Dịch: phuongkta1
“Ngươi!!!” Quách Tước sững sờ, nụ cười trên mặt y trong nháy mắt đọng lại.
Y có thể cảm giác được rõ ràng trong cơ thể của mình có một cái linh hồn đang gào thét, cái kia hẳn là linh hồn của Tần Bạch Y, nhưng vì sao Tư Mã Hủ đã bị hấp thu đi linh hồn giờ phút này vẫn sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình.
Y nghĩ mãi mà không rõ.
Nhưng trong lúc mơ hồ y biết mình và sư tôn nhất định tính sai mấy thứ gì đó, mà chỗ sơ hở này cực kỳ chí mạng.
“Không hổ là truyền nhân của ta.” Tư Mã Hủ ngẩng đầu lên, lão mở ra bước chân tiến về phía trước một bước, theo lão tới gần, một cỗ uy áp ầm ầm vọt tới, ép cho Quách Tước không thở nổi.
Giờ phút này bộ dáng của Quách Tước cực kỳ chật vật, hai mắt y màu đỏ tươi, gân xanh mạch máu nổi lên trên mặt, lộ ra cực kỳ dữ tợn, quần áo quanh người vỡ vụn, trên người chằng chịt vết thương, giống như chỉ còn lại xương trắng lành lạnh.
“Vì sao...?” Y khó tránh khỏi hỏi, thần sắc trên mặt tràn ngập không thể tin.
“Ta từ nơi ấy trở lại nhân gian, mang theo đồ vật lại không chỉ có chính mình.” Tần Bạch Y chỉ chỉ bầu trời, khóe miệng hơi nhếch lên, hai tay của lão vào lúc đó đột nhiên mở ra, từng cái hư ảnh bỗng nhiên hiện lên bên người lão.
Đó hiển nhiên là năm cái bóng người, bộ dáng của mỗi bóng người cũng không giống nhau, nhưng thần sắc không ngoại lệ đều cực kỳ ngốc trệ, giống như bị vật nào đó khống chế suy nghĩ của bản thân, mà trên người của bọn họ đều vươn từng sợi tơ to dài kết nối vào trên người Tư Mã Hủ.
“Đây là...” Đồng tử Quách Tước vào lúc đó đột nhiên phóng đại, y nhận ra năm cái hư ảnh này chính là năm cái linh hồn, hơn nữa từ khí tức mà trên người bọn họ lộ ra, trước kia nhất định là Tinh Vẫn không thể nghi ngờ!
“Lạc Vô Trần, Cố Nam Thính, Hướng Ngạn Tả, Phương Ngôn Lệnh, Lý Giang Lưu.” Tư Mã Hủ nghe vậy cười cười, lão nghiêng người đứng lên, ngón tay vào lúc đó điểm lên từng cái linh hồn, giống như thuộc trong lòng bàn tay nói với Quách Tước. Rồi sau đó, lão ngừng lại một chút, mới chỉ chỉ thân thể Quách Tước, nói ra: “còn có vị Ngọc Đình Mặc trong cơ thể ngươi.”
“A..., không nhiều không ít, Tinh Vẫn Thiên Cơ các thời kỳ đều ở chỗ này, đương nhiên còn có vị sư tôn kia của ngươi, chẳng qua linh hồn của gã đã sớm hồn bay phách lạc.”
Tư Mã Hủ nói xong lại bước về phía trước một bước, thân thể của lão ngừng lại, năm cái linh hồn ngay lập tức bay vào trong cơ thể lão.
“Bọn chúng lúc ở trên Tinh Hải liền bị ta làm thành con rối, đã trở thành chất dinh dưỡng cho linh hồn của ta, ngươi cùng vị sư phụ kia của ngươi ngấm ngầm mưu tính đương nhiên là tốt, chỉ tiếc cuối cùng là công dã tràng lấy giỏ trúc mà múc nước.” Lão nói như vậy, cười châm biếm nhìn về phía Quách Tước, cũng không có ý định ra tay, dường như rất hưởng thụ giờ phút này dùng phong thái của người thắng giải thích tất cả mọi chuyện cho Quách Tước.
Thân thể Quách Tước rốt cuộc run lên bần bật, một phen mưu tính ngấm ngầm, mưu đồ thật lâu, vào thời khắc này rốt cuộc hạ màn.
Y cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không phải bởi vì cái chết sắp tới, mà là vì sự ngoan độc và lòng dạ của người nam nhân trước mắt này.
Lão là Thủ Vọng giả muôn dân trăm họ đời thứ nhất Thiên Lam viện.
Là người vì đời sau lập ra bốn chữ tín điều “muôn dân làm trọng“.
Rồi sau đó truyền nhân các thời kỳ Thiên Lam viện, vì bốn chữ này, dùng cả đời người, ngang nhiên chịu chết, mà người khởi xướng tất cả những chuyện này lại là một ác ma như vậy.
Lão xem muôn dân trăm họ như cỏ rác, vì mục đích nào đó Quách Tước không thể biết được, tùy ý tiêu xài vận mệnh quốc gia Đại Ngụy, dẫn quân Man vào quan, khiến sinh linh trong thiên hạ đồ thán. Mà những anh linh của đám tiên hiền Tinh Vẫn Thiên Cơ lại bị lão luyện chế thành con rối!
