Diệp Hoa,
Anh thật không nghĩ có một ngày anh lại phải tranh giành tình cảm với con. Cái này mà để Chu Chí Khải biết được, khẳng định là nó sẽ cười đến rụng răng cửa luôn!
Ở đây, anh không thể không nhân tiện nói thêm một câu, em lúc nào cũng tốt với Tiểu Vũ hơn, anh ghen tị lắm.
Được rồi! Là một người cha, lại đi tranh giành tình cảm với con, đã vậy còn ghen tị, anh nghĩ anh nên nhận lỗi.
Gần đây, Trác Dật Vũ rất sầu não, đặc biệt, đặc biệt sầu não.
Rốt cuộc bé buồn rầu chuyện gì đây?
Hưmm… gần đây ba dọn đến ở chung với bé và mẹ, làm bé rất sầu não.
Tuy bé không rõ vì sao ba muốn dọn đến đây, mặc dù lúc đầu bé có hơi cao hứng nhưng mà qua một thời gian, bé lại không vui vẻ nổi.
Tại sao không vui?
Đương nhiên là vì từ sau khi ba dọn đến đây, bé từ từ phát hiện, thường thường sáng sớm đã không thấy bóng dáng mẹ đâu. Có lần nửa đêm bé bất ngờ thức giấc lại không thấy mẹ ngủ bên cạnh. Bé sợ tới nỗi lật đật chạy ra khỏi phòng tìm mẹ nhưng mà chỗ nào cũng không thấy. Cuối cùng bé chỉ biết sốt ruột đi tìm ba, muốn nói cho ba biết mẹ không thấy đâu, nói ba đi tìm giúp bé.
Kì lạ là phòng của ba lại khóa, mặc cho bé đẩy thế nào cũng không vào được. Thế nên bé đành phải gõ cửa phòng ba rầm rầm.
Gõ lâu thật lâu, ba mới ra mở cửa. Hiếm khi thấy mặt ba nhìn khó coi như vậy, làm bé hơi sợ hãi. Lấy hết can đảm muốn nói với ba bé không thấy mẹ thì, đột nhiên lại thấy mẹ đứng sau lưng ba, mặt còn đỏ bừng nữa.
Kết quả, bé kinh ngạc, còn tức giận nữa.
Hóa ra mẹ không thấy đâu là vì đi ngủ với ba.
Sao có thể như thế được? Ba là người lớn mà, ngủ một mình còn sợ, phải cần mẹ ngủ chung à? Thật tình không có đạo lý gì hết!
Huống hồ mẹ là của bé! Từ nhỏ tới giờ bé đều ngủ chung với mẹ, sao ba có thể giành mẹ với bé được?
Quá đáng lắm!
Quá đáng nhất là, ba còn tìm lý do ý đồ thuyết phục bé từ nay về sau nên ngủ một mình, không cần có mẹ ngủ chung.
Ba muốn mẹ ngủ chung với mình, mắc mớ gì lại kêu bé không được? Cô giáo nói, kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân (*). Rốt cuộc ba có biết câu này hay không vậy?
Càng nghĩ càng không cao hứng, vì nguyên nhân đó mà Trác Dật Vũ mới âu sầu.
Hôm nay, một nhà ba người ăn cơm tối xong. Diệp Hoa lui cui trong bếp chuẩn bị trái cây tráng miệng. Trác Dung cùng con ngồi trong phòng khách xem kênh động vật mà bé thích nhất. Trong phim, ghi lại quá trình thực tế sư tử con được sư tử mẹ chăm sóc ra sao, từ từ trưởng thành như thế nào, sau cùng rời khỏi đàn sư tử, một mình tự lực cánh sinh.
Phát hiện đây là thời điểm can thiệp tốt nhất, cơ hội không thể bỏ lỡ, Trác Dung ho khụ một tiếng, mở miệng bắt chuyện.
Quay đầu nhìn ba, Trác Dật Vũ không gật cũng chẳng lắc, chỉ kì quái hỏi lại:
“Thì sao ạ?”
“Lớn rồi thì phải tự mình ngủ, không thể bắt mẹ ngủ chung được, bằng không bạn học sẽ cười con.” Nói xong, nghiêm túc nhìn con, chứng tỏ mình không có lừa người.
Gật đầu, Trác Dật Vũ có vẻ đã hiểu, cũng nghiêm túc nhìn ba như vậy.
