Thư Hối Lỗi Của Chồng Trước

Chương 8: Chương 8




Tần Thương Hải về nhà thì Thẩm Tâm tự nhốt mình trong phòng, anh gõ cửa, cô không lên tiếng trả lời, anh đành phải trực tiếp mở cửa vào phòng.

Phòng u ám, thân thể bé nhỏ cuộn lại, ôm đầu gối ngồi một góc giường.

"Tâm Tâm. . . " Từ lúc gặp lại đến giờ lần đầu tiên kêu tên cô, ngực lại nóng rực, anh không rõ vì sao, gặp phải cô, gặp phải nhưng chuyện có liên quan đến cô, anh đặc biệt không khống chế được.

Nhưng cũng không đúng, cũng chính vì cô, anh mới biến về công tử nhà họ Tần bình thường trước kia?

Thật sự rất mâu thuẫn.

Anh không có kiêng dè, leo lên giường, do dự có nên hay không ôm nàng vào lòng, chần chờ hai giây, chung quy chính là vươn tay, đem trán phát nhẹ nhàng về phía sau họp lại.

"Thật xin lỗi, là anh không nên bỏ quên em."

Thẩm Tâm vẫn là không ngẩng đầu, chỉ nghe thấy áp lực thở hổn hển khẩu khí của cô, mới khàn khàn nói: "Em không sao, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi."

Tần Thương Hải lẳng lặng nhìn cô, "Tên khốn kia còn có đối với em làm chuyện khác sao?" Tay anh nắm chặt các ngón tay vang lên tiếng khách khách. Thẩm Tâm chính là lắc đầu, đầu cúi thấp hơn, bả vai cũng không dừng run run, "Không có." Chẳng qua là ở sau lưng cô lộ ra nơi không nên lộ.

Có phải hay không cô rất ngu dốt, trong nháy mắt đó đầu của cô trống rỗng, sau khi về đến nhà đối mặt với sự sợ hãi trong lòng cũng chỉ có hối hận với tự trách không thôi. Phải xử lí thế nào đối với trường hợp xấu hổ đó, thế nào mới có thể tự nhiên đối phó? Thế nào mới có thể không giống hôm nay như vậy, hốt hoảng đi ra khỏi hiện trường? Giống. . . . . .

Giống như các cô gái bên cạnh Tần Thương Hải. Các cô ấy nhất định có phương pháp thành thục đối mặt. Sau đó những thứ hình ảnh đáng sợ kia trong đầu có thể biến mất. Cô chỉ có thể đem mình giấu đi, cũng chỉ biết tự bảo vệ mình như vậy. Cô cảm thấy chính mình rất vô dụng, yếu đuối mà xấu hổ.

Tần Thương Hải nâng gương mặt cô lên, lại đụng phải mộ dòng ẩm ướt, anh rốt cuộc vẫn là không thể nhịn được đem cô gái nhỏ đang khóc vào lòng.

"Không có việc gì." Cơ thể khổng lồ của anh có thể bao hết thân thể nhỏ bé của cô, giống như muốn đem tất cả đáng ghét đáng khinh này che chở hết thảy sau lưng. Thẩm Tâm rốt cục nhịn không được nức nở ra tiếng, tay nhỏ bé nhéo nhanh áo anh, lại rất cố gắng khắc chế xúc động kêu gào, càng không ngừng khóc thút thít. Anh có biết hay không? Biết trên đời này, cô chỉ tín nhiệm anh, cũng chỉ có thể ỷ lại vào anh.

Nhưng mà anh lại không muốn cô, cô chỉ có thể đem tín nhiệm của mình, chính mình ỷ lại, một tầng lại một tầng địa ngục đứng lên, không cần trở thành gánh nặng cho anh.

"Là anh không tốt, không có việc gì đâu!" Tần Thương Hải ngồi ở trên giường, đem thân hình cuộn tròn của Thẩm Tâm ôm sâu vào ngực, dịu dàng che chở cô. Con mèo nhỏ nghẹn ngào tốt cuộc dần dần bỏ xuống kiêng dè, tận tình phát tiết sợ hãi cùng bi thương.

