Thư Hối Lỗi Của Tổng Giám Đốc

Chương 7: Chương 7




Diệp Hoa,

Anh sai rồi! Anh không xử lý ổn thỏa vấn đề của mẹ, mới gây nên sai lầm không thể cứu vãn này.

Nếu có thể, anh hi vọng tất cả đau đớn, thống khổ này đều xảy ra trên người anh biết chừng nào mà không phải là Tiểu Vũ gánh chịu.

Là sai lầm của anh… anh sai rồi…

Trước cửa phòng phẫu thuật, ánh mắt Trác Dung trống rỗng, ngơ ngác ngồi trên ghế. Chu Chí Khải ngồi bên cạnh bạn thân, thỉnh thoảng vỗ vai anh an ủi, giúp anh chống đỡ.

Nhớ lại lúc đó, khi Chu Chí Khải phóng xe theo đường đến khu Thiên Mẫu thì đột nhiên nhìn thấy cánh cửa chiếc Mercedes đen chạy đằng trước thình lình mở ra. Sau đó một bóng người quen thuộc nhỏ xíu bất kể xe đang chạy rất nhanh kiên quyết nhảy xuống.

Thân hình bé nhỏ đó lăn lông lốc trên đường làm những chiếc xe đi đằng sau hoảng hồn, hấp tấp dạt ra tránh đường.

Bởi vì diễn ra quá nhanh, vẫn có một chiếc xe không kịp tránh mà đụng luôn vào.

Kế đó, giống như một đoạn phim quay chậm, thân hình nho nhỏ đó bay lên thật cao, cuối cùng nặng nề rớt bịch xuống đất. Không tới 5 giây, máu tươi từ sau ót trào ra khiến người ta nhìn mà khủng khiếp.

Anh biết đó là Tiểu Vũ, cái dáng nhỏ nhỏ đó anh đã nhìn từ lúc nó còn bé đến giờ. Thế nên anh cấp tốc đậu xe vào lề, chạy như bay đến, miệng gào lên thảm thiết.

Chuyện xảy ra kế tiếp, anh gần như mơ hồ không rõ nữa…

Anh chỉ nhớ mình đã quỳ sấp xuống bên cạnh thân thể tàn tạ của cậu nhóc, không dám chạm vào bé, chỉ biết không ngừng khàn khàn gọi tên bé. Mãi đến lúc xe cấp cứu tới, anh đi theo đến bệnh viện rồi, lúc này mới nhớ đến chuyện phải thông báo cho Trác Dung và Diệp Hoa.

Trác Dung chạy đến trước tiên. Mặt cậu ấy trắng bệch như xác chết, nghe anh ngắc ngứ kể lại chuyện mình đến nhà trẻ đón Tiểu Vũ, cô giáo lại nói bà nội Tiểu Vũ đã đón bé trước rồi, sau đó mình trên đường đuổi theo đến nhà họ Trác nhìn thấy nhóc con nhảy ra khỏi chiếc Mercedes đen ra sao…

Suốt buổi tường thuật, Trác Dung không nói một lần. Đến cuối cùng, anh giống như đánh mất linh hồn, thần sắc trống rỗng ngồi ngơ ngác trên ghế, dường như trái tim đã khô héo luôn rồi.

Không biết là bao lâu, Trác Dung đột nhiên lên tiếng.

“Bà ấy không xuống xe nhìn, cũng không theo tới đây sao?”

Chu Chí Khải biết anh nói “bà ấy” là ai, liền lắc đầu.

“Tao không biết. Ở hiện trường tai nạn, trong đầu tao lúc đó chỉ có Tiểu Vũ. Sau khi lên xe cấp cứu đến bệnh viện cũng không có tâm tình chú ý chuyện đó.”

Nghe xong, Trác Dung nhìn chung quanh, trừ anh và Chí Khải ra không nhìn thấy bất kỳ khuôn mặt quen thuộc nào. Cũng không biết làm sao, anh đột nhiên nhìn về phía hành lang trống trải, mở miệng.

“Mẹ, nếu mẹ đến rồi thì ra đi!”

Như để chứng tỏ lời anh nói, một bóng người lo sợ rụt rè bước ra từ một ngách hành lang, là Triệu Lệ Như!

Mặt bà tràn ngập hối hận, sợ hãi, bà không ngờ tới sự tình lại thành ra thế này.

