Dịch giả: Tiểu Băng
Đó là một thiếu niên, tuổi chỉ chừng mười ba mười bốn.
Nhưng Tô Trường An không vì vậy mà dám khinh thường.
Hắn nhớ hồi còn ở quân doanh Man quân ở Tây Lương, Tô Chiếu trông còn nhỏ hơn thiếu niên này, nhưng lại đánh cho Tinh Vẫn Đột Cốt Lữ răng rơi đầy đất.
Huống chi thiếu niên này vào trong phòng rồi mới bị hắn phát hiện, cho thấy thiếu niên này quỷ dị.
Tô Trường An nắm chặt Hạ Hầu Huyết, cơ thể cong lại, sẵn sàng.
Thiếu niên bình thản đi tới, bước chân nhẹ nhàng.
Đến khi tới cách hắn chỉ có một trượng, Tô Trường An mới nhìn thấy rõ được mặt thiếu niên.
Đó là một gương mặt cực kỳ đáng yêu, trắng hồng đầy đặn, mắt to sáng sủa.
Tiếc rằng nét mặt của thiếu niên không có dính dáng gì tới hai chữ ‘đáng yêu’.
Gương mặt đó cực lạnh lùng, như tuyết ngoài cửa sổ, dáng vẻ đầy ngạo khí như quân vương đang tuần tra lãnh địa của mình.
Điểm quan trọng nhất là.
Tô Trường An nhận ra gương mặt này.
Thiếu niên này nhìn rất quen mắt, nhất định hắn đã nhìn thấy ở nơi nào đó.
Cố gắng nghĩ mãi, cuối cùng hắn cũng nhớ ra.
Ở ngoài Thiên Lam Viện năm đó, chính thiếu niên này đã cùng Cổ Tiễn Quân, Hạ Hầu Túc Ngọc một đường trốn về Bắc địa. Tên của y là Hạ Hầu Lân, đệ tử của Thái Bạch chân nhân, Thất hoàng tử Đại Ngụy!
Tô Trường An còn chưa kịp nghĩ vì sao Thất hoàng tử lại xuất hiện ở đây, vì sao y còn nhỏ mà tu vi lại quỷ dị như vậy, thì thiếu niên đã lên tiếng.
“Vấn Đạo rồi hả?”
Y hỏi, giọng điệu như trưởng bối hỏi thăm vãn bối.
Sắc mặt Tô Trường An cổ quái, nhưng hắn vẫn gật đầu để trả lời, đao trong tay càng thêm siết chặt, tinh thần đầy cảnh giác.
“Ừ, rất không tồi, ngươi khá hơn ta nghĩ nhiều.” Thiếu niên gật đầu, đi tới ngồi xuống giường, đối diện với Tô Trường An.
“Ngươi!” Tô Trường An nhìn ra Hạ Hầu Lân không có ác ý, hắn buông đao xuống.
“Ngươi tới đây tìm ta làm gì? Sư tỷ dạo này tốt chứ?”
Thiếu niên không đáp, cầm ấm trà lên rót cho mình một chén.
Tô Trường An không có thói quen uống trà, tuy Cổ gia chuẩn bị trà ngon cho hắn, nhưng hắn chưa bao giờ đụng tới.
Cho nên bình trà Hạ Hầu Lân cầm lên chẳng có một giọt nước nào.
Điều này làm thiếu niên bất mãn, y nhếch miệng, ngẩng đầu lên liếc Tô Trường An.
Cái liếc ấy làm Tô Trường An giật mình, vì ánh mắt như vậy hình như hắn đã nhìn thấy ở đâu đó.
“Ngươi còn nhớ Túc Ngọc? Không uổng cô bé đối với ngươi nhớ mãi không quên.” Hạ Hầu Lân nói, bỏ lại ấm trà và chén trà xuống.
Theo lý, Hạ Hầu Túc Ngọc là tỷ tỷ của Hạ Hầu Lân, y lại gọi cô là cô bé, thực là cổ quái, thế mà ngữ khí và nét mặt của y lại chẳng chút khác thường.
Tô Trường An hỏi: “Vậy còn ngươi, ngươi tới đây làm gì?”
Thiếu niên tiếp tục không trả lời, đứng dậy nhìn quanh phòng, như đang tìm cái gì đó, cuối cùng nhìn vào một thứ.
Y chỉ chỉ chỗ đó, nói: “Cái đó hẳn không phải là đồ của ngươi đấy chứ?”
Tô Trường An nhìn theo tay y.
Đó là một cái hồ lô.
Hồ lô đựng rượu.
Đó là vật Võ Vương Phù Tam Thiên để lại cho Tô Trường An ở thành Tây Giang, muốn hắn cầm nó đi gặp cái vị đế vương bỏ quên giang sơn, phụ bỏ muôn dân trăm họ, để hỏi giúp ông một câu hỏi.
Phù Tam Thiên cuối cùng là hạng người gì, Tô Trường An không dám bình luận nữa.
Ông có ân với hắn, hắn sẽ luôn ghi tạc trong tâm.
Nên hắn cầm cái hồ lô này đi tới Bắc địa, hắn biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ gặp vị đế vương kia, hỏi giúp Phù Tam Thiên.
“Không phải.” Tô Trường An lắc đầu, thành thật trả lời.
“Đương nhiên không phải.” Thiếu niên đi tới chỗ hồ lô.
“Ta tới là để thu hồi thứ này.” Thiếu niên vuốt nhẹ lên hồ lô.
“Hử?”
“Đây là đồ của trẫm.” Thiếu niên nói, giọng trầm hẳn đi.
Tô Trường An trợn mắt, cuối cùng đã nhớ ra cái liếc mắt ban nãy là nhìn thấy ở đâu.
Đó là ánh mắt của vị thiên cổ nhất đế kia!
Thiếu niên này không phải Hạ Hầu Lân.
Y là.
Hạ Hầu Hạo Ngọc!
---o0o---