Dịch: Tiểu Băng
Vui đùa kết thúc, trò hay mở màn.
Cuộc chiến của Tân vương và Cựu vương, gặp liền chiến.
Các Bán Thần và Thứ Thần đã từng cao cao tại thượng nay như châu chấu mở rộng hai cánh, ầm ầm bay tới.
Bọn họ rít lên, bọn họ gào thét.
Bọn họ để cho cả thế giới này nghe thấy thanh âm của mình.
Dù bị sinh linh bị Thiên Đạo vứt bỏ, nhưng thần vẫn là thần.
Muốn kéo thần xuống dưới chân, vậy thì phải trả giá đắt.
Một trận chiến này đối với mấy người Tô Trường An chính là tử chiến đến cùng.
Đối với Thần tộc, có ai mà không phải tiêu diệt tận gốc?
Từ góc độ nào đó, cuộc chiến này không có khái niệm đúng sai, chỉ là cuộc quyết đấu giữa hai chủng tộc vì sự tồn tại của chủng tộc mình mà thôi.
Mà đã gọi là quyết đấu, thì lại càng không quan hệ tới đúng sai, chỉ có không chết không dừng!
Hai bên xông vào đánh giáp lá cà, trên đầu mấy chục ngôi sao sáng lên.
Tinh Vẫn ở đây dù đến từ nhiều chủng tộc khác nhau, nhưng đã quyết định đến nơi này, đó chính là đã quyết tâm chịu chết. Họ đương nhiên ra tay không giữ lại, tới cảnh giới của họ, đương nhiên họ hiểu, càng sợ chết sẽ bị chết càng nhanh.
Từng làn linh lực tràn ra, nghênh đón mấy ngàn Thần tộc.
Đây không phải là cuộc chiến với thực lực ngang bằng nhau. Trong Thần tộc, dù có là Thứ Thần ở tầng chót nhất, thì cũng đã bằng với Tinh Vẫn bình thường, nên chỉ vừa đối mặt, linh lực do hơn chục Tinh Vẫn hợp lại đã dễ dàng bị Thần tộc xé tan.
Nhưng Tinh Vẫn cũng không phải binh lính bình thường, họ không hề bối rối. Năm vị Tinh Quân Đông Đẩu áo bay phần phật, khí cơ nối thành một dải, một tấm màn chắn linh lực cực lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Linh lực của chúng thần bị tấm màn chắn kia chặn lại.
Các Tinh Vẫn còn lại vẫn tiếp tục tung ra tuyệt chiêu, bóng kiếm ánh đao, ác thú hư ảnh ùn ùn kéo đến.
Các chúng thần còn chưa kịp hồi phục tinh thần bị một kích này chém giết, mấy người bỏ mạng.
Nhưng ngoài hai Thứ Thần bị thương rất nặng, đa phần các Thần tộc chỉ trong nháy mắt đã nhanh chóng hồi phục thương thế, tiếp tục gia nhập chiến trường.
Thần...
Là giết không chết.
Năm vị Đông Đẩu Tinh Quân cộng thêm Đằng Xà hóa ra Chân Long chi thân trở thành chủ chiến lực của trận chiến, họ chống đỡ phần lớn công kích của Thần tộc.
Các Chân Thần không ra tay.
Tô Trường An và các sư thúc Thiên Lam cũng không ra tay.
Họ biết rất rõ.
Trận chiến này, phải là như thế.
Tốt đấu tốt, Vương chiến Vương.
Bởi vậy, khi Tô Trường An mở ra linh áp bay tới, Thất Tinh bay theo thì không có Thần tộc nào ra tay ngăn trở, đó là bọn họ tôn trọng đối với Vương.
Bốn người Chúc Âm đứng im chờ đợi.
Đây cũng là sự tôn trọng với đối thủ, là sự tôn nghiêm của Vương.
Dù có là ngày kết thúc, thì họ cũng vẫn sẽ ngồi im trên vương tọa, chờ kẻ khiêu chiến xông tới.
...
Tô Trường An và Thất Tinh đã tới nơi.
“Không ngờ lần tái kiến lại là trong hoàn cảnh như thế này.” Bên cạnh Chúc Âm, Thụ Hợi khẽ nói, giọng nói mờ ảo mà quỷ mị.
“Tiền bối đã hối hận?” Tô Trường An cau mày.
Hắn có được thành tựu hôm nay, một là nhờ Chúc Âm, hai là nhờ Thụ Hợi ở Thiên Đạo Các dốc lòng chỉ giáo.
Thụ Hợi lắc đầu, bình tĩnh nói: “Ta giúp ngươi không liên quan tới lập trường, giống như năm đó ta đã nói, ngươi là hi vọng của thế giới này, nếu thời gian quay trở lại ta cũng vẫn sẽ làm như thế.”
Tô Trường An sững người.
Hắn nhận ra Thần tộc, nhất là Thụ Hợi và Chúc Âm có rất nhiều điểm mâu thuẫn.
Một mặt là tận lực trợ giúp hắn thành tựu Tiên Đạo, một mặt lại tổ chức quân đội Thần tộc đối kháng vớ hắn.
Họ đương nhiên không phải không biết, Tô Trường An hắn muốn thành tựu Tiên Đạo thì phải đưa các Chân Thần trở về Thiên Đạo. Họ đã không cam lòng, sao lại vẫn cứ giúp hắn thành tựu Tiên Đạo?
Tô Trường An nghĩ mãi mà không sao hiểu được.
Hắn quyết định hỏi họ.
“Đã biết được ta với ngươi sẽ có hôm nay, sao năm đó lại tự gieo xuống phiền não cho mình?”
Người trả lời hắn lại không phải hai người đã từng giúp hắn.
