Diệp Hoa,
Anh có lỗi!
Lúc biết Tiểu Vũ đi một vòng từ quỷ môn quan trở về, ngoài việc mừng rỡ đến phát cuồng ra trong lòng anh còn cảm thấy có chút vui mừng.
Đúng vậy! Anh vui mừng, vui vì chúng ta còn có tương lai.
Anh biết, nếu Tiểu Vũ gặp chuyện bất trắc, hai chúng ta tuyệt đối không còn khả năng. Bởi lẽ, em nhất định không tha thứ cho mẹ anh, cũng sẽ không tha thứ cho anh. Vì em sẽ cho rằng, tất cả mọi bất hạnh đều bắt nguồn từ việc anh thuyết phục em dẫn Tiểu Vũ đến gặp mẹ anh mà ra.
Thật may mắn! Tuy Tiểu Vũ bị thương nặng nhưng chỉ cần chăm sóc kỹ lưỡng sẽ lành bệnh.
Anh có lỗi. Vì lúc Tiểu Vũ vãn hồi được sinh mệnh sau phẫu thuật, trừ cao hứng vì Tiểu Vũ bình an, anh còn cảm thấy vui mừng cho bản thân sẽ không vì chuyện này mà để mất em.
Anh thật sự không phải người cha tốt, đúng không?
Anh thừa nhận, anh có lỗi!
“Xấu quá!” Trên giường bện, Trác Dật Vũ nhìn mình trong gương, nhịn không được phán cho một câu.
“Không sao đâu, rất dễ thương mà!” Diệp Hoa có ý kiến khác. Trong mắt chị, con có biến thành bộ dạng gì đi nữa cũng đều dễ thương nhất, mê người nhất.
“Ba, ba thấy sao?” Trác Dật Vũ quay sang hỏi vị khán giả thứ ba.
Ngẩng đầu khỏi đống báo cáo tài chính của công ty, Trác Dung thấy cả hai mẹ con đều mở to mắt chờ anh trả lời. Anh hết sức thông minh, quyết định phụ họa ý kiến của Diệp Hoa.
“Rất dễ thương!” Nói xong, còn gật đầu cật lực, vẻ mặt một chút cũng không giả.
Nghe xong, lỗ tai Trác Dật Vũ đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng vẫn cố lầm bầm, “Có ai trọc lóc đầu mà còn dễ thương chứ?”
Ba, mẹ chỉ an ủi bé thôi à!
Đúng thế! Tiểu Vũ đáng yêu của chúng ta bị chấn thương sọ não do tai nạn xe, cần phải phẫu thuật não. Vậy nên cả mái tóc đen mềm bị cạo trọc lóc, bây giờ thành một chú nhóc trọc đầu.
“Nhất tu hòa thượng (*).” Trực giác, trong đầu Trác Dung bất chợt nảy ra bốn chữ này.
“Nhưng mà trên đầu nhất tu hòa thượng không có vết sẹo dài như vậy.” Trác Dật Vũ cự nự.
Thực tế, bé để ý nhất không phải là cái đầu trọc lóc này mà là trên đầu có vết sẹo sau mổ thật dài, thật xấu giống như con rết vậy.
Cuối cùng cũng biết ý của cong, Diệp Hoa lật đật ôm lấy con, nhỏ nhẹ dỗ dành:
“Không sao! Chờ tóc dài ra sẽ không thấy sẹo nữa.”
Được rồi! Nhóc con được an ủi chút ít, tặng cho mẹ một nụ cười toe toét, sau đó mới ngượng ngùng nói nhỏ:
“Mẹ, con muốn đi toilet!”
Do bé con không chỉ bị thương đầu, cả xương sườn cũng gãy một chiếc, chỉ cần đứng dậy đi là cảm thấy ngực đau đớn. Thành ra hiện giờ, nếu bé muốn đi đâu, ngoài việc ngồi xe lăn thì cơ bản đều do người lớn bồng đi.
Trác Dung không đợi Diệp Hoa có động tác đã bước lên ôm lấy con, không cần phí sức ôm con vào toilet giải quyết, hai mươi phút sau lại ôm bé ra đặt lại trên giường. Còn Trác Dật Vũ, để bày tỏ cám ơn với ba, thẹn thùng hôn lên má ba một cái.
Tất nhiên, hành động của nhóc con lập tức khiến ba bé cười tươi, nhiệt liệt hôn trả. Diệp Hoa đứng bên nhìn hai cha con thân mật, khóe miệng không tự giác lộ ra ý cười rạng rỡ, cực kỳ vui vẻ vì quan hệ lạnh nhạt lúc đầu của hai cha con giờ đã tiến bộ đến mức này.
Đang lúc không khí trong phòng bệnh vui vẻ hòa thuận thì, một vị khách không ngờ tới xuất hiện.
“Mẹ!” Trác Dung hơi ngạc nhiên khi thấy bà đến. Suy cho cùng, ngoại trừ ngày hôm đó đợi ngoài phòng phẫu thuật tới giờ, mấy ngày nay bà không đến bệnh viện lần nào nữa.
Vẫn giữ nguyên vẻ mặt khó chịu khiến người ta chán ghét như trước, Triệu Lệ Như gật đầu với con trai. Khi chạm phải ánh mắt Diệp Hoa lập tức trở nên thiếu tự nhiên, nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
Hôm đó Diệp Hoa hung hăng tát cho bà một cái, làm Triệu Lệ Như trước giờ chưa từng
bị đối xử như vậy không những ngu ngơ mà trong lòng còn kinh hãi hết mức. Lần đầu tiên nhận ra, Diệp Hoa, người bà vẫn xem thường, người bà vẫn cho rằng yếu ớt dễ bắt nạt sở dĩ nhẫn nhịn bà chỉ vì tôn trọng bà là bề trên.
