Thư Kiếm Trường An

Chương 463: Chương 463: Thiên Ngô và ngôi sao thứ chín




Dịch giả: Tiểu Băng

Kiếm của Tô Trường An rốt cuộc đã tới mi tâm Hạ Hầu Hạo Ngọc.

Kiếm khí chui vào người Hạ Hầu Hạo Ngọc, y cảm nhận được cái chết. Y rất không cam lòng.

Y mới chỉ vừa bước chân lên con đường chinh phục thiên hạ, mưu đồ bá nghiệp vĩ đại của y mới chỉ bắt đầu, sao y lại phải chết trong tay một tên mao đầu tiểu tử?!

Nhưng trong đầu y chợt nhói lên đau đớn, một sức mạnh không tả nổi lan tràn vào khắp tứ chi của y.

Mi tâm của Hạ Hầu Hạo Ngọc, nơi bị kiếm Tô Trường An đâm trúng, xuất hiện một dấu đen.

Cái dấu đó đương nhiên y biết, là một giọt Thần huyết Tư Mã Hủ lưu lại cho y, nhờ nó, y đã tránh được thiên đạo đuổi giết, thành công giả chết thoát thân, phục sinh vào cơ thể của con trai chính mình.

Nhưng sức mạnh giọt Thần huyết đó đã dùng hết rồi kia mà?

Cơ thể Hạ Hầu Hạo Ngọc bắt đầu thay đổi, những cái vảy xanh đen xuất hiện.

Trong tròng mắt y xuất hiện một vòng tròn màu u lam.

Kiếm của Tô Trường An bị cái gì đó mạnh mẽ đẩy ra khỏi mi tâm của Hạ Hầu Hạo Ngọc.

Tô Trường An cũng bị đẩy lùi mấy bước.

Sinh cơ có được nhờ Minh Thư Huyết Kỷ thu nạp huyết khí cũng bắt đầu nhanh chóng tiêu tán.

Tô Trường An khiếp sợ nhìn Hạ Hầu Hạo Ngọc.

Mi tâm của vị Đế Vương kia lóe ra một vòng sáng màu lam, hai con ngươi biến thành màu xanh thẳm, khí thế không ngừng dâng lên.

Y nhìn Tô Trường An, uy nghiêm như một vị thần.

Khí tức của Thần tộc.

Và không phải là Thần tộc bình thường.

Khí tức như vậy Tô Trường An mới chỉ cảm nhận được ở Chúc Âm mà thôi.

“Ngươi, ngươi…“. Hắn nhìn Hạ Hầu Hạo Ngọc đã không còn ý thức, trí nhớ của Thần tính Chúc Âm để lại nói cho hắn biết khí tức này là của ai.

“Ngươi là Thiên Ngô! Hạ Hầu Hạo Ngọc là chủ kí sinh của ngươi?”

Hắn khiếp sợ, bật thốt.

Đôi mắt xanh của Hạ Hầu Hạo Ngọc hiện lên một tia dị sắc, đánh giá Tô Trường An một phen, trả lời.

“Trong cơ thể của ngươi có Thần tính của Chúc Âm.”

Giọng nói này cực kỳ đặc biệt, như hòa quyện với thiên địa pháp tắc, tuy trầm thấp nhưng lại có sức mạnh cực kỳ xuyên thấu, từ bốn phương tám hướng truyền vào trong tai Tô Trường An, làm màng nhĩ của hắn run rẩy.

“Đáng tiếc, ngươi sẽ chết.” Y nói tiếp, giọng vẻ tiếc hận, nhưng ngữ khí lại lạnh như băng.

“Hắn không phải là chủ kí sinh của ta, hắn là chuyển thân của ta. Lẽ ra ta chưa thể tỉnh lại vào lúc này, nhưng ngươi muốn giết ta, đương nhiên ta không thể khoanh tay đứng nhìn.” Dường như nhớ ra cái gì đó, Hạ Hầu Hạo Ngọc nói thêm, y thu hồi ánh mắt, bắt đầu xem xét hoàn cảnh xung quanh.

Đầu Tô Trường An choáng váng, sự mệt mỏi lan khắp toàn thân, sinh cơ đã hầu như cạn kiệt, hắn sắp chết.

Cổ Phương Thiên rốt cục về tới Tấn vương phủ, giao con cho tâm phúc, bảo đưa cô ra khỏi thành.

Sau đó ông một mình quay lại chiến trường.

Ông muốn cứu Tô Trường An.

Không phải vì Tô Trường An quan trọng gì với ông.

Mà chỉ vì ông hiểu quá rõ tính con gái mình.

Tô Trường An vì cô mà chết trận tại Tấn vương phủ, nhất định cô sẽ làm ra những chuyện hồ đồ.

Ông không muốn thật vất vả mới cứu được cô, để rồi cuối cùng lại chỉ cứu được một cái xác không hồn.

Vì vậy, ông quay trở lại Thông Minh điện.

Từ rất xa, ông đã ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc, làm ông cực kỳ bất an.

Đến khi ông tới Thông Minh điện, liền trông thấy Hạ Hầu Hạo Ngọc mi tâm lóe ra ánh sáng màu lam, đứng lơ lửng giữa không trung như một vị thần, đang quét mắt nhìn quanh.

Còn Tô Trường An toàn thân đẫm máu, đang lảo đảo chực ngã.

Ông giật mình, nhưng nghĩ đến sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nghiến răng, phóng tới chỗ Tô Trường An, đỡ lấy hắn, sau đó bỏ chạy.

Hạ Hầu Hạo Ngọc nhíu mày, chỉ một cái về phía bóng lưng của Cổ Phương Thiên, một làn linh lực từ trong ngón tay bắn ra.

Nhưng một bóng người với cái lưng còng đã xuất hiện, cản trước người y.

Đó là một lão giả, lưng rất còng, đầu cúi thấp.

Vị công công này đã đi theo Hạ Hầu Hạo Ngọc đã cực kỳ lâu rồi.

Lâu đến mức thần tử của Hạ Hầu Hạo Ngọc đã đổi qua mấy đời, nhưng mà ông lại vẫn cứ luôn ở sau lưng y như bóng với hình. Không có ai biết tên ông là gì, chỉ biết là ông họ Vương, nên trong nội cung mọi người đều gọi ông một tiếng Vương công công.

“Bệ hạ, nên tỉnh rồi.” Giọng vịt đực của ông xuyên qua gió tuyết, vang lên rõ ràng trong Thông Minh điện.

Trên đầu ông, một ngôi sao bỗng sáng lên, chiếu xuống dáng người còng của ông, rạng rỡ, sáng chói như ánh mặt trời.

“Ẩn Nguyên!” Hạ Hầu Hạo Ngọc sững sờ, đôi mắt tràn đầy khiếp sợ, sau đó ánh sáng trong mắt tan biến, cả người y như mất đi hồn phách, đôi mắt trở nên trống rỗng, ngã nhào xuống đất.

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.