Thủ Đoạn Phu Nhân

Chương 26: Chương 26: Một người phụ nữ bán rẻ tiếng cười mà thôi




Trương Tử Trạch lập tức đứng bật dậy, trong giọng nói của anh mang theo lo lắng.

“Bối Bối có bị sợ hãi hay không?”

“Bối Bối khóc rồi ngủ thiếp đi, khi tôi và mẹ anh cãi vã lại thức dậy, không cẩn thận nói ra chuyện Bối Bối là con của tôi, Bối Bối ầm ĩ khóc lớn.”

Đường Tú Linh cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng Trương Tử Trạch vẫn nghe ra bất lực trong giọng nói của Đường Tú Linh.

Cập nhật sớm nhất tại.

“Cô chờ ở bệnh viện, tôi lập tức đến thăm các cô.”

Trương Tử Trạch nói xong, lập tức đứng dậy đi thẳng ra ngoài, dặn dò thư ký chuẩn bị xe.

Nửa giờ sau, Trương Tử Trạch đi đến phòng bệnh.

Lúc này Bối Bối vẫn còn ngủ, Trương Tử Trạch nhìn Bối Bối, trái tim trở nên vô cùng mềm mại.

“Cô yên tâm, tôi sẽ giải quyết chuyện bên phía mẹ tôi.”

Không biết vì sao, nhìn thấy Trương Tử Trạch đến, trong nháy mắt Đường Tú Linh không còn hoảng loạn nữa, trong lòng phảng phất như có chỗ dựa vào.

“Ngài Trương, mẹ anh đã biết thân phận của tôi rồi, cũng không tin lời giải thích của tôi. Bà nói, bà sẽ không để cho bác sĩ Ryan phẫu thuật cho Bối Bối, anh có cách nào không?”

Tính cách mẹ mình cố chấp bướng bỉnh, Trương Tử Trạch vẫn luôn hiểu rõ.

Bây giờ, chắc chắn mẹ anh không tin Bối Bối là con gái của anh, cảm thấy tất cả đều là âm mưu của Đường Tú Linh.

“Cô yên tâm, tôi sẽ giải quyết chuyện này.”

Đường Tú Linh miễn cưỡng yên tâm.

Chỉ là không biết vì sao, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm không yên.

Khi hai người im lặng, cửa phòng bệnh lại bị mở ra.

“Tú Linh... không biết Châu Hưng dùng thủ đoạn gì, bây giờ tớ không thể tìm được việc làm...”

Triệu Sương vừa vào cửa đã đau buồn nói với Đường Tú Linh.

Chỉ là, vừa mới nói được một nửa, Triệu Sương đã nhìn thấy người đàn ông đứng trong phòng bệnh.

Triệu Sương cảm thấy hơi lúng túng, cô áy náy chào hỏi người đàn ông một tiếng, sau đó lại xấu hổ nhìn về phía Đường Tú Linh.

“Xin lỗi, hai cậu đang nói chuyện à, tớ ra ngoài...”

Triệu Sương nói xong, lập tức quay người ra khỏi phòng bệnh.

Đường Tú Linh lo lắng cho tình hình của Triệu Sương, khi cô còn đang do dự xem có nên ra ngoài hay không, Trương Tử Trạch lên tiếng.

“Cô ra ngoài nói chuyện với bạn mình đi, tôi ở trong này chăm sóc con là được rồi.”

“Cảm ơn anh.”

Đường Tú Linh nói xong thì lập tức ra khỏi phòng bệnh, ngay sau đó đuổi kịp Triệu Sương chuẩn bị vào thang máy rời đi.

“Tiểu Sương, vừa rồi cậu nói không tìm được việc là sao, rốt cuộc Châu Hưng đã làm cái gì?”

Đường Tú Linh kéo tay Triệu Sương, quan tâm hỏi.

Trong lòng Triệu Sương khó chịu, cô ghé đầu vào vai Đường Tú Linh lặng lẽ rơi lệ.

