Dịch giả: alreii
Cố Minh Nghĩa nhíu mày đi ở trong hơi nước đầy trời.
Mỗi một bước lão đi ra, nước sông dưới chân sẽ xuất ra một cột nước ở dưới vị trí đặt chân, tiếp lấy thân thể của lão.
Tuy lão đi ở trên mặt sông, lại như thong dong tựa như giẫm lên đất bằng vậy.
Nhưng từ thần sắc trên mặt lão lại không khó nhìn ra tâm trạng của lão lúc này cũng không quá tốt.
Hơi thở của Tô Trường An biến mất.
Lão không quá chắc chắn thủy pháo kia đã thành công đánh trúng Tô Trường An hay chưa, theo lý thuyết hắn là một tên tu sĩ Vấn Đạo cảnh không thể sống sót sau một kích của thủy long được.
Nhưng Tô Trường An quả thực rất khác biệt, không giống bất kỳ một tu sĩ Vấn Đạo cảnh nào Cố Minh Nghĩa từng tiếp xúc.
Hắn mạnh đến đáng sợ, hơn nữa thủ đoạn nhiều vô số kể.
Huống chi Tô Trường An thản nhiên tiếp nhận khiêu chiến của một vị Tinh Vẫn như vậy, cho dù Cố Minh Nghĩa đã định liệu kỹ lưỡng trước, nhưng cũng không nguyện ý tin tưởng Tô Trường An lại dễ dàng bị lão đánh bại như vậy.
Lão không tin Tô Trường An lại không một tiếng động mà chết vậy được.
Thế nhưng, khí tức của Tô Trường An quả thực đã biến mất.
Biến mất đến im hơi lặng tiếng, không có chút dấu vết nào.
Lúc này tuy hơi nước đầy trời, nhưng nơi này là thế giới của lão, hơi nước này cũng không thể ngăn cản tầm mắt của lão.
Nhưng lão dõi mắt chung quanh vẫn không tìm được bất kỳ bóng dáng nào của Tô Trường An.
“Uuu~!” Thủy long khổng lồ đến bên người Cố Minh Nghĩa, nó không còn dáng vẻ vô cùng hung ác lúc nãy, ở trước người Cố Minh Nghĩa cúi thấp đầu kinh sợ, cực kỳ giống như một con chó nhà đợi chủ nhân khen thưởng.
Cố Minh Nghĩa sờ sờ đầu của con thủy long kia, coi như là trấn an nó.
Sau đó lão nhíu mày tiếp tục tiến bước trong làn sương mù dày đặc, tính toán tìm tung tích của Tô Trường An.
Trên mặt sông ngoại trừ tiếng sóng không ngừng chảy xiết thì không còn âm thanh khác.
Yên tĩnh thế kia khiến lòng Cố Minh Nghĩa càng bất an.
Thậm chí mơ hồ sinh ra một cảm giác bực bội.
Lão cảm thấy mình lúc này giống như con mồi bị lạc trong rừng rậm, mà Tô Trường An lại là ác lang nấp trong đó.
Ta ở ngoài sáng địch ở trong tối.
Cảm giác này quả thực khiến người tâm phiền ý loạn.
Mà ngay tại lúc này, một điểm sáng đột nhiên hiện lên ở sau lưng Cố Minh Nghĩa, lòng Cố Minh Nghĩa khẽ động, lão nhạy bén cảm phát giác được thứ gì đó, gần như trong giây phút đó, lão xoay người, nước sông dưới chân đột nhiên tuôn trào về phía trước, hình thành một bình phong do nước sông tạo thành ngăn cản trước người lão.
Trong nháy mắt bình phong hình thành, một con kiếm long do ba ngàn kiếm linh hợp thành chợt lộ hình dáng dữ tợn của mình ra khỏi sương mù.
Nó gào thét mà tới, hung hãn đâm vào trên màn bình phong bằng nước sông kia.
Trong nhất thời thủy khí kiếm khí được gột rửa.
Giao long không ngừng đâm vào trên màn bình phong, va chạm như vậy khiến cho tấm màn bình phong kia bắt đầu không ngừng run rẩy, mà kiếm long do kiếm linh tạo thành cũng theo va chạm đó không ngừng bay ra hai bên.
Con ngươi của Cố Minh Nghĩa chợt phóng đại, lực lượng cuốn theo trong kiếm long này quả thực khiến lòng lão run rẩy, nếu không phải bản thân dựng bình phong bằng nước sông lên che chở thì sợ là vào lúc này đã bị kiếm long tổn thương.
Nhưng dù sao lão là Tinh Vẫn, một khi cho lão thời gian để phản ứng, muốn lại tổn thương đến lão khó càng thêm khó.
Mày lão nhăn lại, nước sông càng cuộn trào mãnh liệt xông lên, củng cố lại màn bình phong nước sông vốn lung lay dao động vì bị kiếm long công kích.
Lúc này, con kiếm long kia cuối cùng đã tiêu hết lực lượng của nó, trong lúc va chạm đã văng khắp nơi, dần dần biến mất ở trong sương mù.
Cố Minh Nghĩa bỏ đi bình phong linh lực trước người mình, nhìn bốn phía sương mù đã lần nữa yên tĩnh trở lại, lão muốn thừa dịp trong nháy mắt Tô Trường An đánh ra tìm được tung tích của hắn, nhưng lại bất đắc dĩ phát hiện, không biết Tô Trường An dùng cách gì, lại lần nữa biến mất đến vô ảnh vô tung.
