Năm ấy Đại Tứ sau khi tạm biệt Thẩm Tâm, có lẽ là cảm giác tội ác cho phép, Thẩm Tâm đi tìm anh, anh mới phát hiện ra phẫn nộ và bất mãn sau khi kết hôn sớm đã tan thành mây khói, anh cũng không muốn lại lãng phí thời gian đi sống mơ mơ màng màng, lại càng không nghĩ người nào trở thành kẻ thứ ba.
Sau khi tốt nghiệp, văn phòng vừa mới thành lập, chính mình cùng tập thể cùng làm việc trong phòng, đã nghĩ toàn lực tiến lên, cho nên anh cũng không nghĩ nhiều lắm, không biết mấy chốc đã trải qua năm năm, văn phòng tiến vào quỹ đạo, bên cạnh anh một cô nhóc cũng không có. Kết quả là, làm cho những lời bàn tán trong văn phòng liên tục mở rộng.
"Sẽ không phải là GAY chứ?"
Tần Thương Hải trợn trắng mắt, không để ý tới người khác, là do anh luôn đem công việc lên trên hết, cố gắng hoàn thành, mới có thời gian nghỉ phép dài hạn, quay về trường đảo. Đã lâu chưa được ăn Tâm Tâm, không xem phim cùng với cô, không cùng nhau ăn cơm, cũng đã mất một thời gia dài không nghe âm thanh ngọt ngào của cô, anh đã rất cố gắng tranh thủ! Dùng hết sức tranh thủ! Đem hết khí lực bú sữa tranh thủ. . . . . .
Đồng nghiệp lại tiếp tục nói nhảm, "Cho tới bây giờ cũng không thấy ngươi kết giao bạn gái, Emily cũng nhiều lần ra ám hiệu rất rõ ràng, hay là ngươi so với đầu đất giống nhau, không phải GAY, chẵng lẽ là lãnh cảm?" Tần Thương Hải vốn định làm cho nhiều chuyện trận này hiểu được anh là như thế nào, nhưng lại ngơ ngẩn.
Có con nhóc nào hay không không phải trọng điểm, trọng điểm là, anh hôm nay mới giật mình nhớ ra mấy trăm năm nay không có làm vận động trên giường? Khó trách lúc ở bên Thẩm Tâm anh bị dục hỏa thiêu đốt, nguyên nhân thì ra là vì lâu lắm rồi không gần phụ nữ.
Tốt, vấn đề là, anh vẫn không tưởng tượng được trong quá khứ anh lại bắt cá hai tay phản bội Thẩm Tâm, anh hiểu được giai đoạn kia bản thân quá mức điên cuồng, cũng quyết tâm cho nó trở thành quá khư má bước qua, tự nhiên lại không thể giẫm lên vết xe đổ. Bây giờ nên làm gì? Bọn họ một ngày không ly hôn, anh liền một ngày phải làm hòa thượng, gần đây nhất anh cũng thường bị nhu cầu sinh lí dày vò mà tỉnh lại lúc đêm khuya, anh dù sao cũng là chính trực Thịnh Nhiên nha. . . . .
Chẳng lẽ nói đây là ông trời trừng phạt anh? Ai kêu anh vài năm qua chơi đùa quá mức, đem hết nửa đời sau chơi cạn sạch, nên nửa đời sau a nhất định phải làm hòa thượng? Tần Thương Hải nghĩ đến đây, da đầu run lên một trận. Không thể tưởng tượng đươc, khi anh vất và đem tất cả công tác xử lí hết, rốt cuộc quay về trường đảo, Thẩm Tâm có một quyết định trọng đại, thay anh giải quyết lo lắng.
"Chúng ta li hôn đi."
**************************
Rất có thể, kết quả bình thường, bọn họ không cãi nhau, cũng không có ai phải xin lỗi ai, hơn nữa thật ra mà nói, bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, ly hôn chính là sớm hay muộn, chính là một người chấp nhận làm rùa đen rút đầu, còn lại người kia đến chết cũng không chịu thông suốt kiêm ngu ngốc.
Ở ngoài mặt bọn họ thỏa thuận li hôn trong hòa bình, tốn gần một năm mới được sự đồng ý của người lớn trong nhà, mà khoảng thời gian Tần Thương Hải xuất lực thật ra không nhiều lắm, anh gần như chỉ biết làm việc, luật sư liên tiếp gọi điện tới đều khoái thác đến ngay cả thời gian đi tiểu cũng không có, giọng điệu lão đại khó chịu quăng luôn di động, đá cửa, phát giận, mỗi ngày đều giống như ăn phải thuốc súng, thủ tục li hôn kéo dài ba tháng.
Khi đó anh thật sự bận như vậy sao? Anh không nhớ rõ, dù sao đây cũng không phải điểm quan trong, bời vì ba tháng sau khi ly hôn, đại thiếu gia anh không biết thế nào như mất trí đem văn phòng quăng sang một bên, ai muốn tiếp nhận đều được, anh không cần, anh quyết định đi chơi khắp thế giới, quyết định đi lưu lạc, quyết định đem các em gái khắp nơi nhìn cho đã mắt, quyết định. . . . .
Anh quyết định làm những gì, nhưng cái gì cũng chưa làm, thái độ anh thật phóng khoáng, vẫn khí chất tuấn tú như cũ, nhưng với tất cả đều ba phút nhiệt độ, không có tí sức lực nào!