Anh không chì là nơi duy nhất cô dựa vào, cũng là liều thuốc duy nhất cho mọi thống khổ bi thương. Cũng bởi vì là "Duy nhất", cô sợ hãi cỡ nào nếu trở thành gánh nặng của Tần Thương Hải, chỉ có thể đau khổ che giấu, chỉ cần có thể trộm được một chút đối xử dịu dàng là tốt rồi, muốn thuyết phục chính mình đã muốn thỏa mãn, không còn sở cầu.

Đã lâu, mặt trời đã xuống núi, bọn họ không có ai thu hồi cái ôm trước đối phương, Thẩm Tâm bắt đầu hi vọng thời gian ngừng vĩnh viễn vào giây phút này. Cô nhớ vĩnh viễn chăm sóc bên cạnh anh, có phải quá tham lam hay không?

Cô chợt nhớ tới một bài hát, cứ như vậy mà nhớ.

If I could take this mo­ment for­ev­er

Ture the pages of my mind

Toan­ther place and time

We would nev­er say good­bye. . . . . .

Nếu ta có thể ngăn cản ánh sáng dâng lên, ban ngày cũng không biến thành đêm tối, lòng sẽ không cảm giác rét lạnh, chúng ta cũng vĩnh viễn sẽ không nói tạm biệt. . . . . .

"Em trở về đi." Bàn tay to lớn ở hai bên má cô khẽ vuốt, tiếng nói kì lạ trầm thấp, "Đừng tới tìm anh."

Về sau đó, sau khi nhớ lại có điểm không tưởng tượng được, nhưng mà ai không từng bị lí do mình mù quáng lừa bịp qua? Có khi thuyết phục chính mình thật sự rất đơn giản, nhất là khi hoàn cảnh đưa đẩy.

Tốt nghiệp đại học, Tần Thương Hải ở lại California, cùng bạn bè mở phòng làm việc, nhà họ Tần cuối cùng cũng không nỡ chặt đứt nguồi viện trợ, phòng làm việc nơi phát ra nguồn tài chính dồi dào vẫn là nhà họ Tần.

Ngày tốt nghiệp, nhà họ Tần chỉ có một người nhỏ tuổi tham dự ngày lễ tốt nghiệp trọng đại của "Trưởng bối ", Tần Thương Hải đột nhiên gửi Tần Á một phong thư cho Thẩm Tâm. Có lẽ sợ hãi Tần Thương Hải đòi li hôn, thật ra hôn nhân hai người họ cũng không có cần thiết phải duy trì, tóm lại Thẩm Tâm lấy thư sau hồi lâu mới mở ra xem. Trên thư ngoài trừ những câu thăm hỏi bình thường bạn bè hay hỏi, anh muốn cô đi tìm tự do của chính mình, về phần trước mắt dù sao cũng không có phương pháp li hôn, nếu một ngày nào đó bọn họ tìm được nửa kia của chính mình, lại đến nhà họ Tần bàn bạc việc li hôn.

Thẩm Tâm cầm lá thư này, ngồi yên trong phòng rất lâu. Căn phòng này vốn là của Tần Thương Hải, cô vào ở sau, tiếp theo là Tần Thương Hải bỏ đi. Cô ở lại nơi như nhà giam này, không thể, cũng không muốn đi tới, cô chờ đợi người kia sớm đã đi thật xa, xa đến mức có lẽ cả đời này cô không đuổi kịp. Tình yêu là số mệnh, cho nhiều nhưng nhận không bao nhiêu, cưỡng ép không được, nếu kiếp nạn này nhất định chỉ có mình cô đảm nhận, cô có thể trách ai? Cần gì phải thầm oán đau khổ?