“Tô công tử thân là truyền nhân của Thiên Lam viện, chẳng lẽ chỉ biết trò âm thầm ở trong tối tập kích, không dám đường đường chính chính đánh một trận với Cố mỗ sao?”
“Đúng vậy, chẳng trách Thiên Lam viện giờ đây chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, có tiểu nhân như Tô công tử thế này ở đây, cơ nghiệp của Thiên Lam phải duy trì thế nào?”
Lúc nói lời này, Cố Minh Nghĩa vận dụng linh lực quanh thân, âm thanh vang dội bỗng nhiên vang lên, xuyên thấu qua sương mù dày đặc đầy trời dập dờn trên mặt sông.
Lão muốn dùng cái này khích tướng Tô Trường An.
Đây hiển nhiên là thủ đoạn cực kỳ vụng về, Cố Minh Nghĩa cũng chẳng ôm bao nhiêu hy vọng đối với điều này.
Nhưng âm thanh của lão vừa dứt, một tiếng kiếm minh cao vút chợt nổi lên.
“Tìm được rồi!” Lòng Cố Minh Nghĩa khẽ động, lão tìm kiếm phương hướng tiếng kiếm minh vang lên, chợt lão vung tay lên, thủy long vừa nãy còn ngoan ngoãn dụi dưới người lão như chó nhà đột nhiên thét dài một tiếng, kéo nước sông đầy trời xông về phía phương hướng phát ra âm thanh kia.
Phanh!
Một tiếng vỡ, Cố Minh Nghĩa thấy rất rõ một thanh trường kiếm bị thân hình to lớn của thủy long đụng bay, rơi vào trong nước sông.
Mà sau trường kiếm đó một bóng người bị thủy long đâm trúng, ngay lập tức chìm ngập dưới thân hình to lớn của thủy long.
“Chung quy vẫn là quá trẻ tuổi.”
Cố Minh Nghĩa thấy được quá trình này, không nhịn được lắc đầu thở dài nói.
Nhưng sau mấy tức vẻ mặt đó liền cứng lại trên mặt lão.
Bởi vì thông qua liên hệ của lão với thủy long, lão cảm giác bóng người bị thủy long đụng trúng cũng không phải Tô Trường An mà chỉ là một hư ảnh.
Lão như có cảm giác, chợt ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện bầu trời không biết từ lúc nào đã trở nên ảm đạm, trên đỉnh trời đột nhiên có bảy ngôi sao lấp lánh.
Đây là lĩnh vực, lĩnh vực của Tô Trường An!
Lão cảm thấy khó tin, con ngươi cũng đột nhiên phóng đại.
Tô Trường An thế mà có thể mở ra lĩnh vực của mình trong thế giới của lão!
Đây là chuyện khó tin cỡ nào.
Thế giới của Tinh Vẫn tự thành một thể, ngoại trừ thế giới đồng cấp khác, nếu không người bình thường hoàn toàn không thể mở ra lĩnh vực của mình ở trong thế giới của Tinh Vẫn.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao dưới Tinh Vẫn là không thể nào giết được Tinh Vẫn.
Nhưng tại sao Tô Trường An có thể làm được?
Điều này khiến Cố Minh Nghĩa khó hiểu.
Tất nhiên sự khó hiểu đó cũng không kéo dài quá lâu.
Bởi vì một tiếng kiếm minh so với hồi này còn cao hơn gấp trăm ngàn lần chợt vang lên phía sau lão.
Cố Minh Nghĩa cực kỳ hoảng sở, lão chợt nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Lão muốn giở trò cũ lần nữa triệu hoán nước sông ngăn cản Tô Trường An.
Nhưng mà lần này Tô Trường An nhanh hơn vừa nãy gấp mấy lần.
Gần như trong nháy mắt Cố Minh Nghĩa xoay người, kiếm của Tô Trường An đã dán sát mặt Cố Minh Nghĩa.
Trong con ngươi của Cố Minh Nghĩa chiếu ra ảnh ngược gương mặt lạnh lùng của Tô Trường An.
Vẻ sợ hãi lần đầu tiên hiện ra trên mặt lão.
Sau đó một đóa hoa sen đen nhánh chậm rãi nở ra trong mắt lão.
“Chung quy vẫn quá sơ suất.”
Âm thanh của Tô Trường An như ác ma nỉ non vang lên bên tai lão.
Thân thể lão vào lúc này như một quả bóng nặng nề bay ra ngoài, ở trong không trung vạch ra một đường cong không dễ nhìn, sau đó hung hăng rơi vào trong nước sông.
“Cố gia chủ, rất nhiều lúc, trẻ tuổi cũng không phải chuyện xấu.”
Trong con ngươi của Tô Trường An thoáng qua một vệt sáng đen, hòa thêm thanh trường kiếm đen nhánh trong tay, kiếm linh đầy trời vào lúc đó từ bốn phương hội tụ lại, treo ở trên đầu hắn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, ba ngàn kiếm linh liền như nhận được sắc lệnh, gào thét bắn về phía Cố Minh Nghĩa đã rơi vào trong nước sông.
---o0o---