Thư Kiếm Trường An

Chương 510: Chương 510: Đao của Mạc Thính Vũ (hai chương nhập một)




Dịch giả: Tiểu Băng

Vùng đất Cực Tây, Thần Mộ.

Trên bầu trời, những tia chớp hoàn toàn chiếm lĩnh, trong Thần Mộ, những cái quan tài băng không ngừng rung lên.

Một lão giả, một đao khách và một thiếu nữ vây quanh một nam tử.

Nam tử kia tuổi chừng bốn mươi, mặt đã xuất hiện vài nếp nhăn, tóc mai thái dương đã có sợi bạc.

Y nhắm mắt nằm im như đang ngủ say.

“Hắn đã ngủ một ngày, không có sao chứ?” Lão giả hỏi, cau mày.

Trong thời gian nam tử ngủ say, thiếu nữ và đao khách đã nói cho lão giả biết vì sao họ làm như vậy.

Lão giả quyết định lựa chọn im lặng theo dõi kì biến, không giúp cho ai.

Đao khách cũng nhìn thiếu nữ, ý hỏi.

“Không sao.” Thiếu nữ lắc đầu, vẻ không chắc lắm. “Cái này là... Là bí pháp người đó dạy cho ta, chắc không có gì đâu.”

Lúc nói tới hai chữ ‘người đó’, giọng cô hơi ngập ngừng, như không muốn nói tới tên của người kia.

Mí mắt nam tử rung rung, như muốn tỉnh lại.

Mọi người lập tức quay qua chăm chú nhìn y, trở nên đề phòng.

Nhịp hít thở của nam tử nặng dần, một lúc sau, y mở mắt.

Đao khách và thiếu nữ lùi lại, ánh mắt nhìn nam tử ngưng trọng hẳn.

Nam tử trợn to mắt, nhìn quanh một vòng. Ánh mắt vô cùng đạm mạc, không vui không buồn. Y đứng dậy, hỏi: “Đó chính là tương lai của chúng ta sao?”

Cả giọng nói cũng đều đều, không ra buồn vui.

Nhưng thiếu nữ và đao khách lại nghe ra được nó đã khác so với lúc trước.

Hai người vui vẻ nhìn nhau.

“Đúng vậy, đó chính là tương lai của chúng ta.” Thiếu nữ nói, ánh mắt nhìn nam tử đầy mong đợi. Theo cô thấy, hẳn là nam tử sẽ không tiếp tục làm điều mà y trước muốn làm.

“Thật không? Vậy thì thật là đáng tiếc...”

Nam tử nói, đầu hơi cúi xuống.

“Nhưng cũng không sao cả. Khai Dương tổ gia gia, chúng ta vẫn còn có cơ hội, chúng ta còn có thể thay đổi cái tương lai đó!” Thiếu nữ vội nói, trong lòng đầy hy vọng.

“Đáng tiếc...”

Nam tử ngẩng đầu lên, chút do dự trong mắt nhanh chóng biến mất, thay bằng sự lạnh lùng.

Y lắc đầu, rất chậm nhưng kiên định.

“Đáng tiếc, ta không quay lại được.”

Linh lực của y lại dâng lên, y từ từ bay lên cao.

Oanh!

Như cảm nhận được sự quyết ý của nam tử, đất trời trở nên nổi giận.

Sấm sét chớp lóa, cuồn cuộn đánh xuống, như muốn trừng phạt, ngăn cản nam tử.

Nhưng sau lưng nam tử đã hiện ra một con thương long cực to, nó bay lên nghênh đón lôi đình, lấy thân thể cứng rắn của mình đấu cứng với lôi kiếp đầy trời.

“Hống!”

Con thương long ngửa mặt thét dài.

Âm thanh rung chuyển hư không, lấn át cả lôi đình đầy trời.

“Vì sao???!!!”

Mặt thiếu nữ trắng bệch, nhìn theo nam tử, lớn tiếng hỏi.

“Vì sao nhất định phải làm như vậy, ngươi biết rất rõ làm như vậy là sai, tại sao vẫn muốn đi làm!?” Cô không hiểu, không thể nào hiểu được, đây không phải là Khai Dương mà cô được nghe kể.

