Thư Kiếm Trường An

Chương 377: Chương 377: Tô trong Tô Trường An, Chiếu trong nhật nguyệt cao chiếu




Dịch giả: Đình Phong

“Đột Cốt Lữ, ngươi là tay sai của Thác Bạt Nguyên Vũ!” Ma Thanh Linh hiển nhiên nhận ra thân phận người đến, khuôn mặt xinh đẹp của nàng vì phẫn nộ mà có chút vặn vẹo.

Vị Tinh Vẫn trước mặt nàng chính là Đại Vu Hàm của Chiêu Ti nhất tộc, cũng là một trong những tên phản loạn đầu tiên cùng Cửu Anh giơ lên đao kiếm với đồng bào mình.

“Tay sai?” Vị lão giả kia nghe vậy thì khóe miệng hiện ra nụ cười khinh miệt.

“Ta bây giờ ăn ngon mặc đẹp, lại hưởng thụ vô cùng vinh hoa phú quý, thậm chí còn có được tuổi thọ dài dằng dặc không thấy điểm cuối, còn ngươi thì sao? Mang theo đám di tộc lưu vong chân trời góc biển, thậm chí gửi thân dưới trướng Nhân tộc, làm chó vẫy đuôi mừng chủ. Ngươi ngược lại nói rõ xem rốt cuộc là ta hay ngươi càng giống chó hơn?” Lão giả hỏi như vậy, sự đùa cợt trong con ngươi càng là tràn đầy.

Trong lòng Tô Trường An ở đằng kia khẽ động, hắn cảm nhận được chút đồ vật trong cơ thể lão giả này.

Đó là Thần Huyết.

Chân mày hắn cau lại, dường như toàn bộ cao tầng của Man tộc đều bị Thần Huyết ký sinh, bây giờ Man tộc gọi là vậy chẳng nói Thần tộc càng thêm chính xác.

Hắn nghĩ đến như vậy cảnh giác nhìn vị lão giả trước mắt này.

Cửu Nạn đao được hắn cầm chặt trong tay, hắn biết rõ mình không phải là đối thủ của Tinh Vẫn nhưng hắn không có ý định từ bỏ. Thời điểm hắn là thiếu niên không có tu vi còn dám can đảm vung đao về phía Bán Thần, huống chi là hôm nay?

Nếu là chết, hắn cũng muốn cắn xuống một khối thịt trên người lão giả này.

“Ta ngăn bọn chúng lại, các ngươi chạy mau!” Tô Trường An nói như vậy, cũng không đợi ba người Ma Thanh Linh đáp ứng yêu cầu của mình thì một luồng linh áp đột nhiên đẩy ra, bảy ngôi sao chói mắt hiện lên trên đỉnh đầu hắn.

“Thiên Quyền, Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Ngọc Hành, Dao Quang, Khai Dương!”

Hắn gần như không chút nghĩ ngợi, thân thể khẽ động sau đó chợt quát lên, bảy hư ảnh phù hiện phía sau hắn.

Bảy hư ảnh kia dường như cũng cảm nhận được sự nôn nóng trong lòng Tô Trường An, linh lực quanh người bọn họ nhanh chóng khởi động, từng sát chiêu mạnh nhất ngưng tụ trong tay, theo một tiếng của Tô Trường An từng chiêu thẳng hướng vị lão giả giữa không trung kia.

Thương Thiên Xu động, tư thế hào hùng, âm thanh tướng tùy.

Bút mực Thiên Quyền như lưỡi câu, giao long ác mãng dốc toàn bộ lực lượng.

Y phục Thiên Cơ phấp phới, ảo cảnh bộc phát.

Thân thể Dao Quang nhảy lên, đao sáng như tuyết.

So với bốn vị này thì ba hư ảnh hấp thu kiếm ý trong Kiếm Trủng có thế công càng thêm mãnh liệt.

Kiếm long Thiên Tuyền như biển, thế đi cuộn trào mãnh liệt, như sông lớn chảy về đông không ai có thể ngăn cản.

Kiếm Khai Dương ra như cầu vồng, kèm theo tiếng rồng ngâm phượng gáy, như chuông lớn ngoài cửa chính, vang vọng không dứt.

