Dịch: Tiểu Băng
Thần Mộ là một chỗ rất thần bí, nó ở vào vùng đất cực tây, là chỗ trời đất gần nhau nhất cho nên lại được gọi là nơi tận cùng của thế giới.
Tương truyền năm đó nhân thần đại chiến, những Tinh Vẫn đời đầu tiên của thế giới này chính là từ nơi đây đi đến Thiên Cung, thổi lên hồi kèn tấn công các Chân Thần.
Đến nay đã cách ngàn năm vật đổi sao dời, nhưng cuộc chiến giữa người và Thần Một lần nữa xảy ra cũng ở nơi này.
Tây Đẩu, người thủ mộ mấy ngàn năm nay của nơi này đã bị hủy diệt, Thần Mộ nay càng thêm hoang vu, vắng vẻ và lạnh lùng.
Người thường không ai tới nơi đây, chim cũng không bay đến nơi này thậm chí ngay cả gió cũng không thổi tới.
Nó như một người già đã bị cả thế giới quên lãng, lặng lẽ đứng im trong hoang vu và cằn cỗi, mặc cho thời gian chảy trôi.
Ngày hôm nay, nó nghênh đón một đoàn khách.
Một đoàn khách cường đại nhất hiện giờ của thế giới này.
Từng bóng người hạ xuống, tốc độ của họ cực nhanh nên trước khi họ dừng chân hẳn trên mặt đất, cơ bản không thể nào nhìn thấy rõ được dung mạo của họ.
Thần Mộ đang yên tĩnh nổi lên gió thổi cát bụi đầy trời, như trong tĩnh mịch sống lại.
Đến khi bụi bặm tan hết, nhóm người ấy cũng hiện ra rõ ràng trong hoang vu và u ám.
Đi đầu là một nam tử lưng đeo đao kiếm, chừng 25-26 tuổi, bộ dáng không được tính là tuấn lãng nhưng mặt mày góc cạnh rõ ràng, đôi mắt thanh tịnh trong vắt như một hồ nước.
Nếu nhìn kĩ sẽ thấy sâu trong hồ nước trong vắt đó có đao có kiếm, chúng đã sẵn sàng phá kén mà ra đâm thủng ngực kẻ địch.
“Chính là ở chỗ này.” Tô Trường An lạnh lùng nói, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
Những người sau lưng hắn đều vô thức trở nên căng thẳng.
Họ mất mấy ngày, ngày đêm không ngừng không nghỉ chạy tới nơi này, có nhiều người trong số họ trước nay chưa từng nghe tới cái nơi gọi là Thần Mộ này.
Bây giờ tới nơi đây, mới phát hiện nơi này thần kỳ và hoang đường.
Xa xa trong Thần Mộ, những cái quan tài bằng băng lơ lửng giữa không trung, bên trong hoàn toàn trống rỗng. Nơi này từng phong ấn sức mạnh mạnh nhất của thế giới này, đến nay những sức mạnh đó nếu không trở thành tai họa cho thế giới, thì cũng ẩn núp ở đây chuẩn bị cho những kế hoạch bí mật không muốn cho ai biết.
Tô Trường An nhắm mắt, linh áp tràn ra những thần linh đang ẩn núp không còn núp được nữa, thi nhau hiện ra.
Lại có thêm mấy người nữa tới.
Đếm một chút vừa vặn năm người, khí tức người nào cũng cường hãn, hơn xa Tinh Vẫn bình thường.
Đi đầu là một lão giả, Đông Đẩu Thương Linh Tinh Quân.
Bốn người còn lại Tô Trường An đã từng may mắn gặp được một hai lần, theo thứ tự là Lăng Duyên Tinh Quân, Khai Thiên Tinh Quân, Đại Minh Tinh Quân, Vĩ Cực Tinh Quân.
Đông Đẩu nhất mạch vốn lánh đời nay đều đã tới tề tụ ở Thần Mộ, trận đại chiến này dĩ nhiên là không thể tránh được.
“Không sai chứ?” Thương Linh Tinh Quân nhìn Tô Trường An.
“Ừ....” Tô Trường An gật đầu, đi tới một bước.
Hắn nhìn Thần Mộ trống rỗng, chắp tay cao giọng: “Người tới là khách, chư vị chẳng lẽ không đi ra gặp mặt hay sao?”