Anh tưởng tượng mình là trí giả, có thể nhìn thấu chân lý vũ trụ, hiểu thấu đáo bí ẩn càn khôn - được rồi, chính là vụng trộm hi vọng có thể nhìn thấy suy nghĩ của vợ trước - bất quá lại phát hiện đầu mình trống trơn, thích nhất là việc ngồi hàng giờ ở công viên nhìn chim bồ câu. Anh vẽ, cái rắm cũng không vẽ ra được. Anh đánh đàn, một khúc Tiểu Tinh Tinh bắn ra khiến người nghe không khỏi rơi nước mắt - khóc cầu xin anh đừng phá hoại màng nhĩ người khác! Anh chơi đùa củng mấy em gái, nhưng lại phát hiện dục hỏa không đủ, nhiệt tình không có, tim đập rất bình thường, người anh em nhỏ bãi công, không cảm giác!
Sau đó, thời gian nhoáng một cái lại năm năm, anh nếm thử mọi loại vận động cực hạn, kỳ quái là một chút kích thích cũng không có, bị buộc đến cảm giác cực hạn, chết lặng nhìn trời cao ngảy từ vách đá, chết lặng truy đuổi chó điên chơi lướt sóng, chết lặng chơi đua xe, chết lặng chơi nhảy dù, chết lặng đem năm mươi bộ phim kinh dị khủng bố nhất tất cả đều xem hết - tất cả mọi người nói anh chính là nam nhân chân chính! Không sợ trời không sợ đất, là một người can đảm!
Cho đến khi, một lần nào đó chơi xe đua lắp ráp lại lúc sinh khí anh hùng, đâm xe, lâm vào hôn mê nặng.
Trước khi hôn mê, quả thật là linh quang hiện ra, hoặc là Phật Tổ từ bi, thật sự nhìn không được, đột nhiên hiển linh mở ra, Tần thiếu gia đầu chóng mắt hoa, nhận ra một câu chân ngôn, đủ để thông suốt mười lăm năm anh đến nhân sinh!
Không nên hỏi lòng đang nghĩ cái gì, nên hỏi là, đầu anh rốt cuộc đang giả bộ cái gì? Shit!
Cho dù kết quả không tốt đẹp, khi hồi tưởng nhiều năm qua như vậy, vẫn ngọt ngào giống như giấc mơ, khó trách cuối cùng muốn tỉnh lại.
Thẩm Tâm thật hy vọng không phải chỉ có cô nghĩ như vậy. Cuộc hôn nhân kia có lẽ không xuất phát từ sự tự nguyện của anh, chỉ mong nhiều năm về sau, anh nhớ lại một đoạn kí ức lúc trẻ, cũng sẽ mỉm cười. Cũng chỉ mong, anh có thể sống tốt.
Thẩm Tâm ở Mỹ vốn là chung nhà với ông ngoại, có cũng được mà không có cũng không sao, thường đến giáo đường ngắm Di Tát, cô không đặc biệt thành kính nhưng cũng không có qua loa lấy lệ. Khi quay về Đài Loan không biết tại sao lại bắt đầu đến chùa bái lạy. Thật ra Thẩm Tâm cũng không hẳn là Phật Tử, chính là cô phát hiện ra ở trước mặt thần linh nhắm mắt suy nghĩ, có thể cho tâm tình bình tĩnh, hơn nữa cô rất thích mùi nhang.
Trước mặt thần, cô cầu xin chính là Tĩnh Tâm, nhưng trải qua ba tháng này, ở trước mặt Bồ Tát, Thẩm Tâm lại bắt đầu có chút hoang mang bất an, mong đợi thần linh chỉ dẫn tín đồ, hy vọng thành kính có thể cầu được một chút hồi báo về tinh thần. Tư tình nhiều phiền lòng, cách xa ngay một Thái Bình Dương, lắng đọng lại một ngàn hơn tám trăm ngày đêm, cô vẫn là không thể không quan tâm!
Vực dậy tâm tình sa sút chán nản, người đàn ông mặc quần bò im lặng đứng bên ngoài, chăm chú nhìn bóng lưng Thẩm Tâm, cuối cùng quyết định tạm thời không quấy rầy cô, xoay người xuống lầu. Chỉ trong chốc lát, Thẩm Tâm liền nghe được âm thanh boong boong của tiếng đàn ghi-ta, sau vài tiếng thử âm, sau đó thong dong phát ra một đoạn giai điệu quen thuộc.
Vốn là Thẩm Tâm đang dài dòng cầu nguyện phục hồi tinh thần lại, có chút kinh ngạc.
Cây đàn ghita trong nhà kia, ngoại trừ chủ nhân của nó, không ai dám đụng đến. Hôm nay còn chưa thấy Leo đến thăm hỏi cô như mọi lần, bình thường Leo rất bận, cùng cô giao hẹn "ngày thăm người thân", làm anh phải rất khó khăn mới dành ra thời gian đến đây.
Khi đứng dậy mới thấy chân ê ẩm tê dại đứng không vững, chuông trên vách đá vang lên mọi nơi, Thẩm Tâm mới biết chính mình đã quì ở đây cả buổi chiều.
Không muốn phiền phức tới ai, Thẩm Tâm yên tĩnh chờ cảm giác tê dại rút đi, mới đứng dậy rời khỏi căn phòng, cặp chân mảnh khảnh của cô bước xuống bậc thang cuối cùng, ngồi ở ghế salon trên lan can, đối mặt với cửa cầu thang, Leo cười cười, đàn ghita vang lên vài tiếng vòng vo, giọng hát khàn khàn tràn ngập từ tính từ từ vang lên: " Oh dear,what i do? Baby’sin black and I’m feeling bing,Tell me,oh what i do?"
