Dịch giả: Tiểu Băng
Trấn Trường Môn tuyết càng rơi càng lớn.
Cả trấn Trường Môn chìm trong một tầng bọc trắng tinh.
Gió đêm phương Bắc vô cùng lạnh lẽo.
Tô Thái cầm một hồ lô đầy rượu, thất thểu đẩy cửa vào nhà.
Mặt ông ửng hồng, hiển nhiên đã uống không ít rượu.
Những ngày này của ông trôi qua rất là thư thái. Qua chuyện ở phủ Thái Thú, con ông cứu dân chúng Trường Môn, ông cũng được thơm lây, đi ra đường đã có thể thẳng lưng mà bước.
Thậm chí khi ông vào quán rượu, khách trong quán nếu là trước kia chỉ chỉ trỏ bàn tán về ông, thì hôm nay lại nhiệt tình mời ông cùng uống.
Cái này tuy có chút đáng nghi, nhưng Tô Thái mặc kệ, ông rất hưởng thụ chuyện như vậy.
Đối với một người già không có bản lãnh gì, không có gì tốt bằng có mặt mũi.
Ông đưa hồ lô lên mũi ngửi một cái, mùi rượu thơm ngọt nồng làm đôi mắt đã say lờ đờ trở nên vui vẻ. Ông để hồ lô rượu lên bàn, lảo đảo về giường, cởi áo ngoài ra định đi ngủ.
Tô Trường An đi thành Bắc Lam đã hơn hai mươi ngày.
Tô Thái nhớ tới lời nói hôm đó của Cổ Tiễn Quân, gương mặt cung kính của tân Thái Thú khi tới mời Trường An, trong bụng ông lại nở hoa. Xem chừng lúc tiểu tử thúi kia trở lại, hẳn sẽ dắt theo con dâu tương lai của mình về chung nhỉ?
Tô Thái bật ra cười thoải mái.
“Cốc!”
“Cốc!”
“Cốc!”
Tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ giấc mộng đẹp của ông.
“Ai đó!?” Tô Thái bất mãn lầu bầu, lật người trùm gối lên đầu, tiếp tục ngủ.
“Cốc!”
“Cốc!”
“Cốc!”
Nhưng người ngoài cửa quyết không bỏ ý định, tiếng đập cửa càng thêm dồn dập, gõ càng thêm to.
Tô Thái rốt cuộc ngồi dậy, bực dọc đẩy cửa phòng, đi ra cửa lớn.
Là đứa ngu ngốc nào dám tới quấy rầy Tô gia gia của ngươi ngủ hả?
“Đã trễ như vậy! Ai vậy hả!” Ông cực mất kiên nhẫn mở cửa, định quát.
Nhưng khi nhìn thấy người ở bên ngoài, lời quát ra tới miệng lập tức nuốt trở vào.
“Cổ Hầu Gia, Cổ Tiểu Hầu gia!” Ông bật thốt.
Thì ra người tới là Cổ gia Cổ Phương Thiên và Cổ Tiễn Quân, sau lưng còn có một lão giả, và một chiếc xe ngựa.
Hai người đều có vẻ mỏi mệt, trên mặt quần áo còn dính vết máu.
Nhưng Tô Thái đâu có đầu óc đâu để ý những điều đó, ông kinh ngạc khi thấy hai người bỗng nhiên xuất hiện trước nhà ông, đầu óc trở nên đặc quánh.
“Sao hai vị lại tới đây?” Tô Thái buột miệng hỏi.
“Tô tướng quân, có chuyện gì đi vào rồi hãy nói.” Cổ Phương Thiên bình tĩnh đáp, mặc kệ Tô Thái còn đang đờ người, xoay người cùng Cổ Tiễn Quân đi tới xe ngựa, hợp lực đưa ra một người toàn thân nhuốm máu, nhìn không rõ mặt.
Sau đó, Cổ Phương Thiên nói gì đó với lão giả đánh xe, lão giả khẽ gật đầu, đánh xe chạy đi.
“Này… này…“. Tô Thái sững sờ nhìn cái ‘thi thể’ kia, đầu run lên.
Hơn nửa đời người ông ở trên sa trường, giết người không ít, nhưng cái thi thể thảm tới mức này thì ông thực chưa hề thấy.
Cả người toàn máu là máu, nhìn không ra được bộ dạng ban đầu.
E là cha ruột của người này cũng còn không nhìn ra được con mình nữa đó!
Tô Thái thầm nghĩ.
