Dịch giả: Tiểu Băng
“Cha...” Cổ Tiễn Quân đến lúc này đã hiểu tình hình.
Tô Trường An muốn giết Cổ Phương Thiên.
Cổ Phương Thiên lợi dụng sự xuất hiện của cô, lấy cô ra làm bia đỡ đạn.
Cổ Tiễn Quân tuy không muốn nhìn phụ thân mình chết đi, nhưng cô không bao giờ ngờ ông lại biến cô thành bia đỡ đạn.
Người cha này hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh người cha mà cô biết.
Cô không tin!
Nhất định đã xảy ra cái gì đó.
Nên cô cố gắng quay đầu lại để nhìn ông.
Cô nhìn thấy một gương mặt vặn vẹo, tàn nhẫn.
Cô bỗng nhiên ý thức được người trước mắt này không phải là phụ thân mình, chỉ có cái vẻ ngoài của phụ thân mà thôi.
“Ngươi là... Là ai...?” Cô hỏi, rất khó khăn vì cô đang bị bóp cổ.
“Ta là ai à? Ta là phụ thân của ngươi!” Cổ Phương Thiên cười tàn nhẫn.
“Không... Ngươi không phải...” Cổ Tiễn Quân cố lắc đầu, nhìn chằm chằm vào gương mặt dữ tợn ấy, nước mắt tuôn ra.
Đây là lần đầu tiên.
Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân quen biết nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cổ Tiễn Quân rơi lệ.
Ngọn lửa giận dữ rừng rực trong lòng hắn, như muốn đốt hắn thành tro.
“Buông cô ấy ra!” Hắn rít lên, giọng không to lắm, nhưng đầy uy nghiêm.
“Buông nó ra? Nó là nữ nhi của ta, tại sao ta phải buông ra?” Cổ Phương Thiên cười khẩy đáp trả, nhưng thân thể vẫn trốn sau lưng Cổ Tiễn Quân, rõ ràng vẫn còn kiêng kị Tô Trường An.
“...” Tô Trường An im lặng, biết Cổ Phương Thiên nhất định sẽ không thả Cổ Tiễn Quân, vì cô là thứ cứu mạng nó. Tuy hắn đủ sức giết chết tên Tà Thần đang bị thiên địa cắn trả mà suy yếu vô cùng này, nhưng hắn không dám chắc Cổ Tiễn Quân sẽ không bị thương, nên hắn nói: “Được! Ngươi thả cô ấy ra, ta để cho ngươi đi!”
“Thật không?” Cổ Phương Thiên hỏi, có chút động tâm.
“Người Thiên Lam viện ta trước nay nhất ngôn cửu đỉnh.” Tô Trường An đáp.
Làm sao hắn để cho tên Tà Thần này đi được!
Thả hổ về rừng hậu hoạn vô cùng. Chỉ cần tên Tà Thần này trúng kế, thả Cổ Tiễn Quân, kiếm của hắn nhất định sẽ xuyên qua ngực nó.
“Vậy được. Ta thả cô ta, ngươi phải để cho ta rời đi!” Không ngờ Cổ Phương Thiên lại đồng ý, không hề nghi ngờ gì lời nói của hắn.
Nó đang sốt ruột muốn sống, nên không còn đủ cẩn thận.
“Được!” Hắn vội gật đầu.
“Ta thả đây.” Cổ Phương Thiên đưa cánh tay túm cổ Cổ Tiễn Quân ra.
“Ừ.” Tô Trường An cũng đưa tay ra, ý để tiếp nhận Cổ Tiễn Quân, trong lòng thầm ra lệnh cho linh kiếm.
“Nhận lấy!” Cổ Phương Thiên quát to, ném Cổ Tiễn Quân đi.
Tô Trường An vọt lên để tiếp lấy Cổ Tiễn Quân, trong đầu bắt đầu ra lệnh, ba ngàn linh kiếm ào ạt bay ra, bắn về phía Cổ Phương Thiên.
Hắn đón được Cổ Tiễn Quân.
Nhưng ba ngàn linh kiếm của hắn lại chém vào khoảng không.
Vì Cổ Phương Thiên không hề đứng yên tại chỗ.
