừng ở số hai, có lẽ người khách ở căn
hộ đối diện đi làm ca đêm về.
An Ninh trở mình, muốn thả lỏng cơ thể một chút, nhưng cô nghe âm thanh đó càng
lúc càng rõ hơn.
Một tiếng “phập”, tiếng cánh cửa căn hộ của An Ninh được mở.
Trong bóng đêm yên tĩnh, âm thanh đó trở nên rất chói tai.
An Ninh vụt ngồi dậy khỏi giường, trong đầu cô bỗng vang lên câu nói của Lưu
Huệ – Nhà này có vấn đề.
Những tiếng động vang lên liên tục trong phòng khách tiến dần đến căn phòng ngủ
song song với phòng của cô. Tim cô bỗng đập mạnh, cô cắn chặt môi, tay nắm chặt
nắm đấm. Trước đây rất lâu rồi cô có đọc một tình tiết trong cuốn tiểu thuyết
kinh dị “Đi nhầm phòng”, tình tiết kinh dị đó bỗng hiện lên trong đầu cô, làm
cô toát mồ hôi, một cơn gió nhẹ từ phía sau thổi qua, có cảm giác lạnh lạnh sau
gáy.
Từ trước tới giờ cô không hề tin có ma quỷ, nhưng cái cảm giác kinh hãi mà cuốn
tiểu thuyết để lại trong cô, cộng thêm hoàn cảnh hiện tại mà cô đang phải đối
mặt, khiến niềm tin mà cô luôn kiên định có phần lung lay. Lẽ nào đóng cửa
phòng lại là có thể giả như mình không biết gì sao? Hiển nhiên là không thể. An
Ninh là người rất cố chấp, tất cả mọi việc phải tận mắt được nhìn thấy cô mới
cho là thật. Cô nhẹ nhàng mở cửa, nhón từng bước tiến ra phòng khách, không
thấy động tĩnh gì, cô lại lấy can đảm ghé sát tai vào gần cánh cửa của gian
phòng ngủ bên cạnh.
Đúng lúc này, cánh cửa bỗng lẳng lặng mở ra không báo trước. Một bóng đen cao
to bất thình lình đi ập đến trước mắt cô, An Ninh hét lên một tiếng, trong đêm
vắng, tiếng hét của cô nghe quá thảm thiết.
Khoảng một phút sau,
chiếc đèn trong phòng khách được bật sáng, An Ninh mở to đôi mắt nhìn người con
trai đứng trước mặt mình, cô lấy hết sức dùng tay bịt lấy miệng mới không để
tiếng kêu thất thanh được bật ra một lần nữa.
Người con trai nghiêng người dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ hết sức
ung dung nhìn chằm chằm vào An Ninh. “Kêu xong chưa?”
An Ninh gật gật đầu một cách vô thức. Dưới ánh đèn, bóng của người con trai
được in kéo dài trên nền nhà, An Ninh thở phào một tiếng.
“Vậy bây giờ cô có thể nói cho tôi biết, tại sao cô lại xuất hiện ở đây?” Người
con trai tiến lên trước, giọng nói trầm thấp đầy vẻ uy nghiêm.
An Ninh lùi lại phía sau một bước lớn, khi đã cách người con trai đó một khoảng
cô mới lên tiếng: “Câu này phải để tôi hỏi anh mới phải. Nửa đêm khuya khoắt,
anh tự tiện đột nhập vào nhà dân, thế là thế nào?”
Đuôi mắt người con trai đó khẽ giật, rồi anh cười, hắn vung chùm chìa khóa
trong tay, “Tôi vốn sống ở đây, dám hỏi cô nương từ đâu tới?”
An Ninh cũng không chịu lép vế, cô chạy vào trong phòng, lấy chùm chìa khóa ra
ném lên trên bàn, “Tôi cũng có chìa khóa, giờ anh giải thích thế nào?”
Người con trai nheo mày, hắn thò tay vào trong túi áo, lôi ra một điếu thuốc
rồi châm lửa hút. Sau khi hít vài hơi, dường như hắn ý thức ra được điều gì,
liền chếch đầu sang hỏi An Ninh: “Cô không phiền gì chứ?”
