Dịch giả: phuongkta1
Ngọc Đình Mặc?
Quách Tước sững sờ.
Lúc nãy y có ý đồ phong ấn vị Tần Bạch Y kia, Ngọc Đình Mặc lại bị Tần Bạch Y vứt bỏ đưa vào trong cơ thể Quách Tước.
Như thế có thể giải thích, vì sao lúc y hấp hối sắp chết lại nhìn thấy Ngọc Đình Mặc.
Nhưng mà giờ phút này nhìn bộ dáng thần trí của Ngọc Đình Mặc có lẽ cực kỳ thanh tỉnh, cùng mấy vị Tinh Vẫn Thiên Cơ các thời kì đã bị Tần Bạch Y làm thành con rối kia dường như có chút khác biệt.
Hiện tại Quách Tước có chút mê man, y cũng không thể xác định những điều chứng kiến trước mắt rốt cuộc là hiện thực chân thật, hay là phán đoán của mình trước khi chết.
“Ta biết rõ đáy lòng của ngươi có rất nhiều nghi hoặc.”
Ngọc Đình Mặc dường như cũng nhìn ra tâm tư của Quách Tước giờ phút này, gã nói toạc ra một câu như vậy.
“Tần Bạch Y tuy mạnh mẽ, mưu tính ngấm ngầm của lão cũng khó có ai có thể ứng đối, nhưng lão rốt cuộc vẫn đánh giá thấp chúng ta.”
Gã cảm thán nói như thế, thần sắc trên mặt cũng có chút phức tạp. Hiển nhiên đáy lòng mang theo một cỗ thất vọng sâu sắc đối với vị tổ sư sáng lập Thiên Lam viện kia.
Quách Tước lại sững sờ, y không khó nghe ra vẻ cảm khái trong lời nói của Ngọc Đình Mặc, nhưng y không hiểu là chúng ta trong miệng Ngọc Đình Mặc rốt cuộc chỉ người phương nào.
“Tần Bạch Y hiển nhiên là hạng người thiên tư trác tuyệt, tâm tư kín đáo, lòng dạ tựa như biển, nhưng lão vẫn không ngờ tới đệ tử của lão, cũng chính là Lạc Vô Trần - Tinh Vẫn Thiên Cơ đời thứ hai cũng không phải là hạng người qua loa. Vị tổ sư này từ lúc trở lại hiển nhiên đã tính tới số kiếp nơi đây, vì ngươi để lại một đường sống.” Ngọc Đình Mặc làm như không thấy đối với nghi hoặc của Quách Tước, thanh âm gã vững vàng chậm rãi nói đến.
“Sư tổ Lạc Vô Trần để lại cho ta một con đường sống?” Nghi hoặc trên mặt Quách Tước vào lúc đó càng dày đặc, việc này càng nghe càng mơ hồ.
Đương nhiên, phương pháp suy diễn mệnh số của Thiên Cơ nhất mạch rơi vào trong tai người khác vốn là đồ vật huyền diệu, nhưng chỉ có Quách Tước am hiểu sâu đạo này lúc nghe thấy vị sư tổ Lạc Vô Trần mấy nghìn năm trước vì chính mình để lại một con đường sống cũng cảm thấy khó có thể tin nổi.
Bởi vì càng tinh thông đạo này, liền càng biết được mệnh số nhiều thay đổi khó dò.
Đều muốn ở trước mấy nghìn năm đo lường tính toán những chuyện xảy ra lúc này, Quách Tước hoàn toàn khó có thể tưởng tượng vị sư tổ Lạc Vô Trần kia rốt cuộc đã mạnh mẽ đến loại tình trạng nào.
“Ngươi không cần hoài nghi, một cái tàn hồn như ta cũng không cần lừa ngươi?” Ngọc Đình Mặc nói, ý cười trong ánh mắt càng lớn, dung mạo của gã cực kỳ anh tuấn, nhưng nhìn trong ánh mắt của Quách Tước lại lộ ra một sự hiền lành của trưởng bối đối với vãn bối.
