Dịch giả: Tiểu Băng
Không biết vì cái gì cả Kiếm Hàn thành đang vô cùng ầm ĩ, hay vì Cổ Phương Thiên sớm đã mất đi tâm trí.
Mà tiếng la to của Cổ Tiễn Quân không hề vọng tới tai ông.
Ông tiếp tục đi tới, đến khi bụi bặm tan hết, ông mới ngừng lại, nhìn Tô Trường An đang đứng thở hổn hển.
Tô Trường An ngước mắt nhìn Cổ Phương Thiên.
Hình ảnh Cổ Phương Thiên đã hoàn toàn thay đổi.
Bộ áo trắng bị ông xé rách, lộ ra cơ thể cường tráng, những mạch máu dưới da nổi gồ lên như những con rắn ngoằn ngoèo bò đầy người, tỏa ra những làn ánh sáng màu tím đen quỷ dị.
Cổ Phương Thiên cúi đầu nhìn Tô Trường An.
Con mắt ông đen kịt, không có tròng trắng, xung quanh hốc mắt gân xanh nổi gồ lên.
“Trường An, ngươi quá thiện lương, mà người thiện lương không có tư cách sống ở trên đời này.”
Ông nói, giọng nói mơ hồ xa xăm, giống như có tới mấy người đang cùng nói.
Ông nhấc kiếm, gác lên cổ Tô Trường An.
“Ngươi an tâm ra đi, cha của ngươi là người có tình nghĩa, ta sẽ chăm sóc cho y.” Nói xong, ông nhấc kiếm lên, định chém xuống.
Kiếm kia rơi rất chậm, nhưng Tô Trường An cũng đã đến cực hạn, không còn khả năng phản kháng.
Kiếm đến sát cổ, Tô Trường An nở nụ cười.
Cười đến đắc ý, cười đến điên cuồng.
Hắn nói.
“Hầu gia, ngươi nói rất đúng, người thiện lương là không có tư cách sống sót ở trên cái thế giới này.”
Giọng nói của hắn trầm trầm, lầm bầm.
Keng.
Một âm thanh va chạm vang lên thanh thúy.
Một thanh kiếm đen kịt chẳng biết đã được Tô Trường An nắm trong tay từ lúc nào, đưa lên chen vào giữa cổ hắn và kiếm của Cổ Phương Thiên.
Cổ Phương Thiên cảm giác có chút không đúng.
Ông vận tà lực, rót vào trong kiếm, muốn một phát xử lý cho xong.
Nhưng Tô Trường An lại chẳng biết lấy được sức mạnh từ đâu, đã vững vàng chặn lại ở cổ hắn, dù ông đã cố gắng, nhưng kiếm của ông vẫn không tiến lên được thêm chút nào.
Kinh hãi hơn là lực đạo từ kiếm của Tô Trường An truyền lại càng lúc càng lớn.
Kiếm của ông không khỏi bị dời ra, dù ông vẫn đang không ngừng rót tà lực vào cho nó.
Quanh người Tô Trường An trào ra linh lực màu đen.
Linh lực này cũng có màu đen, cũng âm lãnh, nhưng tính chất lại hoàn toàn khác biệt với tà lực.
Tà lực Cổ Phương Thiên có được là từ bên ngoài, bị đất trời này phản đối.
Còn linh lực màu đen của Tô Trường An tuy rằng cũng cực kỳ tà ác, nhưng vẫn còn là vật của trời đất này.
Đây chính là sức mạnh hắn có được từ việc thôn phệ Hắc Thần.
Thời gian vừa qua, tuy rằng Tô Trường An cố gắng thôn phệ nó, nhưng vẫn chưa thành công biến nó thành cho mình dùng.
“Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?” Biến hóa như thế làm cho Cổ Phương Thiên hoảng hồn. “Ta không phải là Tinh Vẫn sao? Làm sao ngươi lại có thể là đối thủ của ta?!”
Phù Đồ thần kiếm trong tay Tô Trường An reo vang, như tiếng gà trống gáy, phá vỡ đêm đen như mực.
Cổ Phương Thiên bị hất lùi lại.
Ông tì kiếm xuống, nhưng vẫn bị đẩy văng ra tới hơn mười trượng, trường kiếm kéo lê một đường dài trên đất, để lại một đường rãnh sâu cả hai tấc.
Một đám máu tươi màu tím đen trào ra khỏi miệng Cổ Phương Thiên, nhưng ông không hề để ý.
