Dịch giả: Phuongkta1
Hai ngày sau đó, ba người toàn lực tiến quân thần tốc rốt cuộc ra khỏi núi Lang Nha.
Trên đường đi đám người Tô Trường An cố ý phóng ra khí tức của mình, do đó một vài yêu tinh quỷ quái trong núi có chút kiêng kị thực lực mà bốn người biểu hiện ra, cũng không dám ra tay ngăn cản.
Mà chờ bọn hắn tìm được doanh trại quân Man, bốn người ỷ vào thân thủ của mình cùng với bóng đêm dày đặc đã dễ dàng lẫn vào bên trong quân Man, quá trình này hữu kinh vô hiểm, trái lại không khiến cho bất kỳ kẻ nào hoài nghi.
Thế nhưng khi bọn hắn đang phải tìm kiếm chỗ tích trữ lương thảo thì lại gặp phiền toái, quân Man trữ hàng ở bên ngoài quan Vĩnh Ninh lớn chừng trăm vạn, số lượng khổng lồ như vậy, hiển nhiên khó có thể quản lý.
Lúc đám người Tô Trường An âm thầm theo dõi đã phát hiện rất nhanh, quân Man dường như chia thành từng khu vực, giữa hai khu vực khác nhau trong quân Man là cấm qua lại lẫn nhau, nếu như nhất định phải đi đến một khu vực khác sẽ phải chịu đám canh phòng kiểm tra. Thân phận của bốn người bọn họ hiển nhiên không dám bốc lên mạo hiểm như vậy.
Nhưng cũng may trong cơ thể của Tô Trường An có tinh phách Đế Giang, một khi hắn vận chuyển linh lực, thị lực kia tốt đến không thể tưởng tượng được, vì vậy mọi người liền yểm trợ theo Tô Trường An thừa dịp bóng đêm tìm kiếm chỗ để lương thảo.
Ước chừng sau đó một canh giờ, Tô Trường An dưới chi chít vây cánh trong lều vải quân Man, rút cuộc phát hiện được chỗ tích trữ lương thảo.
Nhưng làm cách nào để đi vòng qua, cho nó một mồi lửa mới là vấn đề.
Bởi vì cái gọi là không vừa khéo không thành sách, vào lúc này, một nơi bên ngoài doanh trại quân Man, bỗng nhiên có một đường ánh sáng trắng chói mắt bốc lên, không gian chỗ đó đột nhiên bắt đầu một hồi vặn vẹo cực kỳ quỷ dị.
Dị tượng như vậy đương nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt sĩ tốt quân Man, bọn chúng dồn dập đi khỏi lều vải, chỉ trỏ về phía dị tượng, miệng tấm tắc kêu kỳ lạ.
Đám người Tô Trường An cũng không có tâm tư ngẫm nghĩ rốt cuộc vì sao có dị tượng như vậy, bọn hắn nhìn nhau, đều hiểu lúc này là một cơ hội tuyệt vời, lập tức không do dự nữa, thân thể khẽ động, thừa dịp ánh mắt của những sĩ tốt này bị dị tượng kia hấp dẫn, hóa thành lưu quang chạy tới chỗ trữ lương thảo.
Chỉ cần thời gian tầm mười hơi thở, bốn người đã đi tới một chỗ tích trữ lương thảo.
Binh lính trông coi rất nhanh đã phát hiện bốn người.
Tính cảnh giác của bọn chúng cực cao, chỉ hơi hơi ngây người một cái đã ý thức được chuyện không đúng, một đám người liền cùng lúc đó xông tới.
Trong con ngươi Tô Trường An léo lên hàn mang, hầu như không có nửa phần do dự, trường đao ra khỏi vỏ, chỉ thấy hàn quang hiện ra, hơn mười vị sĩ tốt vây quanh vào lúc đó ầm ầm ngã xuống đất.
Binh lính trông giữ lương thảo rất nhanh đã bị động tĩnh nơi đây hấp dẫn, bọn chúng không rảnh đi phỏng đoán dị tượng vừa nãy, cầm đao kích trong tay xông tới.
Đám người Tô Trường An biết mình đã bị lộ, cũng không dám kéo dài.
Chỉ nghe Tô Trường An hô to một tiếng yêu hồn, một hư ảnh Phượng Hoàng mang theo tiếng phượng gáy cao vút bỗng nhiên vang lên.
Viên tinh linh trong cơ thể đã cùng hồn phách của hắn hòa làm một thể vận chuyển, từng luồng linh viêm liền lơ lửng hiện ở chung quanh hắn, hầu như không chút nghĩ ngợi, những khỏa linh viêm tựa như mũi tên bay tới đống lương thảo khổng lồ trước mặt hắn.
Linh viêm của Tô Trường An là tới từ lửa Phượng Hoàng, độ nóng bên trong cực cao, chỉ trong chốc lát, lương thảo tích tụ như núi trước mặt đã bị đốt lên.
Vì sợ bị người khác dập tắt, Tô Trường An cũng cảm thấy hiện trạng lúc này chưa đủ, sau đó hắn lại gọi ra liên tục hơn mười viên chân hỏa như thế, đốt cháy tất cả lương thảo kia.
Mà trong quá trình này quân Man mãnh liệt xông tới, ba người Ma Thanh Linh hiển nhiên không thể lưu thủ, nhanh chóng hiện ra chân thân đánh tới đám sĩ tốt kia, tranh thủ thời gian cho Tô Trường An.
