Trương Tử Trạch như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, anh chẳng thèm đoái hoài đến Đường Cẩn Du nữa, mà đi thẳng ra cửa chính.
Đường Cẩn Du đang tức giận cũng nhất thời mơ màng.
Chỉ là một hình xăm đơn giản thôi mà, sao anh ta lại phản ứng mãnh liệt đến thế?
Đây là hình xăm mặt trời lúc bình minh đang hé.
Dưới hình mặt trời còn khắc thêm hai chữ, Thụy Phong.
Điều này đại diện cho Hứa Thụy Phong, mối tình đầu của Đường Cẩn Du.
Tình yêu của hai người rất nồng thắm, đến khi Hứa Thụy Phong đột ngột ra nước ngoài mới ngừng lại!
Đọc FULL bộ truyện.
Đường Cẩn Du vì thế mà đau khổ một thời gian dài mới thoát ra được.
Cô không muốn nhớ lại chuyện quá khứ nữa, nhân lúc Trương Tử Trạch đi rồi, Đường Cẩn Du cũng mặc đồ vào, rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Giờ đã khuya rồi, nên không bắt được taxi.
Đường Cẩn Du cứ thế đi trên đường hơn hai tiếng trong đồng hồ, đến khi cô tới bệnh viện, hai chân cô đã nổi đầy mụn nước.
Đường Cẩn Du không dám cho Triệu Sương biết mình đang thất nghiệp, sau khi xử lý xong mụn nước trên chân, cô rón rén đi tới phòng bệnh.
Triệu Sương đang nằm ngủ trên sofa phòng bệnh.
Đường Cẩn Du nhìn Bối Bối mấy lần, rồi mới tìm được chỗ ngủ.
Sáng hôm sau, Đường Cẩn Du bị Triệu Sương đánh thức.
“Cẩn Du, hôm qua cậu quay lại bệnh viện khi nào thế?”
“Khoảng 12 giờ, lúc đó thấy cậu và Bối Bối đều ngủ rồi, nên tớ không tiện đánh thức cậu.”
Đường Cẩn Du nói xong thì Triệu Sương bật cười nói.
“Sao công việc này của cậu tăng ca hoài vậy? Nếu không có tiền tăng ca, thì không ổn đâu.”
“Cậu yên tâm, tớ không để mình chịu thiệt đâu.”
Đường Cẩn Du gượng cười.
“Sương, tớ vẫn đang liên hệ với bệnh viện, mấy ngày tới cậu cứ yên tâm chăm sóc cho Bối Bối, giờ tớ đi làm đây.”
“Cậu yên tâm, tớ sẽ chăm sóc tốt cho cô bé.”
Hai người nói xong, thì Đường Cẩn Du lại giả vờ đi làm lần nữa.
Hôm nay, Đường Cẩn Du quyết định đích thân tới nhà họ Tần xem thử.
Cô vẫn chưa liên lạc được với ông Tần, giờ ngay cả số của thư ký cũng thuê bao, nghĩ đi nghĩ lại, Đường Cẩn Du quyết định tới nhà họ Tần xem thử, đúng lúc cô cũng từng tới đó mấy lần.
Đường Cẩn Du bắt taxi tới biệt thự ông Tần ở, rồi chủ động bấm chuông cửa, nhưng không ai ra mở.
Đường Cẩn Du liên tục bấm chuông, khoảng mười mấy phút sau, một người giúp việc mới đi ra ngoài dò thám, sau khi nhận ra là Đường Cẩn Du, mới mở cửa cho cô.
“Cô Đường, sao cô lại tới đây?”
Người giúp việc mời Đường Cẩn Du ngồi trong phòng khách, rồi bà ta đi rót trà, đặt trước mặt cô.
“Dì Tô rốt cuộc ông Tần đi đâu thế? Sao lại không có một tin tức nào?”
Mặc dù Trương Tử Trạch nói ông Tần xảy ra chuyện là do anh ra tay báo thù, nhưng Đường Cẩn Du cảm thấy, thực lực ông Tần lớn mạnh như thế, đâu thể bị người khác dễ dàng đối phó được.