Sau khi nó ném Cổ Tiễn Quân, thân hình cũng lướt tới theo, đánh thẳng vào Tô Trường An.
Với sức mạnh còn lại của nó hiện giờ, muốn giết Tô Trường An đã gần đạt tới Tinh Vẫn là chuyện không có khả năng.
Nên khi nhìn thấy nó làm vậy, Tô Trường An cảm thấy khó hiểu.
Nhưng sự khó hiểu ấy nhanh chóng tiêu tán, hóa thành khiếp sợ và nổi giận!
Vì mục tiêu của Cổ Phương Thiên căn bản không phải là Tô Trường An! Mà là Cổ Tiễn Quân đang nằm trong ngực hắn!
Nó muốn giết Cổ Tiễn Quân.
Để xóa đi chút lương tri còn sót lại trong lòng Cổ Phương Thiên.
Vì khi lục soát trí nhớ, nó biết được lúc Cổ Phương Thiên giết cả nhà Đổng Đại nhân, đứa bé gái kia đã làm cho ông nhớ tới con gái mình chính là Cổ Tiễn Quân.
Nên ông mới tha cho cô bé kia một con đường sống.
Ông không đành lòng làm tổn thương con gái của mình.
Chỉ cần giết chết Cổ Tiễn Quân, như vậy trong lòng Cổ Phương Thiên sẽ chỉ còn tà niệm, sẽ giúp nó tránh thoát được ý chí trời đất của thế giới này.
Ngay lúc Cổ Tiễn Quân xuất hiện, nó đã quyết định như thế.
Tô Trường An đương nhiên cũng biết điều này, nhưng Cổ Phương Thiên xông tới quá nhanh, hắn không tránh kịp.
Ngay khi hắn tuyệt vọng, một bóng người xông ra.
Bóng người đó rất nhanh, chắn giữa Cổ Tiễn Quân và kiếm của Cổ Phương Thiên.
Phốc!
Âm thanh của kiếm đâm vào da thịt.
Thanh kiếm thẳng tắp xuyên vào cơ thể đó.
Máu màu vàng nhạt từ trong cơ thể đó trào ra.
Bịch!
Thân ảnh kia rơi xuống đất.
Tiếng va chạm của cơ thể đó với mặt đất như một tiếng sấm vang trời đập vào màng nhĩ Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân.
Họ sững sờ nhìn bóng người kia, trong đầu trống rỗng.
Máu nóng phun vào mặt Cổ Phương Thiên.
Làm ông như đang ngủ say mà bị tạt một chậu nước lạnh, giật mình tỉnh lại.
“Linh nhi... Linh nhi...” Ông thì thào, màu đen kịt trong mắt tan dần đi, trên mặt chỉ còn toàn là hoảng hốt.
“Ngươi muốn phản kháng ta sao?” Nhưng màu đen lại nhanh chóng chiếm lấy con mắt, khiến nét mặt lại trở nên dữ tợn.
“Linh nhi...”
“Phàm nhân, ta ban cho ngươi sức mạnh cường đại...”
“Linh nhi......”
“…Nhưng ngươi vẫn chưa hoàn thành sự giao ước giữa chúng ta…”
“Tại sao lại như vậy?”
“…ngươi phản bội ta!!!”
Nét mặt Cổ Phương Thiên không ngừng biến đổi, lúc cực bi thương, khi đầy ác độc phẫn hận.
Sau cả mấy chục lần biến hóa, một con mắt của Cổ Phương Thiên trở lại bình thường, còn một con thì đen kịt.
Ý chí của Cổ Phương Thiên vẫn tiếp tục đấu tranh với Tà Thần.
“Cha!” Cổ Tiễn Quân vùng ra khỏi lòng Tô Trường An, đi tới kêu to.
Cổ Phương Thiên giật mình, nhưng không ngẩng đầu lên.
Một cánh tay đưa lên, cong lại như móng vuốt, định trảo một nhát.
“Ngươi! Ngươi muốn làm gì?!” Tà Thần quát to, giọng nhuốm mùi sợ hãi, con mắt đen kịt khởi động tà lực, định ngăn cản Cổ Phương Thiên.
