Dịch giả: phuongkta1
Chiến tường bên ngoài quận Gia Hán càng ảm đạm xuống rồi.
Mà chém giết giữa rồng lớn vẫn còn tiếp tục.
Chém giết giữa Đế Vương vẫn đang diễn ra.
Ánh sao dường như cũng bị kiếm ý đầy trời cùng sát khí làm cho kinh sợ đồng loạt ảm đạm xuống.
Vì vậy, bên ngoài cổng thành lớn quận Gia Hán, liền chỉ có ánh kiếm sáng lóng lánh của Đế Vương và tiếng gào rú rung động của rồng lớn.
Đám quân Man đã quên tiến công, đại quân chim cắt đã từng không ai bì nổi lạnh run dưới uy áp của rồng lớn.
Đám quân Thục quên mất phòng thủ, bọn chúng sững sờ nhìn cảnh ở phía chân trời mà trọn đời bọn chúng cũng không thể quên.
“Không phải ngươi không muốn làm Đế Vương kia sao? Không phải ngươi không muốn trông thấy sinh linh đồ thán sao? Vậy ngươi đã làm gì? Ngươi mở Thần Mộ, hợp tác với Tinh Thần Các vốn ngươi rất chán ghét?” Lục Ly Trần dữ tợn vừa cười vừa nói, trường kiếm trong tay tung bay, tà lực màu đen quanh quẩn ở bên người y.
“...” Lục Ly Phàm trầm mặc.
Gã đã ngăn được kiếm chiêu mãnh liệt của Lục Ly Trần, thần sắc trên mặt lạnh như băng.
“Ngươi chính là một tên lừa đảo vì lợi ích riêng mình! Cái gì đại nghĩa muôn dân trăm họ? Cái gì xã tắc làm trọng? Đều là ngươi lấy cớ che giấu bản thân nhu nhược!” Lục Ly Trần nói như vậy, thanh âm của y vào lúc đó trở nên cao vút, giống như gào rú từ trong cổ họng ra.
“Giang sơn Đại Hán ta, xã tắc trăm ngàn năm cũng bởi vì ngươi mềm yếu mà đốt quách cho rồi!” Lục Ly Trần tiếp tục nói, hai con ngươi của y dần dần trở nên màu đỏ, thế công trong tay càng lăng liệt.
Lục Ly Phàm lại càng trầm mặc, gã đẩy ra kiếm chiêu của Lục Ly Trần lần nữa.
Thân thể đột nhiên lui lại mấy trượng, rồi sau đó nhìn nam nhân trước mặt kia, nhìn đệ đệ của gã.
Trên khuôn mặt anh tuấn lại lạnh như băng của Lục Ly Trần chẳng biết từ lúc nào đã trào nước mắt.
Vẻ mặt của y tràn đầy thù hận, hai mắt đỏ tươi phồng to lên.
Bộ dáng kia cực kỳ quái dị, kỳ dị đến mức vặn vẹo.
Lục Ly Phàm vào lúc đó rốt cuộc chậm rãi hé miệng, gã nhẹ nhàng nói, thanh tuyến phát ra cực kỳ rõ ràng, truyền vào trong tai mỗi người ở đây.
“Ngươi nói rất đúng, ta rất ích kỷ. Đại nghĩa muôn dân trăm họ đều là ta lấy cớ lừa gạt mình.”
Thản nhiên như vậy, để cho Lục Ly Trần khẽ giật mình.
Lập tức một nụ cười điên cuồng lơ lửng trên mặt y lúc này.
“Vậy ngươi lúc này lấy tư cách gì đứng ở trước mặt ta? Ngươi đã không bảo vệ được giang sơn Đại Hán, vậy liền tránh ra! Hãy nhìn ta đoạt lại vật mà chúng ta đã từng để mất!”
Lục Ly Phàm vào lúc đó lại lắc đầu.
Khí thế trên người gã vào một khắc này chợt dâng lên mạnh mẽ, gã bình tĩnh nhìn Lục Ly Trần nói: “bây giờ ta không phải là hoàng tộc Đại Hán, cũng không phải là Khai Dương Thiên Lam viện.”
“Ta chỉ là một người đàn ông không còn vợ con.”
“Ta muốn báo thù. Chỉ thế thôi.”
Lời ấy vừa rơi xuống, Thương Long được gã gọi ra dường như cảm nhận được quyết ý của chủ nhân mình, đột nhiên khí thế quanh thân đại thịnh. Chỉ thấy một trảo của nó xé mở lớp vảy trên đầu Hắc Long kia, thân thể khẽ động mãnh liệt táp tới một cái móng vuốt sắc bén của Hắc Long.
Hắc Long bị đau phát ra một tiếng gào rú, muốn phản kích, nhưng đuôi của Thương Long vào một khắc này gào thét đánh tới, hung hăng quật vào trên người nó. Thân thể của nó chấn động, thân thể Thương Long ngay lúc này đè lên, bốn cái móng vuốt sắc bén hung hăng đâm vào người Hắc Long.