“Ba lớn hơn con mà còn muốn mẹ ngủ chung, vậy chú Chu có cười ba không?” Ánh mắt bé đầy vẻ đồng tình, tựa hồ cho rằng ba bị người khác cười rất tội nghiệp.
Không phải đen tối trời sinh thì là gì?
Nhất thời Trác Dung nghẹn họng. Trầm mặc ba giây, anh không cam lòng chịu thua, tiếp tục tiến lên.
“Tiểu Vũ, ngủ một mình chẳng những giường rộng, còn thoáng đãng nữa. Muốn lăn kiểu gì thì lăn, sướng cỡ nào!”
Đặc biệt công nhận, lần nữa gật đầu phụ họa, Trác Dật Vũ rất hiếu thảo nói:
“Ba cao hơn con, lại bự hơn con nữa. Nhưng mà phòng ở lại nhỏ hơn con với mẹ, cho nên càng không thể để mẹ chiếm phòng của ba. Người con nhỏ, ngủ cùng mẹ hoàn toàn không có vấn đề.
Liên tục bị đánh bại hai lần, Trác Dung thất bại, suýt nữa thì hộc máu.
Thật là! Chỉ cần hai ví dụ trên đây là biết khả năng suy luận logic của con nhà mình giỏi cỡ nào, có thể suy một ra ba. Nhưng mà con nít thông minh quá cũng không hay nha.
Nhìn anh mà coi. Giờ phút này thật sự có chút căm tức con mình thông minh như vậy làm cái gì?
Trác Dung bất lực thở dài, thở một hơi thật sâu. Mà Trác Dật Vũ thì nhún nhún vai, quay đầu tiếp tục xem kênh động vật.
Không tới một lát, Diệp Hoa bưng một dĩa trái cây đã cắt sẵn vào.
Ngoắc hai cha con ăn trái cây, Diệp Hoa nhìn con mặt mày rạng rỡ, lại nhìn Trác Dung rõ ràng là rầu rĩ. Thừa dịp con vừa ăn vừa xem tivi, không chú ý tới hai người, chị hạ giọng hỏi Trác Dung.
“Anh sao vậy?” Không lẽ vừa rồi lúc chị gọt trái cây trong bếp, hai cha con phát sinh chuyện gì sao?
“Anh phát hiện con thông minh quá cũng không phải chuyện tốt nha.” Trác Dung sầu não đưa ra kết luận.
“Anh nói gì đâu không hà!” Bị một câu trên trời rớt xuống làm đầu óc mờ mịt, Diệp Hoa trợn mắt phì cười, trong lòng ngược lại hết sức tự hào cục cưng là đứa trẻ thông minh lại hiểu chuyện.
Có nỗi khổ mà không thể làm gì, Trác Dung chỉ biết nuốt vào bụng, tiếp tục vừa ăn vừa xem tivi với con. Một lúc sau, đến giờ Trác Dật Vũ lên giường ngủ.
“Mẹ…” Hai mắt nhập nhèm, bé đứng dậy nhìn mẹ, ý tứ không cần phải nói.
“Đi thôi!” Biết rõ giờ giấc ngủ nghỉ của con chính xác như đồng hồ báo thức, Diệp Hoa mỉm cười dắt tay con đi vào phòng ngủ.
Trên sofa, Trác Dung đưa mắt nhìn bóng hai mẹ con mất hút trong phòng, lòng ngấm ngầm vui vẻ…
Ha… bóng đèn nhỏ sẽ ngủ rất nhanh, đợi ngủ say rồi sẽ là thời gian “lên giường” của anh và Diệp Hoa.
Ngoài này, Trác Dung vì ảo tưởng triền miên nóng cháy trong đầu mà dần dần hưng phấn lên. Trong kia, Trác Dật Vũ lại nắm chặt lấy tay mẹ đang nằm bên cạnh bé, tư thế như là có chết cũng không buông tay.
“Mẹ…” Ngáp một cái thật to, nhóc con rõ ràng buồn ngủ đến díp mắt lại mà vẫn còn cố gọi mẹ.
“Sao con?” Dịu dàng ừ khẽ, mặc bé nắm tay mình.
“Hôm nay mẹ nhất định phải ngủ với con nha…” Dụi mắt, bé ngáp ngủ yêu cầu.