Thẩm Tâm bật cười từng đợt, đứng ở cửa cầu thang thưởng thức giọng hát có thể là cho toàn câu trở nên điên cuồng, đến khi âm thanh cuối cùng chấm dứt, cô mới mở miệng thở dài gọi, "Leo."
"Bảo bối, Donna nói con gầy đi một kg."
"Một kg vẫn nằm trong phạm vi thể trọng thay đổi, Donna làm lớn chuyện thôi." Thẩm Tâm đi thẳng đến sopha, Leo tiến lên dắt tay cô, làm cho cô ngồi lên phần còn lại của sopha.
"Này, hi vọng tin tức hôm nay ba mang tới, có thể làm cho con mập lên 5kg, con thật sự rất gầy, Donna làm đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Tin tức gì?" Tuy rằng vẻ mặt Thẩm Tâm trấn tĩnh, biểu tình không có gì biến hóa, nhưng là không ai có thể phát hiện cô đột nhiên cứng lưng tay nắm chặt.
Khóe miệng Leo giễu cợt nhếch lên, chỉ có thanh âm dịu dàng nhẹ nhàng như cũ, " Donna nói con mỗi ngày đều ngồi quì trong phòng không đủ ba bốn tiếng thì không nghỉ, nếu biết trước con như vậy, khi đó ba sẽ không đi tìm tượng Quan Âm kia cho con." Là nói, ngộ nhỡ không có tượng Quan Âm này, cô sẽ chạy tới miếu học mấy cái hành vi có hiếu, chẳng phải là càng hao tổn tâm trí?"Leo. . . . . ." Thẩm Tâm đầu hàng hô, hi vọng anh có thể đừng trêu chọc sự tò mò của cô.
Leo buông tay, "Được rồi, ba đây sẽ nói, tên kia đã tỉnh,vui vẻ thật sự, hiện tại con có thể an tâm?"
"Phải không?" Vẫn là lẳng lặng, trên mặt không có cảm xúc gì phập phồng.Leo cũng không có xem nhẹ chỗ cong nói khóe mắt cùng với bàn tay nắm chặt của cô. Nếu không phải suốt ngày ở trên không trung, từ lúc biết tên tiểu tử kia tình lại thì Leo rất muốn chạy đến đánh anh ta một trận. Mặc dù nói, nghiêm khắc nói đến, anh cũng không có tư cách làm như vậy, nghĩ đến đây, Leo không nhịn được sầu não. Hai mẹ con cô, thật sự giống nhau, ngay cả ánh mắt đáng chết chọn đàn ông đều không có sai biệt mấy, chuyên chọn đàn ông thối nát để yêu.
"Cảm ơn chú đã đặc biệt quay về nói con biết....."
"Hắc! Đừng dát vàng lên mặt thằng nhóc kia, ba đến thăm con gái của mình còn chẵng lẽ còn cần có lí do khác? Chính là vừa lúc trở về, thuận tiện nói cho con biết tin tức này thôi." Giọng điệu của Leo có chút không phải tư vị.
"Chú nghỉ phép sao?"
Vận mệnh thực kỳ diệu, cô mất đi chồng không bao lâu, lại biết được thân phận của ba. Ba mươi năm làm con gái riêng, trong lúc nhất thời cô vẫn không có thói quen kêu baba hoặc cha, nhưng Leo cũng không có để ý. Cha và con gái quen nhau không đến năm năm, mà ngay trước đó, Leo thậm chí không biết mình có cô con gái lớn như vậy!
"Coi như vậy đi." Vừa hoàn thành xong một đơn khúc mới, anh tạm thời không bận gì. "bảo bối, theo ba ăn một bữa cơm đi? Ba rất đói nha." Tuy rằng chưa tới thời gian ăn tối, Leo vừa vào cửa liền liều mạng lo liệu trong phòng bếp, bất kể như thế nào đều muốn con gái so với lần trước gặp lại gầy yếu hơn trực tiếp theo anh ăn một chút gì đó.
"Đươc rồi." Leo mang đến tin tức tốt, quả nhiên làm cho cô một thời gian dài không có khẩu vị hiện tại có điểm thèm ăn.
Thật sự là liều thuốc độc nhất vô nhị, Leo nhìn con gái, trên mặt anh tươi cười nhiều hơn, tuy rằng trong lòng vẫn có chút khó chịu nhưng anh thông minh không đề cập tới cái tên vô lại vừa mới hôn mê tỉnh lại kia, vì nhắc đến tên đó, anh nhất định không có lời gì tốt đẹp.
"Bảo bối, trưa mai con có rảnh không?"
"Có, chú muốn cùng con ra ngoài chơi một chút sao?" Hai người bọn họ cha con lâu ngày không tán gẫu cùng nhau, Leo đến Đài Loan, nếu không phải vì việc công, tin tức nhất định được bảo mật, một giọt nước cũng không lọt, mà ở nơi núi rừng Đài Loan xa xôi này, anh chỉ cần mang theo mắt kính râm với mũ, khẳng định không có nhiều người nhận ra được anh chính là ngôi sao quốc tế, Thiên vương LEO. Huống chi anh mua cả tòa nhà trên đỉnh núi, nguyên nhấn chính là để cô nghỉ ngơi thật tốt.