“Cô Đường, tôi cũng không biết ông chủ chúng tôi đi đâu nữa, dạo này cửa nhà chúng tôi bị gõ không biết bao nhiêu lần, nên lúc nãy tôi mới phớt lờ cô, tôi cũng bị bọn họ hỏi đến phát phiền.”
“Thư ký hoặc người thân cận của ông Tần có tới thông báo tin tức cho dì không?”
Dì Tô lắc đầu.
“Ông chủ có mấy thư ký riêng và trợ lý, bình thường chuyện trong công ty đều do họ xử trí, nhưng giờ bọn họ đều mất tích, tôi không thể nào liên lạc được với họ.”
“Tôi nghe người ta nói, hình như giờ công ty cũng xảy ra vấn đề rồi, vì ông chủ không có ở đây, nên mấy phe phái khác trong công ty bắt đầu tranh giành quyền lợi, nếu ông chủ không về chủ trì đại cuộc, có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn.”
“Vậy dì có biết rốt cuộc ông Tần xảy ra chuyện ở đâu không?”
Đường Cẩn Du cảm thấy cô nên hỏi xác nhận một chút, xem thử rốt cuộc Trương Tử Trạch đang dọa cô, hay chuyện này thật sự liên quan đến anh.
“Tôi nghe ông chủ nói đến Châu Phi để bàn chuyện làm ăn, an ninh trật tự nơi đó vốn đã hỗn loạn, giờ nghĩ lại, có lẽ thật sự xảy ra chuyện rồi.”
Đường Cẩn Du lại hỏi Dì Tô mấy câu, cuối cùng đành phải thất vọng ra về.
Giờ xem ra, Trương Tử Trạch là người đầu tiên nói ông Tần xảy ra chuyện, hơn nữa anh còn thừa nhận anh đã làm chuyện này, trong lòng Đường Cẩn Du cảm thấy rất hổ thẹn.
Vì cô tới nhờ ông Tần giúp, nên liên lụy đến ông, giờ ông Tần sống chết không rõ, ngay cả công ty cũng xảy ra vấn đề.
Đường Cẩn Du không biết nên giúp ông Tần thế nào, cũng không biết sau này mình có thể báo thù giúp ông được không, trong lòng cô không ngừng cầu nguyện, mong ông Tần có thể bình an trở về.
Lúc cô rời khỏi biệt thự ông Tần, đã hơn 12 giờ trưa rồi, Đường Cẩn Du tùy tiện ngồi nghỉ ngơi trong một công viên nào đó, suy nghĩ về chuyện Bối Bối và Triệu Sương ra nước ngoài trong tương lai. Hôm qua chuyện cô tới nhờ Đoàn Tinh Trì giúp đỡ đã bị Trương Đình Vỹ phá rối, rồi Trương Tử Trạch lại tới làm nhục cô, Đường Cẩn Du nghĩ tới những chuyện Trương Tử Trạch đã làm với cô tối qua, trong lòng tràn đầy chán ghét.
Lúc cô nghĩ đến đây, thì bỗng nhận ra điện thoại trong tay mình đang đổ chuông.
Là một dãy số lạ, Đường Cẩn Du do dự một lúc, mới nghe máy.
“A lô, chào anh, xin hỏi anh tìm ai?”
Đường Cẩn Du lễ phép hỏi.
“Đường Cẩn Du, tôi là Hạ Trí Đạo, giáo sư Lý về rồi, sau khi ông ấy biết chuyện của cô, thì gọi cô về sở nghiên cứu một chuyến, ông ấy có mấy lời muốn nói với cô.”
Đường Cẩn Du rất ngạc nhiên, thật ra cô mới tới sở nghiên cứu MU có mấy ngày, mà khoảng thời gian đấy giáo sư Lý luôn tham dự hội thảo ở nước ngoài, chưa từng về nước.
