Dịch giả: alreii
Trường kiếm gào thét, đâm rách cả nước sông.
Như giao long vào biển, lại như chim nhạn xuôi nam.
Chân mày Tô Trường An chợt nhíu.
Tay của hắn giơ lên, những thanh trường kiếm vừa nãy còn khí thế hừng hực lao vào trong nước lúc này lại như bị dừng hình vậy, đột nhiên ngừng lại.
Sau đó thân kiếm khẽ run rẩy, rối rít bay trở về lại trên đỉnh đầu của Tô Trường An.
Cố Minh Nghĩa đã không còn ở nơi đó, tiếp tục đâm xuống ngoại trừ hao phí linh lực thì không có chút chỗ tốt nào với Tô Trường An.
Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía bên cạnh, mà lúc đó ba ngàn kiếm linh trên đỉnh đầu hắn cũng rối rít thay đổi phương hướng, chỉ về phương hướng mà Tô Trường An nhìn.
Phốc!
Một tiếng rẽ sóng vang lên.
Thân thể Cố Minh Nghĩa đột nhiên vọt lên từ dưới mặt sông.
Cả người lão ướt đẫm, trên vạt áo còn có một ít vết tích do bị vũ khí sắc bén cắt ra, cây trâm dài được lão cài cẩn thận trên mái tóc không biết rơi mất lúc nào, mái tóc dài qua loa rũ xuống hai vai.
Khóe miệng lão có một tia máu tươi tràn ra, thần sắc chật vật không nói nên lời.
Lão nhìn Tô Trường An, sợ hãi trong con ngươi lui đi, dần dần bị giận dữ nồng đậm thay thế.
Lão nói: “Ngươi rất giỏi, rất giỏi.”
Âm thanh khàn khàn, tựa như nặn ra từ trong cổ họng vậy.
Dường như cảm nhận được tức giận trong lòng Cố Minh Nghĩa giờ phút này, nước sông dưới chân lão bắt đầu chảy điên cuồng, hệt như nước bị đun sôi.
“...”
Tô Trường An trầm mặc, hắn cầm kiếm nhìn Cố Minh Nghĩa, trong lòng dân lên một chút bất an.
Rào rào!
Một tiếng vang nhẹ lan ra.
Như một loại tín hiệu nào đó.
Nước sông bắt đầu dâng trào không ngừng tụ tập về phía Cố Minh Nghĩa.
Chúng nó như có linh trí vây quanh người Cố Minh Nghĩa.
Trong nháy mắt nước sông cuồn cuồn đã có gần một nửa vọt lên giữa không trung, hơi nước vốn là dần dần tản đi vào lúc này lại lần nữa trở nên nồng đậm.
“Nhưng vậy thì thế nào, ngươi không giết được ta, ta là Tinh Vẫn, mệnh của ta ở trên ngôi sao, ngươi không chém được mệnh tinh của ta thì không giết được ta.”
Giọng điệu của Cố Minh Nghĩa lên cao, hai tay của lão nâng qua đỉnh đầu, linh lực quanh thân bắt đầu điên cuồng dâng trào.
Lúc đó nước sông cuồn cuồn vẫn bị lão ngưng tụ giữa không trung, nhưng lúc lão lần nữa nhìn về phía Tô Trường An, sắc thái trong con ngươi lão lại chợt bình tĩnh lại.
“Cho nên rất đáng tiếc, ngươi phải chết.”
Lão cực kỳ lạnh nhạt, cũng cực kỳ bình tĩnh nói.
“Đại Giang Đông Khứ.” Đi kèm theo là một tiếng quát lớn, nước sông đầy trời vào lúc đó lấy tư thế gần như hủy thiên diệt địa vọt về phía Tô Trường An.
Nước sông tám ngàn trượng, kinh hoàng tiến về Đông.
Uy thế to lớn, tuy rằng còn chưa tới, nhưng vào lúc chúng nó vọt tới thì Tô Trường An đã cảm nhận được một luồng sức mạnh khiến người khiếp đảm.
Hắn thân ở trong thế giới của Cố Minh Nghĩa tự nhiên không cách nào chạy ra ngoài để tránh được nước sông này.
