Dịch giả: Tiểu Băng
Hạ Hầu Hạo Ngọc cầm hồ lô bỏ đi.
Tô Trường An không phải không muốn giữ y lại, nhưng tốc độ của y nhanh quá, Tô Trường An không bắt kịp. Y muốn đi, là vèo một phát đã đi mất, để lại Tô Trường An sững người.
Mọi chuyện thì ra phức tạp hơn hắn nghĩ.
Hạ Hầu Hạo Ngọc vẫn còn sống, chuyện này Tô Trường An sớm đã đoán trước.
Nhưng hắn không ngờ người kia lại dùng phương thức này để sống.
Vậy còn Thất hoàng tử điện hạ ở đâu?
Đã bị y cắn nuốt linh hồn, hay là người khác nữa?
Hạ Hầu Lân dù sao cũng là con ruột Hạ Hầu Hạo Ngọc, không thể có phụ thân nào nhẫn tâm với con mình như thế.
Nhưng nghĩ lại, Hạ Hầu Hạo Ngọc dám đem trăm vạn dân chúng Tây Lương đưa vào tử địa mà mắt không hề chớp, thì con của ông ta trong mắt ông ta e cũng chỉ là công cụ để lợi dụng mà thôi.
Tô Trường An không còn tinh thần tu hành, quyết định cắm đầu đi ngủ.
Hôm sau, người của Cổ gia tới gõ cửa phòng, đánh thức hắn dậy.
Người gõ cửa chính là người đánh xe ngựa chở hắn tới thành Bắc Lam.
Gã cúi đầu cúi người nói: “Làm phiền Tô công tử, mấy ngày nay ở đã quen chưa?”
“Ta vâng lệnh chủ nhân, đến đây mời Tô công tử chiều tối nay tới gặp mặt.”
Nét mặt Tô Trường An trở nên cổ quái.
Mấy hôm nay, Cổ gia cứ như đã quên đi sự tồn tại của hắn, chẳng hề tới hỏi han gì hắn một câu, nhưng đêm qua Hạ Hầu Hạo Ngọc mới vừa tới, thì hôm nay người của Cổ gia cũng tới cửa mời hắn.
Chuyện này đương nhiên không thể là trùng hợp, chỉ là… Cổ gia và Hạ Hầu Hạo Ngọc hiện giờ là có quan hệ thế nào?
Hạ Hầu Lân từ khi đi vào Bắc địa thì luôn ở lại nơi này, Cổ gia Lão thái gia là Tinh Vẫn đại năng, thân phận của Hạ Hầu Lân nhất định không thể qua mắt được Cổ Thanh Phong.
Tô Trường An gật đầu.
Tô Trường An như thường ngày buổi sáng lên diễn võ đài luyện đao, buổi chiều ngồi trong phòng ngộ đạo.
Ăn xong cơm tối, gia nô kia đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng Tô Trường An, dẫn hắn đi.
Tấn Vương phủ này rất lớn.
Lớn tới mức bằng cả trấn Trường Môn.
Là một vương gia, dù chỉ dưới một người trên vạn người, nhưng phủ đệ xa hoa quá to như vậy vẫn có thể nói là đại nghịch bất đạo.
Đây là quy củ có từ tiền triều, từ Vương Hầu cho tới Thái Thú một trấn, diện tích phủ đệ là được quy định rõ ràng bằng văn bản, không được lớn hơn, nhưng cái phủ đệ Cổ gia này rõ ràng đã vượt qua cái giới hạn đó.
Chắc vì ở xa hoàng đế, nên triều đình chưa bao giờ hỏi tới việc này.
Tô Trường An sau bảy tám lần quẹo rẽ, cuối cùng đi tới một cái lầu các cổ xưa.
Có cái tên rất hay.
Là Nhiệt Hàn (nóng lạnh).
Làm Tô Trường An nghĩ tới một sản nghiệp Cổ gia mua ở Trường An, trong đó có một cái lầu được đặt tên là Đán Mộ (sáng chiều).
Một các nóng lạnh, một các sáng chiều.
Nhìn thì có vẻ chẳng ăn nhập gì nhau, nhưng lại như đang giấu giếm huyền cơ.
“Tô công tử mời, chủ nhân nhà ta đã ở bên trong đợi đã lâu.” Gia nô dừng chân, ý mời Tô Trường An vào một mình.
Tô Trường An đẩy cửa đi vào.
Các này không lớn, nhưng mà tinh tế. Hai bên là giá sách chất đầy sách cổ, một bên treo mấy bức tranh thủy mặc, không phải tranh sơn thủy, mà là chân dung một nữ tử với nhiều thần thái khác nhau.
Cô gái này Tô Trường An nhìn khá là quen mắt, có gương mặt giống với Cổ Tiễn Quân, nhưng cũng có chút bất đồng.
Trong phòng đã được thắp nến.
Một nam tử trung niên ngồi trên ghế thái sư, như cười như không nhìn hắn.
Tô Trường An đương nhiên nhận ra người này, y là phụ thân của Cổ Tiễn Quân, con trai trưởng Cổ gia Lão thái gia Cổ Thanh Phong, Cổ Phương Thiên!
Ngoài y, trong các không còn ai khác.
Tô Trường An tưởng người muốn gặp mình là Tấn Vương điện hạ, không ngờ lại là Cổ Phương Thiên.
Cái này càng thêm cổ quái.
Người đứng đầu Cổ gia là ai?
Hỏi câu này, ngay cả tiểu thương bán hàng rong ngoài phố cũng còn biết, trả lời cho ngươi nghe ngay lập tức, đương nhiên là Tấn Vương Cổ Thanh Phong.
Tô Trường An tưởng người gọi mình là Cổ Thanh Phong, cũng muốn lấy chút ít tin tức từ miệng Cổ Thanh Phong, nên hắn mới tới đây.
Không ngờ là không phải.
Cổ Phương Thiên đứng dậy, đi tới nhìn hắn.
Đôi mắt nhìn rất chăm chú, như muốn nhìn kĩ hắn.
Tô Trường An nghĩ tới quan hệ không rõ ràng của mình với Cổ Tiễn Quân thì không tránh khỏi có chút chột dạ, quay mặt đi trốn tránh.
Cổ Phương Thiên nghiêm túc hỏi.
“Ta muốn gả con gái cho ngươi, ngươi dám lấy hay không?”
---o0o---