Trước hôm cô bị sa thải, Đường Cẩn Du vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ quay lại MU nữa, nhưng cô không thể ngờ rằng, giáo sư Lý lại gọi cô về.
Không biết tại sao, trong lòng Đường Cẩn Du lại hơi mong đợi, nên cô dè dặt hỏi.
“Hạ Trí Đạo, giáo sư tìm tôi để nói chuyện gì vậy?”
“Tôi cũng không biết rõ lắm, giáo sư là người sống nội tâm, nên không thể nhìn ra được cảm xúc. Nhưng tôi cảm thấy có lẽ cô sẽ có hy vọng quay về tiếp tục làm ở sở nghiên cứu, nếu cô muốn nắm chắc cơ hội này, thì tôi đề nghị cô tốt nhất nên tới MU ngay.”
Đường Cẩn Du lại do dự một lúc, rồi mới đồng ý.
“Được, giờ tôi sẽ qua đó. Hạ Trí Đạo, mong anh chuyển lời lại với giáo sư giúp tôi.”
Cúp máy xong, tay Đường Cẩn Du bắt đầu run rẩy.
Ban đầu là Tần Chính giới thiệu công việc này giúp cô, giờ ông Tần mất tích rồi, Đường Cẩn Du không biết tìm ai để nhờ giúp đỡ.
Cô vốn tưởng rằng cả đời này mình đã hết hy vọng rồi, nhưng giờ giáo sư Lý lại gọi cô về.
Có lẽ cuộc đời này cô vẫn còn cơ hội để thực hiện lý tưởng, Đường Cẩn Du bắt xe tới sở nghiên cứu MU ngay.
Lúc tới cổng sở nghiên cứu, bảo vệ liền ngay Đường Cẩn Du lại.
“Cô Đường, cô đã bị sa thải rồi, giờ cô còn quay về đây làm gì?”
Có lẽ bảo vệ đã biết chuyện gì đó, nên lộ vẻ mặt khinh bỉ.
Sắc mặt Đường Cẩn Du hơi tái nhợt.
Tình huống này làm cô nhớ tới hồi đại học, cô bị cả trường mắng mỏ là kẻ ăn cắp, làm tổn hại danh tiếng của trường.
Lúc đó mỗi khi đi vào ký túc xá, nhà ăn, thậm chí là ra vào cổng, cô đều có thể nhìn thấy người xung quanh đang nhìn mình với vẻ mặt khinh bỉ.
Rõ ràng biết mình trong sạch, nhưng dưới sự vây quanh của ánh mắt đó, Đường Cẩn Du vẫn không khỏi đau lòng.
“Giáo sư Lý gọi tôi về, nói có chuyện muốn nói với tôi, phiền các ông mở cửa cho tôi, tôi muốn đi vào gặp giáo sư Lý.”
Đường Cẩn Du lễ phép giải thích, nhưng bảo vệ lại cười nhạo.
“Cô Đường, cô đã bị sa thải rồi, sao vẫn còn mặt mũi quay về thế? Toàn bộ MU đều biết cô là kẻ ăn cắp, giờ cô về để bôi nhọ danh tiếng MU chúng tôi thêm à? Cô có biết, giờ mấy sở nghiên cứu khác đang cười nhạo chúng tôi không?”
Ánh mắt bảo vệ cực kỳ chán ghét.
“Cô Đường, giờ tốt nhất cô nên rời khỏi đây đi, bằng không đến lúc đó tôi báo cảnh sát, để họ đuổi cô đi, như vậy sẽ rất khó coi.”
Đường Cẩn Du cảm thấy nếu không phải mấy năm qua đã khiến cô trở nên mạnh mẽ, thì chắc chắn cô sẽ không kìm được nước mắt khi nghe thấy câu nói này.
Đường Cẩn Du xoay người đi ra ngoài, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Trí Đạo.
“Hạ Trí Đạo, bảo vệ không cho tôi vào, phiền anh ra ngoài đón tôi một lát, tôi không vào trong được.”