Trong Thần Mộ không có ai đáp lại.
Mọi người cau mày.
Nhưng không bao lâu, một giọng nói mờ ảo đã vọng tới.
“Không mời mà tới, cũng được gọi là khách sao?”
Thanh âm vừa dứt, một bóng người đột ngột hiện ra trước mặt Tô Trường An.
Đó là một nam tử.
Y hoàn toàn đứng khuất trong bóng râm không thấy rõ dung mạo, nhưng đôi mắt lại rất đặc biệt, một con sáng như ban ngày một con đen như vẩy mực.
“Chúc Âm.” Tô Trường An chỉ nhìn một cái lập tức nhận ra người này.
Hắn với người này coi như có một chút sâu xa.
Hắn đã từng là kí chủ của nam tử này. Người này từng ẩn núp mấy năm trong cơ thể hắn, mặc dù Tô Trường An từng xem đây là họa lớn, nhưng không thể phủ nhận hắn có được thành tựu ngày hôm nay, một phần lớn chính là nhờ Thiên Đạo Các, người này đã để lại trong cơ thể hắn một đạo Thần tính Chân Thần, hắn mới có thể tu thành Tiên Đạo.
Nói ra thì, Chúc Âm mặc dù làm hắn phức tạp một đoạn thời gian rất dài, nhưng mà lại trên thực tế đối với hắn lại có đại ân.
Hôm nay gặp lại, không ngờ lại là cầm đao kiếm tới nói chuyện với nhau.
Khiến trong lòng Tô Trường An không thoải mái.
Chúc Âm cũng nhìn kĩ người trước mặt. Thiếu niên ngây thơ ở Bắc Địa năm xưa, sau mười năm đã trưởng thành đủ để uy hiếp mấy người bọn họ, quả thực là có phần không tin được.
“Năm đó một lúc cao hứng, lại không nghĩ đúc thành một người như ngươi ngày hôm nay.” Chúc Âm lời nói chậm rãi, giọng nói rất bình tĩnh không lộ ra chút manh mối nào.
“Bất ngờ hả?” Tô Trường An cười, giọng nói cũng bình tĩnh không kém.
Hai người không hề giống hai kẻ thù, mà giống hai người bạn cũ đã lâu không gặp nói chuyện với nhau.
“Cũng không thể nói là bất ngờ.” Chúc Âm lắc đầu. “Người phàm trên đời này luôn thích quy thành tựu của người khác là vận khí, dùng cái này để tự an ủi mình nhưng chúng ta biết thứ đó không thể gọi là vận khí.”
Câu trả lời khiến Tô Trường An kinh ngạc, hắn hào hứng truy vấn: “Vậy các ngươi gọi nó là gì?”
“Định số.”
Chúc Âm khẽ đáp.
Tô Trường An gật đầu, nhìn Chúc Âm rất nghiêm túc nói: “Tạ ơn tiền bối chỉ giáo.”
Nói xong, khí tức của hắn thay đổi trở nên lạnh lùng: “Vậy xin hỏi tiền bối, định số hôm nay là thế nào?”
Đôi mắt hắn rực sáng, đao kiếm trong mắt như reo vang sát khí bay ra.
“Ta biết các ngươi là Thiên Lam nhất mạch, giỏi về tính toán thiên cơ. Thiên Cơ nhất mạch dù được khen là có thể tính toán được cả vạn vật trăng sao, nhưng duy chỉ có bản thân là không sao tính ra được rõ ràng. Đây cũng là định số, chúng ta đang ở trong cục làm sao nhảy ra ngoài được, cho nên thứ ngươi đang hỏi ta chính là ở bên ngoài đó, ta lại không thoát ra ngoài được làm sao cho ngươi được câu trả lời!”
Chúc Âm cười âm hiểm.
Mọi người sững sờ, chỉ có Tô Trường An là vẫn lạnh băng.
Hắn truy vấn: “Thần tộc không phải được gọi là chúa tể của thiên hạ hay sao, sao không nhảy ra được khỏi định số?”
Chúc Âm bình thản đáp: “Nếu chúng ta thoát ra được, làm sao có chuyện bị nhốt ngàn năm?” Y nhìn Tô Trường An, chính xác là nhìn tất cả các Tinh Vẫn ở trong người Tô Trường An.