"Uhm... Đương nhiên là muốn con đi theo ba," Leo miệng còn đang nhai thịt bò, quanh co lòng vòng mà nói, "Chỉ là lần này quá gấp, ba chỉ có thể ở đây một tuần lễ, ngày mai muốn mang con đi giới thiệu với bạn bè."
"Chú có đối tượng mới?" Thẩm Tâm nghĩ anh xấu hổ, nhưng mà lần này cũng không phải quá ngạc nhiên chứ? Tình sử Leo sáng tác thành thơ, so với cuốn sách sử còn có phần dày hơn.
"Con thật sự hi vọng ta có sao?"
Leo tức giận, "Ba biết ba không nuôi con, không có tư cách giải thích cái gì, nhưng là ba dám thề nếu năm đó con được mang đến giao cho ba nuôi nấng, ba cũng tuyệt đối không bao giờ đem những người đàn bà khác đến trước mặt con." Thẩm Tâm không nhịn được ý cười, "Thật có lỗi." Bất quá cô chỉ nói là đối tượng mới, cũng không phải là loại theo đuổi đầy kích thích, cùng anh vui chơi qua đường nha! Xem ra Leo nguyện ý làm phụ thân tốt, cũng không thấy có ý định muốn làm chồng.
"Là cháu một người bạn, một kỹ sư máy tính, gần đây mới nhận lời mời đến Đài Loan, có lẽ có ý định muốn định cư, nhân phẩm đối phương không tệ....."
Thì ra là giới thiệu đối tượng cho cô, thần sắc Thẩm Tâm hiện lên một tia khác thường, "Leo, con không....."
"Chính là kết giao bạn bè thôi! Người khác đối với nơi này không quen, con trong vài năm gần đây không có nhiều cơ hội kết bạn mới, trước cùng nhau ăn cơm, như vậy là được."
"Nhưng mà con....."
"Anh ta biết tình hình của con, cũng nói qua chỉ làm bạn bè tâm sự, Donna cùng những người khác đều sẽ không rời khỏi nhà, như thề nào anh ta cũng sẽ không đem con ăn sạch sẽ, đúng không?" Thẩm Tâm gục đầu xuống, sâu kín nói: "Leo, con không ngại kết giao nhiều bạn bè, nhưng là con không nghĩ lãng phí thời gian của người khác, nếu đối phương là người tốt như chú nói, anh ta hẳn là nên quen cô gái tốt hơn....."
"Con làm sao không tốt?" Cô là con gái của Leo, đàn ông muốn theo đuổi cô có thể xếp một vòng quanh địa cầu! Leo không cho cô cơ hội nói lại trách móc: "Là con tự cô lập mình, với con làm bạn cũng không thấy chứ đừng nói đến chuyện khác, đúng không?" Lại nói nếu đối phương dám bắt cá hai tay, anh tuyệt đối không sợ ăn cơm tù, nhất định phải đi làm thịt tên khốn kia!
"Vẫn là, còn chờ đợi tên họ Tần khốn nạn kia sao?" Leo khổng thể không giở trò.
"Con không có." Cô giải thích, bộ dạng vô tội, Leo đột nhiên càm thấy chính mình giống người cha đang chia rẽ con gái và người yêu.
"Con và Tình Tình giống như nhau, mắt hết hi vọng." Leo thở dài.
Có khi không phải cố ý chờ, chính là vô tình làm cho bản thân cùng tình yêu vạch ra một giới tuyến. Mẹ của Thẩm Tâm chính là một ví dụ. Một đời chờ đợi quá sâu nặng, không có ai đảm nhiệm được; chờ đợi rồi chờ đợi, vô hình dung biến thành số mệnh tra tấn. Đợi chờ, nửa đời cũng không bỏ rơi quyết tâm, đợi không được, thẳng đến khi nhắm mắt lại một giây phút kia đã ôm tiếc nuối, ai xứng đáng nhận được? Cô không có ý chờ, lại không muốn nhận loại hành hạ vô hình này, cuối cùng là gông xiềng của anh, cho nên lúc trước mới có thể nhẫn tâm ly hôn. Mấy năm trước màng não phải giải phẫu làm cho thị lực của cô thoái hóa nghiêm trọng, cô cũng không cho rằng có người nam nhân khỏe mạnh nào nguyện ý cùng cô sống cả đời như vậy, cho dù có, người nhà đối phương cũng sẽ không đồng ý đi? Nếu như vậy, cô coi như không kết giao bạn bè có cái gì không đúng?
"Con sẽ suy nghĩ mấy ngày nha." Cô nói.
Có lẽ, cô nên bắt chước buộng ra hết mọi quyến luyến, không vì tình hoặc yêu, chính là khiến cho cha mẹ trưởng bối an tâm, càng cần người làm bạn. Cũng có thể thả dây cương con ngựa, hoàn toàn kết thúc khả năng dây dưa!
Lấy địa chỉ Laura đưa, Tần Thương Hải ngựa không dừng vó, hấp tấp bay đến Đài Loan, hao hết thiên tân vạn khổ.