“Tú Linh, cậu cũng biết đấy, tớ học chuyên ngành thiết kế thời trang, hôm qua sau khi bị Châu Hưng sa thải, buổi tối tớ gửi CV cho rất nhiều công ty thiết kế, vốn dĩ, hôm nay tớ đi phỏng vấn mấy chỗ.”

“Nhưng mà, hôm nay toàn bộ những công ty đó gọi điện thoại nói cho tớ biết, bảo tớ không cần đến phỏng vấn nữa. Tớ quấn lấy người của một công ty hỏi thăm, thế mới biết bọn họ được cấp trên thông báo, không cho phép nhận tớ. Tớ nghĩ, chuyện này chắc chắn là Châu Hưng làm, anh ta đang trả thù tớ.”

Triệu Sương nói xong, cô cũng đã điều chỉnh xong tâm trạng của mình, chỉ là trên mặt vẫn khó nén nổi đau buồn.

Trong lòng Đường Tú Linh cũng lo lắng.

Cô hiểu rõ cảm giác khủng hoảng khi không tìm được việc làm.

“Tiểu Sương, Châu Hưng không thể nào một tay che trời, dù thế nào cũng sẽ có cách, cậu đừng sốt ruột.”

Chuyện cho đến nước này, Triệu Sương cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

“Tiểu Sương, bây giờ cậu và... ngài Trương đã xảy ra chuyện gì, sao anh ta lại ở trong phòng bệnh.”

Triệu Sương hỏi đến chuyện buổi sáng Trương Tử Trạch xuất hiện ở trong phòng bệnh.

Đường Tú Linh nghĩ tới mẹ của Trương Tử Trạch, cô cảm thấy vẫn là đừng kể những chuyện bực mình kia ra, miễn lại khiến cho Tiểu Sương lo lắng.

“Trương Tử Trạch rất thích Bối Bối, lúc đó anh ta cố ý đến thăm Bối Bối.”

Trong phòng bệnh, Trương Tử Trạch dịu dàng nhìn Bối Bối, anh giơ tay khẽ đặt lên khuôn mặt mềm mại của Bối Bối.

Đây là con gái của anh.

Anh nhất định sẽ bảo vệ cô bé, yêu thương cô bé, để cô bé trở thành công chúa nhỏ hạnh phúc nhất trên thế gian.

“Chú... sao chú lại ở chỗ này, mẹ con đâu?”

Đột nhiên Bối Bối mở mắt, cô bé hơi nghi ngờ, lại hơi sợ hãi hỏi.

“Mẹ con đang ở bên ngoài, chú ra ngoài gọi cô ấy vào.”

Trương Tử Trạch lập tức đứng dậy, sau đó đi ra ngoài phòng bệnh.

Lúc này, Đường Tú Linh và Triệu Sương đang đứng trên hành lang cách đó không xa nói chuyện, Trương Tử Trạch đi đến.

“Bối Bối tỉnh lại rồi, cô bé muốn tìm mẹ.”

Đường Tú Linh và Triệu Sương lập tức ngừng nói chuyện, hai người quay người đi vào trong phòng bệnh.

Nhớ đến Bối Bối ầm ĩ khóc lớn lúc trước, Đường Tú Linh lập tức giải thích với Triệu Sương.

“Tiểu Sương, buổi sáng xảy ra chút chuyện, bây giờ Bối Bối biết tớ là mẹ nó rồi, đợi lá nữa cậu giải thích giúp tớ một chút, trước đó Bối Bối là khóc nhiều mà ngủ thiếp đi."

Trong lòng Triệu Sương lập tức chất đầy lo lắng.

Sau khi hai người cùng đi vào trong phòng bệnh, Bối Bối nhìn mẹ mình, lại nhìn dì Tú Linh, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

“Mẹ...”

Bối Bối mở hai tay ra với Triệu Sương.

Triệu Sương bước nhanh đến bế Bối Bối lên.

“Mẹ đến rồi, bây giờ Bối Bối cảm thấy thế nào, trong người có chỗ nào không thoải mái không.”

