Thư Kiếm Trường An

Chương 274: Chương 274: Ta nói! Thả nàng ra!




Dịch giả: alreii

Tô Trường An từng không chỉ một lần tự hỏi bản thân.

Chết.

Đến tốt cùng là thế nào.

Là rời đi, là ly biệt.

Là hai tay không chạm đến được nữa.

Là lời tạm biệt không nói ra miệng được nữa.

Hắn từng vì vậy mà cảm thấy bi thương, tựa như lồng ngực bị xé rách, trái tim bị móc ra, sau đó ở ngay trước mặt ngươi ăn nó sạch sẽ.

Nhưng những thứ này hắn đều đứng trong góc độ của người sống để suy nghĩ, để suy xét.

Cho đến lúc hắn chết đi.

Hắn mới phát hiện, thực ra chết là một chuyện rất nhẹ nhõm.

Chỉ cần ngươi nguyện ý nhắm mắt lại, lúc đó Thiên Lam truyền thừa gì đó, chúng sinh xã tắc gì đó, đều không còn liên quan tới ngươi nữa.

Hắn không phải Tinh Vẫn, hiển nhiên khó mà tụ được anh linh.

Hắn cũng không có oán khí ngập trời như bách tính chết oan trong thành Lai Vân, đương nhiên cũng không thể thành ác linh.

Hắn giống như rơi vào một giấc mơ khoan thai yên tĩnh không khác tiểu thuyết, vô tri vô giác, không khổ không đau.

Nhưng giấc mơ này, rất nhanh đã bị đánh thức.

Trong cái nhìn chằm chằm của Bắc Thông Huyền và lão giả, hắn như người chết chìm ngồi dậy.

Hắn theo bản năng quan sát tình cảnh của mình.

Hắn nhìn thấy ở chân trời, một nam tử đang mang một con hắc phượng hoàng rời đi.

Hắn không hỏi con phượng hoàng kia là ai, bởi vì dù chỉ là một ánh mắt hắn đã nhìn ra nàng.

Hắn cũng không hỏi vì sao mình chết mà sống lại, cũng không hỏi tại sao thành Lai Vân lại hóa thành phế tích, càng không hỏi nam tử kia rốt cuộc là ai.

Bởi vì những thứ này đều không quan trọng.

Hắn chỉ nhớ Thanh Loan từng nói sẽ luôn cùng hắn, mà hắn cũng đáp ứng nàng, sẽ luôn ở bên cạnh nàng.

Đây là cam kết của hắn với nàng, mà trong lòng Tô Trường An mỗi một cam kết đều đáng giá dùng mạng sống để bảo vệ.

Cho nên hắn đột ngột đứng lên.

Linh lực trong cơ thể dâng trào, sau đó Thập Phương trong hộp kiếm minh vang, song đao Hạ Hầu Huyết, Cửu Nạn ra khỏi vỏ.

Thân thể liền vào lúc hóa thành một dải sáng, đầy giận dữ lại quyết tuyệt lao về phía nam tử ở phía chân trời kia.

Biến cố này khiến lòng lão giả và Bắc Thông Huyền đều chấn động, vội vàng tiến lên định ngăn cản hành động không khác nào đi tìm chết của Tô Trường An.

Tốc độ của bọn họ cực nhanh, nhất là vị lão giả kia, thân là Tinh Vẫn, lão gần như thoáng cái đã ngăn ở trước người Tô Trường An.

Mà cũng ngay tại lúc đó Tô Trường An liền nhận ra vị lão giả này là Diệp lão đầu hắn quen biết tại quán mì ở Tây Giang, hắn không lòng dạ nào để hỏi lão tại sao lại xuất hiện ở nơi này, và tại sao lại có thực lực kinh người như vậy.

“Tránh ra.” Hắn bình tĩnh nói vậy, chính giữa trán là sát khí đang cố hết sức áp chế.

“Ngươi không phải đối thủ của y, ngươi sẽ chết.” Cũng vào lúc đó Bắc Thông Huyền chạy tới, gã có chút sốt ruột khuyên nhủ.

“Tất cả mọi người đều sẽ chết.” Tô Trường An trả lời như vậy.

Đao trong tay hắn vào lúc này sáng lên, một thanh sáng trắng như tuyết, một thanh quỷ khí quấn quanh. Rõ ràng hắn đã chuẩn bị xong để liều chết đánh một trận - nếu hai người trước mặt khăng khăng ngăn cản hắn.

Lão giả dường như cũng nhìn thấu quyết tâm của Tô Trường An, trên tay lão đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, chỉ cần Tô Trường An dám bước lên phía trước một bước nữa, lão sẽ xuất thủ đánh ngất cưỡng ép mang hắn rời đi.

Lão dùng chí bảo truyền thừa cuối cùng của Thương Vũ Môn cứu mạng Tô Trường An, bất kể như thế nào lão cũng không muốn nhìn Tô Trường An lãng phí mạng sống thứ hai có được không dễ dàng này.

Ngay trong nháy mắt lão muốn xuất thủ, Bắc Thông Huyền chợt đưa tay cản lão giả lại.

“Thông Huyền!” Đáy lòng lão giả đương nhiên kinh hãi, lão không hiểu nhìn về phía Bắc Thông Huyền, miệng hỏi: “Ngươi đây là có ý gì?”