Đến khi Tiểu Vũ gặp chuyện, Diệp Hoa không cách nào đối xử với bà như bậc trưởng bối, đau khổ chất chứa trong đáy lòng dưới cơn giận dữ điên cuồng toàn bộ bộc phát. Lúc này bà mới nhận ra, hóa ra Diệp Hoa hoàn toàn không phải người dễ bị ức hiếp.
Có lẽ là từ nhỏ chưa từng bị ai dạy dỗ như thế, sau cái tát đó, hôm nay Triệu Lệ Như đối mặt với Diệp Hoa tự dưng lại có cảm giác e ngại, chột dạ khó hiểu, cũng không dám khinh miệt chị như trước, thậm chí giờ còn lờ mờ có cảm giác như chuột thấy mèo.
Nghĩ đến đây, Triệu Lệ Như cảm thấy tức tối với tâm tình kỳ lạ của mình, nhưng không dám trút lên đầu Diệp Hoa nữa. Nỗ lực dời mắt không nhìn chị, chuyển sang người cháu trai đang nằm trên giường.
Mà Trác Dật Vũ bất chợt đụng phải ánh mắt của bà, vô thức co rúm người lại.
Điều này làm Triệu Lệ Như càng thêm khốn khổ, cuối cùng đành mặt mày cứng rắn bày ra bộ dáng bố thí, lạnh lùng mở miệng.
“Bạn bè tặng tôi mấy thứ thực phẩm dinh dưỡng, nghe nói có lợi cho thân thể. Nhưng tôi không dùng nên đem lại đây cho mấy người!”
Nói xong, bà buông túi giấy trong tay, quay người muốn đi nhưng lúc đi ngang qua Trác Dung thì ngừng lại.
“Ngày mai mẹ về Canada, con không cần tiễn mẹ, vậy đi!”
Nói xong, Triệu Lệ Như nhấc chân, cấp tốc rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn bà tới rồi đi hấp ta hấp tấp, Trác Dung và Diệp Hoa hai mặt nhìn nhau. Sau cùng Diệp Hoa mở túi giấy ra xem, lúc này mới biết bên trong toàn là thực phẩm dinh dưỡng cho trẻ em, nhất thời trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Chị biết những thứ này chắc chắn là Triệu Lệ Như đặc biệt mua cho Tiểu Vũ. Chẳng qua không bỏ xuống mặt mũi được mới làm vẻ mặt như là bố thí, nói cái gì mà bạn tặng, mình không dùng mới đưa cho họ.
Aizz… rõ ràng là biểu đạt thiện ý nhưng lại cứ muốn dùng thái độ làm người ta khó ưa.
Trác Dung đứng bên cũng nhìn thấy đồ trong túi, tâm tình hết sức phức tạp không biết nên nói gì mới phải.
“Em sẽ không hối hận đâu!” Đột nhiên, Diệp Hoa nói nhỏ.
“Hả?” Trác Dung không hiểu cái câu từ trên trời rơi xuống đó là ý gì.
“Cái tát đó, em sẽ không hối hận!” Lạnh nhạt nói lại lần nữa, vẻ mặt của chị rất kiên quyết.
Đúng vậy! Cái tát đó đối với trưởng bối là phạm thượng, quả thật rất thiếu giáo dục, lại không kể luân lý. Nhưng chị cho rằng Triệu Lệ Như xứng đáng nhận lấy, cho dù bà là mẹ Trác Dung, hiện tại danh nghĩa là mẹ chồng của chị, chị cũng không hối hận.
Nghe xong, Trác Dung cười cười, không bênh người nào cả. Một hồi lâu sau, anh thở dài, chậm rãi nói: “Cái tính đó của mẹ không đổi được rồi. May là phần lớn thời gian bà đều ở nước ngoài, chúng ta cũng không đụng mặt thường xuyên. Với lại…”
Cố ý ngừng lại, gây nên ngờ vực.
“Cái gì?” Diệp Hoa thấy vẻ mặt của anh rất kì quặc, hình như cố tình nhịn cười.
“Sau khi ăn cái tát đó, anh nghĩ mẹ có hơi kiêng kị em.” Rốt cuộc không nhịn được bật cười ha hả, Trác Dung thật tình có cảm giác này. Vì mới rồi anh phát hiện, khi mẹ thấy Diệp Hoa, nháy mắt bà hơi cứng đờ người, còn không được tự nhiên tránh mắt đi chỗ khác.
Phát hiện mình bị chọc ghẹo, Diệp Hoa giận dỗi bĩu môi nhìn anh, kế đó cũng không nhịn được phì cười.
Chị nghĩ, nếu thật sự nhờ đó mà khiến mẹ Trác Dung kiêng dè chị, chuyện này cũng không hẳn là xấu.
Trác Dật Vũ không biết chuyện phát sinh bên ngoài phòng mổ ngày đó, thành ra thấy ba mẹ trò chuyện không hiểu gì cả. Song nhìn ba và mẹ đùa bỡn như vậy, bé cũng vui vẻ toét miệng cười. Trái tim bé bỏng cảm thấy cái này đại khái gọi là hạnh phúc ha!
*******************************
“Ai cha, nhìn đường làm quan của đại tổng giám đốc rộng mở gớm nha!”
Phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Hoành Trường vang lên giọng điệu đầy đủ mười phần trêu cợt. Trác Dung hết cách với thằng bạn thân không thèm gõ cửa đã xông thẳng vào trong này.
Mà Chu Chí Khải không hơi đâu mà để ý anh nghĩ cái gì, áp sát mặt anh cười hề hề gian xảo, bộ dạng bà tám.