Thấy bà xuất hiện, mắt Trác Dung đỏ hoe, châm chọc cười.

“Suy cho cùng mẹ còn chưa vô tìn đến nỗi đó.”

“Trác Dung, mẹ không có đẩy Tiểu Vũ xuống xe, mẹ không có… là nó tự mình mở cửa xe nhảy xuống, mẹ không cản kịp…” Triệu Lệ Như từ nhỏ đã là đại tiểu thư sống trong nhung lụa, sau khi gả cho cha Trác Dung cũng chẳng khác gì lúc chưa cưới. Ăn mặc đều tốt nhất, cả ngày cùng với những thiên kim xuất thân giàu có khác không tụ tập ăn uống thì cũng shopping mua sắm, thời trang chưng diện.

Cả đời bà chưa từng đi làm, cũng chưa từng khom lưng nhìn sắc mặt người khác. Thế nên nguyên tắc đối nhân xử thế của bà luôn là cao cao tại thượng, hễ mở miệng là ngoa ngoắt, không nể mặt ai.

Đương nhiên là, kiểu người như bà cả đời này cũng không lo lắng chuyện đắc tội với người khác, suy cho cùng trước giờ chỉ có người khác đi nịnh nọt bà, không đời nào có chuyện bà đi lấy lòng người ta.

Cái tính tùy hứng được “bồi dưỡng” từ nhỏ này đã ăn sâu vào xương tủy. Tuy vậy bà cũng chẳng phải loại người tội ác tày trời gì, Mỗi lần làm sai chuyện gì, bà cũng biết chột dạ, biết áy náy. Nhưng hôm nay, bà đã mắc sai lầm quá lớn, sai trầm trọng rồi. Nó khiến một người chỉ biết nghĩ tới mình như bà cũng hoảng, cũng sợ, cực kỳ sợ hãi cháu nội sẽ chết, và người hại chết nó chính là bà!

“Nó tự nhảy xuống xe… nó tự nhảy xuống xe…” Trác Dung hốt hoảng lặp đi lặp lại câu đó, bất ngờ, anh giống như mãnh thú uống máu tàn nhẫn, xông tới trước mặt bà, hai cánh tay đẩy bà ép vào tường, giận dữ tra hỏi:

“Rốt cuộc mẹ đã nói gì mà nó không kể nguy hiểm nhảy xuống xe, nói đi! Đến tột cùng mẹ đã nói gì với Tiểu Vũ?”

Triệu Lệ Như bị dọa thét lên, khai hết toàn bộ.

“Mẹ chỉ lừa nó, nói muốn dẫn nó đến Canada ở với mẹ, để nó không gặp lại mẹ nó nữa. Mẹ đâu ngờ nó lại tin…”

“Lừa nó? Mẹ nói mẹ lừa nó, mẹ nói mẹ không biết nó sẽ tin?”

Mắt Trác Dung đỏ sậm như muốn giết người, anh nghiến răng rống lên.

“Tiểu Vũ mới 6 tuổi. Cho dù nó ngoan ngoãn hiểu biết cỡ nào thì nó cũng chỉ mới 6 tuổi mà! Đối với một đứa nhỏ mới có 6 tuổi, mẹ lại uy hiếp nói muốn dẫn nó đến Canada. Nói không cho nó gặp lại mẹ nó. Nó có thể không tin, có thể không sợ sao? Nó nhảy xuống xe vì nó sợ mẹ thật sự dẫn nó đi, làm nó mất mẹ!” Nói xong, anh dường như muốn phát tiết cơn tức, dùng sức đẩy bà ra. Vừa quay người liền đối diện với một đôi mắt kinh hoàng, ngập đầy nước mắt.

“Diệp Hoa…” Trác Dung khàn giọng gọi chị. Anh không rõ chị đến bao lâu rồi, nghe được tiền căn hậu quả nhiều hay ít.

Cả người bủn rủn vô lực, run rẩy lê bước tới, Diệp Hoa gần như sụm xuống. Khoảnh khắc nhận điện thoại của Chí Khải, chị cảm thấy tất cả chỉ là giấc mộng, Tiểu Vũ của chị sẽ không có việc gì…

“Trác Dung, anh nói cho em biết, đây không phải sự thật… tất cả đều không phải sự thật…” Túm chặt lấy áo anh, Diệp Hoa nức nở yêu cầu, nhưng nước mắt không ngừng lại được, từng hạt từng hạt tròn như chuỗi trân châu không ngừng lăn xuống.

