Dịch giả: Tiểu Băng
“Tô gia chúng ta chỉ có một mình mày, nếu mày chết, lão tử làm sao đi tới bên kia nói chuyện với lão nương của mày!”
Tô Thái lo âu nói.
Ông mặc kệ tôn ti, lướt qua Cổ Tiễn Quân, thò tay ra kiểm tra mũi của Tô Trường An.
Ông ngã ngồi xuống đất, mặt xám như tro.
Vì ông không cảm nhận được tí khí tức nào từ lỗ mũi của Tô Trường An.
Cũng phải, bị thương nặng như thế, ai mà sống nổi?
Nhưng tại sao hết lần này tới lần khác, người chết lại là con của ông?
Tô Thái đần độn đưa mắt nhìn sang Cổ Phương Thiên, trong mắt đầy ý hỏi.
Ông không hiểu, chẳng phải là con ông đi đến Cổ gia sao?
Chẳng phải là Cổ Tiễn Quân thích con của ông sao?
Cổ gia không phải là thế lực cường đại nhất Bắc Địa sao?
Vậy tại sao con của ông khi đi thì êm đẹp, khi về lại trở thành bộ dạng này?
Tô Thái nghĩ mãi mà không rõ, muốn chờ nghe một lời giải thích hợp lý của Cổ Phương Thiên.
“Vì cứu chúng ta.” Cổ Tiễn Quân lại là người mở miệng trả lời. Cô cúi đầu cầm cái khăn đẫm máu trong tay thả vòng chậu nước, vò sạch, tiếp tục lau chùi cẩn thận lên người Tô Trường An.
“Cứu các ngươi?” Tô Thái càng thêm khó hiểu, đầu ông bắt đầu đau nhức, chóng mặt.
Thằng con phá phách này của ông thì có được bản lĩnh gì?
Ừ thì mấy hôm trước ớ phủ Thái Thú cứu được dân chúng trường môn, nhưng Cổ gia là quái vật khổng lồ bực nào, Cổ Tiễn Quân và Cổ Phương Thiên gặp nạn, đương nhiên có người Cổ gia giúp đỡ, lúc nào thì cần tới thằng con thúi nhà ông?
“Bá phụ, người đừng lo quá, Trường An người hiền sẽ có trời giúp! Huynh ấy nhất định sẽ sống sót vượt qua!” Cổ Tiễn Quân nhìn ra Tô Thái khác thường, cô sợ ông không chịu được đả kích, vội vàng an ủi.
“Người hiền sẽ có trời giúp?” Tô Thái cười khổ, chỉ vào Cổ Tiễn Quân mắng: “Cái gì con mẹ nó người hiền sẽ có trời giúp, con của ta ngay cả thở cũng còn không có, cô còn nói người hiền sẽ có trời giúp!”
Tô Thái không hề có cái chí hướng cứu quốc an dân gì đó.
Ông chỉ là một người thường, chỉ muốn con mình có chút tiền đồ, sống tốt, đó mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng bây giờ, con của ông chết rồi.
Ông đã mất đi người quý giá nhất trên đời, mặc kệ người ở trước mặt là vương hầu tướng lãnh gì, đầu trâu mặt ngựa gì, trong mắt ông đều là cục đất.
Cổ Tiễn Quân là Cổ gia Tiểu Hầu gia, ăn ngon mặc đẹp, chưa từng bị ai mắng nặng như vậy, nhưng cô không hề thấy giận, mà lại vội vàng giải thích: “Bá phụ, không phải là như người nghĩ đâu. Trường An tuy bị trọng thương, khí tức cũng trở nên yếu ớt, nhưng trong cơ thể huynh ấy có Thượng Cổ Thần Mộc, Thần Mộc này sinh cơ tràn đầy, nó đang không ngừng hồi phục cơ thể cho Trường An, ta tin rằng chỉ cần một thời gian, huynh ấy sẽ hồi phục lại.”
Tô Thái ngớ người, đương nhiên với kiến thức của ông, chẳng biết cái gì gọi là Thần Mộc.
