Dịch giả: alreii
Lão giả chậm rãi đặt vật lóe ánh sáng xanh kia vào trước ngực thi thể thiếu niên.
Thứ kia hình như có linh tính, vào lúc đó ánh sáng quanh thân nó sáng rực, sau đó lại cứ từ từ như vậy dung nhập vào cơ thể của thiếu niên.
Mà lời của Khai Dương cũng vào lúc đó truyền vào trong tai ông, thân thể ông chấn động, cau mày, nhưng cũng không nói gì.
Vào lúc đó, ông chợt cảm thấy vùng đan của thiếu niên như có dị động, ông theo bản năng dùng thần thức nhìn qua, nhưng lại thấy một con quái điểu đứng ở trong đan điền vỡ nát của hắn. Sắc mặt lão giả nhất thời biến đổi, thần sắc trên mặt ông lập lòe, khóe mắt lướt qua lại thấy Cung chủ Tây Đẩu và Khai Dương cũng không chú ý tới nơi này, ông hơi do dự, trong lòng liền có quyết định.
Chỉ thấy ông nhẹ nhàng đặt tay lên bụng dưới của thiếu niên, một luồng ánh sáng xanh tràn vào, dị động kia liền bị ông hoàn toàn che giấu đi.
Làm xong mọi thứ, ông đứng dậy, gật đầu khẽ không thể thấy với Bắc Thông Huyền vẻ mặt căng thẳng đứng bên cạnh.
Mà Cung chủ Tây Đẩu và Khai Dương vẫn đang nói chuyện với nhau.
“Máu Chân Thần rất khó để nắm giữ, như vậy quá mạo hiểm.” Nhìn ra được, trong lòng gã vẫn còn lo ngại.
“...”
Khai Dương trầm mặc, tựa như phục lời của Cung chủ Tây Đẩu.
Nhưng một khắc sau, khí thế trên người y lại bắt đầu dâng lên, linh lực quanh người cuộn trào, ngôi sao trên đỉnh đầu y bắt đầu nhấp nháy. Đó là ánh sáng cực kỳ chói mắt, ánh sáng kia cho dù là hư vô to lớn trước người bọn họ cũng không cách nào hoàn toàn thôn tính.
Hai tay Khai Dương chợt dang ra, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Vô số vật tựa như thấu kính vỡ từng mảnh tiếp từng mảnh từ trong hư không bay ra.
Chúng nó giống như bị thứ gì đó khống chế, bắt đầu không ngừng chắp vá, nối lại với nhau. Sau đó từ bên rìa khe hở hư vô không ngừng nối tiếp.
Không gian vỡ nát lại ngay lúc này được Khai Dương tu bổ.
Thế giới của Tinh Vẫn thấp hơn phương thiên địa này, thế giới của Thái thượng có thể ngồi ngang hàng với phương thiên địa này. Giải thích từ loại trình độ nào đó, Tinh Vẫn và Thái Thượng lý giải khác biệt về quy tắc của thế giới này.
Nhưng nếu muốn tu bổ thế giới bị phá hư, đó chính là nhất định phải hoàn toàn hiểu rõ, thậm chí đã vượt ra khỏi quy tắc của thế giới này.
Mà đây cũng là nguyên do mọi người cảm thấy kinh người.
Lực lượng của Khai Dương lại đạt đến trịnh độ khủng bố như vậy.
Thời gian mấy trăm hơi thở qua đi, thế giới vừa vỡ nát trong sự điều khiển của Khai Dương đã được tu bổ hoàn toàn.
Sức hút tới từ trong hư vô đã biến mất, sóng khí và gió mạnh do đấu pháp của Thái Thượng đại năng tạo nên cũng đã không thấy đâu, phương thiên địa này cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Nhưng sinh linh đã chết trong vòng trăm dặm lại an nghỉ vĩnh viễn với hư không, không chỉ là thân xác của bọn họ, còn bao gồm linh hồn của bọn họ.
“Bây giờ hẳn là ngươi đã không còn thắc mắc gì nữa chứ?” Làm xong những thứ này, Khai Dương lại nhìn về phía Cung chủ Tây Đẩu.
Mà giờ đây vị Cung chủ kia cũng trầm mặc.
Cho đến mấy hơi thở sau, gã mới có chút khổ sở hỏi: “Vậy tên này nên xử lý thế nào?” Gã chỉ Trấn Tây Thần Hậu bị trói buộc kia, trong giọng nói lại có ý nhún nhường rõ ràng.
Mà lúc này Trấn Thiên Trần cũng là vẻ mặt ủ rũ bị trọng thương trong trận giao thủ vừa rồi. Nhưng so sánh với mệt mỏi trên thân thể, càng khiến y bất an là mấy vị nam tử đột nhiên xuất hiện này có lực lượng đáng sợ, cùng với một ít tin tức kinh người để lộ ra từ trong cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Y là tay sai của Hạ Hầu Hạo Ngọc, biết quá nhiều, lại vô ích với chúng ta, giết đi.” Khai Dương lãnh đạm nói, giọng điệu bằng phẳng thưa thớt, giống như chỉ giết một con mèo con chó bình thường, nhưng không ngờ lại là đang quyết định sinh tử của một tồn tại ngay cả Tinh Vẫn cũng phải ngưỡng vọng.