“Diệp Hoa…” Ôm chặt chị vào lòng, giọng Trác Dung khản đặc nghẹn ngào, “Chúng ta… chúng ta phải kiên cường…”

Tình trạng của Tiểu Vũ không lạc quan. Trước khi phẫu thuật, bác sĩ từng nói anh phải dự liệu tình huống xấu nhất.

“Không!” Chị khóc thảm thiết, bác bỏ. Không ngừng giãy dụa muốn đẩy anh ra, khóc đến tan nát.

“Tiểu Vũ sẽ không có chuyện! Nó không thể gặp chuyện được…”

“Đúng vậy! Đúng vậy… đương nhiên con sẽ không gặp chuyện…” Dùng hết sức lực ôm lấy chị, không để chị giãy khỏi người mình, Trác Dung nghẹn ngào phụ họa, nhưng trong lòng lại không chắc ăn một chút nào.

“Vì sao lại đối với Tiểu Vũ như vậy… vì cái gì… em chỉ có một mình con… chỉ có một mình nó…”

Khóc la thê thảm không dứt, Diệp Hoa xụi xuống trong lòng anh.

“Em còn có anh… Diệp Hoa, em còn có anh…” Ôm lấy người phụ nữ cơ hồ muốn ngất xỉu, nước mắt đàn ông của Trác Dung cũng đã lặng lẽ chảy xuống.

“Không… không giống… không giống…” Chị khóc đến co rúm người lại, hồi lâu vẫn khó mà bình tĩnh lại, miệng không ngớt lẩm bẩm một câu “em chỉ có một mình nó”.

Trác Dung chỉ biết ôm chặt lấy chị đứng đó, không ngừng lung lay. Phảng phất nhu vậy mới có thể rũ hết bi thương của hai người.

Đứng một bên, Chu Chí Khải nhìn hai người tính tình trầm tĩnh giờ phút này vì con mà khóc đến mất tiếng, hốc mắt cũng chua xót, vội vã quay lưng len lén chùi nước mắt.

Triệu Lệ Như từ lúc bị Trác Dung xô ra, một mực ngẩn người ngồi trên ghế, hình như linh hồn đã lạc đi đâu mất.

Không biết đã bao lâu, Diệp Hoa khóc đến suýt nữa thì ngất đi đột nhiên mở miệng.

“Trác Dung, anh buông em ra!”

Trác Dung sợ chị làm ra chuyện ngốc nghếch gì, nghe chị nói vậy càng ôm chị chặt hơn.

“Em không sao. Anh buông em ra.” Yêu cầu lần nữa, giọng nói khàn khàn hết sức kiên quyết.

Bất đắc dĩ, Trác Dung buông hai tay ra. Chị đi thẳng tới chỗ Triệu Lệ Như, tới trước mặt bà, hung hăng, dùng hết sức bình sinh giáng cho Triệu Lệ Như một tát vào mặt.

Tức khắc, một tiếng “bốp” vang lên, đầu Triệu Lệ Như bị đánh bạt đi, người cũng vì thế mà choáng váng.

Cả Trác Dung lẫn Chu Chí Khải đều ngớ người, nhất thời không ai phản ứng được.

“Cái tát này là tôi thay Tiểu Vũ đánh, tôi thay Tiểu Vũ đánh!” Phẫn nộ rống lên, dường như Diệp Hoa đã rút hết sức lực toàn thân, sụm xuống đất, lại khóc rống lên.

“Tôi thay nó đánh, là bà hại nó, là bà…”

Mãi đến lúc này, Trác Dung mới rõ, Diệp Hoa đã nghe hết toàn bộ những gì Triệu Lệ Như khai ra trước đó. Anh hấp tấp chạy tới bế chị đang ngồi trên đất, quay lại ghế ngồi, lần nữa ôm chặt lấy chị.

Cứ như vậy, bốn người lặng lẽ ngồi trước cửa phòng phẫu thuật đợi tin tức của bác sĩ. Thời gian nhích tới từng giây, từng phút. Đợi từ lúc trời tối đen đến sáng, không biết là bao lâu, lúc đèn phòng phẫu thuật tắt phụt, bốn người không hẹn mà cùng bật dậy, ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.