“Ừ!” Diệp Hoa cười cười, nghiêng người hôn chụt lên trán con.
Được bảo đảm, nhóc con mơ mơ màng màng cười, không tới hai phút sau đã chìm vào giấc ngủ say sưa.
Mắt thấy con đã hoàn toàn nhắm kín mắt, Diệp Hoa nằm với con thêm nửa giờ, xác định bé đã ngủ say, sẽ không thức dậy. Lúc này chị mới xuống giường đi vào phòng tắm, quyết định tuân thủ lời hứa với con, ngủ với bé nguyên đêm.
Khổ nỗi, sau khi súc miệng rửa mặt xong, đang định về phòng lại bị người nào đó ôm cây đợi thỏ đã lâu chặn lại.
“Tối nay qua ngủ với anh nha?” Mặt mày sáng láng, anh vô cùng chờ mong.
“Ách…” Diệp Hoa ngập ngừng, hai má đỏ bừng nhưng lại lắc đầu.
“Không được! Em hứa hôm nay ngủ với Tiểu Vũ rồi.”
Hay nhỉ! Cái bóng đèn này dám ra tay trước.
Trác Dung vừa tức vừa buồn cười, miệng không nhịn được oán trách.
“Em lúc nào cũng tốt với Tiểu Vũ hơn!”
Đây là… tranh giành tình cảm á?
Không thể ngờ anh lại có thái độ và lời lẽ nũng nịu thế này, Diệp Hoa sửng sốt nhìn anh, sau đó cười đến phát run.
“Anh lại đi so bì với Tiểu Vũ, mặt mũi quăng hết à?”
Nghe xong, mặt Trác Dung ửng đỏ, kế đó liền đánh cược một phen,
“Anh mặc kệ! Tiểu Vũ cũng kệ, chỉ cần sáng sớm mai em quay lại nằm cạnh nó, làm sao nó biết được kì thật tối nay em ngủ với anh chứ!”
“Làm như vậy là không giữ lời, quá gian trá!” Diệp Hoa lên án đanh thép, chỉ là ý cười nơi đáy mắt đã tố cáo tâm tình thật sự của chị.
Nhướng cao chân mày, Trác Dung làm bộ kinh ngạc.
“Chẳng lẽ em chưa nghe qua câu ‘Không gian không phải thương nhân”à? Anh là thương nhân nha!”
Mặt dày mà còn đường đường chính chính, cây ngay không sợ chết đứng cỡ đó, Diệp Hoa bật cười.
Nhìn gương mặt trắng trẻo rạng ngời, Trác Dung chỉ cảm thấy ngực nóng ran, tâm thần bay bổng. Lập tức không nói hai lời bế bổng chị lên, trong một chuỗi tiếng la hét và cười duyên như chuông bạc sải bước đi về căn phòng trước mắt trở thành phòng anh.
Khuya khoắt, lúc Trác Dật Vũ bất chợt tỉnh giấc, bé phát hiện mẹ lại không thấy đâu.
Đáng ghét! Nhất định là ba lại trộm mẹ nữa rồi.
Rõ ràng… rõ ràng mẹ đã hứa hôm nay sẽ ngủ cùng bé mà.
Càng nghĩ càng tức, bé nhảy xuống giường, đi thẳng tới ngoài phòng ba…
“Cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc…”
Ba giờ sáng, tiếng đập cửa như đốt lửa làm trong phòng lờ mờ vang lên tiếng rủa, kế đó cửa bị đẩy ra. Diệp Hoa chột dạ lại áy náy xuất hiện trước cửa nhìn con, mắt nhìn mắt, mặt đối mặt.
“Mẹ…” Chỉ kêu vẻn vẹn một tiếng rồi thôi, dư lại mỗi đôi mắt đen thăm thẳm nhìn chằm chằm mẹ, đáy mắt đầy chỉ trích không lời.
Không đỡ nổi ánh mắt ai oán buồn bã của nhóc con, Diệp Hoa ngượng ngập ho khẽ, hổ thẹn kéo tay bé, nịnh nọt cười:
“Mẹ con mình đi ngủ nha!”
“Dạ!” Gật đầu thật mạnh, Trác Dật Vũ rốt cuộc nở nụ cười, cảm giác đạt được thắng lợi cuối cùng.