Ông chỉ trừng to mắt, nhìn vào thiếu niên cầm kiếm ở bên kia, trong mắt đầy khó hiểu và kinh ngạc.
Ông không hiểu, Tô Trường An rõ ràng không phải là Tinh Vẫn, và ông đã hoàn thành chuyện thứ chín thứ kia yêu cầu rồi kia mà?!
Cho nên, theo lý thuyết ông phải là Tinh Vẫn, vậy vì sao ông vẫn không phải là đối thủ của Tô Trường An?
Dưới Tinh Vẫn, tất cả đều là con sâu cái kiến!
Đây là chân lý cả thiên hạ đều công nhận, nhưng vì sao thiếu niên này lại có thể đi trái lại chân lý ấy?
Cổ Phương Thiên nghĩ mãi mà vẫn không rõ, rất không cam lòng.
Ông muốn giết Tô Trường An, nhất định phải giết Tô Trường An!
Như vậy Linh nhi mới có thể hết bệnh, cả nhà ba người họ mới có thể hạnh phúc sống bên nhau vĩnh viễn!
Cổ Phương Thiên nghĩ vậy, tà lực sau lưng lại cuồn cuộn dâng trào, cao tới cả trăm trượng, bao phủ cả một nửa Kiếm Hàn thành.
“Ngươi không phải là đối thủ của hắn.”
Một giọng nói vang lên trong đầu Cổ Phương Thiên.
Cổ Phương Thiên biết giọng nói đó, đó là giọng nói đã luôn chỉ đạo cho ông suốt bao năm qua.
“Tại sao? Ta không phải là Tinh Vẫn sao?” Cổ Phương Thiên vội hỏi.
“Đúng, nhưng cũng không đúng.” Thanh âm kia đáp lại.
“Cái gì? Ngươi đã gạt ta?!” Cổ Phương Thiên biến sắc, quát ầm lên, muốn nổi điên.
Ông muốn có được sức mạnh, muốn cứu Linh nhi, muốn bảo vệ vợ con mình. Ông không muốn chịu nỗi khổ tương tư nữa, ông đã chịu quá đủ sự yếu đuối vô năng.
Ông muốn thay đổi tất cả, để làm được điều đó, ông đã không tiếc bỏ đi nguyên tắc mình đã tuân thủ nghiêm ngặt hơn bốn mươi năm.
Ông trở nên hoàn toàn thay đổi, nhưng cuối cùng, giọng nói kia lại nói cho ông biết ông vẫn chưa phải là Tinh Vẫn!
Bảo làm sao ông không giận? Bảo ông làm sao cam lòng?
Giọng nói kia rất bình tĩnh: “Ta không hề lừa ngươi, ngươi nhìn đi, trên bầu trời chẳng phải có một ngôi sao luôn không ngừng chiếu sáng cho ngươi sao?”
Cổ Phương Thiên ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu ông quả thật có một ngôi sao đang lập lòe.
Đó là một ngôi sao rất đặc biệt, tỏa ra ánh sáng màu tím đen, hoàn toàn khác biệt với bao nhiêu vì sao khác trên bầu trời, nhìn rất là quỷ dị.
Nhưng đầu óc Cổ Phương Thiên đã không còn tỉnh táo nên không hề nhìn ra điều ấy, nét mặt mê say.
Ông nhìn vì sao kia, như nhìn thứ trân quý nhất.
“Cái đó là... Ngôi sao của ta...” Ông lẩm bẩm.
“Đúng vậy, đó là ngôi sao của ngươi.” Giọng nói kia trở nên rất dịu dàng, mùi mẫn, đầy mê hoặc bên tai Cổ Phương Thiên.
“Đã có mệnh tinh, ngươi chính là Tinh Vẫn.”
“Thế nhưng mà, ngươi vẫn còn chưa kết nối mệnh tuyến của ngươi vào với nó, nên ngươi vẫn chưa được tính là một Tinh Vẫn chính thức.”
“Chỉ cần ngươi nguyện ý thả lỏng tinh thần của ngươi, tiếp nhận vì sao kia.”
“Ngươi sẽ ngay tức khắc trở thành một Tinh Vẫn thật sự!”
Giọng nói kia không ngừng nỉ non, thuyết phục, dẫn dắt Cổ Phương Thiên.
Nét mặt Cổ Phương Thiên dần thả lỏng ra.
“Thả lỏng tâm thần... Thành tựu Tinh Vẫn...”
Ông nỉ non, hai tay mở ra, mắt nhắm lại, bộ dáng đầy nghênh đón.