Máy bay vừa đáp xuống, anh không nói hai lời kêu taxi, đại thiếu gia nghĩ rằng Đài Loan chỉ là một địa phương nhỏ, giỏi lắm là hai trường đảo nối lại với nhau, kêu taxi đi chắc chắn dư dả. Ai ngờ taxi chạy đến đường núi, thả neo! Sau đó lạc đường trong núi nửa ngày, cuối cùng ở trong tình huống phía trước không thôn, sau không điếm, đành phải ở nơi quỷ dị khủng bố giống như muốn bán thịt người làm bánh bao xá xíu, ở một chỗ trọ nhỏ chỉ có thể dùng máy phát điện sơn sinh ở qua một đêm.
Ngày hôm sau không có taxi, anh phải dựa vào chính mình, giống kẻ ngốc hỏi giá mua một chiếc xe máy rách nát, cuộc đời đại thiếu gia anh chưa bào giờ ngồi qua xe máy, thiếu chút nữa phóng xuống khe suối, lại còn bị mấy vị cảnh sát quá nhàn rỗi chặn lại, tặng cho vài tờ giấy phạt - tóm lại quá trình buồn vui lẫn lộn, mạo hiểm kích thích, rốt cục hãy để cho anh tìm được vị trí địa chỉ Laura viết.
"Ta muốn tìm vợ của ta!" Khí thế của anh ngàn vạn tiến về phía trung niên Ojisan giữ cửa tuyên bố, tuy rằng bề ngoài đã muốn nghèo túng giống như kẻ lang thang.
Ojisan trên mặt trợt xuống ba đường hắc tuyến.
"Không đầu không đuôi , hắn nghĩ đến hắn là Dương Quá sao?" Vợ ngươi là nước sao?"
"Vợ ta không phải nước, cô ấy là...." Tần Thương Hải lúc này hình như nhớ tới điều gì, từ trong bóp tiền lục lọi một hồi, "Có. Đây là vợ ta, cô ấy có ở đây không?" Không phải là lúc đùa giỡn, lúc này anh ngoan ngoãn đưa ra bức tranh năm đó giúp Thẩm Tâm phác họa. Ojisan nhíu mắt, đánh giá bức phác họa.
"Bức tranh không tệ, thanh niên hò hét như bò rống cũng có luyện qua vẽ nha!"
Ojisan khen ngợi nửa ngày, không quên quay đầu thét to cho bạn già trong phòng cùng đi thưởng thức. "Lão bà, mau tới đây xem nè, người thanh niên kia vẽ rất lợi hại nha, vẽ người sống giống như thật!" Tần Thương Hải trên mặt trượt xuống ba vạch đen.
"Hai người có biết người trong tranh không? Cô ấy có phải đang sống ở đây? Tôi là tới tìm cô ấy."
"Cậu thanh niên, cháu không lần chứ? Nơi hoang vắng này chỉ có ta và bạn già sống thôi!" Tìm lầm? Anh lấy bóp ra tìm địa chỉ Laura cho, cô viết là địa chỉ bằng tiếng Anh, biển số nhà người này đều là tiếng trung, nhưng anh mà anh có lên mạng tra qua, chính là nơi này nha. Anh đem bản sao địa chỉ so sánh với địa chỉ nhà Ojisan nhìn một lần, vẫn là giống nhau. Chẳng lẽ Laura viết sai rồi? Anh gọi quốc tế điện thoại quay về Mĩ, nhưng nhà xuất bản chưa đi làm, cũng không tìm được số điện thoại Laura, Tần Thương Hải đành phải hướng hộ gia đình trong thôn cùng với chủ nhà trọ hỏi, hỏi xong, không kết quả, liền đi tiếp tới thôn khác, một cái thôn nằm gần đĩnh núi, gần như là trèo đèo lội suối.
Tuy rằng nói giữa hai ngọn núi cách nhau thật xa, thôn xóm lẻ loi, nhưng mà từ trước tới nay không có gì mới mẻ, nay bộng nhiên có một thanh niên anh tuấn đi tìm vợ, tin tức lan truyền nhanh chóng.
Kì lạ, đại thiếu gia anh được nuông chiều từ bé, cùng lắm thì trước tiên là xuống núi tìm khách sạn, lại chậm rãi liên lạc với những người có khả năng biết tin tức Thẩm Tâm, nhưng mà một chút manh mối cứ như vậy bị chặt đứt, lúc này Tần Thương Hải mới phát hiện, nếu vận may anh không tốt, có khả năng mất hết tin tức về Thẩm Tâm. Anh dựa vào cái gì mà nghĩ thứ anh muốn tìm nhất định đạt được? Không! Anh không tin tìm không thấy! Nếu không qua được, anh còn có chiêu bài cuối cùng, đi quỳ trước cửa nhà Thẩm Tâm! Quỳ liên tiếp bảy bảy bốn chín ngày, cũng không tin nặng gia phong nặng mặt tiền, vợ chồng nhà họ Thẩm không buông vũ khí đầu hàng! Cho nên trước mắt vẫn không thể dễ dàng buông tha cho, anh liền lấy việc leo núi rèn luyện thể lực, nếu thật sự phải quỳ bảy bảy bốn chín ngày như trong lời nói mới hai ngày liền ngã quỵ. Vừa nghĩ như vậy, Tần Thương Hải vốn trên mặt đang thất vọng cũng có điểm sáng, càng thêm ra sức gõ từng nhà tìm người.
"Ai... A Phúc, ngươi xem có giống bác sĩ Thẩm ở phòng khám bệnh từ thiện kia không?" Vừa bị hỏi, ông bác nhìn bức họa, trong lòng có tính toán. Người gọi là A Phúc là người đàn ông trẻ tuổi cũng bu lại, hứng phấn khẳng định gật đầu, "Có có có! Có giống bác sĩ Thẩm!"