Anh muốn cô theo đuổi tự do, nhưng mà cái gì gọi là tự do? Thẩm Tâm không rõ, nhưng thật ra cô biết hiện tại cô ở lại nhà họ Tần, cô thừa nhận chính là hai loại bất đồng: ánh mắt và đối xử, có người đồng cảm với cô, đối đãi với cô rất tốt; có người đem mọi tội lỗi làm Tần Thương Hải bỏ đi trút lên đầu cô, thái độ có nhiều bất mãn. Nói thật ra, như vậy thật sự có điểm vất vả, bởi vì từ nhỏ cô có thói quen nhìn mặt người khác mà sống, cũng đã chịu đựng hơn bốn năm. Vì thế cô quyết định chuyển ra khỏi nhà họ Tần, tìm chỗ ở bên ngoài - mất biết bao công sức, cuối cùng người lớn nhà họ Tần cũng miễn cưỡng đồng ý. Thẩm tâm chuyên tâm học tập, chọn mỹ thuật hội họa và song ngữ để cùng học, chỉ muốn tìm cho mình công việc tốt một chút, đối với tương lai, cô không quá kỳ vọng vào nó, thầm nghĩ Tần Thương Hải hi vọng cô cố gắng tìm được tự do, cố gắng độc lập học tập, sẽ không cần đem người đàn ông không thuộc về mình làm điểm tựa duy nhất.

*************************************************

Đứng ở điểm xuất phát thì khoảng cách năm năm có vẻ xa xôi. Chạy hết một con đường, mới có thể phát hiện ra thời gian trôi quá nhanh.

Lại nói tiếp, qua năm năm này kì thật Thẩm tâm cũng không có gì thay đổi, vẫn là lưu luyến gia đình - ít nhất hiện tại cô yêu nơi có thể xem là nhà mình. Đương nhiên không thể xem như "của cô", bởi vì đây là phòng thuê, bất quá tốt xấu gì cô cũng tìm được mục tiêu cho mình, đó chính là có thể có được phòng của mình, cho nên lúc đang học đại học thì cô còn đi làm thêm, dù sao cô cũng không để ý còn phải học thêm năm hay sáu năm nữa. Cô thích nằm ở nhà, lăn bên này, lăn bên kia, vẽ, đọc sách, tiêu hao cả ngày rất vui vẻ.

Cô không biết như thế này có tính là tự do hay không, chỉ biết năm năm này cô rất bình tĩnh, không cần, cũng không muốn sôi nổi, phong phú hay thay đổi, tâm linh tự tại đã thỏa mãn.

Tần Thương Hải thỉnh thoảng sẽ quay về trường đảo. Thẩm Tâm thay đổi có vẻ hiểu được phải trái, bình thường đều chọn lúc anh trở về mới cùng Tần Thương Hải cùng nhau quay về nhà họ Tần, bằng không người lớn đều nhắc đi nhắc lại vì sao cô không chuyển qua California sống cùng Tần Thương Hải? Hoặc là hai người có thể sinh đứa nhỏ.....

SInh con. Thật ra cô cũng muốn, chính vì vậy nhà họ Tần cũng có lý do muốn cô trở về nhà lớn, mà Tần Thương Hải rất không có khả năng bởi vì có đứa nhỏ mà trở về trường đảo, còn về đi Los Angeles tìm Tần Thương Hải? Vậy thì càng không thể, Tần Thương Hải không cần cô đi tìm anh, cô cũng không muốn làm cho anh cảm thấy phiền phức, vài năm qua đã an phận sống ở New York. Tóm lại khi Tần Thương Hải trở về, cô phải nghe người lớn yêu cầu quay về nhà họ Tần, coi như bị nhắc đi nhắc lại cũng có bạn, áp lực có thể phân tán đi một nửa.

Lúc Tần Thương Hải trở về sẽ dẫn cô đi dạo, hai người có khi không muốn cùng người trong nhà ăn cơm, hai vợ chồng ăn mặc đơn giản, tìm một tiệm nhỏ trong hẻm hoặc trên đường, cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, cũng có khi đến chỗ ở Thẩm Tâm, cô làm một ít món ăn gia đình, hai người cùng nhau ăn.

Cuối cùng như vậy là quan hệ gì? Thẩm Tâm chỉ có thể đối với chính mình giải thích, giống như bạn bè! Anh đối với cô cũng chỉ có tình bạn, chẳng qua là lúc trẻ khí thịnh, một chút lửa nhỏ sẽ không duy trì được.

"Nói với cha mẹ là tối nay chúng ta không về nhà."