Rất nhanh, cửa phòng mở ra. Bác sĩ đeo khẩu trang đi ra ngoài.

“Bác sĩ, tình hình phẫu thuật thế nào?” Trác Dung thay mặt mọi người, khàn giọng hỏi.

“Trước mắt tạm thời ổn định.” Bác sĩ mệt mỏi mỉm cười đáp.

Bốn người đồng thời thở phào, đặc biệt là Diệp Hoa, chị vừa khóc vừa cười, hết sức kích động.

“Có điều…” Bác sĩ vừa nói chữ này, bốn người lại căng thẳng như thể tim bị treo ngược lên, tâm tình khẩn trương tột độ.

“Trước tiên phải theo dõi mấy ngày ở phòng hồi sức, xác định không còn nguy hiểm nữa mới có thể chuyển sang phòng bệnh thường.” Mỉm cười, bác sĩ hết sức vui vẻ bổ sung nốt mấy câu cuối cùng.

“Đứa bé này rất kiên cường. Trong quá trình phẫu thuật, có mấy lần suýt nữa thì tim ngừng đập nhưng sau cùng vẫn vượt qua được. Tôi tin cháu nhất định sẽ hoàn toàn bình phục lại.” Nói xong, vẻ mặt mệt mỏi rời đi, chuẩn bị ngủ bù.

Để lại bốn người mỉm cười mà xúc động đến chảy nước mắt, bọn họ tin bé con nhất định có thể vượt qua kiếp nạn này.

Ba ngày kế tiếp, Diệp Hoa và Trác Dung gần như xem bệnh viện là nhà. Dù biết rõ không thể giúp con được điều gì, hai người vẫn canh giữ trước cửa phòng hồi sức, xuyên qua cửa kính, ánh mắt tha thiết không ngừng nhìn nhóc con nằm cứng đờ trên giường bệnh. Thân hình nhỏ bé gắn đủ thứ ống dẫn, khiến người thương tiếc không thôi.

Chiều hôm đó, Trác Dung không ngừng giục Diệp Hoa về nhà nghỉ một lát. Bởi vì đã ba ngày nay, chị gần như không hề chợp mắt. Trác Dung lo con còn chưa khỏe, mẹ đã gục xuống rồi.

“Không, em không mệt!” Vẫn chỉ một câu nói cũ, nói kiểu gì chị cũng không chịu rời đi.

Đến thời gian thăm bệnh của phòng hồi sức, y tá bước ra hỏi người mẹ có vào không thì ngoài dự đoán, Diệp Hoa lại lắc đầu.

“Trác Dung, anh vào đi!” Mấy ngày nay Trác Dung đều nhường cho chị vào, nhưng chị tin anh cũng rất muốn vào nhìn con.

“Em chắc không?” Trác Dung hỏi lại chị.

Nên biết, thời gian và số người vào phòng hồi sức rất hạn chế. Anh biết cả người chị đều đặt trên người con, thế nên mỗi lần đến thời gian thăm bệnh anh đều để chị vào, để chị thêm yên tâm.

Gật đầu, Diệp Hoa nói nhỏ: “Anh vào đi!”

Thế nên Trác Dung đeo khẩu trang, mặc áo vô trùng bước vào, đi thẳng đến bên giường bệnh. Nhìn thân hình con đầy rẫy vết thương, vẫn hô hấp như cũ, hai mắt không nén được đỏ hoe, trong lòng vừa đau vừa mừng.

Mừng là vì gặp phải kiếp nạn lớn như vậy mà con vẫn còn sống, không bị ông trời dắt đi.

Đau là bởi, con còn nhỏ vậy mà lại bị hành hạ như thế, thật khiến người ta đau lòng, không nỡ.

Khẽ khàng, bàn tay to nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn gắn đầy kim, ống. Trác Dung cúi đầu hôn phớt lên trán con, ngón tay đau lòng vuốt ve từng chút trên khuôn mặt bé con giờ phút này đầy vết máu ứ xanh xanh tím tím cùng vô số vết trầy xước, cuối cùng đến cái đầu nhỏ quấn từng lớp từng lớp băng gạc.

Trời ạ! Anh vui mừng biết bao nhiêu vì ông trời còn chưa đến nỗi vô tình, không mang đứa con duy nhất của anh và Diệp Hoa đi.