“Nói mau… mày với Diệp Hoa hiện giờ sao rồi?”
Ha ha, một tháng trước Tiểu Vũ đã được xuất viện rồi. Để chuyên tâm chăm sóc con, Diệp Hoa đã xin nghỉ việc, hiện giờ hai mẹ con cả ngày đều ở nhà làm Trác Dung ngày nào cũng chạy đến nhà họ Diệp điểm danh. Có lúc buổi trưa tranh thủ được thời gian rảnh còn đặc biệt lái xe về cùng hai mẹ con ăn cơm trưa nữa.
Ngày nào cũng ở cùng chỗ như vậy, nếu không tiến triển thêm gì với Diệp Hoa, tên Trác Dung này nên đi mua sợi dây về treo cổ chết cho rồi.
“Cái gì mà sao rồi?” Trác Dung không muốn trả lời nhưng đầu mày cuối mắt lại toàn là ý cười.
Ô… từ sau khi Tiểu Vũ bị tai nạn, anh và Diệp Hoa càng lúc càng khăng khít, tuy rằng…
Ừm… tuy rằng cử chỉ thân mật còn chưa tiến thêm một bước nhưng giữa hai người tồn tại một thứ tình ý không thể nói rõ, không sao nói hết được, không những thế còn càng lúc càng nồng nàn.
Có khi, chị lẳng lặng ngắm anh thì vừa vặn anh cũng nhìn chị. Sau đó giống như cô bé bị người ta phát hiện bí mật, hai má đỏ bừng lên, hấp ta hấp tấp dời mắt đi chỗ khác, giả bộ trấn tĩnh tiếp tục làm việc, mãi đến khi ánh mắt hai người chạm nhau lần nữa.
Mỗi lúc như vậy, anh lại không nhịn nổi, chỉ muốn nhào lên ôm chặt lấy chị, hôn lên lông mày chị, mắt chị, môi chị, tất cả của chị…
Khổ nỗi tất cả chỉ nằm trong óc, bởi vì hiện trường còn có một cái bóng đèn nhỏ làm anh có háo sắc đến đâu cũng không có biện pháp hành động.
Đại tổng giám đốc người ta không muốn trả lời, với Chu Chí Khải cũng chả hề hấn gì. Làm như đang nghiên cứu cái gì đó, anh cẩn thận tỉ mỉ đánh giá một hồi, kế đó phát biểu.
“Mắt có ý cười nhưng lại không vui vẻ, tám phần là tinh thần có tiến triển lớn nhưng muốn tiến thêm một bước lại không được, muốn mà không được thỏa mãn!”
Trác Dung hoảng hồn, trừng bạn một lúc mà nói không nên lời… thằng quỷ này học bói toán lúc nào vậy trời?
Thấy biểu tình của bạn, Chu Chí Khải biết mình đoán trúng rồi, nhịn không được cười ha hả, cực kỳ đắc ý.
Há há há… nói bậy bạ mà cũng trúng, xem ra có thể mua xổ số được rồi.
Bị cười đến nỗi thẹn quá hóa giận, Trác Dung tức tối đuổi bạn:
“Công việc của mày nhàn lắm hả? Tao không biết là phòng kinh doanh là bộ phận rảnh rỗi như vậy nha. Xem ra năm nay phải tăng chỉ tiêu lên thêm 50 phần trăm mới được.”
“Ê, không thỏa mãn thì đừng có giận bậy bạ nha mày!” Chu Chí Khải còn nhơn nhơn vuốt râu hùm, một chút cũng không sợ ai đó lấy việc công trả thù riêng.
Tức giận trừng thằng bạn, Trác Dung lười cãi với anh, vươn vai nói:
“Mày cứ tự nhiên! Tao chuẩn bị tan làm đây!” Nói xong, quả nhiên tự mình đứng dậy đi về.
Mà Chu Chí Khải vui vẻ tặng cho anh một tràng cười ha hả tiễn anh về.
Dọc đường đi ra khỏi văn phòng vẫn nghe tiếng cười của bạn, Trác Dung bó tay song không cách nào phản bác, nói cho cùng thì những gì Chí Khải nói đều là sự thật cả!
Nghĩ đến đây, anh thở dài não nề, đi thang máy xuống tầng hầm để xe, sau đó mau chóng chạy đến nhà Diệp Hoa.
“Tiểu Vũ đâu?” Đến nơi, Trác Dung vào phòng lại không thấy con đâu, trong lòng không khỏi cảm thấy kì lạ.
“Qua nhà bác gái Thủy cách vách chơi rồi!” Vội vàng chuẩn bị cơm tối, mặt mày Diệp Hoa tươi rói. Bởi vì vết thương trên người bé con bảo bối đã khá lên, có thể tự mình đi lại rồi. Tuy đoạn xương gãy thi thoảng vẫn đau nhè nhẹ, đầu có lúc vẫn hơi choáng váng nhưng số lần tái phát càng lúc càng ít, cũng không nghiêm trọng quá mức. Nhất định có ngày hoàn toàn bình phục.
Bóng đèn nhỏ không có ở đây?
Mắt Trác Dung lập tức sáng lên, hớn hở ngồi xuống bàn ăn ngắm nghía bóng dáng tất bật của Diệp Hoa.
“Nhìn, nhìn gì chứ?” Diệp Hoa bưng món ăn vừa nấu xong lại, bị ánh mắt nóng bỏng sáng rực lạ thường của anh nhìn chòng chọc đến nỗi vừa xấu hổ, quẫn bách vừa ngượng, đỏ bừng mặt hờn dỗi chất vấn. Không đợi anh trả lời đã quay ngoắt sang rửa chén, tránh cái nhìn chăm chăm của anh.