Bối Bối khẽ lắc đầu, cô bé dùng giọng nói non nớt của mình hỏi.

“Mẹ, vì sao dì Tú Linh cũng là mẹ của con?”

Đường Tú Linh nhìn dáng vẻ mơ màng không hiểu rõ của con gái, trong lòng vô cùng chua xót.

Trương Tử Trạch đứng dậy đi đến bên cạnh Tú Linh, anh đột nhiên cầm tay Đường Tú Linh.

“Cô không cần lo lắng, trẻ nhỏ sẽ tự nhiên thân thiết với mẹ mình, cô bé nhất thời mơ màng mà thôi, chắc chắn sau này sẽ thích cô, thân thiết với cô.”

Đường Tú Linh cảm giác thấy ấm áp của bàn tay nắm tay mình kia, cô vừa định rút ra, người đàn ông đã lập tức buông tay cô ra.

Nhất thời Đường Tú Linh cảm thấy mất mát, lại cảm thấy tâm trạng lúc này của mình rất kỳ lạ.

“Ngài Trương, chỉ mong anh nói được làm được.”

Triệu Sương ngẫm nghĩ một lát, lúc này cô đã giải thích với Bối Bối.

“Bối Bối, không chỉ riêng con, nhứng đứa trẻ khác cũng sẽ có nhiều mẹ, bọn họ đều gọi là mẹ nuôi, chỉ là mẹ không dạy con cách xưng hô đó.”

Bối Bối không hiểu.

“Vậy dì Tú Linh là mẹ nuôi của con sao? Mẹ, mẹ sẽ rời khỏi con sao?”

Bối Bối sợ hãi nắm chặt cánh tay Triệu Sương, nước mắt từ từ rơi xuống.

“Bối Bối, mẹ sẽ mãi mãi ở bên cạnh con, dì Tú Linh không phải mẹ nuôi, cô ấy là mẹ ruột của con, mẹ mới là mẹ nuôi của con, con có thể vẫn gọi mẹ là mẹ. Nhưng mà Bối Bối không cần lo lắng, mẹ và dì Tú Linh sẽ luôn bên cạnh con, chúng ta ai cũng sẽ không rời xa con.”

Bối Bối vẫn mơ mơ màng màng, nhưng mà, sau khi xác định mẹ sẽ không rời xa mình, cô bé cũng không sợ hãi nữa.

Đường Tú Linh không dám đến gần, cô chỉ có thể nhìn Bối Bối và Tiểu Sương thân thiết mà ôm nhau nói chuyện.

Một lúc lâu sau, Bối Bối mới nhìn về phía Đường Tú Linh.

“Dì Tú Linh, thật ra Bối Bối rất thích dì, nhưng mà, cháu càng thích mẹ hơn, dì Tú Linh sẽ không đuổi mẹ cháu đi chứ.”

Đường Tú Linh vội vàng lắc đầu.

“Bối Bối, dì Tú Linh không có quyền đuổi ai đi, cháu sẽ luôn ở bên cạnh mẹ.”

Sợ hãi trong lòng Bối Bối giảm đi mấy phần, cô bé nhìn người đàn ông bên cạnh Đường Tú Linh bằng ánh mắt nghi ngờ, nghĩ đến lời nói khi cãi nhau với dì Tú Linh của bà quái dị kia.

Đột nhiên Bối Bối lên tiếng hỏi.

“Dì Tú Linh, chú này là ai?”

Đã là lần thứ hai Bối Bối nhìn thấy chú này đến phòng bệnh của mình, thấy mẹ và dì Tú Linh đều không đuổi chú này đi, Bối Bối cũng hiểu rõ, chắc hẳn anh là người quen của mẹ và dì Tú Linh.

“Bối Bối, anh ta là bạn của dì Tú Linh, con có thể gọi chú ấy là chú Trương.”

Đường Tú Linh nói xong câu này, Bối Bối lại đột nhiên hỏi.

“Chú Trương... chú ấy là ba của cháu sao?”

Câu nói này vừa thốt ra, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.