“Sự tình khẩn cấp, Tô tướng quân rộng lượng, kính xin vào nhà rồi nói.” Cổ Phương Thiên nói, mặc kệ Tô Thái, cùng Cổ Tiễn Quân đỡ cái ‘thi thể’ kia đi vào trong nhà.
Tô Thái đương nhiên không dám cãi lời Hầu Gia Cổ Phương Thiên.
Ông vội vàng đi theo hai người, trở tay đóng cửa phòng lại.
Hai người cẩn thận đặt Tô Trường An lên cái giường gỗ nhỏ tàn tạ.
Tô Thái nhướng mày, giường của con trai nhà mình lại bị cái thi thể này chiếm.
Nhưng nghĩ nghĩ thấy có cái gì không đúng, con trai nhà ông chả phải là đi Cổ gia sao? Sao bây giờ Cổ Tiễn Quân và Cổ Phương Thiên lại tới trường môn, mà không thấy thằng con thối nhà mình?
Đúng lúc này, Cổ Tiễn Quân đi tới trước mặt ông, tiều tụy nói: “Bá phụ, xin hỏi có nước ấm không, ta muốn lau người cho huynh ấy.”
Con dâu tương lai yêu cầu, Tô Thái đương nhiên không từ chối. Tuy trong lòng vẫn còn khó hiểu, nhưng cũng đi vào buồng trong, bê ra một thau nước ấm, lại đi tìm một cái khăn tương đối sạch sẽ, cung kính đưa cho Cổ Tiễn Quân.
“Cảm ơn.” Cổ Tiễn Quân cảm ơn, ngồi xuống bên giường, dùng cái khăn kia cẩn thận lau cho ‘thi thể’.
Tô Thái cau mày.
Thi thể này tuy không thấy rõ dung mạo, nhưng hình dáng này hẳn là một người nam nhân, tuổi chắc cũng cỡ thằng con ông. Cổ Tiểu Hầu gia tự mình chăm sóc cho ‘hắn’ như thế, tránh không được làm cho Tô Thái một hồi nghĩ ngợi lung tung, thầm mắng thằng con thối nhà ông không biết hăng hái tranh giành, trên đầu bị đội một cái mũ xanh mơn mởn rồi kia kìa!
Cổ Phương Thiên đi tới, ý bảo Tô Thái đi cùng ông sang bên, vẻ muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói đã đến bên miệng lại do dự, hai người chìm trong im lặng.
Con của Tô Thái vì cứu hai cha con họ mới bị tình trạng thê thảm như thế này, Cổ Phương Thiên nghĩ mà trong lòng xấu hổ, lại sợ Tô Thái không chịu được đả kích như vậy, nên mới không biết phải nói từ đâu
Nhưng Tô Thái đâu có nghĩ nhiều như vậy, thấy Cổ Phương Thiên cả nửa ngày cũng không nói gì, thì tưởng ông chỉ kéo mình qua để tránh cho Cổ Tiễn Quân được ở một mình với cái ‘thi thể’ kia.
Cổ Tiễn Quân là con dâu nhà Tô gia của ông, bây giờ lại thương tâm với một nam tử khác, chuyện ám muội như vậy, nên Cổ Phương Thiên mới kéo ông sang bên để không cho ông nhìn thấy.
Điều này làm cho Tô lão binh cảm thấy tức giận, nhưng ông không dám nói gì.
Ông dùng khóe mắt quan sát cảnh ở bên kia, sợ Cổ Tiễn Quân làm ra cái gì hành vi gì đó vượt qua lễ giáo, thế thì trên đầu thằng con thúi của ông sẽ lại có thêm một cái mũ xanh nữa.
Lúc này, Cổ Tiễn Quân đã cẩn thận lau sạch vết máu trên mặt của ‘thi thể’.
Tô Thái nhìn gương mặt đó, hình như thấy quen quen.
Con mắt, hàng mi kia…
Con mẹ nó! Đây chả phải thằng nhãi con nhà lão tử hay sao?!
Tô Thái thở phào, thì ra Tiểu Hầu gia là đang lo cho thằng con lão, thế mà lão còn lo cô nàng cho con lão đội nón xanh.
Nhưng sau một khắc, con ngươi của lão trợn trừng, mặc kệ Cổ Phương Thiên, vừa chạy vừa bò phóng vèo tới giường, gọi vội: “Nhóc con! Sao mày lại chết hả? Mày chết nửa đời sau của tao phải nhờ ai nuôi?”
---o0o---