Cổ Phương Thiên chộp thẳng vào ngực mình.
Ngay chỗ có ấn kí màu đen.
Ấn kí của Tà Thần.
“Không! Không được!” Tà Thần kinh hãi.
Nhưng Cổ Phương Thiên đã quyết tâm.
Máu màu đen tím trào ra, ông cau mày vì đau đớn.
“Không! Đừng!!!”
Giọng Tà Thần như cầu khẩn.
“Ta sẽ giúp thê tử ngươi sống lại, ta cứu được cô ấy mà!” Nó vội nói.
“Không. Là ngươi hại cô ấy, là ta hại cô ấy. Chúng ta đều là ác ma, chúng ta đều phải chết.” Cổ Phương Thiên cười khổ, tay xé mạnh, giật tung cả khối thịt có ấn kí ra khỏi ngực.
“Đừng!!!”
Một tiếng hét to, lần này là của Cổ Tiễn Quân.
Mặt cô đầy nước mắt, cô không hiểu vì sao chỉ ngủ một giấc dậy, cả thế giới đều thay đổi.
Cô không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, mà cả phụ thân lẫn mẫu thân cô đều sắp chết.
Cô khóc.
Khối thịt bị Cổ Phương Thiên ném sang bên, trong khối thịt lờ mờ nhìn thấy một hình ảnh màu đen ở trong đó bốc ra, giãy giụa, gào rú.
Mất đi chủ kí sinh che chở, Tà Thần lập tức bị ý chí trời đất nhắm thẳng vào, nó nhanh chóng bị nghiền nát, hóa thành những làn khí đen tiêu tán trong không khí.
Dù Tà Thần có mạnh tới mức nào, cũng không thể sánh được với sức mạnh của cả một thế giới.
Đôi mắt của Cổ Phương Thiên khôi phục bình thường.
Ông như không biết đau, cẩn thận dè dặt nhích tới gần bóng người đang nằm trên mặt đất.
Dịu dàng nâng người đó lên, ôm vào trong ngực.
“Ta xin lỗi.” Ông thì thầm.
Người ở trong lòng ngẩng đầu lên nhìn ông.
Cổ Phương Thiên này lưng khòm xuống, đầy yếu ớt, già nua.
Nhưng là Cổ Phương Thiên, đích thực là Cổ Phương Thiên kia của bà.
Cho nên Ngạn Linh nở nụ cười.
Bà vẫn đứng nhìn Cổ Phương Thiên và Tô Trường An đại chiến, không phải bà không nghĩ tới chuyện xông vào hỗ trợ, nhưng bà không còn Thần tính, tu vi không cao, không đủ sức cho tầm cỡ chiến đấu này.
Mãi tới khi Tà Thần kia muốn giết con gái bà, bà mới vận toàn lực, xông ra.
Đương nhiên, nó cũng đồng nghĩa với việc bà tự chấm dứt cuộc sống của mình.
“Đều là Linh nhi sai... Không phải lỗi của Thiên ca.” Bà đưa tay lên, vuốt ve mặt ông.
Trên mặt ông hằn những nếp nhăn, sớm đã không còn bộ dáng của thiếu niên nhẹ nhàng năm xưa.
Nhưng ở trong lòng Ngạn Linh, Cổ Phương Thiên vĩnh viễn vẫn là Cổ Phương Thiên của năm đó.
Cổ Phương Thiên há miệng, định nói gì đó, nhưng vừa há miệng, máu tươi đã không ngừng từ trong miệng trào ra, ông biết ông cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.
Nên ông ôm lấy vợ, ngẩng đầu nhìn Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân.
Cổ Tiễn Quân chạy tới, nhào vào lòng ông.
“Cha! Mẹ! Đừng đi, đừng bỏ Tiễn Quân...”
Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, Cổ Tiễn Quân gọi Ngạn Linh là mẹ.
Hai người Cổ Phương Thiên nhìn nhau, trong mắt vui mừng.
Cổ Phương Thiên xoa đầu con, suy yếu nói: “Trường An là một đứa bé ngoan, cha tin sau này nó nhất định sẽ chăm sóc cho con rất tốt.”