Bắc Thông Huyền không nói lời nào, trong mắt của gã nhìn chăm chú thiếu niên trước mắt, nhìn chằm chằm quả quyết trong con ngươi của Tô Trường An.

Không hiểu sao gã cảm thấy run sợ.

Chẳng lâu trước đây, gã cũng từng muốn làm như vậy cho một cô gái.

Lấy thân thể mình làm lá chắn, che mưa chắn gió cho nàng.

Lấy hai tay làm kiếm, loại bỏ khó khăn cho nàng.

Gã cho rằng gã có thể làm được, cho nên gã cam kết.

Nhưng cuối cùng, gã lại tự tay giết nàng.

Mà con phượng hoàng kia, vì thiếu niên đốt cháy bản thân.

Thiếu niên này cũng nguyện ý vì nàng vào nơi nước sôi lửa bỏng.

Theo Bắc Thông Huyền thấy đây là một chuyện rất tốt đẹp.

Cho dù cuối cùng chờ đợi thiếu niên là tử vong lần thứ hai, nhưng đây vẫn như cũ là một chuyện rất tốt đẹp.

Mười hai năm ở Tây Lương, gã từng thấy quá nhiều chuyện khó coi.

Dòng màu nóng bỏng văng ra từ trong cơ thể, xương trắng u ám chồng chất như núi, còn có bản thân tay đầy máu tanh.

Mà bây giờ một chuyện tốt đẹp giống vậy đang diễn ra trước mặt mình, gã cảm thấy hắn có lý do để bảo vệ nó.

“Để hắn đi đi.” Trên khuôn mặt lạnh như băng của Bắc Thông Huyền cuối cùng cũng hiện lên vẻ cô đơn.

Theo gã thấy, đôi khi có thể vì cô gái của mình thản nhiên chết đi, hẳn là một chuyện rất hạnh phúc.

“Hả!?” Lão giả lưỡng lự.

“Không phải Thiên Lam viện còn có ta sao?” Bắc Thông Huyền cười nói.

“...” Lão giả nghe vậy, tầm mắt lập lòe bất định quan sát Bắc Thông Huyền một phen, cuối cùng bị thuyết phục, thu hồi trường kiếm trong tay.

Tô Trường An sửng sốt, hắn nhìn về phía Bắc Thông Huyền, lần đầu tiên hắn gật đầu với Bắc Thông Huyền.

“Cảm ơn.” Hắn nói xong như vậy, thân thể liền hóa thành một dải sáng, đuổi theo Khai Dương và Thanh Loan đã càng ngày càng xa.

Tu vi của Khai Dương rốt cuộc đạt đến loại cảnh giới nào, đã không có ai nhìn thấu.

Nếu y muốn rời đi, dù Tô Trường An nhanh hơn gấp mười lần gấp trăm lần cũng nhất định không thể nào đuổi kịp.

Nhưng y lại giống như cố ý thả chậm tốc độ, để thiếu niên này nhanh như chớp vọt tới chắn trước mặt mình.

Y cũng theo đó ngừng lại, ánh mắt đánh giá trên dưới Tô Trường An một phen, như là đang nhìn kỹ một món hàng hóa.

Y gật đầu, nói: “Giống, rất giống.”

Nhưng rất nhanh, y lại lắc đầu, “không đúng, không giống.”

Tô Trường An đối với lẩm bẩm kích động của nam tử coi như không thấy.

“Thả nàng ra.” Sát khi giữa trán của hắn vào lúc này vô cùng nồng đậm, đao minh kiếm tiếu, tựa như chỉ cần nam tử dám nói ra nửa từ không, hắn sẽ không chút do dự nào xuất chiêu với y.

“Ngươi gọi là Tô Trường An đúng không?” Vô độc hữu ngẫu*, Khai Dương đối với lời nói của Tô Trường An lựa chọn không đếm xỉa y hệt, y nhướng mày, hứng thú hỏi.

*Vô độc hữu ngẫu: không phải độc nhất vô nhị, không chỉ có một

Nhưng rõ ràng, Tô Trường An cũng không có hứng thú tán gẫu với y.

“Ta nói!” Giọng điệu của hắn vào lúc đó đột nhiên trở nên cao vút, linh lực quanh thân lũ lượt trào ra, “Thả nàng ra!”

Mắt Khai Dương nheo lại, lập lòe không biết được là ý cười hay là ánh sáng uy hiếp.

Âm thanh của y lạnh lẽo, hệt như tuyết đọng trên núi Tàng Vân, vạn năm không thay đổi.

“Ngươi không sợ chết sao?” Y hỏi như vậy.

“Sợ.” Tô Trường An nhanh chóng đáp lại.

Hắn sợ chết.

Thậm chí so với đại đa số người, hắn còn sợ chết hơn.

Hắn lá mặt lá trái trong thành Trường An, hắn lang bạc kỳ hồ ở Tây Vực, thực ra chỉ vì sống sót.

Nhưng có nhiều lúc, con người cẩn thận từng li từng tí giữ lại một cái mạng.

Chính là vì ở một thời khắc nào đó, có thể vì một người nào đó, một chuyện nào đó.

Nghĩa vô phản cố*, kiên quyết không thèm đếm xỉa đến nó.

*Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước

Mà bây giờ Tô Trường An cảm thấy, lúc này đã đến.

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.