Miệng hắn nhả khói, đôi mắt bé và dài lim rim. An Ninh rất ghét cách hắn nhìn
người khác như vậy, trong bụng cô thầm mắng hắn “Đồ lưu manh”, nhưng miệng cô
không dám hé nửa lời.
Hắn cầm hai chiếc chìa khóa lên đối chiếu, sắc mặt hắn sa sầm lại. Trầm ngâm
một lúc rồi hắn hỏi: “Người cho cô thuê phòng có phải là một phụ nữ trung niên
khoảng bốn mươi tuổi, thích mặc áo hoa hòe hoa sói, quần trắng, có đeo đôi
khuyên tai rất to không?”
Khoảng bốn mươi tuổi thì đúng, nhưng An Ninh không để ý bà ta ăn mặc trang điểm
thế nào, bây giờ nghe hắn nói như vậy, nghĩ kỹ lại thì hình như đúng là như
vậy.
Thấy An Ninh không nói gì, hắn cũng đã hiểu được phần nào. Hắn dập tắt điếu
thuốc, cười một cách khổ sở, “Xem ra cả cô và tôi đều bị lừa rồi.”
“Hả.” An Ninh hoảng hốt, cô không hiểu hàm ý trong câu nói của hắn.
“Người phụ nữ đó cùng một lúc cho cả cô và tôi thuê phòng, bây giờ hiểu rồi
chứ?” Hắn trả lời với cái giọng khinh khỉnh.
Lúc này An Ninh mới hiểu ra vấn đề, chẳng trách tiền thuê lại rẻ đến như vậy,
quả là có điều bất thường. Phản ứng đầu tiên của An Ninh là “Nhưng tôi đã trả
ba tháng tiền phòng…”
Hắn bực mình cắt ngang lời cô, “Tôi đã ký hợp đồng một năm.”
An Ninh lập tức ngoan ngoãn không dám nói thêm gì nữa.
Hắn móc điện thoại ra, tạch tạch ấn một dãy số. An Ninh thấy chiếc điện thoại
Sharp 920 quen thuộc, rồi cô nhìn người con trai đang hằm hằm sát khí đó. Vừa
rồi sự việc xảy ra quá bất ngờ nên cô không thể nhìn rõ, bây giờ dưới ánh đèn
sáng trưng, cô bỗng nhận ra mình vốn đã giáp mặt với hắn một lần.
“Mụ chủ nhà chết tiệt, quả nhiên không nghe điện thoại.” Hắn thấp giọng mắng
nhiếc vài câu. An Ninh thận trọng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
“Chỉ còn cách đợi trời sáng rồi tính thôi.” Hắn đấm mạnh tay xuống bàn, mạnh
đến nỗi chiếc chén trà trên bàn xoay tròn vài vòng mới ngừng lại. Hắn khoác áo
khoác ngoài lên vai, chẳng thèm nhìn An Ninh, nói: “Cô về phòng nghỉ cho sớm
đi, tôi ra ngoài ngủ tạm một đêm.” Nói rồi hắn chẳng thèm quay đầu lại, đi
thẳng ra khỏi cửa.
An Ninh chợt thấy con người này cũng không đến nỗi đáng ghét như lúc đầu.
“… Tất cả sự việc là như vậy.” Ngồi trong quán KFC, An Ninh vừa gặm chiếc bánh
Hamburger đùi gà, vừa kể chi tiết sự việc đêm hôm qua cho Lưu Huệ nghe.
Lưu Huệ lại có biểu hiện quá mức, cô ôm lấy bụng, “Nói như vậy là, người này
cũng biết thương hoa tiếc ngọc đấy chứ.”
“Xí, Tớ đã đóng tiền nhà, thì anh ta có quyền gì đuổi tớ đi?” An Ninh trừng
mắt.