“... Không... Không...” Cổ Tiễn Quân điên cuồng lắc đầu. Cha cô cứ như đang dặn dò hậu sự, điều ấy làm lòng cô càng thêm bất an, “Con không muốn, con muốn cha, mẹ, cả nhà chúng ta ở chung với nhau, con còn muốn sinh cháu ngoại cho hai người mà, tới lúc đó, cha muốn đặt tên cho chúng nó là gì thì đặt...”
“Đừng chết, đừng chết có được không, đừng bỏ rơi con, có được không...” Cổ Tiễn Quân lớn tiếng, nước mắt ào ạt như đê vỡ.
“Cha mẹ e là không đợi được tới ngày đó, tất cả đều vì cha gieo gió gặt bão... Chẳng trách được ai... Càng không thể trách Trường An... Về sau... Hai đứa nhất định phải cố gắng luôn ở với nhau thật tốt...” Khí tức của Cổ Phương Thiên càng lúc càng yếu, giọng cũng bắt đầu đứt quãng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại như vầy?” Cổ Tiễn Quân hỏi, giọng nghẹn ngào.
“Là vì...” Cổ Phương Thiên định kể lại mọi chuyện.
Nhưng ông vừa mở miệng, đã bị Tô Trường An cắt ngang.
“Những án mạng gần đây của Kiếm Hàn thành đều do Tà Thần kia gây ra. Ta và Cổ bá phụ hồi đêm phát hiện, chạy tới đây ngăn cản. Cổ bá phụ không may bị Tà Thần nhập vào thân, nên bảo ta giết người đi, nghĩ làm thế sẽ giúp dân chúng Kiếm Hàn thành từ nay thoát nạn.” Tô Trường An nói, đi tới ngồi xuống.
Hắn trịnh trọng nói với Cổ Phương Thiên: “Cổ bá phụ đại nghĩa, Trường An bội phục, bá phụ cứ yên tâm ra đi, ta còn sống ngày nào, nhất định sẽ không để cho bất kì ai làm Tiễn Quân bị tổn thương dù chỉ một chút.”
Cổ Phương Thiên ngẩn ra, hiểu được ý của Tô Trường An.
Ông cười cảm kích nhìn Tô Trường An.
“Tốt! Tốt! Tốt!” Đương nhiên ông rất vui, nói liên tục ba chữ tốt, sau đó im bặt, cái đầu đang ngẩng cao gục xuống, không nâng lên được nữa.
Cổ Phương Thiên vừa nhắm mắt, Ngạn Linh cũng cảm kích nhìn Tô Trường An.
Bà nói: “Cảm ơn.”
Bà đưa tay lên khẽ vuốt mặt Cổ Tiễn Quân.
“Con gái, mẹ xin lỗi, mẹ phải đi tìm phụ thân con...”
Nói xong, đôi mắt bà cũng từ từ nhắm lại.
Bà tựa vào lòng Cổ Phương Thiên, mỉm cười nhắm mắt, sinh cơ tiêu tán.
“Cha! Mẹ!”
Chỉ sau một đêm, cả cha lẫn mẹ đều mất khiến Cổ Tiễn Quân sụp đổ, cô ôm chặt hai thi thể, khóc vang lên.
Tô Trường An không cản cô.
Hắn biết bây giờ được khóc to lên cho thỏa mới là cách tốt nhất với Cổ Tiễn Quân.
Hắn nhớ mình đã đọc được trong một quyển sách nào đó viết như vậy.
Vĩnh viễn không được trước mặt một đứa bé con mà làm nhục phụ thân nó.
Bởi vì trong lòng những đứa trẻ, phụ thân chính là anh hùng của nó.
Cũng đừng bao giờ nói với những đứa trẻ phụ thân của chúng kinh khủng, xấu xí như thế nào.
Bởi vì mỗi người phụ thân đều muốn làm anh hùng trong lòng con của mình.
Cuộc đời của Cổ Phương Thiên, dù sinh ra lớn lên trong nhà đế vương, nhưng lại vô cùng tầm thường vô vị.
Nhưng Tô Trường An cảm thấy ông hẳn là một anh hùng.
Ít nhất đối với người nhà của mình, ông xứng đáng là một anh hùng...
---o0o---