Mà người đàn ông vừa mới phát ra tiếng rủa mơ hồ kia hình như không thể chấp nhận. Anh đột ngột lật người xuống giường, chỉ vài bước đã ra tới cửa phòng, bất lực trừng mắt nhìn con, đột nhiên cười lnê!
“Được thôi! Nếu chúng ta không ai chịu nhường, vậy thì ngủ chung đi!” Nói vừa dứt, Trác Dung thình lình bế con lên đi về phòng, vững vàng đặt bé nằm chính giữa giường.
Nhanh chóng, anh nằm xuống một bên, nhìn người phụ nữ còn đang ngơ ngác đứng ở cửa toét miệng cười.
“Đừng ngớ ra thế, mau đi ngủ thôi!”
Nghe xong, Diệp Hoa bấy giờ mới phản ứng, cũng cười mà leo lên giường, yên ổn nằm xuống bên còn lại.
Bị kẹp ở chính giữa, Trác Dật Vũ nhìn mẹ bên trái, nhìn ba bên phải, cuối cùng miễn cưỡng bằng lòng…
Được rồi! Tuy hơi chật nhưng vậy cũng không tệ.
Ngấm ngầm gật đầu, nhóc con coi như hài lòng với biện pháp “đôi bên cùng có lợi” thế này, vui vẻ nhắm mắt lại, lần nữa an tâm chìm vào mộng đẹp.
Thấy con rốt cuộc đã ngủ, Trác Dung và Diệp Hoa nhìn nhau cười, hơi hơi nhỏm dậy chồm qua phía trên đầu con, trao cho nhau một nụ hôn rồi mới nằm xuống, mạnh ai nấy ngủ.
Đêm đó, một nhà ba người chen chúc trên giường, không khí cực hài hòa.
************************************
“Phì”
Trong một góc nhà hàng nào đó, đột nhiên vang lên tiếng bật cười đầy nhạo báng. Trác Dung không nhịn được trừng thằng bạn ngồi đối diện, bắt đầu hối hận sao lại để nó biết scandal “tranh giành đấu đá” mấy ngày nay của mình với con.
Làm như không nhận được ánh mắt cảnh cáo của bạn, Chu Chí Khải sờ cằm cười quái dị, tiếp tục đạp đau chân người ta.
“Cho nên thời gian này, mày và Tiểu Vũ giành nhau “quyền ngủ chung” với Diệp Tử, tiến triển thành ba người chen nhau ngủ chung một giường?”
Thê thảm gật đầu, bây giờ Trác Dung vạn phần hối hận.
Haizz… từ đêm đầu tiên ôm con về giường ngủ tới giờ, chỉ cần thằng nhóc nửa đêm tỉnh giấc không thấy mẹ đâu là ôm gối đi gõ cửa. Có mấy lần anh và Diệp Hoa “hoạt động” nửa đêm đều bị con làm gián đoạn nửa chừng.
Tuy Diệp Hoa hoàn toàn không để tâm nhưng anh thật sự là đau khổ muốn chết, hối hận vô cùng.
“Nhà mày sao mà mắc cười quá vậy?” Chu Chí Khải ôm cái bụng cười đến đau, nước mắt cũng chảy luôn.
Mẹ ơi! Chuyện mắc cười như vậy, sau này không thể nhìn, làm sao đây?
(*) Thứ mình không thích thì đừng áp đặt cho người khác.
“Thật vui là đã lấy lòng được mày!” Trác Dung trợn trắng mắt nhìn bạn, gõ ngón tay xuống mặt bàn hừ một tiếng, nói:
“Đừng cười nữa! Mau giúp tao nghĩ cách nào giải quyết được đi.”
Cứ tiếp tục thế này, không chừng anh vì không thỏa mãn được mà oán giận con cũng nên.
“Hà, vấn đề “giường” của ba người nhà máy, tao có thể làm gì được chứ?” Xòe hai tay, Chu Chí Khải cười đến đáng ăn đòn, “nếu mà sợ chật quá, chỉ cần mua một cái giường cỡ lớn là xong!”
Anh biết rõ ràng vấn đề không phải ở đó!
Trác Dung tức tối lừ mắt nhìn bạn, cho là thằng bạn thân căn bản không đưa được biện pháp nào hay ho, quyết định đổi chủ đề.
“Tiểu Vũ thật sự là đứa trẻ đặc biệt, không phải sao?”