“Nhưng người ta cũng có quyền ở đó chứ.” Lưu Huệ uống một ngụm lớn coca, rồi
hỏi một cách đầy phấn khích, “Vậy sau đó cậu và anh ta định giải quyết việc này
thế nào?”
“Bà chủ nhà không nghe điện thoại, tiền thuê phòng thì không lấy về được, còn
biết giải quyết thế nào? Chỉ biết tạm thời sống tạm như vậy. Mỗi người một
phòng ngủ, phòng bếp và nhà về sinh dùng chung, còn tất cả mọi thứ khác không
ai được xâm phạm đến ai, hy vọng mọi thứ sẽ bình yên vô sự.” An Ninh giải quyết
xong chiếc Hamburger, cô liếm các đầu ngón tay còn dính hương vị gà trên đó,
“Đến khi hết hạn ba tháng mình sẽ lại chuyển đi.”
Lưu Huệ không nhịn được cười, “Tiểu An Tử, người ta nói lửa gần rơm thì lâu
ngày cũng bén, đến lúc đó cậu đừng có nói là không nỡ chuyển đi đấy nhé.”
An Ninh đạp cho Lưu Huệ một đạp, vừa cười vừa mắng: “Biến.”
Tô Khoáng.
Lần đầu tiên trong nhật ký của An Ninh xuất hiện cái tên này, đó là ngày sau
cái đêm sự việc xảy ra.
“Tuy bề ngoài của hắn hơi lỗ mãng một chút, nhưng có vẻ hắn sống rất tình cảm.”
Đó là lời đánh giá của An Ninh về hắn.
Nhưng chẳng lâu sau, những suy nghĩ tốt đẹp vốn không nhiều của An Ninh dành
cho hắn bỗng tan biến hết.
Nguyên nhân chính là giờ giấc về nhà của Tô Khoáng không cố định, nhưng thông
thường qua mười hai giờ đêm hắn mới về. An Ninh vốn ngủ không được ngon giấc,
mỗi lần khi cố chợp mắt để ngủ được rồi, An Ninh lại bị Tô Khoáng làm thức
giấc, và sau đó để quay trở lại với giấc ngủ vừa rồi đối với cô còn khó hơn gấp
vạn lần.
Mâu thuẫn giữa hai người cuối cùng cũng đã bùng nổ khi An Ninh không thể tiếp
tục nín nhịn được nữa.
Tô Khoáng thường xuyên ngủ đến giữa trưa mới dậy khỏi giường. Hôm nay, An Ninh
không tham gia được buổi phỏng vấn đã được hẹn từ lâu, từ chín giờ sáng đến
mười hai giờ trưa cô luôn ở trong trạng thái bực tức. Tô Khoáng lúc này mới
khoác lên người chiếc áo thun kiểu dáng đơn giản, tóc tai bù xù, mắt nhắm mắt mở
bước ra khỏi phòng.
Anh ta đi thẳng đến nhà vệ sinh, An Ninh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách,
mắt tuy nhìn chặt vào ti vi, nhưng tai lại chú ý đến mọi động tĩnh trong nhà vệ
sinh.
Làm vệ sinh xong xuôi, Tô Khoáng lại lẳng lặng tiến vào phòng bếp, và bắt đầu
bận rộn ở trong đó.
Không lâu sau, từ trong nhà bếp bay ra một mùi gì đó rất thơm.
An Ninh không kìm nổi sự tò mò, cô muốn vào xem đó là cái gì, nhưng lại thấy
ngại, sợ mất sĩ diện.
Tô Khoáng chân đi dép lê, đeo tạp dề, tay bưng một mát mỳ, đứng dựa vào tường,
vừa ăn vừa liếc nhìn An Ninh. Mùi thơm hòa trộn giữa trứng chần và hành hoa
không ngừng sộc vào mũi An Ninh. Cô nuốt nước miếng, cố giả như đang tập trung
sự chú ý vào chỗ khác.
“Trong nồi vẫn còn, muốn ăn thì tự lấy.” Tô Khoáng biết chắc là An Ninh đang
rất muốn ăn, nhưng lại đá một câu như mình không hề biết điều đó.