“Tiểu Leon của ba, con phải dũng cảm, phải kiên cường. Giống như sư tử vậy đó, con biết không…” Hốc mắt ướt nước, anh nhỏ giọng thì thầm, ánh mắt đau thương không cách nào rời khỏi gương mặt tái xanh của con.

Cứ như thế, Trác Dung lặng lẽ nhìn sinh mệnh của mình tiếp diễn. Bốn phía lặng im như tờ, chỉ có tiếng máy móc tích tắc theo quy luật.

Mãi đến lúc hết giờ thăm bệnh, anh khom người hôn khẽ lên trán con cái nữa, bị y tá hối thúc mới đi ra.

Vừa ra khỏi phòng, Diệp Hoa nãy giờ canh ở bên ngoài lập tức chạy tới đón.

“Tiểu Vũ trông thế nào rồi, có khá hơn chút nào không anh?” Biết là bệnh nhân bị giữ trong phòng hồi sức thì tình hình sức khỏe chắc chắn không quá tốt. Song chị vẫn giữ một tia hi vọng, không kềm được muốn biết. E là chỉ cần nói mi mắt của nhóc con động đậy một cái thôi là chị đã mừng rỡ phát điên rồi.

Dường như hiểu được lòng chị, Trác Dung nhẹ nhàng an ủi.

“Em yên tâm! Tiểu Vũ nhìn rất khá, nó ngủ rất yên ổn.”

Thật ra, nói là “hôn mê” thì phù hợp với thực tế hơn, nhưng dùng chữ “ngủ” lại khiến người ta cảm giác khá hơn nhiều.

Quả nhiên, Diệp Hoa được an ủi, chân mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra, thậm chỉ còn nhìn anh mỉm cười nhợt nhạt.

“Diệp Hoa, em về nhà nghỉ ngơi một chút đi. Cứ tiếp tục thế này, bản thân em sẽ chịu không nổi mất.”

Lắc đầu, Diệp Hoa quay về ghế ngồi, kiệt sức nhưng vẫn kiên trì.

“Em ngồi đây chợp mắt chút là được rồi. Ngược lại, anh ở bệnh viện còn phải điện thoại điều hành công việc ở công ty. Nến cháy hai đầu thế này, nhất định anh còn mệt mỏi hơn. Không bằng anh về trước, em ở lại đây được rồi.”

“Không!” Trác Dung cự tuyệt đề nghị của chị, đồng thời ngồi xuống cạnh chị. Cánh tay anh vòng qua ôm lấy vai chị, nhẹ nhàng kéo chị dựa vào người anh.

“Cả hai chúng ta đều không ai muốn về, vậy ở đây nghỉ chút là được! Nếu em mệt quá thì dựa vào người anh mà ngủ.”

“Ừ…” Chị nhỏ nhẹ đáp lại, sau đó thật sự dựa vào người anh, chậm rãi khép đôi mắt đã lâu lắm chưa từng đóng lại, cảm nhận ấm áp cùng chống đỡ không lời từ cơ thể anh.

Chỉ trong chốc lát, Trác Dung hơi cúi đầu, thấy ai kia vừa rồi còn nói không mệt giờ đã vùi đầu trong lòng anh thiếp đi. Ánh mắt anh trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế để chị ngủ dễ chịu hơn, sau đó bản thân anh cũng dựa lưng vào tường nhắm mắt lại.

Một lát, Chu Chí Khải xách đồ ăn đến, nhìn thấy cảnh hai người tựa vào nhau mà ngủ, khóe miệng không kềm được nở nụ cười. Hoàn toàn không muốn gọi hai người dậy, anh lẳng lặng đặt đồ ăn ở một bên, nhẹ chân nhẹ tay rời đi.

Lại thêm hai ngày trôi qua, cuối cùng Trác Dật Vũ cũng được cho phép rời khỏi phòng hồi sức, đến phòng bệnh thường.

Tin tức này khiến Trác Dung và Diệp Hoa mừng rỡ không thôi. Nó chứng tỏ tình trạng của bé con đã ổn định, mặc dù vết thương nghiêm trọng nhưng cơ bản không còn nguy hiểm tính mạng nữa rồi.

Ban đêm, trong phòng bệnh đơn, Trác Dung ép Diệp Hoa phải nằm lên chiếc giường xếp giành cho người nhà bệnh nhân đặt sẵn trong phòng mà ngủ một giấc, bản thân anh ngồi vào chiếc ghế bên canh. Một bên kiểm tra, kí duyệt công văn, tài liệu cấp dưới đưa tới, một bên thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tình hình của con.