Quách Tước hiển nhiên cũng hiểu rõ đạo lý trong đó, nhưng y vẫn lo lắng, còn cảm thấy không ổn, cho nên có chút do dự, muốn nói lại thôi.
“Có vấn đề gì muốn hỏi.” Mà tất cả chuyện này hiển nhiên không thể gạt được ánh mắt Ngọc Đình Mặc đấy, gã vừa cười vừa nói.
Quách Tước nghe vậy, rốt cuộc không hề xoắn xuýt, quay đầu nhìn thẳng ánh mắt Ngọc Đình Mặc, hỏi: “Thiên Lam nhất mạch từ Tần Bạch Y dựng lên, truyền đến ta, đã qua chín đời, nhiều thế hệ thừa hành đại nghĩa muôn dân trăm họ chưa từng sửa đổi, nhưng...”
Nói đến đây, Quách Tước rõ ràng sững sờ một chút, nghiễm nhiên không thể nói tiếp.
“Nhưng cái gọi là đại nghĩa muôn dân trăm họ chẳng qua chỉ mà một âm mưu của Tần Bạch Y, sự tồn tại của Thiên Lam viện có ý nghĩa thực sự hay không? Sự tồn tại của chúng ta lại có ý nghĩa gì?” Nhưng Ngọc Đình Mặc dường như đã sớm biết được suy nghĩ trong lòng Quách Tước, gã cười nhận lấy lời nói tiếp.
Rồi sau đó nhìn về phía Quách Tước, hỏi: “ngươi muốn hỏi lại là những thứ này?”
Quách Tước sững sờ, thần sắc trên mặt có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Y cũng không lo sợ cái chết, đúng như y nói lúc trước, tới đây chính là vì muốn một lần được chết, điều thực sự khiến y sợ hãi chỉ là cho tới nay, y cũng tốt, sư bối của y cũng tốt, hoặc là hậu bối Tô Trường An cũng được, bọn họ một mạch chiến đấu hăng hái, đẫm máu, một mạch quên cả sống chết, đến cuối cùng, tất cả những chuyện này đều không có ý nghĩa, đều là âm mưu mà người khác một tay sắp đặt.
Điểm này bất kể như thế nào y cũng không thể tiếp nhận.
Ngọc Đình Mặc vào lúc đó trầm mặc lại, gã nhìn thẳng Quách Tước một hồi lâu, mới vững vàng thanh âm nói ra.
“Tồn tại chính là ý nghĩa.”
“Hả?” Có lẽ vì đáp án này quá mức đơn giản, lại có lẽ vì thanh tuyến của Ngọc Đình Mặc cực kỳ trầm thấp, thế cho nên Quách Tước sau khi nghe được, không kìm được phát ra thanh âm như vậy.
“Ngươi hỏi ta, chúng ta trả giá, chúng ta cố gắng, chúng ta truy tìm chính là đại nghĩa muôn dân trăm họ rốt cuộc có ý nghĩa hay không, ta cũng không thể cho ngươi một cái đáp án rõ ràng.”
“Liền giống như chúng ta bảo hộ muôn dân trăm họ, nhưng muôn dân trăm họ cuối cùng sẽ chết, hy sinh của chúng ta có mang lại ý nghĩa hay không?”
“Muôn dân làm trọng thực sự chỉ là lời nói dối của Tần Bạch Y để lừa gạt chúng ta. Nhưng thứ mà chúng ta truy tìm lại không phải là bốn chữ to mà Tần Bạch Y lưu lại, chúng ta truy tìm chính là tín niệm trong lòng mình!”
“Bởi vì chúng ta tin tưởng tín niệm như vậy, vì vậy chúng ta đã tới Thiên Lam.”
“Không phải bởi vì Thiên Lam gọi là Thiên Lam, nó mới chỉ là Thiên Lam trong lòng muôn dân trăm họ.”