Khai Dương cúi đầu nhìn cô.

Mặt lạnh băng.

Y trầm mặc hồi lâu.

Lâu tới mức cơ thể y đã lên tới không trung.

“Ta đã không còn là Khai Dương nữa.”

“Trên đời này sớm đã không còn Khai Dương.”

“Ta là Thái Thượng. Là Thái Thượng vong tình. Tương lai mà ta muốn, không chỉ không có Thiên Nhân, mà còn không có Lục Ly Trần.”

“Tương lai ngươi để cho ta nhìn thấy, chính là cái tương lai mà ta muốn.”

Y ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời.

Chẳng biết tại sao, hai hàng nước mắt lại ứa ra, chảy xuống mặt.

Y không biết vì sao y lại khóc.

Từ khi trở thành Thái Thượng, lòng của y đã lạnh như núi băng ngàn năm, cứng rắn như đá thạch.

Trên đời này lẽ ra không thể còn bất kì thứ gì có thể làm y dao động.

Giống như chính y đã nói.

Y không phải là Khai Dương.

Y chỉ là một con ác quỷ mà Khai Dương để lại.

Một con ác quỷ đầy lửa giận, mang theo oán niệm vô tận, chỉ vì báo thù mà từ Địa Ngục leo ra thôi.

Vậy tại sao, y lại rơi lệ?

Nghĩ vậy, nước mắt trên mặt y nhanh chóng bị hong khô.

Áo dài của y phồng lên bay phần phật, mái tóc đen xen bạc bắt đầu bay múa.

Y nheo mắt.

Linh lực ngập trời từ trong người y tuôn ra.

Ý chí ở trong tối tăm như cảm nhận được linh lực của Khai Dương, nó im lặng lại.

Thiên lôi gầm lên không cam lòng, sau đó biến mất trong biển mây.

“Thì ra các ngươi cũng biết sợ?” Nam tử lẩm bẩm, không rõ là đùa cợt hay đang thất vọng.

“Không được! Không thể để ông ấy mở Thần Mộ, nếu không tất cả sẽ không còn kịp nữa!” Tô Chiếu lo lắng nói.

“A....” Mạc Thính Vũ gật đầu, Cửu Nạn đao lại sáng lên.

Thân thể của y hóa thành một làn ánh sáng, bắn vọt lên cao, đánh thẳng về phía nam tử giữa không trung.

“Muốn chết!” Nam tử liếc qua, cười khẩy. Một ý niệm khẽ động, thương long sau lưng gầm vang, nhào tới đón đầu Mạc Thính Vũ, quấn thành một đoàn.

Tiếng rồng ngâm tiếng đao kêu vang lên không dứt.

Hai người đánh tới không phân thắng bại.

Chừng hơn mười hơi thở sau, Mạc Thính Vũ chặn được công kích của thương long, lùi về bên cạnh Tô Chiếu.

“Không được, sức mạnh của ta không còn nhiều lắm, không còn cách nào làm y trở lại hay sao?”

Cánh tay cầm đao của Mạc Thính Vũ run run, y phải dùng cả hai tay để cầm đao.

Tô Chiếu nhìn Mạc Thính Vũ, nhận ra thân thể y đã mờ nhạt đi thêm vài phần.

Cô biết anh linh triệu hồi không thể ở lâu trong nhân thế, trước khi cái nhà tù kia bị phá bỏ, anh linh chỉ là một kẻ tù tội mà thôi.

Cô có chút không nỡ, nhưng rồi gạt đi ngay.

Vì nếu cô không cản Khai Dương, vậy mọi thứ đều sẽ thành bọt nước.

Cô cau mày suy nghĩ, nhớ tới nữ nhân mà cô không hề muốn nhớ tới một chút nào.

Cô nói: “Có cách, cho dù là Thái Thượng cũng có cách biến trở về!”

“Cách gì?”

Tô Chiếu cẩn thận nhớ lại.

