Thủ Đoạn Phu Nhân

Chương 25: Chương 25: Bình tĩnh trước phong ba




"Ông nói Đường Tú Linh quyến rũ Tử Trạch, còn lừa gạt Tử Trạch, để Tử Trạch cho rằng đó là con gái của nó?"

Ba Đường trầm trọng gật đầu.

Ông ta đứng lên, sau đó quỳ xuống trước mặt mẹ Trương Ôn Tuyết.

"Phu nhân, nuôi không dạy là lỗi của ba, là tôi nuôi một đứa con gái ác độc như vậy, tôi thật xin lỗi bà, thật xin lỗi Tử Trạch."

"Tú Linh từ nhỏ không có mẹ, con bé vẫn luôn hận tôi, căm ghét Nhất Manh. Phàm là Nhất Manh thích, Tú Linh đều phải cướp đi, lần này, tôi không nghĩ tới con bé ra ngục còn không buông tha Nhất Manh, thậm chí muốn cướp đi Tử Trạch. Phu nhân, thật có lỗi."

Mười ngón tay mẹ Trương nắm thật chặc vào nhau.

Hóa ra Tử Trạch nói người phụ nữ ở hộp đêm là Đường Tú Linh, đứa trẻ mà người phụ nữ này sinh hạ sao có thể là của Tử Trạch được!

Đọc truyện tại đây.

Vẻn vẹn chỉ là cái tên Đường Tú Linh này, mẹ Trương đã cảm thấy mình hận thấu xương.

Người phụ nữ này hại chết con gái bà, bây giờ lại tới gieo họa cho con trai của bà!

"Tử Trạch tại sao tin tưởng lời của Đường Tú Linh, còn tin chắc đứa trẻ là của nó?"

Mẹ Trương nhìn ba Đường, lạnh lùng mở miệng hỏi.

"Tử Trạch nói làm giám định thân nhân, đứa trẻ là của cậu ấy. Nhưng ai biết giám định thân nhân kia rốt cuộc có bị người làm giả hay không? Phu nhân, con gái tôi tôi hiểu."

"Tú Linh từ nhỏ đã thích lừa dối người khác, con bé tâm cơ sâu, quen dùng thủ đoạn. Huống chi, Tú Linh từ trung học bắt đầu thay bạn trai liên tục, con bé khi đó không hiểu chuyện, thậm chí đã phá thai mấy lần. Phu nhân, người nói, lời của con gái tôi tôi cũng không muốn tin tưởng, Tử Trạch lại tin, còn cho là Nhất Manh lừa mình."

"Nếu không, Nhất Manh làm sao sẽ tuyệt vọng đến mức tự sát!"

Ba Đường cơ hồ là vừa đau buồn vừa nói, nhìn thật sự là một người ba đáng thương.

Móng tay mẹ Trương cũng cắm chặt trong lòng bàn tay.

"Nói cho tôi, Đường Tú Linh ở đâu? Tôi muốn tự mình gặp người phụ nữ này một chút."

Sau đó, bà sẽ đuổi người phụ nữ này ra ngoài.

"Phu nhân..."

Biểu cảm của Đường Qúy lập tức hơi khó xử.

"Nếu như tôi nói tung tích của Đường Tú Linh cho bà, sau khi Tử Trạch biết, Đường gia sẽ xong mất."

Mẹ Trương lại không tiếp tục làm khó ba Đường, bà trầm mặt đứng lên, sau đó cầm điện thoại di động lên gọi cho thư kí của bà một cú điện thoại.

"Lập tức điều tra tung tích và địa chỉ hiện giờ của Đường Tú Linh, ngoài ra, điều tra một chút bệnh viện của con gái Đường Tú Linh bây giờ đang ở."

Mẹ Trương ở trong bệnh viện chờ tin tức điều tra của thư kí.

Tốc độ của thư kí rất nhanh, mới nửa giờ, thư kí đã gọi điện lại.

"Phu nhân, bây giờ Đường Tú Linh đang làm việc ở một hộp đêm, nghe nói là làm nhà cái, còn địa chỉ, tôi đã gửi đến email của ngài rồi. Còn bệnh viện của con gái Đường Tú Linh, tôi tra được con gái của Đường Tú Linh được một người tên là Triệu Sương nhận nuôi, bây giờ, con gái của Triệu Sương ở trong bệnh viện trung ương, phòng bệnh là..."

Mẹ Trương nghe xong, bà mới phát hiện, con gái của Đường Tú Linh lại ở trong bệnh viện bà đang ngồi chờ.

Bà dựa theo địa chỉ mà thư kí nói, mẹ Trương đi thẳng tới thang máy.

Ước chừng năm phút sau, mẹ Trương đi thẳng tới bên ngoài phòng bệnh của Bối Bối, bà mở ra cửa phòng bệnh.

Trong phòng, Đường Tú Linh đang cùng Bối Bối nói chuyện.

Một người phụ nữ trung niên mặt lạnh đi vào, Đường Tú Linh đang kỳ quái người tới là ai.

Cô còn chưa mở miệng, người phụ nữ trung niên hung hăng tát vào mặt Đường Tú Linh.

"Tiện nhân!"

Tát xong, mẹ Trương vừa nhìn về phía cô bé trên giường bệnh bị dọa đến khóc lên.

"Đây chính là con gái cô sinh ra, ba của nghiệt chủng này là ai?"