Mà người đàn ông nào đó vừa nãy bị chọc quê là không được thỏa mãn lại không dễ bị xua đuổi như vậy. Thừa dịp bóng đèn không có mặt, anh bước lên một bước, từ đằng sau ôm chặt lấy chị, hơi thở nóng rực không ngừng phớt qua cái cổ trắng nõn của chị.
“Làm, làm sao thế?” Lưng bị giữ chặt trong ngực anh, Diệp Hoa cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh tăng cao, mũi tràn ngập hơi thở riêng biệt của đàn ông, tim chị nháy mắt đập như trống dồn, nói năng cũng ấp a ấp úng.
“Diệp Hoa…” Nỉ non gọi tên chị, trong mũi nồng nàn hương thơm của chị, hô hấp của Trác Dung loạn hết lên.
“Ừm…” Thì thầm đáp lại, chị rũ mặt xuống, chỉ có hai vành tai đỏ bừng ló ra khỏi tóc là tiết lộ tâm tình xấu hổ của chị.
Khó mà tự kiềm chế được nữa, Trác Dung khẽ cắn vành tai đỏ bừng của chị. Nhận được phản ứng run rẩy cả người của chị, chọc cho toàn thân anh ngứa ngáy khó nhịn, duatws khoát nâng gương mặt đang cúi gằm của chị lên, từ đằng sau anh cúi đầu xuống hôn chị thật sâu.
Lúc môi lưỡi trơn trượt nóng bỏng tiếp xúc, hai người không hẹn mà cùng phát ra tiếng rên khe khẽ, như có như không nơi miệng đối phương, dường như bọn họ đã chờ nụ hôn này ngàn vạn năm rồi.
Đầu lưỡi trơn trợt linh động không ngừng khuấy đảo liếm mút giữa môi và răng chị, nhiệt tình như lửa, dịu dàng như nước, quấn quít như rắn, dường như muốn đoạt hết toàn bộ tất cả những gì có trong miệng chị, nuốt hết vào miệng mình.
Diệp Hoa không biết mình đã xoay người trong lòng anh lúc nào, chỉ biết giờ phút này bản thân chị giống như dây tơ hồng quấn chặt lấy cổ anh. Cả người mềm nhũn vô lực dán vào ngực anh, mặc anh đoạt lấy hết thảy.
Hệt như củi khô gặp lửa, thiên lôi dẫn hỏa, môi lưỡi hai người quấn quít, trằn trọc dây dưa, khó lòng chia cắt. Thậm chí một bàn tay của Trác Dung đã luồn vào trong áo chị, không kịp chờ đợi mà chui vào bên trong áo ngực, phủ lên bầu ngực mềm mại nhẵn nhụi nhẹ nhàng xoa nắn, đồng thời nửa người dưới đã căng đến phát đau.
Hơi thở hỗn loạn, rên rỉ nho nhỏ, Diệp Hoa chưa từng thể nghiệm thứ tình dục khó mà nhẫn nhịn, cơ hồ muốn đốt người này.
Năm đó, anh say rượu mà chiếm lấy chị. Tuy là chị tự nguyện, cả trái tim đều tràn ngập tình yêu dành cho anh nhưng đàn ông say rượu thì làm gì có chuyện nhẫn nại. Cho dù chị dịu dàng chịu đựng tất cả phát tiết của anh nhưng không thể giấu diếm được, lần đầu tiên của bọn họ hoàn toàn không tốt đẹp, căng thẳng và đau đớn là tất cả những gì đọng lại trong kí ức của chị.
Song hiện tại, dưới sự nhiệt tình, kiên nhẫn mơn trớn của anh, tình dục lạ lẫm trong cơ thể Diệp Hoa được nhen nhóm, dường như có ngọn lửa đang thiêu đốt chị, làm chị không tự chủ khẽ cọ xát cơ thể, chỉ vì làm vậy khiến chị dễ chịu hơn.
Lúc đùi chị vô thức cọ vào vị trí nóng rực cứng rắn của anh, Trác Dung phát ra tiếng gầm nho nhỏ.
“Ư… trời ạ…” Anh hổn hển rên lên, phát giác bộ phận nào đó vốn không có khả năng nóng bỏng cứng rắn hơn giờ lại càng thêm nóng rực, cứng ngắc.
“Làm, làm sao… “ Diệp Hoa cũng thở gấp không ngừng, không rõ mình đã vô tình gây nên cái gì.
Mạnh mẽ ép nửa thân dưới của chị vào mình, trán Trác Dung đẫm mồ hôi, nén nhịn dục vọng cứng ngắc, ép mình nở nụ cười:
“Nếu em không muốn lát nữa Tiểu Vũ bắt gặp ba mẹ nó làm chuyện xấu trong bếp, có lẽ chúng ta nên ngừng ở đây.”
Cảm giác cái gì đó cứng rắn, nóng bỏng chạm vào mình, Diệp Hoa “a” lên một tiếng nho nhỏ, mặt mũi đỏ bừng, không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Tối nay anh ở lại đây, nhé?” Hơi thở nóng rực lướt qua lỗ tai đỏ bừng, Trác Dung nỉ non đòi hỏi.
Hai má đỏ rực, mặt như say rượu, Diệp Hoa hiểu ý anh. Đầu chị buông xuống thật lâu, một tiếng cũng không nói. Lâu đến nỗi gần như Trác Dung đã muốn tuyệt vọng, cho rằng mình bị cự tuyệt mới nghe được chị khe khẽ “ừ” một tiếng.
Đồng, đồng ý rồi?
Chị đồng ý rồi?
Nháy mắt, tuyệt vọng hóa thành hi vọng. Trác Dung mừng đến phát điên, hận trời không thể tối ngay lập tức.