Cũng không rõ đã bao lâu, anh vừa mới kí tên lên một tập công văn xong thì nghe thấy một tiếng rên nhỏ xíu từ giường bệnh truyền tới, làm anh lập tức quẳng công việc sang một bên vọt tới cạnh giường.

Bởi vì thấp thỏm lo cho con, chung quy ngủ không sâu, Diệp Hoa cũng lập tức ngồi bật dậy, chạy ào lại giường bệnh.

Hai người chia nhau đứng hai bên giường, nín thở chăm chú nhìn bé con trên giường, đầu tiên chỉ phát ra mấy tiếng rên rỉ ư ư rất nhỏ, sau đó lông mi khe khẽ động đậy, cuối cùng chậm chạp mở mắt dưới ánh mắt căng thẳng , mong đợi của hai người lớn.

“Tiểu Vũ!” Không kềm nổi tâm tình kích động, Diệp Hoa mừng đến phát điên, vừa khóc vừa cười gọi con, nếu không phải sợ đụng đến vết thương của con đã sớm nhào lên ôm chặt bé vào lòng không buông rồi.

“Tỉnh rồi! Rốt cuộc cũng tỉnh… tốt quá… tốt quá…” Ráng đè nén cảm xúc khuấy động. Trác Dung mừng rỡ gật đầu liên tục, khóe mắt lấp loáng đáng ngờ.

“Mẹ…” Cuối cùng cũng nhận ra người đang đứng trước mặt khóc đến rối tinh rối mù là ai, Trác Dật Vũ gọi nhỏ, sau đó đưa mắt nhìn người còn lại, thần trí u mê tựa hồ còn chưa rõ tình hình.

“Ba… hai người làm sao vậy?”

Kì lạ! Chỉ ngủ có một giấc thôi, làm sao mẹ lại vừa khóc vừa cười khi nhìn thấy bé, mà còn gầy đi nữa. Ba thì lại mọc thêm một đống râu cằm, hoàn toàn không còn bộ dáng sạch sẽ gọn gàng trước đây nữa.

“Không phải là ba mẹ làm sao, là con làm sao mới đúng!” Vội vàng quệt nước mắt trên mặt, Diệp Hoa lưu luyến vuốt ve gương mặt nhỏ bé, thấp giọng thì thầm.

“Con quên chuyện gì xảy ra với mình rồi sao?”

Bé xảy ra chuyện gì?

Trác Dật Vũ yếu ớt nghĩ lại, sự việc xảy ra gần nhất liền theo đó lóe lên trong óc. Bé lập tức kích động, hoảng sợ khóc rống lên.

“Con không muốn đi Canada với bà nội… con không muốn…”

“Suỵt! Tiểu Vũ ngoan, con đừng sợ… bà nội gạt con thôi, con không phải đi Canada… ngoan, không sao rồi…” Vội vã ôm lấy thân mình yếu ớt nhỏ xíu của con, Diệp Hoa rì rầm vỗ về, lòng tràn ngập buồn phiền, không nén nổi nghẹn ngào.

“Đúng đó! Mẹ ở đâu, Tiểu Vũ sẽ ở đó, con đừng sợ…” Trác Dung dang rộng hai tay ôm choàng lấy vợ con, miệng không ngớt vỗ về. Trong lòng lại lần nữa phẫn nộ đối với hành vi của mẹ mình để lại ám ảnh trong tâm hồn con trẻ.

Trong vòng ôm và sự vỗ về của cha mẹ, rốt cuộc nhóc con hình như cũng cảm thấy an toàn, tâm tình dần bình ổn lại.

Chỉ đến lúc nằm lại xuống giường, bé lo lắng, một tay nắm lấy tay mẹ, tay còn lại nắm tay ba, mắt long lanh nước nhìn người này một cái, lại nhìn người kia một cái.

“Không phải đi Canada đúng không ạ?” Hơi bất an, bé muốn xác nhận lại một lần nữa.

“Đương nhiên không rồi!” Đau lòng bao lấy tay con trong bàn tay mình, Diệp Hoa nhỏ giọng mỉm cười.