“Thái Thượng vong tình, là đem tình cảm của mình dứt bỏ, cưỡng ép kết thúc nhân quả của mình với thế giới này. Nhưng mà có những tình cảm không phải nói vứt bỏ là vứt bỏ được, nếu không cẩn thận, sẽ trở thành ma chướng uy hiếp Thái Thượng, vì vậy bình thường những người thành tựu Thái Thượng thường là giấu tình cảm của mình và nhân quả vào một nơi nào đó, hoặc vào một vật nào đó. Để cho an toàn, họ thường mang những vật đó theo bên mình.”

“Chỉ cần tìm ra vật kia, ta sẽ có cách khiến ông ấy trở lại như xưa!”

“Hử?” Mạc Thính Vũ nhướng mày, nhớ tới nữ tử giống hệt Thiên Tuyền sư thúc mà y đã nhìn thấy khi Khai Dương mở thế giới của mình ra, và gương mặt của nữ tử ấy, rõ ràng là có linh tính.

Y với Tô Chiếu nhìn nhau, thấy được cùng một câu trả lời trong mắt nhau.

Tình cảm của Khai Dương hẳn là đặt vào người nữ tử đó.

“Ta sẽ nghĩ cách buộc ông ấy phải mở thế giới của mình ra, ngươi tìm cơ hội thi triển bí pháp của ngươi.” Mạc Thính Vũ nói, vận linh lực, đao ý rít lên sắc bén.

“Xin lỗi, Khai Dương sư thúc.”

Y lại xông lên, bắn thẳng về phía thương long.

Một đao này đã tập trung tất cả linh áp quanh người y, đao ý như những cơn sóng lớn liên tiếp nhau tuôn trào ép tới.

“Chết đi!”

Mạc Thính Vũ hét to, âm thanh như sấm sét, át đi tất cả mọi âm thanh khác.

Oanh!

Một tiếng nổ vang rất to.

Mạc Thính Vũ đã chém thương long thành hai nửa.

Hư ảnh thương long tung tóe, tan đi.

Mạc Thính Vũ nghiêm mặt, đầy cảnh giác.

Y tiếp tục nhào tới trước, bắn về phía Khai Dương.

Khai Dương không hề hoảng sợ.

Y nhướng mày, một làn linh áp mạnh mẽ trào ra.

Một nữ tử giống hệt Thiên Tuyền hiện ra sau lưng Khai Dương.

Mạc Thính Vũ quát to: “Chiếu nhi!”

Bao nhiêu linh lực không còn nhiều lắm đều được lôi ra hết, chỉ cần chặn được Khai Dương, chỉ cần Tô Chiếu thành công triệu hồi lại tình cảm và cảm giác cho Khai Dương, vậy là được. Đây cũng chính là hy vọng duy nhất của họ.

Tô Chiếu đương nhiên cũng hiểu.

Cô chắp tay trước ngực, không ngừng bắt ấn.

Một hư ảnh phượng hoàng màu xanh rất to hiện ra sau lưng cô.

Cô hé miệng, phun ra những âm tiết khó hiểu.

Đó là cổ ngữ.

Ngôn ngữ mà chư thần thượng cổ sử dụng, mang theo uy năng của trời đất, điều động được sức mạnh của quy tắc thế giới này.

Khai Dương giật mình.

Y và nữ tử sau lưng run rẩy, có một sức mạnh nào đó xuất hiện, nó cuồn cuộn mạnh dần lên, từng đạo từng đạo đánh vào y và nữ tử sau lưng.

Khai Dương cảm giác được giữa y và thế giới của y sinh ra một làn lực hút rất mạnh, muốn kéo y với nữ tử sau lưng hòa làm một thể.

Khai Dương hiểu ngay, có người muốn phá cảnh giới vong tình của y.

Y lập tức đóng thế giới của mình lại, nhưng ngay lúc ấy, đao của Mạc Thính Vũ đã tới.

Y không dám coi thường một đao này.

Nhưng thế giới của y đã bị bí pháp kia giam cầm, ảnh hưởng tới cả bản thân. Y không thể không vừa chống đỡ Mạc Thính Vũ vừa chống cự lực hút cực mạnh kia.

Khai Dương muốn tìm cách phá giải, nhưng Mạc Thính Vũ đao tiếp liền đao, không cho y cơ hội ấy.