À… thông minh, hiểu chuyện, tri kỷ lại trưởng thành sớm nhưng ở một phương diện nào đó lại quá mức ngây thơ, non nớt. Mà đứa trẻ tuyệt vời như vậy lại là con mình, nghĩ đến đây anh thật sự cảm thấy kiêu ngạo.
Hiểu được ý bạn, Chu Chí Khải uể oải dội cho bạn gáo nước.
“Đúng thế! Tiểu Vũ rất tuyệt, nhưng cái này hoàn toàn không phải công lao của mày.”
Dạy dỗ đứa nhỏ giỏi giang thế này hoàn toàn là công lao của Diệp Hoa, Trác Dung căn bản chỉ làm ba suông mà thôi.
“Ừ đúng! Mày nói không sai…” Ánh mắt ảm đạm, Trác Dung gượng gạo cười, không buồn phủ nhận. Vì anh thật sự đã bỏ qua quãng thời gian trưởng thành của Tiểu Vũ rất nhiều, nhưng sau này anh tuyệt đối sẽ không vắng mặt nữa.
Dù sao cũng là bạn bè bao năm, Chu Chí Khải nhìn biểu tình hiện giờ là biết ngay suy nghĩ của bạn, hài lòng mỉm cười, liền dời chủ đề từ đứa nhỏ sang mẹ nó.
“Trác Dung, không phải hiện giờ mày với Diệp Tử hoàn toàn không còn vấn đề gì sao?”
Anh biết tình cảm của hai người họ gần đây càng lúc càng tốt, nhưng tình huống thực tế thế nào anh còn chưa hỏi rõ ràng.
Nhắc tới Diệp Hoa, Trác Dung không kềm được nụ cười, đáy mắt ngập tràn hạnh phúc.
“Ừ, bọn tao rất tốt…” Lầm rầm trong miệng, ngừng một lúc, trở nên nghiêm nghị nhìn bạn thân.
“Chí Khải, cám ơn mày!”
“Cám ơn tao cái gì?” Khoa trương nhăn mày, Chu Chí Khải cười to hỏi lại.
“Tao tổn thương Diệp Hoa sâu như vậy, lại sơ sẩy Tiểu Vũ lâu như thế. Mấy năm nay, chắc chắn là do mày an ủi, chiếu cố hai mẹ con đúng không? Tao phải cám ơn mày, nếu không có mày an ủi, chống đỡ, Diệp Hoa đại khái không có biện pháp chịu đựng lâu đến thế. Mà tao cũng sẽ bỏ lỡ thứ trọng yếu nhất trong đời mình.” Trác Dung chậm rãi nói.
“Mày bớt bảnh chọe đi!” Không thèm giả vờ, Chu Chí Khải “hứ” một tiếng, “Mấy năm nay, tao toàn cực lực thuyết phục Diệp Tử đá mày đi, tại cô ấy ngốc mới lãng phí cả tuổi thanh xuân tươi đẹp trên người mày.”
Nghe xong, đổi lại đến phiên Trác Dung cười: “Vậy cũng không quan hệ! Chắc tại mày nói xấu tao trước mặt Diệp Hoa nên cô ấy mới càng cảm nhận được tao quả thật rất tốt, vậy nên mới có thể chờ tao lâu vậy.”
Câu này đúng là không biết xấu hổ, tức khắc nhận được tiếng “hừ” đáp trả của Chu Chí Khải, còn không quên trợn mắt phỉ nhổ. Có điều hôm nay anh cũng yên tâm trước tình cảm của hai người bạn thân, chân thành hi vọng mai này bọn họ có thể vui vẻ, hạnh phúc cả đời.
Hai người cứ thế, câu được câu chăng nói cười tán gẫu.
“Đúng rồi! Không phải mày nói Diệp Tử và Tiểu Vũ cũng đến đây ăn cơm với chúng ta sao? Sao tới giờ còn chưa thấy đâu?” Chờ một hồi cũng không thấy hai mẹ con ai kia xuất hiện, Chu Chí Khải kì quái hỏi.
“Dạo này Tiểu Vũ cao thêm không ít, phần lớn quần áo đều không mặc vừa nữa. Diệp Hoa dẫn nó đi công ty bách hóa mua đồ trước, chờ lát nữa sẽ đến.” Thong thả đáp lại, Trác Dung nhướng mày cười:
“Sao? Bao tử mày réo rồi à? Có cần gọi món gì ăn trước không…”
“Không cần!” Cắt ngang lời bạn, Chu Chí Khải xua tay cự tuyệt.