"Đây là bức tranh vẽ bác sĩ Thẩm sao? Chẳng qua ta cảm thấy giống, bác sĩ Thẩm thoạt nhìn phải giỏi giang một chút, cái này thoạt nhìn có chút xấu, sau đó lại không có trẻ như vầy....."
Tần Thương Hải nhíu mi, "Vợ cháu không phải bác...." Anh ngơ ngẩn, đột nhiên giống như đã lãnh ngộ được, "Vị bác sĩ Thẩm kia hiện tại ở đâu?" Anh giống như tìm được một con đường sống, vui mừng phát khóc.
"Cô ấy hôm nay chắc là có đến thôn chữa bệnh từ thiện, bình thường đều là ở viện vệ sinh ở ngã ba đường, nhưng mà có khi cô ấy sẽ đi tới nhà bệnh nhân nếu bệnh nhân đi đứng bất tiện, khả năng sẽ không ở....." Tần Thương Hải vội vàng quýnh quáng nói cảm ơn, xong lập tức chạy ra ngoài.
Trong truyện võ hiệp, Hoàng Dung lôi Nam Hải thần ni lừa Dương Quá, kết quả sự thật hắn ta tìm được cái "Nam Hải thần ni" - đương nhiên mẹ Thẩm Tâm không phải là thần ni, vẫn là anh tìm thấy manh mối quan trọng về Thẩm Tâm. Cũng không phải anh không nghĩ tới việc muốn tìm mẹ vợ đại nhân, mà là anh biết, mẹ vợ cùng nhà họ Thẩm có một đoạn ân oán, Thẩm Tâm năm đó sở dĩ phải đi Mĩ, chính là bởi vì mẹ vợ của hắn dấn thân vào đoàn đội chữa bệnh quốc tế, những năm gần đây trằn trọc ở các nước xa xôi lạc hậu cống hiến chuyên môn.
Về vấn đề này, Tần Thương Hải năm đó cùng Thẩm Tâm nói chuyện phiếm biết được. Nhà họ Thẩm căn bản không có khả năng chấp nhận việc mẹ Thẩm Tâm chưa cưới đã mang thai, gia nhập đoàn bác sĩ quốc tế đi chữa bệnh khắp nơi chính là điều kiện mà mẹ cô thỏa hiệp với nhà họ Thẩm - nhà họ Thẩm cho phép mẹ cô đến Đài Loan sinh con, cho hai mẹ con bọn họ có thể ở chung mười năm, mười năm sau mẹ cô phải đúng theo kỳ vọng của ông ngoại gia nhập đòan chữa bệnh. Mẹ cô làm thế nào bỏ lại đứa con? Cùng nhà họ Thẩm trao đổi điều kiện chỉ là kế hoãn binh, Thẩm Tâm nhớ lại sau năm mười tuổi, trong ba năm, cô liên tiếp cùng mẹ chuyển nhà, là vì muốn kéo dài thời gian, thật sự cũng thể trách được mẹ cô không tuân thủ lời hứa!
Mấy năm nay mẹ Thẩm Tâm luôn luôn thay đổi địa điểm, quả thật khó tìm giống như Nam Hải thần ni, cô cũng có ý bất hòa với nhà họ Thẩm, Tần Thương Hải ở hôn lễ cũng chỉ thấy qua mẹ vợ một lần, đến hiện tại đã là mười lăm năm! Mong đợi tìm mẹ vợ hỏi thăm tin tức Thẩm Tâm, không bằng tìm đầu mối khác. Lại trăm triệu thật không ngờ, lần này tưởng chừng mất hết manh mối, nhưng lại làm cho anh tìm được rồi.
Bất kể là đường núi hạn chế tốc độ, Tần Thương Hải hừng hực chạy, vọt tới ngã ba đường. Sở vệ sinh thật là nơi có mùa xuân, nhưng cũng miễn cưỡng chứa những bệnh nhân và những trang thiết bị đơn giản. Coi như anh may mắn, không có bệnh nhân, lão bác sĩ trong thôn là một người trên mặt phảng phất nét gian nan vất vả, lại có một hình ảnh nữ nhân đang pha trà nói chuyện phiếm, hai người đột nhiên thấy người lạ xâm nhập, đều sửng sốt. Người phụ nữ đó nhìn anh, không hai giây liền nhận ra người tới, "Thương Hải?"
Tần Thương Hải thật sự cảm thấy, anh đời này chưa từng có chuyện lã chã chực khóc như vậy, hốc mắt đều nóng.
Phanh! Hai đầu gối anh, cứ như thế quỳ xuống, dọa chết lão bác sĩ.
"Ta muốn gặp Tâm Tâm"
*************************************
Tốt lắm tiểu tử thối, mẹ vợ Thẩm Tình này có thể im lặng nhịn nữa sao?
Thật ra đối với hôn nhân của con gái, Thẩm Tình cũng không đưa ra quá nhiều yêu cầu, cô cũng là người từng trải, người trẻ tuổi yêu đến sống chết, điên điên khùng khùng, chính là khắc cốt ghi tâm, lời nói người ngoài làm gí có ý nghĩa? Cho nên sau khi Thẩm Tâm kết hôn, cô cũng không hỏi thăm nhiều, cho đến vài năm trước con gái phải giải phẫu màng não, Thẩm Tình mới quyết định không bôn ba đi cùng với các đội bác sĩ chữa bệnh bên ngoài, ở lại Đài Loan, thuận tiện chăm sóc con gái.