Đường Tú Linh không biết trả lời thế nào, Triệu Sương cũng không biết tình hình trước mắt.

Trương Tử Trạch tiến lên một bước, sau đó chủ động đến bên cạnh Bối Bối, nắm bàn tay nhỏ của

“Bối Bối, cháu nói không sai, chú là ba của cháu.”

Bối Bối lại không quen mà rủ mắt xuống.

“Cháu... cháu không quen gọi chú là ba, cháu không quen chú...”

Trương Tử Trạch hơi thất vọng, ngay sau đó, anh lại dịu dàng nở nụ cười.

“Không sao, Bối Bối muốn gọi chú thế nào thì gọi như vậy, chú sẽ cố gắng để cháu quen thuộc.”

Lúc này Bối Bối mới ngẩng đầu, sau đó nghiêm túc ngắm nhìn Trương Tử Trạch.

“Chú, cảm ơn chú đến thăm cháu.”

Trương Tử Trạch biết, Bối Bối còn nhỏ, anh không thể gấp gáp bức ép cô bé.

Quay người, Trương Tử Trạch nhìn Đường Tú Linh.

“Tôi còn chút việc phải đi trước, chăm sóc Bối Bối thật tốt.”

Nói xong, Trương Tử Trạch lại tạm biệt Bối Bối.

“Bối Bối, chú có chút việc đi làm trước, lần sau chú quay lại thăm cháu.”

“Vậy tạm biệt chú.”

Bối Bối lễ phép chào.

Sau khi Trương Tử Trạch ngồi lên xe, nghĩ đến lời nói của Triệu Sương mà mình nghe thấy khi ở trong phòng bệnh, Trương Tử Trạch gọi một cuộc điện thoại cho thư ký của mình.

“Thư ký Tần, cậu đi điều tra tình huống hiện giờ của Triệu Sương, tôi nghe nói bây giờ cô ấy không tìm được việc làm.”

“Tôi đã biết, Tổng giám đốc Trương.”

Sau khi hoãn lại lịch trình ngày hôm nay với thư ký, Trương Tử Trạch gọi điện thoại cho em họ Trương Đình Vỹ của mình.

Lúc này Trương Đình Vỹ đang ngồi cứng đơ trước mặt mẹ Ôn Tuyết của Trương Tử Trạch.

“Bác cả, bác có chuyện gì nói thẳng, bác cứ nhìn cháu không nói lời nào thế này, trong lòng cháu vô cùng hoảng sợ.”

Toàn bộ nhà họ Trương đều biết, tính tình Ôn Tuyết cứng rắn nghiêm túc, Trương Đình Vỹ đã quen buông thả, nên anh ta cũng không quen nói chuyện với bác gái cả cứng rắn nghiêm túc này.

Đột nhiên sáng sớm bác gái cả đến tìm anh ta, Trương Đình Vỹ chỉ cảm thấy có lẽ phiền phức đến tìm mình rồi.

“Đình Vỹ, bác cả có chuyện muốn nhờ cháu.”

Rất lâu sau, cuối cù

“Bác cả, có chuyện gì cháu có thể làm, bác cứ nói thẳng ra là được rồi.”

Trương Đình Vỹ đồng ý không chút do dự.

“Không phải hôm qua cháu đồng ý phẫu thuật cho con gái Tử Trạch sao? Bác gái muốn nhờ cháu, mong cháu từ chối giúp đỡ Tử Trạch.”

Trương Đình Vỹ lập tức ngây ngẩn cả người.

“Bác cả, đó là cháu gái của bác, bác không cho cháu hỗ trợ phẫu thuật?”

Trương Đình Vỹ vừa nói dứt lời, ánh mắt Ôn Tuyết lạnh xuống.

“Anh họ cháu bị người phụ nữ kia lừa, một người phụ nữ bán rẻ tiếng cười mà thôi, quen thói nói láo lừa gạt, cô ta cũng chỉ là lừa gạt anh họ cháu, nghĩ biện pháp để cháu phẫu thuật, cháu không cần để ý đến loại lừa đảo này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.