Đường Cẩn Du không nhận ra giọng nói mình hơi run rẩy, nhưng Hạ Trí Đạo thì cảm nhận được, hình như người phụ nữ ở đầu bên kia hơi nức nở.
Quả thật anh quên dặn bảo vệ chuyện Đường Cẩn Du phải quay về sở nghiên cứu, gần đây chuyện của cô đã lan truyền khắp MU rồi.
Mọi người đều cười nhạo đội ngũ nghiên cứu của họ, thỉnh thoảng ngay cả người trong đội ngũ của họ cũng tức giận mắng Đường Cẩn Du.
Hạ Trí Đạo luôn im lặng, thật ra trong lòng anh vô thức tin tưởng Đường Cẩn Du.
Anh đã tiếp xúc với Châu Gia Đông rồi, anh ta là người nói hươu nói vượn, anh không tin Châu Gia Đông có thể làm ra số liệu thí nghiệm và luận văn đó.
“Đường Cẩn Du, tôi xin lỗi, tôi quên thông báo cho bảo vệ biết, cô đứng ngoài cổng đợi tôi một lát, tôi sẽ ra đó đón cô ngay.”
Đường Cẩn Du đáp ừm, rồi đứng đợi ở trạm xe buýt cạnh MU, hơn năm phút sau, Hạ Trí Đạo gọi tới.
“Tôi đã ra ngoài rồi, cô đang ở đâu?”
“Hạ Trí Đạo, tôi đang ở trạm xe buýt, anh cứ đứng yên đấy, giờ tôi sẽ tới đó.”
Đường Cẩn Du nói xong, thì đi thẳng tới cổng sở nghiên cứu lần nữa.
“Đi thôi, tôi dẫn cô vào trong, người trong MU gần như đều biết hết chuyện của cô rồi. Cuối cùng cấp trên còn thông báo phê bình, sau này phải kiểm tra CV kỹ lưỡng, nếu cô nhìn thấy ánh mắt của mọi người, cũng đừng để trong lòng, trên đời này con người đều ba phải, đợi cô đạt được thành tích của chính mình rồi, sẽ không còn ai xem thường cô nữa.”
Câu nói này của Hạ Trí Đạo xem như đã an ủi cô, Đường Cẩn Du nghĩ tới lần đầu tiên gặp anh, mặt anh cực kỳ chán ghét cô.
Còn giờ, người trong MU đều chán ghét cô, nhưng người này bỗng tin tưởng cô.
Có lẽ đôi khi cuộc đời sẽ kỳ lạ như thế.
“Hạ Trí Đạo, cảm ơn anh.”
Đường Cẩn Du nói xong, thì Hạ Trí Đạo không nói gì nữa, mà dẫn cô đi vào cổng.
Tất nhiên bảo vệ biết Hạ Trí Đạo, MU có khoảng nghìn người.
Nhưng Hạ Trí Đạo là người đẹp trai nhất, lại tài hoa phú quý, là người đàn ông độc thân trẻ tuổi nổi tiếng nhất.
Vì anh đẹp trai, nên rất nhiều phụ nữ trong MU muốn có được anh, ngay cả ông cũng từng muốn giới thiệu con gái mình cho anh.
Nhưng anh quá cô độc, lại lạnh lùng cứng nhắc, nên rất nhiều người phụ nữ sau khi tiếp xúc với anh đều bỏ cuộc giữa chừng.
Nghe nói có một đồng nghiệp nữ luôn kiên trì theo đuổi Hạ Trí Đạo, ông không nhớ tên người đó, nhưng nghe nói gia đình rất khá giả.
Bảo vệ vốn cảm thấy rất kỳ lạ, khi Hạ Trí Đạo ra ngoài trong giờ làm việc, không ngờ anh lại dẫn Đường Cẩn Du – người bị toàn bộ công ty phê bình đi vào, nên ông liền hỏi.
“Cậu Hạ, cậu muốn dẫn Đường Cẩn Du vào công ty à?”