"Ngươi đứng đây chờ một chút." Thẩm Tình lái xe Porsche chạy vào sơn trang, mới qua cửa lớn, liền dừng xe, xuống xe gọi điện thoại. Tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng mà mẹ vợ hiện giờ là hi vọng duy nhất của anh, Tần Thương Hải không dám hé răng. Thẩm Tình một tay chống nạnh, nhìn không ra cô đang nói chuyện điện thoại với ai, hơn nửa ngày mới xong, trở lại trên xe.
"Chờ một chút ta thả ngươi ở cửa sau, ngươi tự mình đi vào, biết chưa?"
"Tâm Tâm ở nơi này?"
"Ừ." Thẩm Tình nhìn anh một cái, quyết định cái gì cũng không nói.
"Cô ấy ở một mình?" Anh lúc này mới nghĩ đến, nếu như.... Nếu như Tâm Tâm tái hôn thì sao? Đột nhiên sắc mặt anh trắng bệch, hô hấp dồn dập, tâm hoảng ý loạn....
"Con bé ở một mình." Thẩm Tình chỉ xem vẻ mặt của anh cũng biết anh đang nghĩ gì, "Còn có một nam quản gia và hai người hầu." Trong nhà chính là mướn người trong thôn đến để quét dọn bảo dưỡng. Nhìn thấy cuộc sống của Thẩm tâm sau khi ly hôn không lo thiếu thốn, tân Thương Hải thoáng an tâm, nếu năm năm này cô nghèo túng thê thảm, vậy anh phải quỳ đi từ chân núi đến trước mặt cô, cũng rất khó tha thứ cho bản thân. Hiển nhiên là hai người họ đi vào từ cửa sau sơn trang, Thẩm Tình dừng xe ở hậu viện mang kiến trúc phương tây, "Mau vào đi, thời gian này Donna cùng những người khác đều ở phòng bếp, ngươi tự mình đi tìm." "Vậy còn mẹ?" Không dẫn anh đến nơi, chẵng lẽ muốn anh như ăn trộm vào nhà sao?
"Giúp ngươi mang vệ sĩ đi." Dứt lời, không để ý Tần Thương hải ngây ngốc đứng đó, Thẩm Tình liền khởi động xe rời đi.
Có vệ sĩ? Không phải chỉ có quản gia sao? Tần Thương Hải cũng không dám hỏi nhiều, trước tìm vợ quan trọng hơn!
Leo đang nghe điện thoại, tuy rằng anh thường xuyên nhận điện thoại, nhưng điều ngạc nhiên là lần này Thiên Vương Rock n roll cao cao tại thưởng thế mà ăn nói khép nép, liều mạng lấy lòng. "Đừng nóng giận, bình tĩnh....... Anh đương nhiên đáp ứng, nhưng là.... Được được được! Không nên vậy...." Thẩm Tâm ở một bên thấy buồn cười, không cần hỏi cũng biết đầu dây bên kia là ai. Leo dừng máy, vẻ mặt xin lỗi nhìn con gái, "Cái kia, .....Bảo bối, thật xin lỗi, đêm này con đành phải ăn cơm chiều một mình, ba cam đoan nhất định sẽ bồi thường cho con!"
"Là mẹ hẹn chú ăn cơm sao? Tốt lắm đó!" Leo lúc trước thường trách móc mẹ sập cửa vào mặt, đây chính là cơ hội trời cho nha! Ít nhất là đối với cục đá nhiều năm không lay chuyển được, đây đúng là cầu xin cũng không được.
"Con sẽ thông cảm cho ba mà. Đúng không? Bảo bối!" Leo vẫn là vẻ mặt áy náy, "Tuy rằng ba thật sự không nên yêu cầu con thông cảm."
Thẩm Tâm rất muốn cười, rõ ràng biểu hiện của Leo chính là muốn bay lên tới trời, "Chú không cần cầu con cũng sẽ thông cảm cho chú, muốn hay không chạy nhanh về phòng thay đổi quần áo? Đẹp trai một chút, nhưng không cần quá đẹp!" "Con không nhắc ba đã muốn quên!" Leo vỗ tay hoan nghênh, tiến đến bế con gái lên, "Bảo bối thật đáng yêu, tối nay nhớ ăn cho no một chút, biết không? Lúc trở về ba sẽ kiểm tra!" Thẩm Tâm vừa bực mình vừa buồn cưới: "Tuân lệnh!"
"Con xem ba có nên chuẩn bị một bó hoa không?" Leo thế nhưng lại giống một tên nhóc vừa biết yêu, vẻ mặt thật sự khẩn trương.
Thẩm Tâm không nhịn được mỉm cười.
******************************
Bố cục phòng bày trí rất đơn giản, không có bất cứ thứ gì dư thừa, cũng không quá phức tạp, anh nghe được giai điệu dịu dàng từ lầu hai truyền xuống, rất thu hút giống như là kéo "Tử công chúa Khổng Tước vũ", lại có một giọng nữ nhẹ nhàng hát:
I wish that our dreams were frozen
Then our hearts would not broken
When we let eachother go. . . . . .
Anh chậm rãi bước lên cầu thang lên lầu, trái tim nặng nề va chạm lồng ngực.
Khi anh dễ dàng buông tha cô như vậy, bây giờ anh cố gắng có thể có được chút lòng thương xót?