Lần này, Trác Dật Vũ thật sự yên tâm. Tuy rằng mới tỉnh nhưng thương tích trong tai nạn xe đó không nhẹ, cộng thêm vừa rồi tâm tình chấn động quá mức, thế nên hiện tại mau chóng cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ nhắm chặt hai mắt, không tới một lát đã ngủ thiếp đi. Có điều hai tay vẫn nắm chặt lấy tay ba mẹ không chịu buông lỏng.

Diệp Hoa và Trác Dung nhìn nhau mỉm cười. Bắt đầu từ giây phút này, hai người mới chân chính lĩnh hội được mối dây liên kết giữa đôi bên. Từ nay về sau, bọn họ chân chính là một nhà ba người.

***********************************

“Từ chức?” Thấy Diệp Hoa đột nhiên đưa ra yêu cầu thôi việc, Lê Mạnh Dương cảm thấy ngoài ý muốn.

“Vì sao?”

“Anh biết đó, Tiểu Vũ gặp tai nạn xe, cần người chăm sóc.” Cười khổ, vì con gặp tai nạn bất ngờ ngày đó, Diệp Hoa đã xin công ty nghỉ phép mấy ngày. Về sau suy đi nghĩ lại, cảm thấy cứ như vậy không phải cách nên dứt khoát nộp đơn thôi việc.

“Mấy ngày nay anh cũng đâu có cấm em nghỉ phép, đúng không?” Lê Mạnh Dương không hiểu vì sao chị kiên quyết nghỉ việc?

“Tiểu Vũ bị thương không nhẹ, cần phải chăm sóc thời gian dài. Nhưng công ty không thể cho em nghỉ dài hạn như thế được. Thế nên em nghĩ mãi, thôi việc vẫn hơn.” Diệp Hoa nhẹ nhàng giải thích nguyên nhân.

Biết là chị nói không sai, Lê Mạnh Dương thở dài, không tránh khỏi tiếc nuối.

“Diệp Hoa, năng lực của em rất giỏi. Anh thật tình không muốn để em nghỉ.”

“Cảm ơn đã thưởng thức, Mạnh Dương.” Nháy nháy mắt, chị cười xòa:

“Biết đâu đợi Tiểu Vũ khỏe lại, nếu anh vẫn còn thiếu người, chừng đó cứ thông báo cho em một tiếng.”

Nghe xong, Lê Mạnh Dương trợn mắt “xì” một tiếng, giễu chị,

“Thôi đi! Ông xã ly thân của em gia đình giàu có, sản nghiệp lớn mạnh. Làm gì phải vất vả chạy tới chỗ anh công tác, lừa của anh chút tiền lương? Để anh có chí khí chút đi, ít nhất cũng phải giành của anh ta vài chục vạn. Anh còn đợi lúc em ăn thịt thì chia cho anh miếng canh uống nè!”

Biết anh đã nhận ra thân phận của Trác Dung, Diệp Hoa cũng không cảm thấy bất ngờ.

Bởi vì quy mô của tập đoàn Hoành Trường rất lớn, thân là chủ, Trác Dung không tránh được việc trở thành đối tượng của đại bộ phận các tạp chí thương mại, sưu tầm phỏng vấn không ít, bị chụp ảnh lên báo cũng thường xuyên. Vậy nên Lê Mạnh Dương nhận ra anh cũng không có gì lạ.

Thành thử nghe người nào đó chọc ghẹo, Diệp Hoa chỉ cười cười, không nói nhiều làm gì.

Lê Mạnh Dương biết tính chị, một khi chị đã không muốn nói chuyện gì, cho dù dùng kìm cũng không cạy miệng chị được, thành ra cũng không hỏi thêm nữa.

Hai người không nóng vội, trò chuyện thêm mấy câu nữa. Đến lúc thấy chị chuẩn bị đi, Lê Mạnh Dương không nén được, hỏi thăm:

“Hai người hiện giờ có ổn không?” Từ lần gặp mặt trước, anh cứ có cảm giác Trác Dung rất để ý anh.

Xoay người, Diệp Hoa lẳng lặng nhìn, trong mắt anh chỉ đơn thuần là sự quan tâm của bạn bè. Cánh môi bất giác nhuốm một nụ cười dịu dàng.

“Vâng! Hiện giờ bọn em rất tốt.”

Gật đầu, Lê Mạnh Dương yên tâm rồi, vì thế cũng mỉm cười.

Ha… vậy cũng tốt, không làm người yêu thì làm bạn bè cũng không tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.