“Hừ.” Vị thần mặt người thân rắn hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Tô Trường An, trong mắt đầy vẻ xem thường. “Người phàm lúc nào cũng thích dùng con mắt hẹp hòi để nhìn chúng thần, nhưng thần là như thế nào, các ngươi biết được hay sao!”
Thụ Hợi lên tiếng, giọng khô khan.
“Giống như trước kia đã nói, chúng ta không nắm chắc khả năng sẽ chống lại được vị Đế Quân trong truyền thuyết kia...” Giọng Thụ Hợi có phần cay đắng, “Hay nói thẳng, chúng ta không có lấy nửa phần phần thắng, cho nên kẻ thành tựu Tiên Đạo là ngươi chính là hy vọng duy nhất của thế giới này.”
Tô Trường An nhíu mày, Thụ Hợi không giải quyết được câu hỏi của hắn, vấn đề lại trở về mốc ban đầu rồi, nhưng hắn chưa kịp hỏi tiếp Thụ Hợi đã nói.
“Chúng ta phản kháng, vì chúng ta không muốn quay về Thiên Đạo...”
“Nó biến chúng ta thành đợt thí luyện cuối cùng cho ngươi...”
“Dĩ nhiên đối với chúng ta, đây lại là hy vọng sống sót của mình...”
“Không có ai muốn mình chết, thần cũng vậy...”
Tô Trường An rốt cục đã hiểu suy nghĩ của các Chân Thần.
Thành tựu hắn, là xuất phát từ trách nhiệm của họ, xuất phát từ sứ mạng từ lúc mới sinh ra đời của họ, là phải bảo vệ cái thế giới này.
Còn chiến đấu, lại là vì khát vọng muốn sống, muốn kéo dài tộc đàn của họ.
Đây là một chuyện rất mâu thuẫn.
Mâu thuẫn tới mức gần như muốn chống lại nguyên tắc.
Nhưng sinh ra là Thần tộc, thì lại có vẻ chuyện này là đương nhiên.
Tô Trường An trầm mặc gật đầu, hắn hiểu được vì sao Oa Hoàng lại nói câu nói kia. Cô nói không sai, đối với những thần linh đã sống cả vạn năm như họ, bọn hắn đúng là tầm mắt hẹp hòi.
“Cảm ơn.” Tô Trường An trịnh trọng nói.
Không biết lời này là cảm ơn sự trợ giúp năm xưa, hay là cảm ơn thay cho sinh linh thế giới này.
Nói xong hai chữ ấy, đao trong tay Tô Trường An rực sáng.
Thần tộc vì sự sinh tồn của mình mà chiến, hắn cũng vì tộc đàn của mình mà chiến.
Chính như ban đầu đã nói, trận chiến này không quan hệ đúng sai, vì vậy không chết không ngừng.
Nói chuyện đã xong, khí tức của bốn Chân Thần cũng điên cuồng dâng lên.
Anh!
Một tiếng chim hót ngân vang, Hồng Loan có Thần tính Tất Phương là người xuất thủ trước, quanh thân dấy lên linh viêm rào rạt, lao thẳng tới người chưởng quản ác linh, Chân Thần Cư Bỉ.
Ngô Đồng sau lưng cũng không chịu thua kém, hóa thành Phượng Hoàng chân thân, Hoa Phi Tạc và các Tinh Vẫn cũng thi nhao nhào tới, theo kế hoạch quấn lấy Oa Hoàng.
Ngô Đồng là Tinh Vẫn đã từng chết một lần, cô sớm đã tránh thoát nhân quả trói buộc, là Tinh Vẫn thật sự nay có thêm mấy Tinh Vẫn hỗ trợ, đủ sức chặn lại Oa Hoàng, mặc dù không thể thủ thắng, nhưng đủ sức kéo dài một ít thời gian.
Quách Tước mở ra mắt dọc trên mi tâm, một làn linh áp tuôn ra bao phủ về phía Thụ Hợi.
Hai người này một người chưởng quản quy tắc thiên hạ, một người là truyền nhân khám phá mệnh số Thiên Cơ, hai người đối đầu nhau, phương thức chiến đấu đương nhiên huyền diệu, người thường cơ bản không thể tham dự vào được.
Mắt Tô Trường An lóe sáng, kiếm trong hộp sau lưng reo lên.
Ba nghìn linh kiếm phá hộp bay ra.
Ba nghìn đao khách xuất hiện xung quanh Tô Trường An.
Linh lực của hắn ào ạt tuôn ra, kích thích gió bụi bay đầy trời.
Cơ thể hắn động.
Ba ngàn đao khách sau lưng cũng động theo.
Họ như hóa thành hóa thân của Tô Trường An, khí tức điên cuồng ào ạt, mắt đầy sát ý.
Cửu Nạn đao pháp một đao phá vạn pháp dung nhập vào trong thân đao, đao được giơ cao quá đầu, trên trời cao một tia sấm sét xuất hiện, gầm lên bắn xuống mũi kiếm Phù Đồ, sau đó chạy dọc theo thân kiếm truyền tới ba nghìn linh kiếm, tới hư ảnh đao khách trên thân kiếm.
“Ba Ngàn Thiên Lôi Phá!”
Mắt Tô Trường An đỏ rực, hai bên thái dương nổi gân xanh.
Hắn hét to, thân thể và hư ảnh ba nghìn đao khách dung làm một thể.
Đáo chém thẳng về phía Chúc Âm.
Hắn vừa ra tay là tung ra sát chiêu mạnh nhất.
Hắn kính trọng sự mâu thuẫn khách quan của Thần tộc.
Hắn cho rằng bọn họ là đối thủ đáng được tôn kính.
Nên phải cho đối thủ cái chết thể diện nhất.
Cho nên, một đao kia, hắn dùng hết toàn lực.