Dịch giả: Tiểu Băng
Tô Chiếu thực ra chưa từng gặp Mạc Thính Vũ.
Ít nhất trong tương lai của cô, không hề có Mạc Thính Vũ.
Nhưng cô đã được nghe kể rất nhiều chuyện xưa của hắn.
Hắn không phải là người cường đại, so với những tồn tại khủng bố của đời sau, hắn chỉ là một đao khách.
Một đao khách thuần túy.
Một đao khách như từ trong sách đi ra.
Không quyết đoán, luôn giằng xé giữa yêu và hận.
Nhưng một khi đao của hắn ra khỏi vỏ, vậy mọi phong cảnh trên đời tất sẽ ảm đạm dưới ánh đao của hắn.
Tô Chiếu nhìn theo bóng lưng hắn.
Cô đứng thẳng người lên.
Cô nhìn theo hắn.
Dùng hết tất cả sức lực toàn thân để nhìn theo hắn.
Cô muốn ghi nhớ mãi hình ảnh này vào trong lòng, vì có lẽ đây là cảnh cuối cùng đao khách kia để lại cho đời này.
Cô chùi nước mắt.
Cô chắp tay trước ngực, linh lực bắt đầu cuộn lên.
Cô muốn thử một lần nữa.
Lần này, cô nhất định phải thành công.
Mạc Thính Vũ đã hy sinh bản thân để đổi lấy cơ hội này cho cô, nên cô không thể thất bại, không thể để sự hy sinh của Mạc Thính Vũ trở thành vô nghĩa.
Cô không cho phép kết quả như vậy.
Một đao khách như thế, dù có chết cũng phải chết một cách oanh liệt, phải khiến đời sau truyền tụng mãi mãi.
Nên cô nhất định phải thành công.
Cổ ngữ lại được đọc ra, dấu đỏ trên mi tâm cô rực lên, hư ảnh con chim xanh to lớn sau lưng phẫn nộ đập cánh kêu lên.
Từng làn kí tự màu xanh từ trong tay cô bay ra, bắn về phía Khai Dương.
Mạc Thính Vũ đã tới trước người Khai Dương.
Khai Dương nhướng mày, y cảm nhận được sức mạnh trong một đao này của Mạc Thính Vũ, khiến y không thể không tạm ngừng chuyện mình muốn làm để đối phó.
Trong tay y xuất hiện một thanh kiếm, y hoành kiếm lên ngang ngực.
Keng!
Một tiếng giòn vang, rất rõ ràng.
Khai Dương cực không kiên nhẫn muốn đánh bay Mạc Thính Vũ.
Y rất vội.
Nhưng khi linh lực theo kiếm của y tới chỗ Mạc Thính Vũ.
Theo lý lẽ ra Mạc Thính Vũ không thể tiếp nhận nổi bấy nhiêu linh lực, và rơi xuống đất.
Nhưng lần này, đao của hắn lại dính chặt vào thân kiếm của Khai Dương.
Không dứt ra được.
“Ngươi!” Khai Dương nổi giận, nhưng sự giận dữ của y nhanh chóng bị sự khiếp sợ thay thế.
Vì y nhìn thấy Mạc Thính Vũ đang ngập trong ánh tinh quang, trong mắt toàn là hỏa diễm, nóng rực như ngôi sao trên đầu.
Đốt cháy kẻ thù, cũng đốt cháy bản thân.
Nét mặt Mạc Thính Vũ vô cùng dữ tợn, như đang phải chịu đựng một sự thống khổ không thể tả được thành lời.
Linh lực trong người hắn không ngừng tuôn ra, cơ thể tán ra thành những đốm sáng, bay đi khắp nơi.
Cơ thể càng tiêu tán, thân ảnh hắn càng thêm mơ hồ.
“Ngươi đã gọi mệnh tinh của mình?” Khai Dương hỏi, giọng không dám tin.
Đúng vậy, y không thể nào tin được, vì sao chỉ để cản y, mà đao khách này lại đi làm chuyện như thế.
Anh linh trở lại nhân gian vốn là không có thân thể.
Trong khi sức mạnh mệnh tinh ẩn chứa cần phải có thân thể để làm vật trung gian.
Nếu anh linh vận dụng sức mạnh trong mệnh tinh vượt quá khả năng chịu đựng, linh hồn yếu ớt sẽ không thể nào chịu nổi, sẽ tan vỡ.
Cho nên Khai Dương mới không hiểu.
Vì sao Mạc Thính Vũ lại liều mạng tới mức sẵn lòng vứt bỏ cả hồn phách của mình.
Vì làm như thế, hắn sẽ chết đi thật sự.
Không thể nào phục sinh được nữa.
Không còn lại bất cứ cái gì trên đời.
“Chiếu nhi! Nhanh!” Mạc Thính Vũ quát to.
Máu tươi từ trong miệng phun ra theo tiếng quát của hắn.
Máu ấy lập tức hóa thành những điểm sáng, theo gió tản đi.
Tô Chiếu nhìn thấy hết.
Cô biết thời gian không còn nhiều nữa.
Dù là đối với cô, hay với Mạc Thính Vũ.
Cô cố nén nước mắt, thi triển bí pháp.
Những kí tự xanh như những mũi tên, đâm vào thân thể Khai Dương.
Khai Dương giật mình bừng tỉnh, sự kết nối của y với thế giới của mình lại xuất hiện lực hút.
Y biết hai người lại lập chiêu cũ, muốn đẩy y ra khỏi cảnh giới vong tình.
Y hừ lạnh, linh lực trào lên, lần này y sẽ không để mặc cho hai người bày bố.
Mạc Thính Vũ hét lớn.
Tốc độ tiêu tán của hắn càng thêm nhanh, nhưng sức mạnh đao chém ra lại càng thêm mạnh.
Khai Dương giật mình, hơi khựng lại.
Chút gián đoạn đó chính là cơ hội của Tô Chiếu.
Những kí tự xanh ào ạt đâm vào người Khai Dương.
Mỗi cái bắn vào đều làm y run lên, càng lúc càng run dữ dội.
Y không còn dư lực để ý tới Mạc Thính Vũ.
“Thiên đạo hợp nhất! Ấn kết!” Tô Chiếu khẽ quát.
Mắt cô lóe sáng, ánh mắt đầy uy nghiêm.
Hư ảnh phượng hoàng xanh sau lưng càng thêm rõ rệt.
Pháp tắc trời đất bị linh lực của cô dẫn dắt, tuôn về phía Khai Dương.
Khai Dương biến sắc, dù rất cố gắng nhưng không cưỡng nổi việc bản thân và hư ảnh nữ nhân kia dần hợp lại làm một với nhau.
Mạc Thính Vũ cuối cùng đã hết sức.
Không còn cầm được đao nữa.
Xoảng một tiếng.
Một khi đao khách không còn cầm được đao của mình.
Nghĩa là tính mạng của hắn cũng đã đi tới điểm cuối.
---o0o---