Dịch giả: Tiểu Băng
Gương mặt Cổ Phương Thiên đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Tà lực đang vận chuyển lưu loát bỗng bị khựng lại, gương mặt âm lãnh trắng nhợt đi.
Thế công của Cổ Phương Thiên ngừng lại.
“Tại sao lại như vậy?” Cổ Phương Thiên bật thốt, tà lực đầy trời tự nhiên không ngừng tản đi, đất trời đè tới một uy áp mạnh mẽ, muốn trục xuất Tà Thần ra khỏi nơi này, nghiền nát nó.
Tô Trường An càng thêm vui vẻ.
Hắn đứng thẳng lên, linh áp tỏa ra, bao phủ lấy Cổ Phương Thiên.
“Cái thế giới này thật không tốt.”
Tô Trường An nói, bước ra một bước.
“Đúng như Cổ bá phụ nói, người thiện lương, rất khó tồn tại.”
“Nhưng mà trên đời này lại luôn có những người như vậy, dù thân ở trong hắc ám, dù bị Tà Thần ăn mòn, nhưng trong đáy lòng vẫn luôn giữ lại được một phần lương tri.”
Cổ Phương Thiên đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Tô Trường An.
Gương mặt ông càng thêm vẻ không sao tin được.
“Không thể nào. Hắn rõ ràng đã hoàn thành nhiệm vụ ta giao, linh hồn của hắn đã đầy tà niệm, làm sao lại sai được?” Cổ Phương Thiên không tin, đưa hai bàn tay ra trước mặt để nhìn.
Nó cảm nhận được sức mạnh hùng hồn trong cái cơ thể này đang yếu đi nhanh chóng, đang bị sức mạnh của trời đất nơi đây làm cho tan rã.
“Đúng không?” Tô Trường An hỏi ngược lại, tiếp tục tiến tới, kiếm giơ lên. Ba ngàn linh kiếm dưới đất reo vang, bay lên đỉnh đầu hắn, lấp lóe ánh sáng, chỉ thẳng về phía Cổ Phương Thiên.
Cổ Phương Thiên hiện lên vẻ sợ hãi.
Nó lui về sau một bước, như muốn giữ khoảng cách an toàn với Tô Trường An.
Tô Trường An dừng lại, nhìn Cổ Phương Thiên: “Theo ta biết, cả nhà Đổng Đại nhân còn có một người sống.”
“Cái gì?!!!” Cổ Phương Thiên vô cùng khó coi. Cuối cùng nó đã hiểu vấn đề nằm ở đâu.
Nhưng hiểu ra cũng đã chậm. Từ trong trời đất xuất hiện những đợt uy áp mạnh mẽ, mênh mông, là địch ý của thế giới này với những kẻ ngoại lai, nếu nó có thêm chút thời gian, nó sẽ xóa đi dấu vết của mình, không cho ý chí của thế giới này phát hiện ra nó. Mặc dù cơ thể nó đang tá túc chưa hoàn toàn hoàn thành nhiệm vụ nó giao, nhưng cũng không bị thiếu bao nhiêu, chỉ cần chịu trả giá một chút thì vẫn xử lý được.
Nhưng bây giờ lại có Tô Trường An đang nhìn nó chằm chằm.
Nó không tin thiếu niên này sẽ mặc kệ để cho nó đối kháng thiên đạo.
Mặt nó trầm xuống.
Nó bắt đầu tìm tòi trí nhớ của chủ kí sinh, muốn tìm những điểm yếu của thiếu niên này, để tìm ra kế sách.
Tô Trường An xòe tay, ba ngàn linh kiếm trên đầu tỏa kiếm quang mãnh liệt.
Đúng vậy, hắn muốn động thủ.
Hắn muốn giết chết tên Tà Thần này.
Thần tính Chúc Âm mang tới cho hắn rất nhiều tin tức.