Lửa lớn đốt lương thảo bùng nổ, toàn bộ doanh trại quân Man cũng rất nhanh chú ý tới động tĩnh nơi này.
“Có người thiêu lương thực!” Cũng không biết là ai tỉnh ngộ lại đầu tiên, y ngoảnh về phía nơi này hô.
Thanh âm này trong nháy mắt bừng tỉnh tất cả mọi người, vào lúc này từng đạo linh áp mênh mông từ bốn phía doanh trại quân Man bay lên.
Đó là Tinh Vẫn!
Đồng tử Tô Trường An bỗng nhiên phóng đại, hắn quay người về phía ba người Ma Thanh Linh đang cùng quân Man chiến đấu kịch liệt hô, “đi mau!”
Ba người Ma Thanh Linh hiển nhiên không phải là kẻ ngu dốt, bọn hắn cùng lúc đó cảm nhận được linh áp của Tinh Vẫn, huống hồ lúc này lương thảo đã thiêu, bọn hắn đã đạt được mục đích của mình, bởi vậy nhao nhao phóng ra sát chiêu của riêng mình bức lui mọi người, cùng Tô Trường An một đường bỏ chạy vào bóng tối.
Tu vi của Tô Trường An mặc dù chỉ là Thiên Thính cảnh, nhưng chiến lực cao đủ khiến người ta sợ hãi, có hắn mở đường sĩ tốt bình thường hoàn toàn như cỏ rác, bị trường đao trên tay hắn chém rụng từng mảnh.
Sau đó hơn mười hơi thở, mọi người đã bỏ rơi sĩ tốt Man tộc đuổi giết ở sau lưng rất xa.
Mà lúc bọn hắn thầm cho là đã thoát hiểm, một bóng người liền đột ngột chắn trước bọn hắn.
“Công chúa điện hạ, đã lâu không gặp, lão thần thấp thỏm nhớ mong a.” Người nọ nói như vậy, trong bóng tối cũng không thấy rõ dung mạo của lão, nhưng khí tức âm lãnh mênh mông quanh người lão lại khiến cho đám người Tô Trường khiếp sợ một trận.
Lão hiển nhiên chính là Tinh Vẫn!
Thân thể bốn người dừng lại, nhìn nhau một cái, mặt đều xám như tro.
Dưới Tinh Vẫn đều là con sâu cái kiến.
Đạo lý này, xưa nay đều như vậy.
Cho dù là Tô Trường An lúc này cũng cảm thấy một cỗ tuyệt vọng, hắn hầu như không thể nghĩ ra biện pháp nào để thoát thân.
...
Bên kia, chỗ không gian vặn vẹo vừa mới phát ra ánh sáng trắng chói mắt lúc nãy.
Một cái bóng người đáng yêu từ không gian vặn vẹo này chậm rãi rơi xuống.
Đó là một vị thiếu nữ nhìn bộ dáng chỉ mười một mười hai tuổi, nàng mặc một bộ váy dài màu xanh, tóc chảy đuôi ngựa hai bên.
Hai tròng mắt của nàng đóng chặt, chỗ cổ đeo một sợi dây chuyền, bên trên là đồ trang sức hình dáng một thanh trường kiếm.
Sau lưng nàng hiện ra từng cái hư ảnh, có Phượng Hoàng, có Đế Giang, cũng có bóng người một vị cầm đao. Bọn chúng giống như thủ vệ trung thành nhất, chăm chú bao bọc cô gái trước mặt, sợ nàng sẽ bị nửa điểm tổn thương.
Nàng giống như đã ngủ say nhiều năm, lúc này lông mi thật dài của nàng rung rung, giống như sắp tỉnh lại.
Hư ảnh phía sau nàng giống như bị lau mất rồi chợt tản đi, mắt nàng chậm rãi mở ra, bao bọc bên trong chính là ánh sao vô cùng sáng lạn.
“Tiểu Đồ Đồ, chúng ta đã đến sao?” Nàng nói, thanh tuyến trong trẻo, như đang lầm bầm lầu bầu, giống như thực sự đang nói chuyện với thứ nào đó.
“Đã đến.” Lúc đó bên trong hư không vậy mà thực sự đáp lại nàng, thanh tuyến trầm trọng lại vững vàng.
Trong con ngươi nữ hài trồi lên một vẻ vui mừng, nàng đưa mắt nhìn bốn phía, rốt cuộc ánh mắt rơi ở trên người vị thiếu niên ở phía xa.
“Là hắn sao?” Nàng có chút không chắc chắn hỏi.
“Vâng.” Thanh âm trong hư không dường như mang theo run rẩy nào đó.
“Khó coi một chút.” Nữ hài nhếch miệng, tựa như có chút thất vọng.
“Nhưng hắn rất thương ngươi.”
“Rất thương ta? Nhiều hơn Đồ Đồ thương sao?” Nữ hài hỏi.
“Ừ.” Thanh âm trong hư không đáp lại.
“Cũng nhiều hơn so với mẫu thân sao?” Nữ hài lại hỏi.
“Ừ.” Thanh âm trong hư không đáp lại một lần nữa.
Sau đó nó rơi vào im lặng thật lâu, nhưng dường như vì muốn bổ sung lời nói của mình, nó lại nói.
“Hắn thương ngươi, thương nhiều hơn so với bất kỳ người nào.”
---o0o---