“Tao chỉ thấy lạ nên mới hỏi thử…”
Đúng lúc này, cửa kính nhà hàng bị đẩy ra, hai mẹ con đùm túm bao lớn bao nhỏ đi vào.
“Nè, ở đây!” Ngồi đối diện với cửa, Chu Chí Khải phát hiện ra họ trước tiên, lập tức vẫy tay gọi.
Còn đang đưa mắt tìm người, Diệp Hoa nghe gọi liền nhìn sang, kế đó mỉm cười dắt tay con đi tới chỗ hai người ngồi trong góc, để cho cậu nhóc ngồi cạnh Chu Chí Khải, bản thân mình ngồi xuống cạnh Trác Dung, khuôn mặt tú nhã tràn đầy ý cười.
Thấy nhân viên phục vụ tập trung lại, Chu Chí Khải xoa xoa hai tay, cố ý nháy mắt ra hiệu cho Trác Dật Vũ:
“Tiểu Vũ, bữa ăn hôm nay là ba con mời khách, chúng ta cứ chọn những món mắc nhất, ăn cho ba con sập tiệm luôn há?”
Nhóc con bị chọc cười, vui vẻ gật đầu, tựa hồ đối với việc ăn cho ba sập tiệm rất là khoái chí.
Sau khi phục vụ đem thực đơn lên, Chu Chí Khải và Trác Dật Vũ lập tức đại khai sát giới, cứ nhè mấy món mắc tiền mà hạ thủ. Hai chú cháu chọn món vui vẻ đến quên cả trời đất, để Trác Dung và Diệp Hoa ngồi một bên nhìn, không nhịn được lắc đầu cười trừ.
Rất nhanh, món ăn đã chọn xong, đồ ăn bày lên bàn. Một bàn bốn người ăn uống vui vui vẻ vẻ, tán gẫu trên trời dưới đất. Mãi đến lúc Diệp Hoa đứng dậy vào phòng vệ sinh, cái bụng tà ác của Chu Chí Khải mới bắt đầu phát tác.
“Tiểu Vũ, nghe nói ba muốn con và mẹ dọn về nhà ở Thiên Mẫu. Sao con không chịu?” Cười hề hề như ăn trộm, anh thừa nhận mình muốn xem kịch.
Nghe vậy, Trác Dung lập tức trừng mắt nhìn bạn, dùng ánh mắt không tiếng động cảnh cáo cậu ta đừng nói bậy.
Ngược lại Trác Dật Vũ không nghĩ nhiều, cực kỳ thẳng thắn gật đầu.
“Vì sao? Nhà ở Thiên Mẫu không tốt sao?” Chu Chí Khải cố ý vòng vèo.
“Con thích nhà bây giờ.” Giống như không có trọng điểm nhưng lại cố tình xem đó là trọng điểm mà trả lời.
“Nếu nói, chỉ cần con và mẹ về nhà ở Thiên Mẫu, ba sẽ đồng ý mỗi tuần cho mẹ ngủ chung với con một ngày, vậy có được không?” Bắt đầu đi vào trọng điểm rồi.
Trác Dung nhíu mày nhìn bạn. Hơi hiếu kỳ muốn biết con sẽ trả lời ra sao, thành ra anh không lên tiếng, tỏ vẻ mình không có ý kiến gì.
Trác Dật Vũ chau đôi mày nhỏ, nghiêm túc suy tư. Đợi một hồi, dường như bé nghĩ thông rồi, cuối cùng cũng giãn lông mày ra.
“Không bằng mẹ con con vẫn ở nhà hiện tại, con có thể nhường mẹ cho ba mỗi tuần hai ngày.” Nhóc con học một biết mười, còn biết tăng thêm lợi ích nữa.
“Ha ha ha ha…” Cười đến long trời lở đất, Chu Chí Khải bị chọc cười phá lên, hào hứng ầm ỹ với bạn thân.
“Trác Dung, xem ra sau này Tiểu Vũ sẽ trở thành kỳ tài đàm phán. Nhỏ như vậy mà đã biết hy sinh cái lợi nhỏ để đổi lấy món lợi to. Tập đoàn Hoành Trường tương lai có người thừa kế rồi nha!”