Y cảm khái: “Mặc dù không muốn nhưng không thể không thừa nhận, từ một mặt nào đó các ngươi có tiềm lực còn mạnh hơn cả Thần tộc.”
Nhưng Tô Trường An như không nghe thấy, tiếp tục hỏi: “Đã không thoát ra được khỏi thế giới này, vậy không lâu nữa Tà Thần Đế Quân hàng lâm, các tiền bối có nắm chắc lại đánh lui được y như mấy ngàn năm trước không? “
Khí thế của Tô Trường An dâng cao ào ạt, linh áp mạnh mẽ quấn lên gió mạnh vần vũ cả bầu trời, đôi mắt sắc như kiếm đâm thẳng về phía Chúc Âm.
Chúc Âm sững sờ, y hiểu biết về thanh niên này, từ lúc cuộc phân tranh mới bắt đầu y đã luôn chú ý tới hắn, mỗi một lần lựa chọn, mỗi một lần lột xác của hắn y đều để ý.
Nhưng lúc này, khi hắn chất vấn y, y cảm nhận được sát ý không chút giấu giếm của hắn.
Y chợt nhận ra y cơ bản không hiểu rõ hắn.
Tô Trường An chất vấn y, nói chính xác là giống bức cung hơn!
Đúng vậy.
Bức cung!
Như một tân vương đang bức cung một cựu vương đã về già!
“Không.” Cuối cùng, Chúc Âm vẫn cho ra đáp án.
Mấy ngàn năm trước Đế Quân chưa đến, chỉ là những Tà Thần bình thường đã suýt nữa hủy diệt cả thế giới này, bọn họ nhờ những sinh linh kia hỗ trợ mới hiểm hóc phong ấn được chúng vào trong Thần Mộ.
Mấy ngàn năm sau Đế Quân hàng lâm, bọn họ đã ngã ra khỏi vương tọa, làm sao nói được có phần thắng?
“Nhưng ta có.” Tô Trường An từng bước ép sát, sát ý cuồn cuộn như nước sông đập vào mặt.
Chúc Âm lại nở nụ cười.
Y hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?”
Tô Trường An híp mắt.
Hắn không thích nói chuyện kiểu chơi trốn tìm như thế này, hắn xưa nay thích đi thẳng vào vấn đề, giống như đao pháp của hắn. Ngươi chết ta sống, không hề cho kẻ địch cũng không cho mình nửa phần đường lui.
Xoảng!
Một tiếng giòn vang, Cửu Nạn đao ra khỏi vỏ nằm trong tay hắn.
“Cho nên, các ngươi phải chết!” Tô Trường An lạnh lùng. Hắn dẹp đi chút không đành lòng còn lại trong người. Vì hắn hiểu, đi tới nơi này hắn là đã không còn đường lui, mọi nhân từ nương tay đều chỉ đẩy bản thân và bằng hữu vào vực sâu.
Đôi mắt của Chúc Âm rực sáng.
“Ngươi tin vào Thiên Đạo?”
Y hỏi.
Đáp lại y là ánh đao của Tô Trường An.
Một kích này đương nhiên chỉ là thăm dò, Chúc Âm nhẹ nhàng bay lùi lại.
Sau lưng Chúc Âm, những bóng hình hiện ra. Thụ Hợi thân hình mờ ảo, Cư Bỉ quanh thân tử khí tung hoành, Oa Hoàng đầu người thân rắn. Sau lưng bốn người là biển thân ảnh Thần tộc đông đúc, những đôi mắt lóe hàn quang nhìn đám người Tô Trường An.
“Ta nhớ mấy năm trước, Man tộc đại quân tới gần, binh tới Vĩnh Ninh quan, ngươi đã từng nói một câu ta cảm thấy câu đó rất hay, hôm nay ta mang câu nói đó nguyên văn trả lại cho ngươi.”
Chúc Âm nhếch mép cười vui vẻ nhưng giọng nói âm lãnh dị thường, dằn từng chữ nói với Tô Trường An.
“Thần tộc ta thống ngự thế giới này bao nhiêu năm tháng, há có thể tùy ý cho bọn ngươi xâm lược hay sao!?”
“Các ngươi muốn lấy mạng chúng ta...”
“Vậy thì...”
“Để mạng lại đổi đi!”