Giọng nói bên tai trở nên vui vẻ, Cổ Phương Thiên không tỉnh lại.
Ngôi sao quỷ dị kia bỗng sáng lên ngời ngời.
Nhưng thật ra, dùng cái chữ sáng ở đây không chính xác.
Nói chuẩn xác, là nó phát ra một làn hào quang màu đen, khiến đám ngôi sao ở xung quanh nó đều bị nhuộm thành một màu đen kịt.
Một đường hắc quang từ nó chiếu xuống, với tốc độ cực nhanh, chiếu thẳng lên người Cổ Phương Thiên, chui vào đỉnh đầu ông.
Cơ thể Cổ Phương Thiên run mạnh, gân xanh, mạch máu vốn đã gồ lên giờ càng thêm rõ ràng, như muốn nổ tung ra.
Ông như bị đau đớn, miệng phát ra những tiếng gầm khó chịu.
Linh lực quanh người dâng trào mãnh liệt.
Biến hóa như thế rõ ràng không hề có gì tốt, nhưng Tô Trường An không hề ra tay cản, cũng không có ý thừa cơ làm cái gì cả.
Hắn chỉ ngẩng đầu lên, nhìn.
Cực kỳ nghiêm túc đánh giá vì sao đen thui kia, như đang tập trung suy nghĩ.
Cổ Phương Thiên cong người lại.
Tô Trường An cau mày rồi giãn ra, giãn ra rồi cau lại.
Như đang có cái gì quấy nhiễu hắn.
Tà lực đen không ngừng rót vào người Cổ Phương Thiên. Tiếng gầm của ông yếu bớt, làn da dần không còn chịu nổi sức mạnh trong người, bắt đầu nứt vỡ, chỉ trong chớp mắt, cả người ông đã rướm đầy máu tươi màu tím đen.
Trông rất dọa người.
Tô Trường An theo đường tà lực dời xuống người Cổ Phương Thiên, hơi dừng lại một chút, sau đó lại ngửa đầu nhìn trên đỉnh.
“Tà Thần... Kiếp...”
“Thiên Ngoại...”
“Diệt thế...”
Hắn lẩm bẩm, Thần tính của Chúc Âm bắt đầu vận chuyển, Tô Trường An muốn từ trong Thần tính chắt lọc ra những thông tin hắn cần.
Những hàng cổ ngữ khó hiểu hiện ra trong đầu hắn.
Tô Trường An cau mày, rồi giãn ra.
Hắn đã hiểu.
Ngôi sao màu tím đen kia cơ bản không phải là ngôi sao, và khu vực bầu trời bị hào quang màu đen của nó bao phủ cũng không phải đang bị bao phủ, mà là bị Tà Thần dùng bí pháp nào đó phá vỡ vòm trời, cái màu đen thui dày đặc đó chính là màu sắc của hư không vô tận của thế giới thiên ngoại, được Cổ Phương Thiên dẫn dắt hàng lâm xuống thế gian này!
Tà Thần kia cơ bản không phải ở trong vùng trời đất này, thứ mê hoặc Cổ Phương Thiên chỉ là một cái hình chiếu của nó mà thôi.
Nhưng Cổ Phương Thiên đã tiếp nhận làm giao dịch với nó, cho nên...
Kiếp hàng lâm!
Tô Trường An vừa nghĩ ra, thì làn ánh sáng đen kịt từ trên trời cũng nhanh chóng thối lui.
Tiếng gầm gừ của Cổ Phương Thiên cũng ngừng lại.
Ông ngẩng đầu lên, nhìn Tô Trường An.
Hình dạng ông không thay đổi gì nhiều, nhưng khí tức thì càng thêm âm lãnh, càng thêm đáng sợ.
Gương mặt cứng đờ như xác chết, không có chút cảm xúc.
Tô Trường An biết người đang đứng trước mặt hắn đã không còn là Cổ Phương Thiên, mà là một Tà Thần, một Kiếp từ thiên ngoại đến!
“Sinh linh ngu xuẩn! “ Cổ Phương Thiên khinh bỉ nói, miệng phun ra một làn hơi hư thối khó ngửi.
“Tiểu tử, cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi dồn ép gấp gáp như vậy, ta muốn hoàn toàn hàng lâm xuống đây, e là còn phải phí chút ít công phu.” Nó nói, giọng đầy đùa cợt và khinh thường.
“Có điều, Kiếp chúng ta xưa nay rất biết giữ lời hứa, ta đã nhận lời hứa với hắn là giết ngươi, cho nên ngươi phải chết.”