Bất quá, hiện thực luôn tàn khốc!
Giữa lúc cảm xúc cuồng nhiệt chưa lui, quần áo lộn xộn, một giọng nói non nớt vang lên ngay cửa nhà bếp.
“Ba mẹ làm gì thế?” Trác Dật Vũ giương đôi mắt vừa ngây thơ vừa tò mò nhìn ba mẹ quần áo lộn xộn, hết sức nghi hoặc. Vốn tóc bé bị cạo sạch để làm phẫu thuật, bây giờ đã mọc lên được một đoạn ngắn ngủn.
(*) Một bộ phim hoạt hình nhật rất vui, nói về một chú nhóc đi tu từ nhỏ ^^
Nháy mắt, Trác Dung và Diệp Hoa lĩnh hội được cái gì gọi là hoảng hốt lúng túng, cái gì kêu là nhốn nháo hoảng loạn (1), bởi vì giờ phút này hai người họ chính là người phát ngôn tốt nhất cho hai câu thành ngữ trên.
“Tiểu, Tiểu Vũ, con… con về hồi nào thế?” Ngắc nga ngắc ngứ hỏi con, Diệp Hoa hoảng hốt chỉnh sửa lại quần áo của mình, chỉ mong sao che giấu được “gian tình” trước mặt con.
“Vừa mới ạ!” Sao mẹ lại căng thẳng thế chứ, Trác Dật Vũ tràn đầy một bụng khó hiểu. Sau đó ngoan ngoãn bước lên, thân thiết kéo lại vạt áo của mẹ vừa bị lật lên để lộ cái eo trắng nõn.
“Mẹ, mẹ thật ngốc! Mặc quần áo cũng không được.”
Lời lẽ ngây thơ như vậy, cử chỉ thân mật như vậy làm Diệp Hoa chột dạ, không kềm được trừng mắt nhìn tên đầu sỏ nào đó, lại nhận được nụ cười cực kỳ vô lại của đầu sỏ.
Nhưng mà ông trời rất công bằng!
Trong lúc Diệp Hoa luống cuống sửa sang lại, Trác Dật Vũ chuyển sang nhìn ba, tiếp tục đặt ra câu hỏi hết sức ngây thơ:
“Ba, trong quần ba giấu cái gì vậy, sao lại phồng lên/”
Câu hỏi này vừa xuất hiện, tức khắc gương mặt tươi cười của Trác Dung cứng đờ, kế đó đổi thành Diệp Hoa che miệng cười trộm.
“Không có gì! Khi nào lớn con sẽ biết.” Tứ lạng bạt thiên cân, thẳng thừng qua loa cho xong, Trác Dung xấu hổ ho nhẹ, đồng thời âm thầm nỗ lực ép mình giảm xuống dục vọng, cũng không nhịn được bắt đầu nghi ngờ, con trai mình có khi nào là tên nhóc bụng dạ đen tối bẩm sinh hay không.
Cái gì mà đợi lớn sẽ biết?
Trác Dật Vũ nghe mà đầu như lạc vào sương mù, hoàn toàn không hiểu, đang định thắc mắc thì đã bị giành trước một bước.
“Tiểu Vũ, con cầm cái gì về thế?” Ngăn chận con tiếp tục truy hỏi vấn đề làm người ta xấu hổ kia, Trác Dung tiên hạ thủ vi cường, lập tức dời sự chú ý của bé đi chỗ khác.
Quả nhiên, Trác Dật Vũ lập tức quên ngay vấn đề vừa rồi, hào hứng giơ cái vật hình tròn trong tay lên.
“Chú Thủy tặng con đó!”
Lúc nhìn rõ cái vật tròn tròn con cầm trong tay thì Trác Dung thiếu điều nghẹt thở, im lặng mất ba giây mới mở miệng.
“Chú Thủy là ai? Sao lại tặng con cái thứ này?”
Trác Dật Vũ đang định trả lời, Diệp Hoa lại nói đỡ cho bé.
“Chú Thủy mà Tiểu Vũ nói nhà ở cách vách, là con trai của bác gái Thủy, láng giềng nhà em đã hai mươi năm rồi. Năm ngoái vừa đi làm pháp y, Tiểu Vũ rất thích tìm cậu ấy chơi đùa.”
Lại trầm mặc ba giây, vẻ mặt Trác Dung cực kỳ quái dị.
“Cứ cho là làm pháp y đi, cũng không nên tặng một đứa bé sáu tuổi tiêu bản sọ người chứ?”
Tuy nhìn là biết nó làm bằng nhựa nhưng tặng cho một đứa trẻ món đồ thế này chẳng những quá mức quỷ dị mà còn rất kinh khủng, không cẩn thận sẽ làm người khác sợ.
Làm láng giềng đã hai mươi năm, Diệp Hoa trái lại biết rõ cậu con trai nhà họ Thủy có cái sở thích đặc biệt này, thành ra cũng không để ý lắm.
“Thủy Thần (2) thích mấy cái này. Tiểu Vũ cũng thích lắm, lúc nào cũng tìm Thủy Thần chơi.”
“Tiểu Vũ, con thích mấy cái đó à?”
“Rất thích ạ!” Trác Dật Vũ ngây thơ gật đầu.
“Chỗ chú Thủy có rất nhiều thứ như thế này, con thích nghe chú ấy kể chuyện…”
Giọng nói non nớt ngưng lại một chút, kế đó rõ ràng là mang theo giận dỗi và thất vọng: “Chú Thủy thật là keo kiệt! Chú ấy nói chú ấy có một cái đầu lâu ngâm trong formone, còn đặt tên cho ông ấy là “ông Vương” nữa. Con xin chú mang về cho con xem, thế mà chú không chịu.”