Hoa sen bày ra trong tay Ngọc Hành, kiếm ý trào lên kéo dài bất tận, như sóng lên triều sinh.

Sức mạnh hung hãn mạnh mẽ như vậy tụ họp cùng một chỗ, cho dù thân là Tinh Vẫn như Đột Cốt Lữ cũng phải nhướng mày, lão làm sao cũng không nghĩ ra thiếu niên có tu vi bất quá Thiên Thính cảnh lại có thể bộc phát ra chiến lực khủng bố như vậy.

Mà trong lúc lão còn đang ngây người, đao của Tô Trường An cùng bảy hư ảnh đã tới trước người lão.

“Yêu hồn! Man hồn! Nhân hồn!”

Hai mắt Tô Trường An lúc này trở nên đỏ tươi, miệng hắn lần nữa hét to.

Chỉ thấy một hư ảnh Phượng Hoàng hiển hiện, sau đó trên thân đao của hắn hiện lên tầng tầng lửa cháy như muốn thiêu rụi thế gian.

Rồi sau đó là một hư ảnh Đế Giang hiện ra, lực đạo trên lưỡi đao tăng mạnh không chỉ trăm lần.

Cuối cùng một hư ảnh vị đao khách hiện ra, đao của y cùng đao của Tô Trường An hợp cùng một chỗ thì lập tức đao ý bay lên tràn ngập phương trời đất này, như che khuất bầu trời vọt tới lão giả.

Lông mày của lão giả ở đằng kia từ ngạc nhiên biến thành khiếp sợ.

Lão có như thế nào cũng không nghĩ ra một vị tu sĩ Thiên Thính có thể bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy.

Mà lão cũng không muốn vì chủ quan mà trả giá.

Chỉ nghe một tiếng ầm ầm nổ tung, thân thể Đột Cốt Lữ liền như diều đứt dây hung hăng rơi xuống đất, đồng thời một dòng máu tươi màu vàng lúc này tràn ra.

Ba người Ma Thanh Linh vốn vì Tô Trường An bỗng nhiên ra tay còn đang sửng sốt, giờ phút này mặt mũi càng là tràn đầy kinh hãi nhìn hắn.

“Thắng?” Ngọc Sơn không rõ hỏi.

Nhưng lúc này Tô Trường An quay đầu lại quát với bọn họ: “chạy mau!”

Ba người sững sờ lập tức kịp phản ứng, mà khi đó lão giả rơi xuống đất cũng chậm rãi đứng lên.

Quần áo của lão đã rách nát, quanh thân cũng tràn ngập máu tươi.

Nhưng ánh sáng trong con ngươi lão lại như ác lang thấm người.

Lão nhè nhẹ lau máu tươi ở khóe miệng, dùng giọng nói âm u lạnh lẽo không gì sánh được nói ra: “chạy? Ai cũng đừng mong chạy được.”

Lão vừa mới nói xong thì có thứ gì đó bao trùm bốn người Tô Trường An, thân thể họ mãnh liệt ngừng lại.

Bọn hắn giống như bị vật gì đó trói buộc, không cách nào di động được dù chỉ một tấc.

“Tiểu tử, ngươi rất cổ quái, đợi ta giết ba người chúng nó sẽ cắt ngươi thành từng mảnh từ từ nghiên cứu.” Khóe miệng Đột Cốt Lữ hiện ra nụ cười tàn nhẫn, lão nói như vậy xong từ từ bước tới bốn người bọn hắn.

Theo từng bước tiến tới của lão thì một luồng uy áp khổng lồ khiến người hít thở không thông cũng theo đó tập kích tới.

...

“Hắn thương ngươi, thương nhiều hơn so với bất kỳ người nào.” Thân ảnh trong hư không nói như vậy.

“Hắn thương ta?” Lông mày của bé gái chau lên, “nhưng ta không thích hắn, hắn để ta và mẹ ở một thế giới như thế bản thân lại như một người nhu nhược mà chết đi. Ta không thích hắn, cho tới bây giờ đều không thích hắn.”