An Ninh không biết nấu cơm, thường ngày cô luôn gọi đồ ăn sẵn, có khi về muộn,
cô cũng chỉ biết pha một bát mỳ tôm ăn chống đói. Giờ đây, đang lúc bụng đói
cồn cào, lại có ngay một bát mỳ dân dã, còn gì tuyệt vời hơn. Phải rất khó khăn
cô cất nên lời: “Có thật là được không?”
Tô Khoáng cười chế giễu, thong dong đi đến ngồi xuống sofa, sau khi ăn ngấu
nghiến bát mỳ, hắn dùng đôi đũa gõ vào thành chiếc bát sứ thời Đường, “Nếu vẫn
không ăn thì không còn gì đâu nhé.”
Hắn vừa nói dứt lời, An Ninh liền ba chân bốn cẳng lao vào phòng bếp. Tô Khoáng
lắc lắc đầu, miệng mỉm nụ cười hiền hậu.
Tục ngữ nói rất đúng: ăn của người, khó mà mở miệng nói người. Ăn xong bát mỳ,
An Ninh chẳng thể chỉ chích Tô Khoáng được gì, ngược lại Tô Khoáng còn hỏi như
thế đánh đòn tâm lý: “Hình như cô có điều gì muốn nói với tôi?”
An Ninh cắn môi, không nói gì.
Tô Khoáng cười, bỏ bát đũa lại đó, hắn trở về phòng của mình thay quần áo rồi
rời khỏi nhà.
Hắn vừa đi khỏi, An Ninh liền cảm thấy hối hận. Mình thật không ra gì, chỉ vì
một bát mỳ mà đánh mất hết cả khí tiết, Lưu Huệ mà biết chuyện này thì thế nào
cũng cười mình đến chết thôi.
Mấy ngày sau đó, Tô Khoáng vẫn làm những gì hắn thích. Mỗi lần khi An Ninh hạ
quyết tâm nói lý lẽ với hắn, khi sắp nói ra khỏi miệng thì Tô Khoáng lại dùng
các món ăn quyến rũ để mê hoặc An Ninh. Lần trước là mỳ vằn thắn tôm thịt, lần
này là xủi cảo nhân ba vị, còn An Ninh lại không thể chiến thắng nổi sự cám dỗ
của các món ăn, cuộc đàm phán giữa hai người cứ thế bị An Ninh bỏ lỡ dở.
An Ninh tới thành phố H thấm thoắt đã hơn nửa năm, chuyển đến nơi ở mới cũng đã
gần hai tháng, tiền trong túi ngày càng ít đi, còn công việc thì vẫn chưa thấy
đâu. Nếu cứ tiếp tục thế này, thì sớm muộn cũng chết vì đói mất thôi. Theo ý
kiến của Lưu Huệ, An Ninh hạ thấp yêu cầu của mình xuống, chuyển mục tiêu tìm
việc sang các công ty nhỏ.
Với vốn kiến thức vững chắc về văn tự, cô nhanh chóng được một công ty Đài Loan
nhận làm thư ký tổng giám đốc. Tiền lương không được cao, trừ tiền thuê phòng
và chi tiêu hàng ngày ra, số còn lại không đủ để mua một bộ quần áo có thương
hiệu một chút.
Sau khi tìm được công việc, cơ hội mà An Ninh và Tô Khoáng gặp nhau dần dần ít
đi, hơn nữa sau một ngày làm việc căng thẳng, về đến nhà, tắm táp xong xuôi thì
việc đầu tiên phải làm là ngủ, ngay cả sấm nổ cũng không đánh thức được cô,
chứng mất ngủ hành hạ cô từ lâu giờ đây không cần thuốc cũng khỏi. Cho nên,
những oán hận của An Ninh đối với Tô Khoáng cũng dần dần nhạt bớt.
Những tưởng sống cùng với Tô Khoáng sẽ được tiếp tục với quan hệ tình cảm bình
thường, nhưng thế sự khó lường, nhiều khi có những việc bỗng thay đổi khi chúng
ta không hề để ý tới chúng.