Đã từng bị con đánh bại mấy lần, Trác Dung không cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của bé, chỉ biết bất lực cười trừ, lần nữa cảm nhận sâu sắc, con trẻ thông minh quá cũng không phải chuyện đáng cao hứng gì.
Aizz… ngay cả thú vui lừa gạt con nít cũng chẳng có nốt!
Nhưng đề tài đã chuyển đến chỗ này, anh cũng nhân tiện gia tăng tinh thần, xem có thể thành công được chút nào không.
“Tiểu Vũ, con không muốn em trai, em gái à?”
Em trai, em gái?
Cậu nhóc nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu thật mạnh.
Thấy vậy, Trác Dung vui mừng quá đỗi, lập tức nói tiếp:
“Nếu muốn có em trai, em gái thì phải để mẹ ngủ với ba mới được!”
Vì sao ba, mẹ ngủ chung sẽ có em trai, em gái? Bé và mẹ ngủ chung lâu như vậy mà có em đâu!
Nghi hoặc nhìn ba, Trác Dật Vũ bắt đầu nghi ngờ ba đang lừa bé, mục đích chủ yếu là muốn giành mẹ với bé, thế nên không do dự lắc đầu cự tuyệt.
“Vậy con không cần em trai, em gái nữa!”
Trác Dung lần nữa trúng đạn trở về, không biết là lần thứ bao nhiêu bại bởi tay con, thở dài ai oán.
Chu Chí Khải tận mắt chứng kiến “cuộc đối đầu” của hai cha con, cười đến chảy nước mắt ngay tại trận, hô to thật đáng đồng tiền.
“Chí Khải, cười đủ chưa mày?” Kềm nén không giận cá chém thớt, liếc bạn, Trác Dung ác ý trù ẻo, “Coi chừng cằm trật khớp nghe mày.”
“Ờ cứ để nó trật đi! Ai cũng không cấm tao cười được!” Chu Chí Khải cười như điên.
Chú Chu cười cái gì thế? Có cái gì mắc cười đâu? Kì quái nhìn chú, đầu Trác Dật Vũ mù mịt, không hiểu gì hết.
Cứ như vậy, hai cha con nhà họ Trác, lớn thì hết cách, nhỏ thì thắc mắc, đồng loạt nhìn Chu Chí Khải đang cười như điên không nghỉ.
Khó khăn lắm Chu Chí Khải mới ngừng cười được, anh bắt đầu cảm thấy xem thường thằng bạn vô dụng quá mức.
Lặng im không tiếng động quăng cho bạn ánh mắt khinh bỉ, chỉ hận sắt không rèn thành thép.
Mày thử coi! Nhướng mày kêu bạn có bản lĩnh thì chứng minh đi, Trác Dung còn lâu mới tin anh có tài cỡ nào.
Không chịu yếu thế tiếp nhận khiêu chiến, Chu Chí Khải cười hi hi nhìn nhóc con.
“Tiểu Vũ, chú Chu hỏi con nè. Mỗi lần ba và mẹ ngủ chung, có phải ngày hôm sau mẹ sẽ cười rất vui vẻ không?”
Tuy không biết vì sao chú Chu lại hỏi vậy nhưng Trác Dật Vũ vẫn cau mày ngẫm ngợi…
Ừm… hình như… có vẻ… thật…
Không nói dối, cậu nhóc thành thật gật đầu.
“Xem đi!” Vỗ hai tay đánh “bốp” thật lớn, Chu Chí Khải bắt đầu công cuộc lừa bịp.
“Muốn mẹ vui vẻ thì chỉ cần để mẹ ngủ cùng ba là được. Con tận mắt chứng kiến rồi, đúng không?”
Cái trò lừa bịp này gạt được ai chứ, Tiểu Vũ mà tin thì có quỷ!
Trác Dung phì một tiếng, đang chuẩn bị bỡn cợt bạn, ai ngờ đứa con anh tấn công hoài không đổ lại nghiêm túc suy nghĩ một cách quái đản. Nhất thời tâm tình anh rối rắm cực độ, không biết có nên kêu thằng nhóc thông minh kia đừng ngốc đến nỗi bị lừa không, hay là nên chờ đợi con thật sự bị tên lường gạt Chí Khải lừa đảo.