“...” Dường như cảm nhận được oán giận nơi đáy lòng của bé gái, thanh âm trong hư không trầm lặng một hồi, cuối cùng mới thở dài một hơi nói: “đó là thế giới tốt nhất hắn có thể để lại cho ngươi.”

Bé gái nhíu mày càng sâu, nàng đã nghe qua quá nhiều lời như vậy, từ khi được sinh ra đến bây giờ, mỗi người đều nói hắn tốt đến cỡ nào.

Nhưng nàng thực sự không thích hắn, nàng chán ghét hắn, chán ghét chuyện xưa của hắn, chán ghét quá khứ của hắn, thậm chí chán ghét thân là con gái của hắn.

Hoặc là theo cách nhìn của nàng, sự hiện hữu của bản thân chính là một tội nghiệt.

Nàng lẳng lặng nhìn cậu trai phía xa, không tiếp tục tranh cãi vô số lần với thân ảnh trong hư không.

Chợt nàng như phát hiện cái gì đưa tay chỉ bóng người ở phương xa.

“Tiểu Đồ Đồ, đó là a di Thanh Linh sao?”

“Ừm.” Thanh âm trong hư không đáp lại.

“Người hóa ra xinh đẹp như vậy, chỉ đáng tiếc là đến lúc chết vẫn nhớ hắn mãi không quên.” Bé gái lắc đầu thở dài nói.

Mà lúc này ở chiến trường phương xa, lão giả đứng lên lần nữa.

Lông mày bé gái nhíu lại một cái nói: “đi thôi, đã tới thời điểm cứu tên ngu ngốc kia rồi.”

“Ngươi không thể làm nhiễu quá khứ, mỗi một lần quấy nhiễu, đều là phía bên kia đi thay đổi, đều cho tỉ lệ tồn tại của ngươi trở nên mỏng manh...” Thanh âm trong hư không nói như vậy, hiển nhiên không ủng hộ hành động của nữ hài.

“Thì sao? Hắn cứu không được thế giới này thì để ta làm đi.” Bé gái nói như vậy, gió đêm thổi bay tóc đen trên trán nàng, trong con ngươi chứa sự kiên quyết không tương xứng với lứa tuổi.

“Đừng quên, ta cũng là Tiên.”

Nàng nói như vậy xong, thân thể liền hóa thành một đạo lưu quang, bay về phương xa.

...

Đột Cốt Lữ đi tới trước mặt ba người Ma Thanh Linh, tay của lão giơ lên cao cao, huyết nhục trên cánh tay phát ra một trận nhúc nhích không quy luật rồi sau đó cánh tay bắt đầu phồng lên, cuối cùng hóa thành móng vuốt sắc bén làm người ta sợ hãi, phủ đầy lân giáp vừa thô vừa to không cân xứng với thân thể.

“Công chúa điện hạ, lão xa bây giờ liền đưa ngươi đi gặp Man Vương đại nhân.”

Đột Cốt Lữ nói như vậy, khóe miệng hơi nâng lên, trên mặt vì máu thịt bị thương văng tứ tung mà trở nên vặn vẹo.

Tay của lão lấy tốc độ cực nhanh đâm về phía mi tâm Ma Thanh Linh, bên tai lão vang lên tiếng kinh hô của đám người Tô Trường An. Điều đó khiến đáy lòng lão có một chút thỏa mãn cực kỳ biến thái, nụ cười trên mặt lão càng rõ.

Đến vào thời khắc này, một đạo màu xanh quang ảnh hiện lên.

Bóng sáng kia có tốc độ cực nhanh, cho dù Đột Cốt Lữ thân là Tinh Vẫn cũng chỉ có thể bắt đến chút dấu vết mơ hồ.

Rồi sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của lão, một bé gái nhỏ nhắn xinh xắn chắn giữa lão và Ma Thanh Linh.

Đột Cốt Lữ sững sờ, hiển nhiên không thể hiểu rõ thiếu nữ này xuất hiện như thế nào, nhưng lão không dám có chút chủ quan, với tốc độ mà cô gái kia thể hiện, tu vi tuyệt đối không kém gì Tinh Vẫn.

Lão nhướng mày, thế công trong tay chợt ngưng lại.

“Các hạ...” Lão hỏi như vậy, nhưng lời còn chưa nói xong đã thấy một luồng sát ý nồng đậm trong mắt bé gái kia.