Đường Tú Linh chỉ cảm thấy trên mặt mình đau rát, chất vấn của người phụ nữ trung niên càng làm cho cô hoàn toàn không nghĩ ra.

"Bà... Bà là ai? Tôi và bà không thù không oán, bà vào đây đánh người là ý gì?"

Nghe Đường Tú Linh chất vấn, mẹ Trương tức giận lên tiếng.

"Cô còn dám hỏi tôi là ai?"

"Sáu năm trước, cô đụng chết con gái tôi, bây giờ, cô lại tới quyến rũ con trai tôi, còn muốn để cho con trai tôi nuôi nghiệt chủng của cô, Đường Tú Linh, cô còn mặt mũi nào để nói chuyện với tôi? Thứ người giống như cô, ông trời tại sao không có giết chết cô đi."

"Nghe nói con gái cô bị bệnh tim, tôi thấy đây chính là báo ứng của việc cô làm nhiều điều ác!"

Mẹ Trương nói xong câu nói này, khóe mắt Đường Tú Linh lập tức đỏ lên.

Bệnh của Bối Bối là nỗi đau lớn nhất trong lòng cô.

Hóa ra người phụ nữ trung niên trước mặt này là mẹ của Tử Trạch.

"Bác gái, cháu biết bác có hiểu lầm với cháu, Bối Bối là con gái của Tử Trạch và cháu, chuyện này là thật, Tử Trạch đã làm giám định thân nhân. Còn tai nạn xe cộ, người lái xe không phải cháu, cháu là bị hãm hại..."

Đường Tú Linh cố gắng muốn giải thích.

"Im miệng, loại tiện phụ nữ như cô không có tư cách gọi tôi bác gái!"

Mẹ Trương giận rống lên.

Bà lại tát một cái nữa, Đường Tú Linh lần này tránh thoát, mẹ Trương giận dữ.

"Tiện nhân, cô còn dám tranh cãi! Tai nạn xe cộ cảnh sát nơi đó có chứng cớ, cô lái xe hại chết con gái tôi, bây giờ còn muốn để cho con trai tôi nuôi cô và nghiệt chủng của cô và những dã đàn ông khác, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không cho phép Đình Vỹ cho con gái cô làm giải phẫu!"

Nói xong, mẹ Trương nhìn về phía Bối Bối trên giường bệnh bị dọa sợ phát khóc.

"Còn con nhóc này nữa, mẹ mày ác độc ích kỷ hại chết con gái ta, hôm nay còn muốn hại chết con trai ta, bây giờ mày có bệnh tim thì đàng hoàng chuẩn bị đi chết đi! Đây là báo ứng của mẹ mày!"

Đường Tú Linh giận đến phát điên, cô đang định cùng mẹ Trương lý luận, nhưng Bối Bối khóc rống lên.

Mẹ Trương căm hận nhìn Đường Tú Linh và Bối Bối, ngay sau đó quay đầu rời đi.

Đường Tú Linh chỉ có thể ôm thật chặt Bối Bối, sau đó không ngừng dụ dỗ.

"Bối Bối, đừng khóc, đều là dì sai, là dì không có bảo vệ tốt cho con."

Nhưng Bối Bối vẫn khóc lớn, Đường Tú Linh cảm thấy lòng cô khó chịu giống như đang rỉ máu.

Cô muốn bảo vệ tốt cho con gái của cô, nhưng cô vẫn để Bối Bối bị thương tổn hết lần này đến lần khác.

"Dì Tú Linh... Mới vừa nãy bà ta nói là sự thật sao? Con... Con là con gái của dì, vậy mẹ con thì sao, chẳng lẽ con không phải là con gái của mẹ con sao?"

Bối Bối khóc thút thít hỏi, đầu Đường Tú Linh ngẩn ra.

Lúc này cô mới nhớ tới, hóa ra lúc nãy tranh chấp với mẹ Trương, cô lại nói ra ngay trước mặt Bối Bối chuyện Bối Bối là con gái của cô.

Đường Tú Linh không biết nên giải thích như thế nào, Bối Bối quả thật khóc càng ngày càng lớn tiếng.

"Bối Bối... Con là con gái của mẹ, con cũng là con gái của dì Tú Linh, chẳng qua là có hai người mẹ mà thôi, Bối Bối không cần phải sợ, có được không?"

Bối Bối không hiểu cái giải thích này, cô bé chỉ cảm thấy sợ.

"Nhưng những người bạn nhỏ khác chỉ có một mẹ, Bối Bối tại sao có hai người mẹ, Bối Bối chỉ muốn một người mẹ..."

Bối Bối khóc lớn, thậm chí cuối cùng ở trong ngực Đường Tú Linh khóc mệt rồi ngủ.

Lòng Đường Tú Linh đầy đau lòng, cô luôn không bảo vệ được con gái của cô.

Nghĩ đến lời mẹ Trương nói, bà sẽ ngăn cản bác sĩ Ryan làm giải phẫu cho Bối Bối, Đường Tú Linh hốt hoảng cầm điện thoại di động lên, sau đó gọi điện thoại cho Tử Trạch.

"Chuyện gì vậy? Bây giờ tôi đang ở công ty."

Thanh âm của Trương Tử Trạch rất ôn hòa, Đường Tú Linh lại không nhịn được khóc lên.

"Trương tiên sinh, mẹ anh mới vừa tới phòng bệnh của Bối Bối rồi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.