Cuối cùng, lợi ích của bản thân chiến thắng hết thảy, anh im ru chờ đợi con bị người ta lừa gạt.
Có lẽ ông trời không tệ bạc với anh, sau khi Trác Dật Vũ suy nghĩ một hồi, cái đầu nhỏ đáng yêu rốt cuộc cũng lùi một bước.
“Được rồi! Con muốn mẹ vui vẻ.” Khuôn mặt nhỏ sầu não nhường lại “quyền ngủ chung”, chỉ cần mẹ vui là được rồi.
Trong chớp mắt, Trác Dung kinh ngạc ngớ người, không dè con thật sự bị lừa. Vấn đề anh thất bại không biết bao nhiêu lần, Chu Chí Khải lại giải quyết đơn giản như thế…
Rốt cuộc lúc trước anh làm được cái gì trời?
Thu hết vẻ mặt kinh ngạc của bạn thân vào trong mắt, Chu Chí Khải vênh vang đắc ý gây sự.
“Coi, thấy chưa? Học hỏi đi mày!”
Được rồi! Kì thật sự tình phát triển đến mức này, người gặt hái lợi ích là anh, không phải sao? Không cần dè sẻn lời khen dành cho bạn thân làm gì.
Gỡ bỏ nút thắt trong lòng, Trác Dung cười cười.
“Phải phải phải, mày quả thật lợi hại, tao phải học tập mày.”
“Đương nhiên rồi!” Kiêu ngạo hếch mặt lên một góc 45 độ, Chu Chí Khải vênh vang bao nhiêu là có bấy nhiêu.
Ngồi một bên, còn khó chịu vì mất đi “quyền ngủ chung”, Trác Dật Vũ không tâm tình đâu để ý hai người lớn “mắt đi mày lại”, cả đầu chỉ chăm chăm tìm lại một chút phúc lợi cho mình.
“Tuy con có thể nhường mẹ cho ba, nhưng mỗi tuần mẹ phải ngủ với con một ngày.”
Nghe con đề xuất điều kiện, Trác Dung nhướng mày, có phần thú vị cũng đưa ra điều kiện.
“Có thể, bất quá con và mẹ phải dọn về Thiên Mẫu.”
Điều kiện vừa đưa ra, Trác Dật Vũ lại rối rắm lần nữa. Lâu lắm mới tâm không cam, tình không nguyện rầu rĩ gật đầu.
“Dạ!”
Cuối cùng, dưới sự đùa bỡn phá rối của Chu Chí Khải, “vấn đề giường ngủ” giữa hai cha con cứ như thế ù ù cạc cạc được giải quyết. Trác Dung không kềm nổi âm thầm quyết định, năm nay thưởng cuối năm phải tặng cho bạn tốt một cái phong bì thật to.
Không lâu sau, Diệp Hoa từ phòng vệ sinh trở ra, vừa mới ngồi xuống đã nghe cục cưng bảo bối mở miệng.
“Mẹ, chúng ta dọn về Thiên Mẫu ở thôi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc, một chút cũng không giống như đang đùa.
Hơ… vừa rồi xảy ra chuyện gì à?
Rõ ràng con thích ở căn nhà cũ của nhà họ Diệp hơn mà. Đối với việc con đột nhiên thay đổi chủ ý, Diệp Hoa không thể không nghi ngờ nhìn Trác Dung.
“Hê, cái này là bí mật của hai cha con anh!” Đặt ngón trỏ lên môi, Trác Dung mỉm cười, tỏ vẻ bí mật không thể tiết lộ.
Được thôi! Vậy chị đành phải cầu cứu người khác vậy.
Diệp Hoa đảo mắt sang phía Chu Chí Khải. Ai biết anh cũng tí tửng cười, giơ ngón trỏ lên môi “Suỵt, bí mật!”
Xảo trá! Được lắm! Người nào cũng nói bí mật, chị cũng không thèm truy hỏi nữa, chị cần xác định một chuyện.
“Tiểu Vũ, con chắc chắn chứ?”
“Dạ!” Gật đầu, Trác Dật Vũ không hề do dự.
Tuy cảm thấy bé con thay đổi như vậy có chút kì lạ nhưng đã là quyết định của con, Diệp Hoa cũng không nhiều lời làm gì nữa. Vì thế chị cũng gật đầu, dịu dàng mỉm cười….