“Ngươi dám động đến a di Thanh Linh của ta?” Thanh âm của thiếu nữ cực kỳ tinh tế, nhưng trong lòng Đột Cốt Lữ lại không hiểu phát lạnh, sau một khắc bàn tay của tiểu cô nương này đột nhiên đánh ra. Bản năng Đột Cốt Lữ cảm giác được sức mạnh ẩn chứa trong một chưởng này nên nghĩ muốn tránh thân thể qua một bên, tuy thế cô bé này nhỏ tuổi mà tốc độ lại cực nhanh.

Dù cho Đột Cốt Lữ đã tận khả năng tránh né thân thể với tốc độ hết mức có thể nhưng một chưởng này vẫn chắc chắn vỗ vào lồng ngực lão.

Khi đó lão cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, thân thể lui lại mấy trượng, một ngụm nghịch máu màu vàng từ miệng lão phun ra, vẻ mặt uể oải rất nhiều.

Bốn người Tô Trường An thấy tình hình như vậy, trong lòng tự nhiên ngăn không được kinh hãi.

Cô bé này tuổi chừng mười một mười hai nhưng một chưởng có thể bức lui Tinh Vẫn.

Cái gì đệ nhất thiên tài nhân tộc, thứ gì Tiểu Thập Tam đất Thục, so sánh với nàng chẳng phải như con nít đáng cười sao?

Nhưng bé gái lấy được chiến tích kinh người như vậy cũng không có chút thần sắc đắc ý nào, chân mày nàng cau lại tự nói: “tới chỗ này tiêu hao sức mạnh của ta quá nhiều, bằng không thì giờ phút này lão gia hỏa ngươi đã tới Tinh Hải mà bái kiến tổ tông rồi.”

Mà dường như để đáp lại bé gái, vị lão giả kia đứng lên lần nữa.

Lão chậm rãi lau máu tươi nơi khóe miệng, khí tức trên người càng phát ra âm lãnh.

“Thú vị, thú vị.” Lão nói như vậy, lập tức có từng đợt hơi thở âm u lạnh lẽo không gì sánh được từ trong cơ thể lão đẩy ra, một ngôi sao không biết xa mấy vạn dặm bỗng nhiên sáng lên trên bầu trời, chiếu rọi lên người lão giả. Cảnh tượng như vậy không cho người ta cảm giác mảy may thần thánh mà ngược lại khiến hàn ý nơi đáy lòng càng nhiều.

“Không thể tưởng được còn có thể gặp được đối thủ khiến ta toàn lực ứng phó.” Đột Cốt Lữ nói như vậy, cỗ khí thế bàng bạc trên cả Tinh Vẫn lúc này từ trong cơ thể lão tràn ra.

Mọi người ở đây đều cảm nhận được một luồng khí lạnh làm người hít thở không thông, duy chỉ có bé gái kia lại như chẳng thấy, chỉ lạnh con mắt nhìn chằm chằm lão giả trước mặt.

Dường như cảm nhận được sự khinh miệt trong mắt cô bé, trong lòng lão giả dâng lên sự tức giận, bản thân là Tinh Vẫn lại bị khinh thường vốn là chuyện cực kỳ mất mặt, huống chi còn bị một bé gái mười một mười hai tuổi làm như vậy.

Trong lòng lão khẽ động, khí thế dũng mãnh vốn không gì sánh được lại tiếp tục kéo lên giống như không có chừng mực một loại.

Thân thể dưới quần áo rách nát bắt đầu điên cuồng nhúc nhích, máu thịt dưới da quay cuồng, một lớp vảy giáp màu xanh bắt đầu từ trán lão mọc ra sau đó lập tức bao trùm toàn bộ thân thể. Một đôi cánh xương ở đằng kia mở ra, trong miệng phát ra tiếng gào rú như dã thú.

Mày bé gái nhíu lại, nàng nhìn con quái vật trước mắt, thần thái trong con ngươi biến hóa.

Bộ dáng bé gái như vậy rơi vào trong mắt Đột Cốt Lữ hóa thành quái thú thầm cho rằng cô bé trước mắt này cảm nhận được sự hùng mạnh của lão nên sinh lòng sợ hãi.