Cung chủ Tây Đẩu gật đầu, gã vươn tay chỉ một cái liền sắp lấy đi tính mạng của Trấn Thiên Trần.
Sắc mặt của Trấn Thiên Trần liền biến đổi, y liếc về thi thể thiếu niên dần dần có hơi thở kia, cũng bất chấp tất cả, vội vàng lớn tiếng nói: “Đừng giết ta, ta ta có thể nói một chuyện cho các người.”
“Hả?” Động tác trên tay Cung chủ Tây Đẩu dừng lại, đến loại cảnh giới của bọn họ, thiên hạ này đã ít chuyện có thể lừa được tai mắt của bọn họ, nếu Trấn Thiên Trần nói muốn nói cho bọn họ một chuyện, vậy chuyện đó nhất định không phải chuyện nhỏ.
Nhưng còn không đợi gã hỏi, một đạo kiếm mang nổi lên, đâm thẳng vào dấu ấn ngọn lửa đen trên mi tâm của Trấn Thiên Trần.
Vốn bị trọng thương lại bị Cung chủ Tây Đẩu trói buộc nên Trấn Thiên Trần phản ứng không kịp, ngay tại lúc bị kiếm mang đâm trúng mi tâm, hào quang trong con ngươi của y chợt dại ra. Sau đó trong vẻ mặt tràn đầy không thể tin, hai tay của y rủ xuống, thân thể cứ như vậy hoàn toàn mất đi hơi thở.
“Thiên Cơ! Ngươi có ý gì!” Cung chủ Tây Đẩu sau khi kinh ngạc lập tức liền lộ vẻ giận dữ, nhìn về phía lão giả còng lưng kia. Với cảnh giới của gã hiển nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra một kiếm này là của lão giả.
Lão giả đối mặt với chất vấn của vị cường giả lấy sức một mình ngăn cản trận chiến của hai vị Thái Thượng cảnh nhưng sắc mặt vẫn như thường. Chỉ lạnh lùng nhìn Trấn Tây Thần Hậu kia hóa thành từng hạt ánh sáng dần dần tiêu tán, nói: “Lời mê hoặc của ma quỷ nghe nhiều vô ích.”
Đây hiển nhiên là một lý do rất gượng gạo, tức giận trên mặt Cung chủ Tây Đẩu sâu hơn, muốn phát tác.
Nhưng Khai Dương bên cạnh lại có thâm ý liếc nhìn lão giả một cái, ngăn cản lời nói kế kiếp của Cung chủ Tây Đẩu.
Cung chủ Tây Đẩu hiển nhiên bất mãn, nhưng sau khi Khai Dương bày ra thực lực kinh người như vậy đã mơ hồ có tư thế lấy y cầm đầu, cho nên ẩn nhẫn nhịn xuống.
“Ngươi trở lại Thần Mộ trước đi, ta mang nàng về cho Bạch Hà Viễn rồi tới tìm ngươi.” Khai Dương nói như vậy, thân thể phượng hoàng to lớn nằm dưới đất thở thoi thóp vào lúc đó liền trôi nổi đến bên người nam tử.
Bắc Thông Huyền bên cạnh thấy cảnh này vội vàng bước lên trước một bước, chắp tay nói: “Khai Dương sư thúc, giờ đây hồn sư tôn đã về Tinh Hải, đại quân Man tộc áp sát, bách tính Tây Lương sớm chiều nguy hiểm. Thiên Lam viện chỉ còn lại một mình tiền bối người, mong rằng người suy nghĩ cho chúng sinh, chủ trì đại cuộc cho bọn họ a!”
Bắc Thông Huyền biết với trạng thái bây giờ của Khai Dương muốn giữ y lại gần như là một chuyện không thể nào, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.
“Chúng sinh?” Mày Khai Dương nhíu lại, giống như cảm thán, lại giống như trả lời với hồi ức nói: “Chúng sinh đã sớm không liên quan tới ta, trên thế gian này đã không còn Khai Dương.”
Nói xong những lời này, y không để ý tới vẻ mặt mất mác của Bắc Thông Huyền nữa, lại quay đầu nhìn lão giả kia, nói: “Nam Đẩu nhất mạch đã sớm đứt truyền thừa, rất nhiều chuyện không cần nhúng tay nữa. Nếu Thiên Cơ tiền bối thật sự rảnh rỗi không có việc gì làm, không bằng đi tìm vị Thất Sát ruồng bỏ Nam Đẩu nhất mạch kia, xử theo pháp luật, để an ủi linh hồn tổ tiên trên trời.”
Lời này mới nghe như là khuyên nhủ, nhưng thực ra bên trong tràn đầy ý uy hiếp.
Lão giả hiển nhiên biết Khai Dương bởi vì chuyện vừa nãy mình tùy tiện ra tay giết Trấn Thiên Trần nên mang lòng nghi ngờ. Nhưng trên mặt của ông lại bất lộ thanh sắc, cười ha ha gật đầu: “Lão hủ biết rồi.”
Khai Dương gật đầu, không nói gì nữa, linh lực chung quanh chấn động, mang theo con hắc phượng hoàng kia rời đi.
---o0o---