Những Tà Thần kia tuy cường đại, nhưng chúng không thuộc về cái thế giới này.
Trong thế giới này có tồn tại một ý chí nào đó, ý chí đó có bản năng bảo vệ cái thế giới, sẽ hủy diệt hoặc trục xuất bất kì thứ gì không thuộc về nơi đây.
Nên các Tà Thần nếu muốn tới đây mới phải cần có một chủ kí sinh.
Chủ kí sinh ấy bị ảnh hưởng bởi tà niệm của bọn chúng, mang theo tà niệm của bọn chúng, như thế mới giúp bọn chúng thoát được tai mắt của trời đất khi bọn chúng đến đây.
Nên bọn chúng mới cần phải dụ dỗ những chủ kí sinh ấy làm cho chúng một ít tội ác.
Nhưng Tà Thần này không ngờ Cổ Phương Thiên lại tha cho cô bé kia.
Tô Trường An không biết được lý do, có lẽ vì lúc ấy Cổ Phương Thiên nghĩ đến Cổ Tiễn Quân...
Nhưng hắn biết Cổ Phương Thiên tuy đã bị Tà Thần che mờ tâm trí, nhưng sâu trong lòng vẫn còn giữ được một phần nhân tính đó.
Phần nhân tính ấy, chính là đường sống của Tô Trường An.
Nhưng hắn không biết Cổ Phương Thiên có thể tỉnh lại được hay không, nên hắn quyết định giết chết cả hai.
Ba ngàn linh kiếm như mũi tên rời cung, rít vang trời, bay thẳng tới chỗ Cổ Phương Thiên.
Cổ Phương Thiên sững ra, không ngờ Tô Trường An lại ra tay quyết đoán như thế. Nó muốn tránh né, nhưng hình như ý chí của bản thân Cổ Phương Thiên lại không đồng ý, ông khóa chặt cơ thể mình lại, đừng nói là di động, ngay cả kích hoạt linh áp trong người để chống đỡ lại cũng không làm được.
Chẳng lẽ nó chỉ vừa mới tới thế giới này, đã bị hủy diệt?
Trường kiếm đã bay tới, chỉ còn chút xíu nữa là xuyên qua thân thể Cổ Phương Thiên.
“Trường An! Đừng!”
Một tiếng hét vang.
Tô Trường An giật mình, kiếm đã đến chỉ còn cách mi tâm của Cổ Phương Thiên nửa tấc thì dừng lại.
Tô Trường An kinh ngạc nhìn qua.
Cổ Tiễn Quân đứng đó, lo lắng nhìn hắn.
Tô Trường An biết Cổ Phương Thiên bây giờ đã không còn là Cổ Phương Thiên nữa.
Nên hắn mới muốn giết ông.
Nhưng Cổ Tiễn Quân xuất hiện, không cho hắn giết.
Người này dù sao cũng là phụ thân của Cổ Tiễn Quân, ngay trước mặt cô mà giết ông là chuyện quá là tàn nhẫn, cả với cô lẫn đối với hắn.
Nên hắn thu kiếm về.
Rồi vội vàng muốn giải thích với cô.
“Tiễn Quân, nghe huynh nói...”
Nhưng hắn vừa mới mở miệng, Cổ Phương Thiên đã xòe tay, hướng về phía Cổ Tiễn Quân xoay một cái. Một lực hút cực mạnh xuất hiện, hút Cổ Tiễn Quân liền ở đằng kia bay về phía Cổ Phương Thiên.
“Ngươi dám!” Tô Trường An kinh hãi, gầm lên xoay người qua. Kiếm của hắn cảm nhận được cơn giận dữ ấy, rít lên, muốn đâm tới, nhưng lại bị Tô Trường An bắt phải dừng lại.
Bởi vì, Cổ Phương Thiên đã bóp chặt cần cổ của Cổ Tiễn Quân, chắn cô ở giữa mình và ba ngàn linh kiếm.