Vì vậy lão hé miệng định nói gì đó đùa cợt bé gái này.

Nhưng lúc đó lông mày cô bé dần dần giãn ra, trên mặt trồi lên vẻ chán ghét.

“Lại là một con bò sát bị Hắc Thần chiếm đoạt.” Bé gái nói như vậy, trong giọng nói giống như đánh giá thứ gì cực kỳ dơ bẩn.

Đánh giá như vậy không thể nghi ngờ càng làm tăng thêm lửa giận trong lòng Đột Cốt Lữ, lão quyết định không cho cô bé này tiếp tục nói. Chỉ nghe lão lần nữa phát ra tiếng gầm giận dữ, cánh xương sau lưng chấn động liền dẫn theo vô số tà lực ngập trời từ cơ thể lão tuôn ra, phóng tới trước người bé gái.

Đối mặt với một kích thanh thế to lớn như vậy nhưng trên mặt cô bé không có nửa phần bối rối.

Chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng trầm xuống, một đạo linh viêm trong nháy mắt được đẩy ra, đỉnh đầu nàng liền hiện lên bảy ngôi sao chói mắt.

Tô Trường An ở một bên thấy tình cảnh này thì con ngươi của hắn lập tức phóng đại, đây rõ ràng chính là lĩnh vực của hắn - Thiên Lam.

“Từ Nhượng!”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô bé vang lên.

Một hư ảnh tóc dài rối tung, cầm đôi thương trong tay từ hư không hiển hiện. Đôi thương trong tay y một khắc này đánh ra, một hư ảnh ác lang cùng một vị võ sĩ cầm đao lập tức lập lòe hiện hai bên thân y, đón lấy quái thú do Đột Cốt Lữ biến thành đang lao tới.

“Ầm!”

Cả hai người gặp nhau, một tiếng vang thật lớn lập tức nổ tung trên chiến trường.

Linh lực của bọn họ va vào nhau kích phát ra sóng khí thật lớn, xoáy lên đá loạn ở bốn phía, những binh lính Man tộc đang vây quanh càng không chịu nổi sóng khí hung mãnh như vậy nên bị đẩy lui mấy trượng, người có tu vi yếu kém liền ngã xuống tại chỗ rồi phun máu tử vong.

Hư ảnh Từ Nhượng cùng quái vật do Đột Cốt Lữ biến thành giằng co với nhau.

Bọn họ giống như hai con trâu đực đang dùng sừng húc nhau, một nửa cũng không nhường.

Trong lòng Đột Cốt Lữ càng phát ra khiếp sợ, lão căn bản không rõ cô bé này đến tột cùng có lai lịch gì, với tuổi tác như vậy nhưng chỗ hư ảnh gọi ra lại có thể chống lại lão. Nên biết rằng lão cũng không phải Tinh Vẫn bình thường, lão chiếm đoạt qua Thánh dược do Thánh Tử ban cho, tu vi so với Tinh Vẫn bình thường mạnh hơn không phải là ít; dù cho như thế nhưng lại giằng co không thắng với hư ảnh do một thiếu nữ mười một mười hai tuổi gọi ra, điều này làm sao khiến lão không kinh hãi?

Nhưng bé gái dường như không hài lòng với biểu hiện như vậy, thanh âm thanh thúy của nàng vang lên lần nữa.

“Ngô Đồng.”

Tiếng nói của nàng vừa dứt thì một tiếng phượng gáy chợt vang lên, một hư ảnh Phượng Hoàng cực lớn hiện hiện, sau mấy tức thì con Phượng Hoàng kia liền hóa thành bộ dáng một cô gái, tay nàng cầm một thanh trường đao, từ một bên thẳng tắp chém về phía Đột Cốt Lữ.

Biến hóa như vậy rơi vào trong mắt Đột Cốt Lữ, hồn lão không khỏi lên mây.

Hư ảnh cổ quái cầm đôi thương trong tay đã cần lão toàn lực chống đỡ, bây giờ lại thêm một vị lão há có thể là đối thủ, tâm lão lập tức sinh thoái ý nhưng cũng đã trễ, hư ảnh cô gái cầm đao kia có tốc độ cực nhanh, ngay lập tức đã đến trước người lão.