Cổ Phương Thiên lắc lắc cổ để làm quen với cơ thể, chẳng buồn để ý tới Tô Trường An.
Nó là Kiếp, thứ gọi là Tinh Vẫn ở trước mặt nó cũng chẳng khác gì heo chó, nên cần gì phải để ý tới một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa!
Trong mắt nó, Tô Trường An chết chỉ là vấn đề thời gian.
Việc làm quen với thân thể mới này còn cần hơn.
Nó còn có một nhiệm vụ rất quan trọng cần phải làm, chính là giải cứu những đồng bạn đang bị nhốt trong cái thế giới này, mở cánh cửa trời đất của thế giới này ra, để cho càng nhiều Kiếp có thể hàng lâm tới đây.
Sau đó, bọn nó sẽ hưởng thụ niềm vui thú hủy diệt thế giới này.
Nét mặt nó đầy vui vẻ.
Ngoài hủy diệt và chết chóc, trên đời này chẳng còn thứ gì khác có thể làm cho Kiếp hào hứng.
“Kiếp, ngoại vực Tà Thần.”
“Vô cùng mạnh mẽ, nhưng không thể vượt qua hàng rào ngăn cách giữa các thế giới, hàng lâm vào thân thể. Muốn làm được điều ấy, chỉ có một cách là tìm cho được chủ kí sinh.”
“Nhưng hàng rào giữa các thế giới rất khó chịu, dù là Kiếp cũng không thể tùy ý đáp xuống, trước khi các ngươi muốn hàng lâm, phải thuyết phục được chủ kí sinh đồng ý, hoàn toàn thả lỏng tinh thần cho các ngươi kiểm soát, diệt sạch lòng thiện trong lòng chủ kí sinh, trở thành kẻ cực kì tàn nhẫn, như vậy mới hòa hợp được với Thần tính của các ngươi, mới giúp các ngươi điều khiển được.”
Tô Trường An nói, giọng bình tĩnh cực kỳ.
Cổ Phương Thiên sững ra nhìn hắn, lần đầu tiên nhìn kĩ Tô Trường An.
“Ồ, biết quả là không ít.” Nó nói, bỗng cau mày, giọng lớn thêm vài phần: “Ngươi là Tiên?”
“Ừ. Tiên chưa thành đạo.”
Tô Trường An nói.
“...” Sự thẳng thắn của Tô Trường An lại làm Cổ Phương Thiên sững sờ. Nó bật cười dữ tợn: “Cũng đúng, dù sao ngươi cũng sẽ chết trên tay ta, tự tay giết chết một tên Tiên tương lai, chỉ nghĩ thôi cũng làm cho ta hưng phấn.”
“Ngươi vượt qua hàng rào các giới, động tĩnh đó rất lớn, chắc chắn những người đó cũng đã lên đường. Ngươi không sợ cũng bị họ phong ấn chung với đám đồng bạn vào trong Thần Mộ hay sao?” Tô Trường An hỏi.
“Vậy thì sao? Ta bỏ cái thân thể này, rồi trốn là được.” Cổ Phương Thiên cực kỳ tùy ý đáp lại.
Khí thế của nó dâng lên, vẻ chuẩn bị ra tay.
“Nhưng chẳng phải cái thân thể này ngươi biết bao vất vả mới dụ được ông ấy sa đọa hay sao? Bỏ đi không tiếc à?” Tô Trường An vẫn rất nhàn tản hỏi.
“Đương nhiên không dễ vì ta tuốt ở thiên ngoại xa xôi, nhưng hiện tại nếu như đã đến, thì trên thế giới này thiếu gì sinh linh không có lập trường bản thân, muốn làm chúng sa đọa có khó gì!”
Cổ Phương Thiên vừa nói, vừa tiếp tục đi tới.
Tà lực đen ngòm trào ra, hóa thành đủ thứ giao long ác mãng nhào tới công kích Tô Trường An.
Nhưng Tô Trường An vẫn cứ như không nhìn thấy.
Hắn chẳng những không hề có ý né tránh, mà còn vui vẻ hỏi tiếp: “Câu hỏi cuối cùng, ta rất muốn biết, nếu chủ kí sinh các ngươi đáp xuống vẫn chưa hoàn toàn sa đọa, vậy thì các ngươi sẽ như thế nào?”
Tô Trường An cười rất tươi, rất nhẹ nhàng như mùa xuân tháng ba.
Nhưng lại làm tên Tà Thần tự nhiên thấy lạnh cả người...
---o0o---