Dịch giả: Tiểu Băng
Tốc độ của Tô Trường An cực nhanh, đôi mắt trở nên đỏ rực, máu tràn ra khỏi hốc mắt.
Ngũ tạng của hắn đã vỡ vụn.
Mạch máu khắp người đều vỡ.
Kiếm ý của Kiếm Trủng Thục Sơn là một thanh kiếm hai lưỡi, nó mang tới sức mạnh cực lớn, nhưng cũng quấy nát tất cả sinh cơ trong người.
Từ ý nào đó, thì hắn đã là chết rồi.
Nhưng hắn lại vẫn còn sống.
Hắn dựa vào một cỗ chấp niệm mà sống, như những đao khách ở Tây Lương, dù cho chết đi, cũng vẫn như cũ muốn chém vào quân giặc một kiếm cuối cùng trí mạng nhất.
Đúng vậy.
Hắn muốn giết Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Ngay từ ban đầu hắn đã tính toán tới điều ấy.
Hắn biết với tính của Hạ Hầu Hạo Ngọc, sẽ không để cho Cổ Tiễn Quân chạy trốn, mà dù cô có chạy, thì việc bắt cô lại cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nên để Cổ Tiễn Quân an toàn, Tô Trường An phải giết Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Vì thế, hắn không tiếc tính mạng.
Hạ Hầu Hạo Ngọc vì quyết tâm lấy mạng đổi mạng của Tô Trường An mà thấy lạnh người.
Y muốn lùi, nhưng kiếm ý kia đã giăng đầy không gian, y muốn tránh cũng không thể tránh.
Gặp nguy cơ, trong lòng Đế Vương sinh ra một luồng ngạo khí.
Sát khí rừng rực trong mắt y.
Năm đó bên bờ Ly Giang, ngay cả đối mặt với trăm vạn hùng binh ta còn chưa từng sợ, nay sợ gì một đứa oắt con tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi!
Hư ảnh Đế Vương chui lại vào trong cơ thể, khí thế của y dâng cao, bao la, hùng vĩ như núi lớn.
Chín con ác long lại bay ra, phóng thẳng về phía Tô Trường An.
Cứng chạm cứng với kiếm của Tô Trường An.
“Rống!”
Những tiếng kêu lên đau đớn, chín con ác long bị kiếm ý cuồng bạo xoắn nát thành bột phấn.
Điều này hiển nhiên vượt ra ngoài dự kiến của Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Y còn chưa kịp kinh ngạc, kiếm của Tô Trường An đã lại điểm tới mi tâm.
“Cửu Đỉnh lập!”
Hạ Hầu Hạo Ngọc hét to, chín con ác long lại hiện ra, quấn lấy nhau, hóa thành một cái cự đỉnh màu xanh, phủ lên người Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Y lạnh lùng nhìn Tô Trường An.
Trong lòng y ngoài kinh sợ còn có phẫn hận, nếu không phải y thi triển bí pháp chuyển sinh, làm cho thực lực của y bị hao tổn, thì bây giờ làm gì có chuyện Tô Trường An chỉ xuất ra được một phần mười uy lực kiếm ý mà y lại phải chống đỡ chật vật như thế này!
Nhưng mà trên đời vốn dĩ không có thuốc hối hận.
Kiếm của Tô Trường An đâm thẳng vào cự đỉnh ở trên đầu y.
Thân thể cả hai đều lung lai.
Cái đỉnh to rung lắc, kêu lên ken két, xuất hiện vết nứt.
Nhưng cuối cùng nó vẫn không vỡ.
Hạ Hầu Hạo Ngọc khóe miệng ứa máu tươi.
Y biết mình đã thắng.
Một kiếm này của Tô Trường An, là một kiếm cuối cùng của hắn.
Vì sau kiếm này, hắn không còn sức lực để đánh ra kiếm nào nữa.
Không sai. Kiếm ý quanh người Tô Trường An trở nên mỏng manh dần đi, sinh cơ trong người hắn cũng bắt đầu tiêu tán.
Ta mới là người thắng cuối cùng!
Hạ Hầu Hạo Ngọc nhếch mép, định đánh ra một kích cuối cùng.
Nhưng một luồng linh lực quỷ dị đã bao trùm toàn thân Tô Trường An, hắn thì thầm: “Minh Thư Huyết Kỷ!”
Tất cả máu ở trong Thông Minh điện hóa thành huyết quang, tuôn vào người hắn.
Hắn hấp thu sức mạnh máu thịt của những người đã chết ở trong điện, đây đương nhiên là một thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, nhưng hắn bất chấp.
Để bảo vệ người mình muốn bảo vệ, Tô Trường An không sợ mang tội nghiệt trên vai.
Sinh cơ của hắn lại dần đầy lên.
Hắn lại có sức lực, đâm ra một kiếm.
“Minh Thư Huyết Kỷ?!”
Hạ Hầu Hạo Ngọc xanh mặt, không ngờ bộ tà điển thất truyền lại rơi vào tay Tô Trường An, không ngờ thân là truyền nhân Thiên Lam viện, Tô Trường An lại tu luyện thứ công pháp ác độc này.
Y vội tập trung linh lực, định tấn công Tô Trường An trước kia hắn kịp xuất kiếm, nhưng không kịp.
“Tứ vấn Quân Vương, ngươi có xứng làm Quân Vương!”
Tô Trường An lạnh lùng hét lên, câu nói rơi vào tai Hạ Hầu Hạo Ngọc, như Vô Thường câu hồn, Diêm La lấy mạng, làm tâm hắn run lên vì sợ.
Kiếm ý đầy trời lại chém tới Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Phanh!
Một tiếng nổ giòn vang.
Cái đỉnh to vỡ vụn.
Cơ thể Hạ Hầu Hạo Ngọc không còn gì che chắn, hiện ra trước kiếm phong của Tô Trường An.
---o0o---