Sau khi ăn xong, Tần Thương Hải rửa chén, Thẩm Tâm ngồi trong phòng bếp ăn hoa quả, Tần Thương Hải hăng hái còn có thể biểu diễn khắc hoa, vừa mới bắt đầu có thể gọt quả táo giống như chó gặm, hiện tại có thể có khuôn có dạng, Thẩm Tâm nhìn chằm chằm quả táo trong đĩa thủy tinh, vài năm trước nghe được anh nói như vậy, cô còn có thể đỏ mặt, miên man suy nghĩ, nhưng hiện tại thì không, sau này cũng vậy.

"Đến lúc đó, bọn họ lại hỏi em sao bụng không có tin tức." Người nhà không biết chuyện, còn tưởng rằng bọn họ qua đêm bên ngoài để tiện "làm việc", Thẩm Tâm xấu hổ không biết giải thích như thế nào bởi vì không nghĩ ban đêm quay về trường đảo, hơn nữa ở chỗ của cô cũng chỉ coi DVD xong rồi ngủ. Tần Thương Hải dừng động tác, "Em nói với bọn họ, hiện tại anh không muốn có con."

"Bà nói với em là bao cao su không tốt, còn nói là không cần đứa trẻ coi như xong, trong nhà sẽ nuôi." Tần Thương Hải cười một trận, "Cũng không phải muốn ôm cháu đến mức như vậy chứ?" Sao không đi thúc giục những đứa cháu kia mau sinh đi.

Là không vội ôm cháu, người nhà lo lắng là anh có bạn gái khác bên ngoài, muốn cô dùng đứa nhỏ trói chặt Tần Thương Hải, nhưng mà Thẩm Tâm không nói rõ cho anh, dù sao cũng không cần thiết phải nói, bởi vì bọn họ không có khả năng có đứa nhỏ. Bởi vì anh không thương cô, cho nên không hề chạm vào cô, điểm ấy cô có thể hiểu được, cũng có thể thông cảm, không phải vì cô quá vĩ đại, mà bởi vì mấy năm qua nhà họ Tần không bạc đãi cô, cô cũng không thấy là có thể trách ai. Có khi cô suy nghĩ, có thể Tần thương Hải đã có đối tượng để động lòng, chính là lúc này không muốn gây cho cô thương tâm? Anh vài năm nay cò bộ dáng của người chồng tốt, là cô gái nào làm cho anh nguyện ý thay đổi như vậy?

Mỗi lần đến chỗ cô ở, anh sẽ không nói muốn giúp đỡ cô làm việc nhà, rửa chén, đổ rác, thây cô sửa chữa bồn cầu và điện nước, sửa sang dọn dẹp lại ban công. . . . Những việc đó anh không cần hỏi cô mà trực tiếp làm. Đàn ông tốt không phải "Giúp đỡ" làm việc nhà, mà là làm việc nhà trở thành việc mà anh nên làm, so với anh mấy năm trước chán chường phóng đãng, giống như chuyển biến kỳ tích. Anh sẽ là chồng tốt, nhưng anh kiên trì không làm chồng cô, Thẩm Tâm thật không biết có nên bởi vì một chút này mà khổ sở hay không. Cô còn yêu anh hay không? Là yêu đi, chỉ là cuộc sống không có khả năng chôn vùi đi bi thương, chỉ có thể qua được ngày nào thì qua, mà cô cũng có ý không nghĩ đến ngày sau, nếu Tần Thương Hải mang về một nửa sinh mệnh không thể thiếu kia, cô phải làm sao? Lại phải như thế nào? Không cần nghĩ, chỉ cần biết trước mặt là được.

"Hôm nay có gì vui?"

Ăng hoa quả xong, hai người họ nhàn nhã ngồi ở phòng khách, ngồi trên ghế salon đôi, bởi vì Thẩm Tâm thuê phòng nhỏ nên cũng chỉ chứa đủ cái ghế salon này, nhưng không ai kiêng dè, chẳng nghĩ vô cùng thân thiết giống như đôi tình nhân, Tần Thương Hải thế nhưng cũng không còn cảm thấy có cái gì không ổn.

"Kinh hồn ký, đại pháp sư, tiếng kinh thét chói tai, thần quái xâm nhập. . . . . ."