Có lẽ hôm nào đó, bé có thể xin chú Thủy dẫn bé đến thẳng phòng pháp y nhìn mới được.
Lần này thì Trác Dung triệt để nghẹn họng, chỉ biết trừng trừng nhìn con chơi đùa cái đầu nhựa trong tay. Có tới nửa ngày, anh nhịn không nổi quay sang hỏi người phụ nữ đã quay lại đứng trước bếp gas nấu ăn.
“Em không phản đối à?” Sở thích này thật sự quá nặng rồi.
“Phản đối cái gì?” Diệp Hoa quay đầu hỏi, không hiểu ý anh.
Trỏ ba ngón tay về phía cậu con đang chơi với cái đầu, anh hỏi lại:
“Cái sở thích này hay à?”
“Cũng đâu có gì không được đâu!” Diệp Hoa cảm thấy không có gì quan trọng, thậm chí còn đưa ra bằng chứng nữa.
“Sở thích này của Thủy Thần cũng đâu có ảnh hưởng gì tới cậu ấy. Thậm chí học hành rất giỏi, không cần ai phải lo lắng. Trong mắt các bậc cha mẹ ở đây là tấm gương tốt đó!”
Được rồi! Lần này thì anh hoàn toàn không còn gì để nói.
Trác Dung âm thầm thở dài, nghĩ bụng có lẽ từ giờ anh nên bắt đầu quan tâm tới việc chọn nghề sau này của Tiểu Vũ.
Formone, đầu lâu, pháp y? Hừm… anh không muốn nghĩ thêm nữa.
Ban đêm, sau khi Trác Dật Vũ được mẹ dỗ ngủ say không lâu. Trong căn phòng kế bên lờ mờ có tiếng động nho nhỏ.
Trác Dung ôm chị ngồi xuống giường. Những nụ hôn nhỏ, nhẹ như cánh bướm không ngừng rơi xuống trán, hai má, mắt, chóp mũi chị, cuối cùng là đôi môi đỏ mọng ngọt ngào say lòng người.
Như cuồng phong bão táp, lại như gió nhẹ nắng mai, bọn họ không ngừng hôn nhau, lưỡi mềm thăm dò tìm tòi khoang miệng trơn ướt nóng cháy của nhau, ngón tay vuốt ve mơn trớn thân thể đối phương.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bọn họ cùng nhau ngã xuống giường, bức thiết mà khó nhịn, lôi kéo quần áo của nhau, chỉ muốn mau chóng cởi bỏ tất cả quần áo cản trở họ, cảm thụ da thịt nóng rực của đối phương.
“Anh đến đây…” Cười khẽ, Trác Dung nhanh nhẹn cởi quần áo mình, thân hình trần trụi thon dài mà cường tráng phủ lên người phụ nữ trên giường.
Nhìn bộ ngực trống trơn của anh, mặt Diệp Hoa ửng hồng, hơi xấu hổ liếc mắt nhìn đi chỗ khác nhưng lại bị Trác Dung phát hiện, còn giữ hai má chị buộc chị tận mắt nhìn anh.
“Không thích thân thể anh sao?” Trác Dung cười hỏi, ngón tay thon dài lần lượt cởi bỏ từng chiếc nút áo, để lộ bầu ngực trắng mịn bó trong lớp bra.
Lắc đầu, Diệp Hoa thẹn thùng không nói, dùng hành động để biểu lộ.
Chị đưa tay vuốt ve ngực anh, ngón tay vẽ một đường, lướt qua hai đầu núm xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên bụng dưới nóng bỏng, thật lâu không cử động.
“Tiếp tục đi em…” giọng nói ấm ách kèm theo khổ sở, nhẫn nhịn, Trác Dung nỉ non yêu cầu, trán thấm đẫm mồ hôi.
Được khích lệ, chị lấy hết dũng khí lướt xuống. Khoảnh khắc chạm tới cứng rắn mà nóng bỏng, Trác Dung dường như không kiên trì nổi nữa, gầm khẽ một tiếng nhanh như chớp cởi hết quần áo vốn chẳng còn sót lại bao nhiêu trên người chị, kế đó như mãnh hổ sổng chuồng đè lên người chị, động tác dữ dội mà nhiệt tình.
Rất nhanh, hai bóng người trên giường nồng nhiệt quấn lấy nhau, gảy nên giai điệu đẹp đẽ từ cổ chí kim.
Đêm càng muộn, nồng nàn mà triền miên.
Gạt đi một đoạn say rượu làm bậy trước hôn nhân, hôm nay, sau bao nhiêu năm, hai vợ chồng lần đầu tiên hưởng thụ niềm vui thân mật. Thành thử cả hai đều tìm tòi, nhiệt tình thám hiểm thân thể đối phương. Qua đi thật lâu, trong dư âm còn sót lại, cả hai ôm lấy nhau, khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập ý cười.
“Chọn thời gian, em và Tiểu Vũ dọn về nhà họ Trác nha!” Ôm thân mình xinh đẹp mềm mại trong lòng, Trác Dung thì thầm.
“Vì sao?” Cười khẽ, nằm úp sấp trên vòm ngực trần trụi của anh, Diệp Hoa vừa kéo tóc anh nghịch vừa lắc đầu phản đối.
“Như bây giờ không phải rất tốt sao?”
Đối với căn biệt thự hoành tráng đó, chị có rất nhiều hồi ức không vui nhưng ở nhà họ Diệp, những gì chị có đều tuyệt vời như thế. Ngay cả lần đầu tiên ân ái sau bao nhiêu năm của bọn họ cũng phát sinh ở nơi này.