Ông chỉ cần biết thằng con thúi chưa chết, thế là được, bán tín bán nghi hỏi Cổ Tiễn Quân: “Cô nói thật?”
“Ta cũng lo cho Trường An, đương nhiên sẽ không lừa bá phụ.” Cổ Tiễn Quân thành khẩn nói.
Tô Thái thấy mặt cô không giống giả, mà Cổ gia cũng chẳng có lý do gì phải lừa một người như ông, thế nên ông lại ngồi xuống cạnh Tô Trường An, thò tay tới mũi hắn.
Lần này, ông cực kì nghiêm túc và kiên nhẫn cảm nhận hơi thở của con.
Một lúc sau, mặt ông vui lên, tuy không nhiều, nhưng quả thực là ông đã cảm nhận được hít thở của hắn.
“Vậy Cổ Tiểu Hầu gia, cái mộc gì đó thật lợi hại như vậy à? Con ta thật sẽ khỏe lại chứ? Tô gia nhà ta chỉ có một mình nó thôi!”
“Vâng. Trường An nhất định sẽ không chết.” Cổ Tiễn Quân trịnh trọng gật đầu, quay đầu nhìn Tô Trường An, an ủi Tô Thái, đồng thời cũng an ủi bản thân.
“Thân gia để Tiễn Quân lau người cho Trường An đi, chúng ta đi ra ngoài.” Cổ Phương Thiên đi tới, thân mật vỗ vai ông.
Thân gia?
Xưng hô ấy làm Tô Thái lại lâm vào thất thần.
Ông biết Cổ gia Tiểu Hầu gia với thằng con mình có tình, nhưng mà hai người chênh lệch thân phận quá lớn.
Cổ Phương Thiên gọi ông là thân gia, làm ông giật mình, và kinh ngạc.
Để mặc Cổ Phương Thiên lôi mình đi ra ngoài.
Ngoài phòng đang có tuyết rơi.
Hai người có tuổi ngồi ngoài bậc thang, nhìn gió tuyết đầy trời, mỗi người đều có tâm sự riêng, nhìn mà xuất thần.
“Ài.” Cổ Phương Thiên thở một hơi dài, hỏi Tô Thái: “Thân gia, còn rượu không?”
Lúc này, Tô Thái mới để ý thấy quần áo của Cổ Phương Thiên nhàu nhĩ rách rưới, lộ ra làn da đầy vết thương.
Tô Thái không dám hỏi nhiều, gật đầu: “Có.”
Lập tức liền quay người đi vào trong phòng lấy hồ lô rượu đi ra.
Cổ Phương Thiên mở hồ lô, hít hà mùi rượu thơm trong ấy, mặt say mê ngửa đầu hớp một cái.
“Rượu ngon!” Ông đưa tay chùi mép.
Trả hồ lô rượu lại cho Tô Thái.
Tô Thái là một tửu quỷ trời sinh, có rượu ngon trước mắt, đương nhiên là phải uống để nén lo lắng, không chút do dự học bộ dạng cổ Phương Thiên, cũng hớp một cái.
Rượu luôn là thứ giúp kéo gần khoảng cách giữa những người đàn ông.
Hai người ngươi một hớp ta một hớp, cái hồ lô rượu đầy một hồi trơ đáy.
Sau đó đương nhiên không tránh được một hồi ăn nói bậy bạ.
Một người thì nói, mẹ của con ông đã đi rồi, ông vừa làm cha vừa làm mẹ, cuối cùng cũng nuôi được con nên người.
Một người cũng nói, mẹ của con ông cũng đã đi rồi, ông cũng vừa làm cha vừa làm mẹ, cuối cùng cũng nuôi được con nên người.
Chuyện này trải qua giống nhau, thế nên chỉ trong chốc lát, hai người đã kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ.
Chỉ trong nửa canh giờ, hai người đã kết nghĩa trong gió tuyết, làm huynh đệ với nhau.
---o0o---