"Ôi con mẹ nó, em như thế nào lại mướn một đống phim kinh dị?" Tần Thương Hải mở lấy DVD, có chút không nói gì. bởi vì cùng anh một chỗ xem phim tình cảm, không khí dễ dàng làm người ta chìm đắm, cô không muốn lại sa vào vũng lầy, mà phim hành động dễ làm cô ngủ gật.

"Anh không dám xem?" Cô không phải muốn khiêu khích, mà trực tiếp hỏi.

Tần Thương Hải trầm mặc 5 giây, dùng một loại khích phách giấu đầu hở đuôi nói: " Phim kiểu đó ba tuổi anh đã xem qua? Em xem bộ nào đáng sợ nhất? Đại pháp sư? Thần quái xâm nhập? Toàn bộ cùng đi quên đi." DVD vào khúc dạo đề, màn hình lập lòe ánh sáng chiếu vào mặt hai người, vẻ mặt Thẩm Tâm bình tĩnh, giống như bọn họ đang xem phim phóng sự gì đó thú vị, nhớ lại lúc đại học có rất nhiều nam sinh muốn theo đuổi cô, hẹn cô đi xem phim kinh dị, kết quả là lúc trong rạp chiếu tình tiết đáng sợ nhất thì biểu hiện của cô là bình tĩnh nhất, trái ngược với mong muốn cô sợ tới mức tìm đến sự trấn an của người đi cùng thì anh ta lại hét lớn nhất rạp. Ai biết bề ngoài cô bộ dáng yếu đuối, đối phim kinh dị cũng rất lãnh cảm, nhưng là sẽ không đang ngủ là được.

Đêm hôm đó giống như mọi lần đến chỗ cô, sau khi xem hết DVD, nói chuyện phiếm tán gẫu cũng mệt mỏi, Tần Thương Hải ngủ trên sopha phòng khách, năm năm qua bọn họ vẫn là như vậy, ở trên giường tôn kính nhau như mới, Thẩm Tâm chưa từng chủ động, anh lại cố ý không chạm vào cô, nghĩ đến hiện tại như vậy, một khi có một bên quyết định theo đuổi tình yêu tự do chân chính thì mới có thể không có gánh nặng - mặc kệ có sinh lý hoặc tâm lý .

Tóm lại, ông trời thương anh ngu ngốc, tình yêu còn có cái thật cái giả? Dù sao khi đó anh cố chấp kiên trì là được, Thẩm Tâm cũng sẽ không cùng anh tranh cãi. Tần Thương Hải ở trên sô pha trằn trọc, cùng chính mình kéo co.

Mỗi lần anh quay về trường đảo, Thẩm Tâm cũng sẽ cùng quay về nhà họ Tần, ở nhà lớn hai người cũng chỉ có thể ngủ chung cái giường, nhưng cả đêm vẫn bình an vô sự, thật ra anh không thường quay về nhà họ Tần, nguyên nhân lớn chính là làm Liễu Hạ Huệ thật sự rất dày vò, trước kia ở nhà lớn anh không có một đêm ngủ ngon, thật vất vả mới có thể tách ra ngủ, anh tuyệt đối không thể leo lên giường Thẩm Tâm!

Nhưng mà. . . .

Ngaooooooooo. . . . . . Không biết ngoài phố có mấy con chó hoang, tiếng kêu thê lương, ngoài cửa sổ bóng cây lay động, giống yêu ma, anh ngồi nhanh dậy, rầm rầm rầm, không quản đang lúc nửa đêm, hay ba bước chạy đến phòng ngủ Thẩm Tâm, chui vào vị trí bên cạnh cô.

Thẩm Tâm sớm bị tiếng động lớn đáng thức, lật người nhìn qua thân hình đang chui kế bên.

Tần Thương Hải ôm gối đầu, vẻ mặt xấu hổ, "Anh cảm thấy. . . . . . Phòng khách hơi lạnh." Răng nanh run lên va vào nhau vài tiếng làm gia tăng độ tin cậy, đối lập với thân thể to lớn của anh, thật sự có vài phần buồn cười.