Chụp lấy ngón tay nghịch ngợm của chị cắn một cái, Trác Dung lúc này mới thở dài sâu xa, chậm rãi buông một câu khiến cả đầu Diệp Hoa toàn là sương mù.
“Mạnh mẫu ba lần dời nhà không phải không có đạo lý, láng giềng thực sự rất trọng yếu!”
Tinh mơ ngày hôm sau, Trác Dật Vũ mơ mơ màng màng lật người qua, lại không ôm được mềm mại thơm phức. Hai mắt bé lim dim, lờ đờ xuống giường, lắc la lắc lư bắt đầu hành trình đi tìm mẹ.
Phòng khách không có!
Bếp không có!
Phòng tắm có ba?
Đôi mắt nhập nhèm nhìn ba đi từ phòng tắm ra, nhóc con đầu tiên là ngẩn ngơ nhưng cũng không quá bất ngờ. Nói cho cùng, từ sau khi bé bị tai nạn, quãng thời gian này ba thỉnh thoảng lại ở lại qua đêm, chỉ là… hình như tâm tình của ba hôm nay đặc biệt tốt?
“Tiểu Vũ, sao vậy con?” Trải qua một đêm thỏa mãn, hôm nay Trác Dung nhìn đặc biệt tươi tỉnh thoải mái, tinh thần cũng đặc biệt tốt.
“Mẹ đâu ạ?” Tay nhỏ dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, Trác Dật Vũ lanh lợi không tìm thấy mẹ thắc mắc.
“Mẹ còn ngủ mà!” Nghĩ đến đêm qua triền miên, Trác Dung mỉm cười, đưa tay xoa cái đầu năm phân của con, lòng bàn tay bị mấy sợi tóc ngắn ngủn chọc vào nhột nhạt, tâm tình càng vui vẻ.
“Không có mà!” Lắc đầu, cậu nhóc nói rất nghiêm chỉnh:
“Con vừa dậy đã không thấy mẹ rồi!”
Vì hai mẹ con luôn ngủ chung, thế nên bé tỉnh dậy không thấy mẹ nằm bên cạnh liền cho rằng mẹ đã dậy rồi.
Trác Dung nghe xong, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn căn phòng bên tay trái. Nó vốn dĩ là của cha vợ đã qua đời, hôm nay lại là căn phòng anh ngủ lại mỗi lần ở qua đêm. Đang ngẫm nghĩ xem làm thế nào để giải thích với con, vì sao Diệp Hoa không nằm ngủ trên giường của hai mẹ con mà lại ngủ cạnh anh thì, cánh cửa phòng khép kín đột ngột mở ra, bóng dáng quen thuộc với cả hai cha con bước ra ngoài…
“Mẹ!” Vui vẻ kêu một tiếng, Trác Dật Vũ nhào vào lòng mẹ.
Diệp Hoa vốn định nhẹ tay nhẹ chân chuồn về phòng ngủ với con, nào ngờ hôm nay nhóc con lại dậy thật sớm, chị luống cuống tay chân mới ổn định thân hình nhỏ nhắn trong lòng, vẻ mặt rõ ràng là chột dạ.
“Sao hôm nay con dậy sớm thế?” Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, chị nhỏ giọng hỏi con.
“Con dậy không thấy mẹ đâu nên đi tìm.” Vừa ngáp vừa nói, Trác Dật Vũ thắc mắc:
“Mẹ, sao mẹ lại từ phòng ba đi ra?”
Diệp Hoa nghe con hỏi, ấp a ấp úng một hồi không biết trả lời ra sao.
Ngược lại, Trác Dung đứng một bên nhếch miệng cười, nhướng chân mày hứng thú chờ coi chị nói thế nào.
Không biết tâm tư của người đàn ông nào đó, Diệp Hoa đỏ mặt lườm anh một cái, quyết định bất chấp vấn đề này, trực tiếp chuyển sang chuyện khác.
“Muốn ngủ tiếp không, mẹ ngủ với con một lát nữa được không?”
Không nhận được câu trả lời, Trác Dật Vũ ngáp lần nữa, lúc lắc cái đầu nhỏ cự tuyệt.
“Con muốn đi đánh răng, rửa mặt.” Nói xong, ngái ngủ bước vô phòng tắm.
Đợi bóng người nhỏ xíu khuất sau cánh cửa phòng tắm, Trác Dung cười toe, không nói hai lời nhào lên hôn chị một cái thật sâu, đến chừng hài lòng mới thả ra.
“Anh, anh làm cái gì thế?” Mặt đỏ tai nóng bừng mắng khẽ, Diệp Hoa giận dỗi: “Để Tiểu Vũ thấy thì làm sao?”
“Thấy thì thấy, có sao đâu?” Mỉm cười không ngớt, Trác Dung không thèm để tâm.
“Cha mẹ ân ái là chuyện thường tình, đến lúc nào đó con cũng cần tập cho quen.”
“Không nói với anh nữa!” Thẹn thùng đỏ mặt, chị hờn dỗi gắt anh, quẳng anh sang một bên quay người đi vào bếp.
“Em đi làm bữa sáng.”
Trác Dung không tính toán bị bỏ rơi, mặt mày tươi cười rạng rỡ bám đuôi chị vào bếp, lấy danh nghĩa là giúp đỡ, thực chất là quấy rối.
Suốt quá trình làm bữa sáng, anh không ngừng thừa dịp sờ chỗ này một cái, hôn chỗ kia một cái, như mỡ dính bám người. Làm Diệp Hoa một mặt mắng yêu ngăn cản, mặt khác lại vừa tức vừa buồn cười. Ai mà ngờ người có cá tính trầm ổn nội liễm như anh có lúc lại mặt dày đến thế.