“Chiếu nhi! Nhanh!” Nhưng Mạc Thính Vũ không thể duy trì được lâu, thân ảnh y càng thêm mơ hồ, gần như sắp tan biến.

Tô Chiếu nhăn mày, cô đương nhiên cũng muốn thế, nhưng bí pháp này cô chưa từng thử bao giờ, bây giờ mới lâm trận mài đao, cộng với sự lo lắng trong lòng, khiến thi triển không được lưu loát.

Mặt cô trắng bệch, trán đầy mồ hôi.

Tốc độ kết ấn chậm dần, cổ ngữ đọc ra cũng bị đứt quãng.

Một lúc sau.

“Phốc!”

Một búng máu phun ra khỏi miệng cô.

Trong máu đỏ có màu vàng kim.

Lực trói buộc Khai Dương giảm hẳn đi.

Sức mạnh lại trở về với y.

Nữ tử sau lưng ném kiếm lên trời, một hóa mười, mười hóa trăm, trăm hóa nghìn, ngưng tụ thành một con Kiếm Long, bay tới công kích Mạc Thính Vũ.

Mạc Thính Vũ đã tới cực hạn.

Kiếm long quá mạnh với sức lực của y hiện giờ, Cửu Nạn đao bị sức mạnh của kiếm long hất bay, rơi xuống chỗ Tô Chiếu.

Thân thể Mạc Thính Vũ cũng bị kiếm long xuyên thủng.

Y như diều đứt dây, ngã nhào xuống đất.

Tô Chiếu chùi máu ở khóe miệng, nhìn Mạc Thính Vũ, thấy cơ thể y lập lòe yếu ớt, chợt tối chợt sáng, có thể tắt bất cứ lúc nào.

“Thính Vũ... Gia gia...” Cô la lên, giọng run rẩy.

Mạc Thính Vũ mắt nhắm lại, nằm im.

“Thính Vũ gia gia!!!” Cô bật khóc.

Cô muốn tới nâng y dậy, nhưng cả người nặng trịch, không động đậy được.

Cô đang bị cắn trả.

Cô thi triển quá tùy tiện, cô biết cái bí pháp này nhưng lại chẳng bao giờ tập luyện, lâm trận mới mài đao, nên bị sơ sót, chẳng những hại bản thân, mà còn hại cả Mạc Thính Vũ.

Khai Dương không buồn đuổi giết, với y, Tô Chiếu và Mạc Thính Vũ chỉ là những sinh vật yếu ớt bé nhỏ, không còn có khả năng tạo ra uy hiếp gì cho y.

Y có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Vì giờ khắc này, y đã chờ đợi quá lâu, bỏ ra quá nhiều, y không còn dằn lòng nổi.

Y giang tay ra, nhắm mắt lại, như muốn ôm lấy cả thế giới.

Đám quan tài băng phía sau y như cảm nhận được thời khắc quyết định đã tới, chúng thi nhau rung lên bần bật, loáng thoáng vọng ra ngoài những tiếng gào thét.

Tô Chiếu khóc.

Cô nhận ra thảm kịch hôm nay chính là do sự tùy hứng, tùy tiện của cô.

Cô nhớ mẫu thân cô từng nói.

“Nhật nguyệt đều là những ngôi sao, là những ngôi sao rất sáng, chúng bay lên cao là để chiếu sáng. Cha con đặt cho con cái tên ‘Chiếu’ này là muốn hy vọng con sẽ chiếu sáng cho thế nhân giống như mặt trời, mặt trăng.”

“Cha.” Tô chiếu nỉ non, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cô bắt đầu hối hận, bao nhiêu vất vả mới tới được đây, mà chưa hề nói được với phụ thân câu nào.

Cảnh tượng trước mặt cô dần trở nên mơ hồ, cô không chống đỡ nổi cảm giác mệt mỏi kia nữa, nhắm mắt lại.

“Chiếu nhi!!!”

“Chiếu nhi!!!”

Một giọng nói chợt vọng tới, Tô Chiếu giật mình, trong ngủ mơ mở hai mắt ra.

“Cha.” Cô kêu tên.