Từ trước đến nay, nhân sinh tàn khốc, đáp án đều là phủ định.
Nữ ca sĩ nổi tiếng đã từng nói thời gian giống như dòng sông lớn mênh mông cứ chảy, kỷ niệm như chiếc thuyền nhỏ chảy về phía trước, tiếng hát tinh tế kia quấn quanh những người lạc đường, dẫn dắt bước chân anh, xuyên qua đường hầm thời gian. Mặc kệ đã qua bao nhiêu năm, bỏ qua bao nhiêu thời gian, anh dường như luôn có thể đem hình ảnh của Thẩm Tâm khắc sâu vào trong tâm trí. Cô gái trưởng thành làm phụ nữ, tóc của cô giữ dài hay cắt, khuôn mặt đau buồn hay hạnh phúc, ở trong lòng anh trước sau vẫn tươi đẹp như vậy. Có lẽ là khắc vào máu mủ, như thế nào có thể quên đi?
Thẩm Tâm ngồi trong góc phòng, tấm lưng kia vẫn giống như lúc còn trẻ, giống như cảnh trong mơ anh đã từng thầy..... Anh xem nhẹ trong lòng lo lắng, sợ hãi trước mắt chính là ảo ảnh, anh cuối cùng lại ngã vào trong bóng đêm đau khổ giãy giụa.
If could steal this momentforever
Paint apicture perfect smile. . . . . .
Cô cúi đầu, lộ ra gáy trắng sau cổ, trên mặt mang nét cười nhợt nhạt, hai tay nâng hạc giấy, màu vàng, dọc theo thân con hạc, dùng hai tay ôm trọn, ôm thứ hạnh phúc đã từng có, lại nhớ về chuyện cũ tan tành xa xôi. Bể tan tành lại ngọt ngào, mới có thể chảy nhiều nước mắt như vậy nhưng kết cục vẫn không vứt bỏ được. Nếu ta có thể vĩnh viễn trộm đi giờ khắc này, ban ngày hạ hoàn mỹ mỉm cười, như vậy chuyện xưa chúng ta sẽ không chết đi, chúng ta liền vĩnh viễn sẽ không nói tạm biệt.
Là cảnh trong mộng sao? Tại sao lại quen thuốc như thế? Nếu có thể làm anh thật sự xuyên qua thời gian, anh nhất định sẽ nắm chặt những thứ có được, anh sẽ không để cho cô phải rơi nước mắt, sẽ không để cho cô phải khổ, sẽ không để cho cô cứng rắn làm ra một khuôn mặt tươi cười, cười cùng anh nói tạm biệt.
So our story stayed alive
We would never say goodbye. . . . . .
Anh đến gần, kế bên cạnh cô, Thẩm Tâm dường như chưa tỉnh, mãi đến khi bóng dáng anh bao phủ hết người cô. Tần Thương Hải quỳ một gối bên giường, nhớ lại cùng với hối hận tưới đỏ màu hoa hồng, hoa hồng hung hăng trói nhanh trái tim của anh, đâm vào cổ họng của anh, anh gần như không thể mở miệng.
"Tâm Tâm. . . . . ."
Thẩm Tâm nhìn về phía anh, trợn to mắt, cũng không tin.
Nhiều năm trước, lòng cô tràn đầy suy sụp không biết hành động như thế nào, khó chịu rơi nước mắt; nhiều năm sau, anh biết tự giác dơ bẩn xấu xí, không dám yêu cầu cầu trở lại từ trước.
"Em. . . . . ." Vì sao hình bóng cô bắt đầu mơ hồ? Hay trong mơ vừa muốn tỉnh? Làm ơn, không cần! Không cần! Không cần! Là cảnh trong mơ liền cảnh trong mơ đi, vậy anh cả đời đều không cần tỉnh được không? Không cần tỉnh lại cũng không còn quan hệ. . . . . .
Ân cần xoa gò má của anh, bưng lấy gương mặt tràn đầy nước mắt, "Thương?" Vẫn là như vậy, anh tùy hứng và ngây thơ. Thời điểm cô đau buồn nhất anh không có ở bên cạnh. Nếu có thể tìm được từ thích hợp để nói lên sự hối lỗi, khi anh chăm chú nhìn em, đầu lưỡi của anh sẽ không thắt lại, chúng ta sẽ không bao giờ nói tạm biệt.......
"Anh rất nhớ em, anh..... Anh không muốn trở về, muốn ở cùng một chỗ với em, tha thứ cho anh được không?"
Không đầu không đuôi, câu với câu hoàn toàn không nối liền, dù sao anh chính là mồm miệng ngu ngốc, tiếp tục nói nữa cũng sẽ thảm hại hơn so với mấy tên ngốc, bằng bất cứ giá nào, muốn quỳ trước mặt mọi người anh liền quỳ, còn cái gì anh không thể làm được? Muốn anh thành tên xấu xí khóc loạn cũng không thành vến đề gì! Rốt cuộc là số mệnh cho phép, hay yêu quá sâu? Hoặc là bản tính cô vốn vậy, không có oán trách? Cho tới bây giờ nên giận, nên hỏi, nên buồn, nên hận, chống lại anh, liền vân đạm phong khinh.
Rõ ràng nước mắt rơi nhiều như vậy, cô tịch sâu thẩm như vậy.........
"Tốt." Cô mỉm cười, giúp anh lau đi những giọt nước mắt trên má.