Trong tiếng cười đùa mắng yêu, bám dính đó, Diệp Hoa làm xong sandwich cá ngừ kẹp rau. Trác Dật Vũ vệ sinh hoàn tất chui vào bếp, ngoan ngoãn tự động ngồi xuống bàn ăn.
Giục Trác Dung ngồi lại đàng hoàng, Diệp Hoa lấy sữa tươi trong tủ lạnh rót vào cốc cho cả ba người, sau đó mới ngồi xuống cùng hai cha con bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
Một nhà ba người vừa ăn vừa tán gẫu, không khí cực kỳ hòa hợp. Đột nhiên, Trác Dật Vũ hình như phát hiện cái gì đó, mở miệng thắc mắc:
“Mẹ, mẹ bị muỗi cắn à?”
“Gì cơ?” Diệp Hoa ngớ ra, không hiểu ý con.
Ngón tay nhỏ vươn tới, trỏ vào vị trí trên xương quai xanh của chị.
“Chỗ này đỏ đỏ, giống như bị muỗi cắn á.”
Diệp Hoa vô thức cúi đầu nhìn, lúc vết đỏ trên xương quai xanh lọt vào rèm mắt thì, chị hoảng hồn la lên “á”, vội vàng kéo cao cổ áo che lại. Hai má lập tức bị chiếm lĩnh bởi sức nóng dữ dội, mà người chế tạo ra tội chứng nào đó lại vội vàng cầm cốc sữa lên uống để che giấu khóe miệng đang nhếch lên vì cười.
Tức tối trừng anh, Diệp Hoa vừa quẫn vừa thẹn, lại còn phải cố giả vờ điềm tĩnh trả lời bảo bối đang nghiêm chỉnh nhìn chị, chờ đợi đáp án.
“Ừ, đúng là bị muỗi cắn đó!” Gật đầu thật mạnh, cứ như muốn nhấn mạnh mình không có nói sai.
Nhận được đáp án, mắt nhóc con lộ vẻ đồng tình.
“Con muỗi này nhất định là to lắm. Mẹ, tội mẹ quá!”
Vết đỏ to thế cơ mà! Nhất định là ngứa lắm?
“Khụ khụ khụ…” Đột nhiên bị sặc sữa, Trác Dung ho đến mức cả mặt đỏ bừng.
“Đúng đó! Nhất định là một con muỗi rất bự.” Liếc xéo người đàn ông đang ho sặc sụa không ngớt, Diệp Hoa đồng ý với con trăm phần trăm.
Anh chắc chắn thằng con này bụng dạ đen tối trời sinh rồi.
Rốt cuộc, Trác Dung khó khăn lắm mới ngừng ho, vờ như không thấy ai đó liếc xéo, điềm nhiên như không hỏi con:
“Tiểu Vũ, có muốn cùng mẹ về nhà ở Thiên Mẫu không con?”
Đêm qua anh đã đề nghị như vậy nhưng Diệp Hoa chỉ cười, thủy chung không gật đầu. Anh đành phải xuống tay nơi con, biết nếu nhóc con đồng ý, chị nhất định sẽ đáp ứng.
Nghe xong, Diệp Hoa hiểu ra anh tâm tư gian trá, chơi trờ “bắt giặc trước bắt vua”, cũng không lên tiếng. Ngược lại, nhóc con bị xem là “vua giặc” lại ngạc nhiên nhìn anh.
“Vì sao?” Mặt Trác Dật Vũ rất nghiêm nghị, hỏi lại. Bé cảm thấy ở chỗ này với mẹ rất ổn, một chút cũng không muốn về.
Vì sao? Vì sao phản ứng của hai mẹ con đều giống hệt nhau. Đều không hẹn mà cùng mở miệng hỏi “vì sao”?
Trác Dung âm thầm thở dài, bất quá lại đưa ra lý do cực kỳ đường đường chính chính.
“Nhà ở Thiên Mẫu lớn hơn, ở thoải mái hơn, đúng không?”
“Con và mẹ ở đây cũng rất dễ chịu mà!” Lý do của nhóc con cũng rất đầy đủ.
“Vậy ba thì sao?” Làm bộ mất mát nhìn con, Trác Dung có chút buồn rầu mình lại bị gạt ra ngoài.
“…” Bất ngờ, Trác Dật Vũ trầm mặc, gương mặt nhỏ rối rắm, nghĩ gì đó rất lâu mới lẩm bẩm,
“Ba mỗi ngày đều đến mà…”
“Vậy không giống!” Lắc đầu, vẻ mặt Trác Dung càng thêm cô đơn.
Ngồi một bên, Diệp Hoa nghe hai cha con đối đáp, không nhịn được muốn che mặt… cái người lớn như vậy rồi, không ngờ lại muốn giả vờ tội nghiệp để dụ dỗ con, thật là… đáng xấu hổ quá mà!
Đáng xấu hổ nhất là… con không bị mắc lừa!
Đúng vậy! Trác Dật Vũ không mắc lừa, tự nhiên cũng không đồng ý dọn về. Bé ngồm ngoàm hai, ba miếng ăn cho xong sandwich, tức tốc tuột khỏi ghế ngồi.
“Con thích ở đây, không muốn dọn về!” Quăng lại một câu, bé nhanh chóng chạy mất tiêu.
Nhìn nhóc con như làn khói vọt lẹ không thấy bóng người, Trác Dung không nói nên lời nhìn Diệp Hoa, lại nhận được nụ cười đầy trêu cợt của chị.
“Được thôi! Núi không chuyển thì đường dời vậy.” Sảng khoái chấp nhận thất bại, Trác Dung gõ bàn kết án.
“Hai mẹ con đã không chịu về, vậy đổi lại thành anh dọn đến đây thôi!”