Nhưng thứ cô nhìn thấy vẫn là thân ảnh chợt sáng chợt tối của Mạc Thính Vũ.

“Không được ngủ! Không được bỏ cuộc!!!” Mạc Thính Vũ lay vai Tô Chiếu, muốn kéo cô về, linh lực còn lại trong người đều được y truyền sang người Tô Chiếu.

Tô Chiếu dần tỉnh táo lại, cô biết Mạc Thính Vũ đã cứu mình.

Nhưng chẳng phải Thính Vũ gia gia đã tiêu hết sức mạnh, phải trở về Tinh Hải hay sao? Y lấy sức mạnh từ đâu ra?

Trong đầu cô chỉ toàn là suy nghĩ ấy.

Cô nhìn thấy cả người Mạc Thính Vũ sáng hào quang.

Không!

Nên nói chính xác là ở phía chân trời có một ngôi sao đang chiếu ánh sáng vào người Mạc Thính Vũ.

Đầu của cô cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn. Cô ngửa đầu nhìn lên, thấy một ngôi sao đỏ như lửa đang lập lòe, nó sáng lắm, sáng tới muốn chói mắt, như muốn cháy rực lên cho tới khi lụi tàn.

Cô trợn mắt.

“Không được! Thính Vũ gia gia!!!” Cô hét to.

Anh linh trở lại nhân gian không được phép triệu hồi ánh sao của mình!

Tuyệt đối không được!

Nhưng Mạc Thính Vũ cứ như không biết, và không nghe thấy. Thấy cô đã tỉnh lại, y cười với cô, nụ cười ấy rực rỡ như mặt trời tháng ba, ấm áp như gió xuân lướt qua lòng cô.

Mạc Thính Vũ đứng lên, đi tới chỗ Cửu Nạn đao, rút nó lên.

Y hoành đao ngang ngực, nhẹ vuốt ve nó.

Cửu Nạn đao kêu lên.

Như đang tiến hành những lời tạm biệt...

Hay chính xác hơn, là vĩnh biệt.

“Thính Vũ gia gia...” Tô Chiếu chật vật bò dậy, há miệng định nói, nhưng thứ buột ra khỏi miệng chỉ có tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.

“Không được bỏ cuộc.” Mạc Thính Vũ ngoái đầu lại nhìn cô.

Trên đầu hắn, ánh tinh quang càng thêm sáng ngời, sáng vô cùng sáng.

“Năm năm trước, ở đất tuyết ta gặp cha con, lúc đó nó cũng cỡ tuổi con bây giờ. Ta thu nó làm đệ tử, đây hẳn là chuyện đúng đắn nhất mà ta làm trong cả đời mình.”

“Năm năm sau, ta gặp con ở trong Tinh Hải.”

“Ta tin tưởng con, tin con đi xuyên qua con sông thời gian để tới thế giới này không phải là để tiếc nuối và thất bại. Dù có như thế nào, chúng ta đều muốn thế giới này vẫn còn sự hy vọng, dù chỉ là một chút nhỏ nhoi.”

Mạc Thính Vũ nói, đao trong tay dần reo vang.

Y ngẩng đầu lên, đao ý bay ra đầy trời.

Tóc y tung bay, áo quần phất phới.

“Ta là Mạc Thính Vũ.”

“Năm năm trước, ta giết được Tinh Vẫn.”

“Năm năm sau, ta cũng giết được Thái Thượng!”

Nói xong, y nhảy lên.

Đao của y vung qua đỉnh đầu, tỏa ra ánh sáng chói mắt, cuốn tới cuồng phong nóng rực.

Đôi mắt y đỏ rực, linh lực cuồn cuộn, đao ý đầy trời.

Y vạch xé đêm đen mà tới, giống như Thần Vương giáng thế.

Khi đó, mây dừng lại, sấm sét mất tiếng.

Khi đó, mọi âm thanh đều yên tĩnh, bách thú đều núp vào trong.

Khi đó trong cả đất trời, chỉ còn lại một người, và một thanh đao.

Y kiên quyết mà đi.

Giống như năm năm trước trong đêm tuyết đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.