Thiên Cơ nhất mạch, vì Thất Tinh Thiên Lam mưu đồ việc lớn, vượt giới hạn nhìn trộm số trời, các thời kỳ không được chết già.
Tất cả những hy sinh, tất cả những trả giá, vào lúc này thoạt nhìn chẳng qua cũng chỉ là một chuyện chê cười.
Nghĩ tới những thứ này, Quách Tước giống như đã mất đi tất cả sức lực.
Thân thể của y bắt đầu còng xuống, gân xanh dữ tợn cùng mạch máu trên mặt biến mất.
Cái gọi là tâm chết vô cùng bi thương.
Tín ngưỡng trong lòng y vào lúc đó chợt tan vỡ.
Y cúi đầu, bỏ qua sự sợ hãi giãy dụa, yên lặng chờ cái chết kéo tới.
Tư Mã Hủ thấy bộ dáng của y như vậy, cũng mất đi tâm tư tiếp tục đùa cợt, cánh tay khô héo của lão mãnh liệt duỗi ra, ở trong hư không nắm chặt, một đường linh lực tràn đầy vào lúc đó từ bốn phương tám hướng vọt tới, siết chặt thân thể Quách Tước ở trong đó.
Lực lượng vọt tới kia tựa như trọng lực của nghìn quân đè ép thân thể y.
Quách Tước dần dần cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu có chút khó khăn, trong lúc mơ hồ dường như vang lên một hồi đùng đùng giòn vang.
Đó là tiếng xương cốt của y không thể thừa nhận lực lượng mạnh mẽ như vậy, từng cái một vỡ vụn.
Sắp chết rồi sao?
Trong lòng y tự hỏi mình như vậy.
Thần kỳ chính là, y cũng không sinh ra một chút sợ hãi, trái lại có chút nhẹ nhõm khó hiểu.
Y đã từng làm qua mong ước trở thành anh hùng kia.
Muôn người tôn kính, vạn người vây quanh.
Y trong thời gian lưu lạc buồn chán dài dòng mà mất phương hướng của bản thân.
Đần độn, không biết lý do.
Nhưng cuối cùng y tìm về chính mình, y cho rằng như vậy có thể dùng tư thái của một Tinh Vẫn, một Tinh Vẫn Thiên Lam viện xuất hiện ở trước mặt người đời.
Đường đường chính chính, hào quang vạn trượng.
Nhưng cuối cùng, y chẳng qua chỉ là một con cờ của sư tôn mình, một cái lồng giam từ vừa mới bắt đầu đã bị lợi dụng.
Y dựa theo ý nguyện của Liễu Sanh Tiêu đi hoàn thành những chuyện mà gã đã an bài thật tốt, tiếp nhận vận mệnh của mình.
Mặc cho không cam lòng, mặc cho có những điều không muốn.
Nhưng dù sao y vẫn là người Thiên Lam viện, y không thể phụ bốn chữ muôn dân làm trọng.
Nhưng tất cả mọi chuyện vào lúc này đều thất bại.
Y không phải là anh hùng, y chỉ là một cái lồng giam.
Mà đại nghĩa muôn dân trăm họ của Thiên Lam viện, giờ phút này thoạt nhìn cũng không quá đáng chỉ là một thứ lừa đời lấy tiếng, mơ hồ gạt mình, cũng lừa bịp sự chê cười của người đời.
Hai con ngươi y rốt cuộc chậm rãi nhắm lại, y quyết định bình thản đi nghênh đón cái chết đã được định trước này.
Cũng không long trọng, thậm chí là qua loa.
Nhưng cuối cùng, bắt đầu từ lúc này tất cả mọi chuyện đã không còn liên quan gì tới y.
Lực lượng tràn đầy theo bốn phía vọt tới, xương cốt của y đều đã vỡ vụn, ý thức của y cũng dần dần mơ hồ, tựa như sau một giây, linh hồn tính cả cái thể xác này đều hóa thành thuốc tán, hoàn toàn tiêu tán trên thế gian này.
“Tỉnh!”
“Tỉnh!”
“Tỉnh!”
Nhưng bỗng nhiên, dường như trong đầu y có một thanh âm vội vàng vang lên.
Y giật mình một cái, theo trạng thái đần độn sắp lâm vào ngủ say dần thanh tỉnh lại.
“Người nào?” Y đưa mắt nhìn bốn phía, bốn phía lại là một mảnh bóng tối bao la bát ngát.
“Là ta.” Giống như là đáp lại, trong bóng tối có một cái bóng người mơ hồ dần dần hiện lên.
Đó là một người nam tử, một bộ áo trắng, khuôn mặt như vẽ, có thể xưng là công tử văn nhã.
“Ngươi là...?” Có lẽ là bởi vì rơi vào hấp hối sắp chết, thần sắc Quách Tước có chút hoảng hốt.
“Sư tổ của ngươi, Tinh Vẫn Thiên Cơ đời thứ sáu - Ngọc Đình Mặc.” Nam tử kia cười nói.
Trên mặt của gã gió xuân ấm áp, trong ánh mắt lại lộ ra một cỗ hiền lành khó có thể nói.
Khi đó, một cỗ hơi ấm không biết từ đâu nổi lên, rồi ngay lập tức vọt khắp toàn thân Quách Tước.
---o0o---