Đúng vậy, hắn đã không còn đường lui.
Từ Trường An đến Tây Lương, từ Tây Lương đến Bắc Địa, từ Bắc Địa đến Giang Đông.
Hắn cả một đường chạy trốn thiên nhai như chó nhà có tang, hầu như đi khắp mỗi một địa phương của Đại Ngụy.
Thiên hạ này đã sớm không có chỗ cho hắn dung thân.
Giang Đông là thiên đường duy nhất cũng là nơi duy nhất hắn có thể an thân.
Hắn làm sao có thể lui đây? Lui thì có thể đi nơi nào?
Chỉ có liều mạng, đã không còn đường lui.
Chỉ có...
Ánh đao như cầu vồng.
Thần quang ngưng lại trong con ngươi của Tô Trường An.
Hạ Hầu Huyết lại lần nữa được hắn nắm trong tay.
Hắn chợt động.
Ba ngàn kiếm linh phía sau như rồng.
Trước người là nước sông như biển.
Hắn nói: “Đúng vậy, ta không giết được ngươi.”
Hắn cực kỳ bình tĩnh nói, thần sắc trên mặt cũng lạnh nhạt như lời nói vậy.
Nhưng một khắc sau.
Ánh mắt hắn chợt mở to, như một con sư tử nổi điên.
Cây trâm của hắn không biết rơi lúc nào, một đầu tóc dài bay loạn trong gió mạnh, cực kỳ giống lông bờm của hùng sư.
Hắn mở miệng.
Trong ba ngàn kiếm linh ở phía sau rối rít xuất hiện từng hư ảnh mặc áo trắng.
Hắn nói.
Không.
Hắn đang gào thét.
Không.
Là bọn họ gào thét.
“Nhưng mà, chúng ta có thể!”
Một khắc kia, thân thể Tô Trường An nhảy lên thật cao.
Ba ngàn kiếm linh sau lưng hắn đã biến mất không thấy, nhưng chẳng biết lúc nào lại xuất hiện ba ngàn bóng người nhảy lên cao cùng Tô Trường An.
Quần áo của bọn họ trắng như tuyết, trường đao của bọn họ trắng như tuyết.
Nhưng con ngươi lại là màu đỏ tươi.
“Giết!”
Âm thanh như sấm chớp vang lên.
Âm thanh kia sắc bén như vậy.
Phá vỡ sương mù dày đặc đầy trời, cũng xé mở nước sông ngập trời.
Lúc này trong đầu óc Cố Minh Nghĩa nổ ầm một tiếng.
Lão dường như nhìn thấy một vài cảnh tượng không nên xuất hiện ở nơi này.
Đó là mãnh hổ chiếm giữ Giang Đông trăm năm, đó là Tu La bạch y qua sông.
Nhưng khi ánh đao chói mắt kia tán hết.
Xuất hiện ở trước mặt gã lại là con ngươi đỏ thẫm của Tô Trường An và trường đao sáng bừng của hắn.
Hắn chém xuống một đao, phía sau lại như có ba ngàn hư ảnh của đao khách chồng lên nhau.
Cố Minh Nghĩa cũng không xác định thứ mình nhìn thấy có phải là thật hay không, nhưng vào giây phút kia lão xác thực như lại thấy được vị đao khách khiến thiên hạ sợ hãi, con mãnh hổ nằm bên bờ trường giang kia.
Thời gian tựa như ngừng lại vào giây phút này.
Nước sông không tuôn trào nữa, ngay cả tiếng sóng nước gào thét cũng trở nên bình tĩnh.
Rắc.
Một tiếng vỡ vang lên.
Biến ảo của thế giới này bắt đầu hiện lên từng đường vết nứt như rắn độc, vết nứt kia không ngừng lan tràn, chỉ trong thời gian nháy mắt đã lan tràn toàn bộ không gian.
Rắc!
Lại là một tiếng giòn giã vang lên, so với hồi nãy vang dội hơn rất nhiều.
Cảnh tượng như tấm gương vỡ rơi xuống từng miếng một, sau đó toàn bộ thế giới này ầm ầm sụp đổ.