"Dạ." Thẩm Tâm chính là buồn cười, không vạch ra lí do của anh, xoay người chỉnh đèn ngủ đầu giường sáng hơn một tí, thân thể dịch ra bên cạnh một ít, làm cho con ngựa cao to ngủ tốt hơn. Tần Thương Hải lại xích lại gần cô, Thẩm Tâm nhắm mắt giả vờ ngủ say, Tần Thương Hải mỗi lúc lại lặng lẽ di động thân thể lại gần cô hơn, gần một chút, lại gần một chút, cho đến khi cánh tay anh đã dán lên người cô, Thẩm Tâm rốt cục không nhịn được mở mắt ra.

"Anh đánh thức em sao?" Ánh mắt của anh có chút vô tội.

Thẩm Tâm thật sự rất muốn cười, cô cầm tay anh, dùng giọng mẹ dịu dàng trấn an anh bạn nhỏ nói: "Không có, ngủ đi."

Anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hơi ấm ngọt ngào xông vào mũi xua tan yêu ma quỷ quái trong đầu, lại kiêu khích lửa nóng xao động quen thuộc, anh tối nay chắc lại gian nan rồi. Rõ ràng không phải không có cảm giác, nghĩ như thế nào đều làm cho người ta cảm giác anh nhẫn nại giống như cởi quần thúi lắm, nhưng mà anh cam chịu như thế.

Bọn họ quan niệm lẫn nhau cuộc sống còn nhiều vòng lẩn quẩn, nếu không phải người nhà quá mức cứng rắn, Thẩm Tâm hẳn là phải gả cho một nam nhân thành thật lại đáng tin tưởng, vì tình yêu mà đi vào lễ đường, mà anh có lẽ lang thang cái hơn nửa đời người, không cẩn thận làm lớn bụng một nữ du đãng, lại lo lắng suy tính có nên kết hôn hay không, chính mình quyết định nhảy vào phần mộ hôn nhân này.

Tần Thương Hải không ngủ được, người anh em lại bắt đầu "Phát sốt", hơn nữa đốt tới mức anh mau phát điên, anh quyết định nghĩ đến chuyện khác để phân tâm.

Có thể lấy được Thẩm Tâm thì phải là người đàn ông như thế nào? Làm cho anh nghĩ lại - muốn siêu cấp thành thật, không thể nói dối lừa gạt Tâm Tâm, bởi vì Tâm Tâm thật sự rất dễ bị lừa, sẽ không để ý anh kết hôn rồi lại muốn li hôn, còn có một năm thu nhập một trăm vạn đô la. . . . Không có trăm vạn cũng không còn quan hệ , chín mươi chín vạn anh còn miễn cường có thể đồng ý, muốn rửa chén quét nhà chùi bồn cầu làm thành cái lồng, không cần Tâm Tâm mở miệng muốn đem tất cả những thứ đó thành bổn phận làm cho tốt, còn có không thể khi dễ cô, không thể để cho cô khóc, khi cô sợ hãi nhất sẽ bay đến bên người cô, nếu ai khi dễ cô sẽ bị đánh nhừ tử - đó chính là những điều kiện cơ bản. Anh xoay người, mùi thơm phái nữ thuộc về Thẩm Tâm là hỗn hợp hương sữa tắm, mùi thơm ngọt ngài mềm mại vây quanh anh, rãnh ngực như ẩn như hiện, da thịt trơn nhẵn, miệng nhỏ khẽ nhếch. . . . .

Tim Tần Thương Hải đập mạnh hơn, sắc lang đang bị trói gô trong cơ thể đang giãy giụa muốn thoát ra, nhưng anh lại không muốn xoay lưng lại với cô, đối mặt với góc tường hắc ám. . . . Được rồi, chính là anh sợ, đành phải tiếp tục soạn " Người chồng lý tưởng của Thẩm Tâm nên có 1001 điều kiện" dời đi lực chú ý. Khi anh rốt cục soạn đến thứ tám trăm mười hai con thì trời sáng mau quá, Tần thiếu gia thật sự rất khốn khổ, rốt cục không nhịn được nặng nề ngủ, không phát hiện bọn họ cả đêm giao ác, không ai muốn buông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.