Trong miệng lão phát ra một tiếng thét dài thảm thiết, thân thể liền như diều đứt dây rơi xuống mặt đất.

Lúc này lão đã không thể đứng lên vì thương thế cực kỳ nghiêm trọng, dù cho đã chiếm đoạt Thần Huyết lão không mất mạng nhưng trong thời gian ngắn rất khó hồi phục trở lại.

Bé gái muốn ra chiêu lần nữa đánh cho Đột Cốt Lữ nhân hồn đều diệt nhưng lúc này từ trong quân doanh lại có nhiều luồng khí tức không thua gì Đột Cốt Lữ tuôn ra.

Cô bé nhíu mày một cái, sức mạnh của nàng tới đây đã bị suy yếu thật lớn, một tên Đột Cốt Lữ còn dễ nói nhưng nếu như tới mấy tên; cho dù là nàng thì với trạng thái hiện tại cũng khó có thể đối địch. Bởi vậy sau chút do dự thì linh lực quanh thân nàng rung động, miệng quát: “Thập Phương Kiếm Trận!”

Lập tức có vô trường kiếm từ phía chân trời mà đến bao bọc thân thể của nàng trong đó, kế tiếp những trường kiếm kia chợt mở ra tạo thành đôi cánh kiếm thật lớn.

Sau đó lại có mấy trăm thanh trường kiếm nhô ra bao bọc chặt chẽ bốn người Tô Trường An, cánh kiếm sau lưng nàng chấn động liền mang theo bốn người với tốc độ cực nhanh bay về phía chân trời.

...

Bé gái mang bốn người bay đi thật xa, mãi cho đến chỗ sâu trong núi Lang Nha chờ không có truy binh của Man tộc mới đáp xuống trong rừng.

Thẳng đến lúc này thì bốn người Tô Trường An vẫn còn ngây người như trước.

Bé gái thu hồi kiếm ý sau lưng mình, nàng quay đầu nhìn Tô Trường An, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc đánh giá Tô Trường An một phen.

Tô Trường An bị cô bé nhìn soi mói rốt cuộc phục hồi thần trí, hắn cảm thấy bé gái trước mắt này nhìn có chút quen mắt, giống như đã từng gặp ở nơi nào rồi.

Đến khi trong lòng hắn nhớ lại lĩnh vực do cô bé gọi ra cùng với tên những hư ảnh kia, thậm chí chỗ thi triển Thập Phương Kiếm Trận một đường mang bọn hắn trốn tới đây.

Hắn không khỏi có ngàn lần nghi hoặc.

“Ngươi là ai? Vì sao lại có lĩnh vực giống ta, vì sao có thể khu động Thập Phương Kiếm Trận?” Tô Trường An hỏi.

Bé gái nghe vậy thì liếc nhìn hắn một cái, Tô Trường An có thể cảm nhận được oán khí rõ ràng trong con ngươi của cô bé, thật giống như mình đã làm chuyện gì đó có lỗi với nàng.

Tô Trường An có thể xác định mình chưa bao giờ quen biết nàng, nhưng không hiểu sao dưới cái nhìn soi mói của bé gái lại cảm thấy một hồi bất an.

“Cái này có gì kỳ quái sao?” Bé gái hỏi ngược lại.

Chuyện này đương nhiên kỳ quái nha, đáy lòng Tô Trường An hết sức thắc mắc. Nhưng theo hắn thấy thì dường như cô bé không có chút ý tứ nào muốn giải đáp cho hắn, bởi vậy trong miệng liền thay đổi vấn đề hỏi: “ngươi tên là gì?”

“Tô Chiếu.” Bé gái đáp lại, thanh âm thanh thúy nhưng giọng điệu có chút lạnh lùng.

“Tô Chiếu?” Tô Trường An sững sờ.

“Tô trong Tô Trường An, Chiếu trong nhật nguyệt cao chiếu.” Bé gái trắng mắt liếc hắn một cái, dường như không chịu được sự chất phác của Tô Trường An, nàng có chút bất đắc dĩ giải thích.

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.