Tô Trường An và Cố Minh Nghĩa lại một lần nữa xuất hiện trên diễn võ trường.
Bánh răng thời gian vào lúc này lại một lần nữa bắt đầu xoay tròn.
Cố Minh Nghĩa mặt đầy hoảng sợ phát ra một tiếng kêu rên, thân thể như diều đứt dây bay ra ngoài mấy trăm trượng, thẳng đến đâm ra một cái lỗ thật lớn trên tường rào cao cao ở cửa viện Sở gia mới ngừng lại.
Trận chiến này dường như đã có kết quả.
Nhưng những vị khách đang xem ở xa xa lại vẫn còn ở trong sự khiếp sợ khó nói nên lời.
Cố Minh Nghĩa kéo Tô Trường An vào thế giới của mình.
Cho nên người ngoài khó mà nhìn thấy rõ trong thế giới kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng cuối cùng, lúc thế giới kia vỡ tan tành, đao của Tô Trường An hạ xuống đỉnh đầu của Cố Minh Nghĩa, mà thân thể của Cố Minh Nghĩa cũng bay ra ngoài vào lúc đó.
Thắng bại rất dễ thấy.
Nhưng Cố Minh Nghĩa là Tinh Vẫn.
Là Thần ở nhân gian, là Tinh Vẫn không thể chiến thắng.
Nhưng lão lại thật sự bại, bại ở trong tay Tô Trường An chỉ là Vấn Đạo cảnh.
Cho đến lúc này mọi người mới nhớ tới đứa bé này là đồ đệ của Mạc Thính Vũ.
Là đồ đệ của đao khách chỉ là Thái Nhất cảnh đã có thể chém giết Tinh Vẫn.
Những tộc binh Cố Minh Nghĩa dẫn tới rốt cuộc tỉnh ngộ lại, bọn họ không ngừng chạy tới nơi Cố Minh Nghĩa ngã xuống đỡ lão dậy.
Sau đó cảnh giác nhìn Tô Trường An, dù lúc này Tô Trường An nhìn có chút chật vật, hai tay bởi vì dùng sức quá độ mà có chút run rẩy, thậm chí hổ khẩu còn đang rỉ máu.
Nhưng không có một ai dám ra tay với hắn.
Bọn họ nhìn hắn, hệt như đang cảnh giác một con ác thú tùy thời tùy khắc sẽ đả thương người.
“Dẫn lão đi đi, trong vòng ba ngày, ta muốn thấy tín vật của sáu nhà giao lên, nếu không ta sẽ...”
Giọng nói lạnh băng của Tô Trường An chợt vang lên, ánh mắt của hắn quét qua khuôn mặt của mọi người, nơi ánh mắt quét qua, mọi người cụp mắt, hoàn toàn không dám tiếp xúc với ánh mắt của thiếu niên...
“Giết cả nhà các ngươi!”
Hắn nói xong, đẩy một luồng linh áp mênh mông ra, đè ép mọi người ở đây không thở nổi.
Bọn họ nào còn dám chỉ trích gì, rối rít hạ mắt thuận tay, dẫn theo người của mình ảo não rời đi như chó nhà có tang, e sợ chỉ ở lại lâu một lúc sẽ không còn mạng.
Mà lúc này, các đệ tử của Sở gia mặt đầy vẻ hưng phấn vây lại, trong ánh mắt bọn họ nhìn Tô Trường An đều tràn đầy sùng bái.
Nhưng vẫn có người tâm tư kín đáo còn có một chút không hiểu.
Cố Minh Nghĩa cũng chưa chết, lấy dã tâm của lão hiển hiên sẽ không dừng ở đó, không chừng còn sẽ phát sinh một vài mầm họa nào đó, dù không giết cũng phải giữ lại, đề phòng bất trắc.
Nhưng nghi vấn như vậy ở trong lòng mọi người không kéo dài bao lâu.
Bởi vì đợi đến khi đám người tản đi hết, Tô Trường An vừa nãy còn khí thế bừng bừng sắc mặt chợt tái nhợt, một ngụm máu tươi trào ra, thân thể liền vào lúc đó ngã xuống đất.
---o0o---