“Là bởi vì chúng ta ở Thiên Lam, cho nên Thiên Lam mới là Thiên Lam!”
“Chúng ta từng sống, từng phấn đấu, cũng từng hi sinh, ta cảm thấy được những thứ này mới là ý nghĩa của chúng ta.”
Lời nói của Ngọc Đình Mặc giống như trống lớn mỗi chữ mỗi câu gõ vào trong lòng Quách Tước, thân thể của y chấn động, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Đình Mặc chợt bắt đầu có chút thần thái.
“Là bởi vì chúng ta ở Thiên Lam, cho nên Thiên Lam mới là Thiên Lam.”
Y lặp lại một câu nói kia, đám mây mù từ khi biết được thân phận Tư Mã Hủ vào lúc này rốt cuộc đều tản đi.
Ánh mắt của y trở nên trong trẻo, mà Ngọc Đình Mặc trông thấy y một phen biến hóa như vậy, trên mặt cũng lập tức lộ ra một nụ cười.
“Như vậy lúc này ngươi có thể an tâm nghe ta nói đến cái đường sống mà chúng ta vì ngươi bảo tồn nghìn năm chưa?”
...
Chân mày Tư Mã Hủ cau lại, lão ngửi thấy được một mùi vị không tầm thường.
Lão hơi dùng sức nắm tay lại, cỗ lực lượng giam cầm thân thể Quách Tước kia lại cường đại thêm vài phần, tiếng đùng đùng giòn giã không ngừng vang lên.
Tư Mã Hủ rất chắc chắn ngũ tạng Quách Tước giờ phút này đã vỡ vụn, xương cốt sớm đã biến thành thuốc tán, theo ý nào đó bên trên mà nói bây giờ Quách Tước đã chết.
Nhưng trên thực tế y vẫn còn sống.
Đây dường như là một cái khái niệm rất mâu thuẫn.
Đến giờ phút này, Tư Mã Hủ vẫn có thể cảm giác được Quách Tước còn sống như cũ.
Biến hóa như thế vượt xa khỏi sự khống chế của lão, điều này khiến cho lão rất bất mãn, cũng có chút bất an.
Lão một lần nữa dùng sức, lực lượng giam cầm thân thể Quách Tước lại tràn đầy thêm vài phần.
Nhưng hiện tại, lông mày lão lại nhăn sâu hơn.
Bởi vì lão cảm giác được, dường như lực lượng của chính mình tác động ở trên người Quách Tước gặp trở ngại nào đó, giống như bên trong bóng tối có một cỗ lực lượng cường đại nào đó đang bảo vệ Quách Tước.
Nhưng rốt cuộc lực lượng kia là gì, Tư Mã Hủ cũng không thể nói đúng được.
Chính vì lực lượng không biết tên kia khiến cho trong lòng Tư Mã Hủ càng bất an, lão lại gia tăng lực lượng trong tay mình một lần nữa, nhưng cỗ lực lượng trong bóng tối kia lại mạnh mẽ đánh trả Tư Mã Hủ, lực lượng của lão vẫn như cũ không có cách nào nữa xâm nhập vào trong cơ thể Quách Tước dù chỉ là một phần nhỏ.
Thịch!
Thịch!
Thịch!
Đúng lúc này một thanh âm rất nhỏ nhưng lại mạnh mẽ chợt vang lên.
Tư Mã Hủ ngắm nhìn bốn phía, phát hiện bốn phía rõ ràng không có vật gì.
Thịch!
Thịch!
Thịch!
Nhưng thanh âm kia vẫn còn tiếp tục, càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
Hai con ngươi Tư Mã Hủ phát lạnh, lão mãnh liệt nhìn về phía bộ thân thể đã chết đi của Quách Tước, hoảng sợ vào lúc đó bò lên đuôi lông mày lão.
Thanh âm kia chính là từ thân thể Quách Tước phát ra đấy!
Đó là tiếng tim y đập!
---o0o---