Lại một tiếng kêu thê lương thảm thiết, máu tươi đen thui liền thuận theo miệng vết thương của Hắc Long bắt đầu không ngừng chảy ra bên ngoài.
Thân thể Lục Ly Phàm trong một khắc này bắt đầu chuyển động.
Lúc này đây tốc độ của gã cực nhanh, nhanh đến mức Lục Ly Trần cũng không thể bắt kịp thân ảnh của gã, do đó sau tích tắc, hiển nhiên gã đã tới trước mặt của y, trường kiếm sáng loáng lôi cuốn theo kiếm ý đầy trời gào thét đánh tới.
Lục Ly Trần phục hồi tinh thần lại vội vàng vung kiếm đặt trước ngực, ý đồ ngăn lại một kiếm này.
Dĩ nhiên, y làm được.
Nhưng y vẫn đánh giá sai uy năng ẩn chứa bên trong một kiếm này của Lục Ly Phàm.
Mà y cũng vì thế mà trả một cái giá rất đắt.
Chỉ thấy thân thể của y chấn động, một ngụm máu tươi phun ra, lùi lại mấy trượng ở trên không trung mới có thể đứng vững thân hình của mình.
“Sao có thể...?” Trên mặt của y trồi lên một vẻ khiếp sợ.
Y thực sự đã nhận được sự bảo hộ của những đại năng, có thể so với lực lượng của Thái Thượng, mà tu vi của Lục Ly Phàm, y biết rõ, lúc ở Thần Mộ, người đàn ông này đã mất đi ánh sao của chính mình, gã cũng không phải là Tinh Vẫn, thì làm thế nào lại là đối thủ của y?
Y nghĩ mãi mà không rõ, vì sao gã lại làm được điểm này đấy.
Vẻ mặt Lục Ly Phàm giờ phút này vẫn lạnh lùng như cũ, gã liếc nhìn đệ đệ của mình, trong con ngươi hiện lên một tia thương cảm.
“Ta mất đi ánh sao của mình, nhưng ta đã từng là Thái Thượng, Thái Thượng hàng thật giá thật.” Gã nói như vậy, không hiểu là cố ý hay vô tình, hắn cắn trọng âm vào hai chữ “hàng thật giá thật“. “Ta nắm giữ đạo của chính mình, cũng du ngoạn qua cảnh giới vô thượng kia.”
“Ta đã mất đi ánh sao, đứt gãy mệnh tuyến. Nhưng đồng thời những lực lượng nhân quả liên quan đến muôn dân trăm họ trói buộc ở trên người ta cũng không hề có hiệu lực với ta nữa!”
“Mà ta cũng có được ánh sao của riêng mình một lần nữa! Bây giờ ta là Tinh Vẫn, Tinh Vẫn chân chính.” Lời ấy vừa rơi xuống, khí thế quanh người gã lại bốc lên lần nữa, giữa không trung đêm tối lờ mờ chợt có một đường ánh sao bắn xuống, chiếu lên thân thể gã.
Gã tắm trong ánh sao, quanh người có Thương Long lượn quanh, hai con ngươi có thần quang hiện ra.
Mọi người nhìn tình hình như vậy, con mắt không tự chủ được dời đến.
Ở trong bầu trời đêm chẳng biết lúc nào đã có một ngôi sao lóng lánh, mọi người biết rất rõ vì sao kia.
Nó có một cái tục danh rất êm tai, đồng thời cũng khiến người ta cực kỳ kinh sợ.
Nó tên là Tử Vi!
Ngôi sao Đế Vương - Tử Vi.
Lục Ly Phàm buông tha cho mệnh tinh Khai Dương của mình, nhưng đã thức tỉnh mệnh cách Đế Vương mà chính mình đã từng vứt bỏ, thức tỉnh ngôi mệnh tinh Tử Vi kia. Đương nhiên, trên đời này không chỉ có một vị Tinh Vẫn Tử Vi là gã, nhưng đúng như gã nói, gã là Tinh Vẫn chân chính, cũng thực sự là ngôi sao Tử Vi, là một vị Đế Vương chính thức duy nhất trên đời này.
Khí thế ngập trời vào lúc đó bao phủ cả người Lục Ly Trần.
Khuôn mặt lạnh như băng của y lần đầu tiên hiện ra thần sắc sợ hãi.
Đỉnh đầu y vang lên một hồi rên rỉ, Hắc Long rốt cuộc dưới thế công lăng liệt của Thương Long đã mất đi năng lực phản kháng, thân thể của nó chấn động run rẩy, rốt cuộc mang theo không cam lòng triệt để tan thành mây khói dưới móng vuốt sắc bén của Thương Long.
Lục Ly Trần với tư cách là chủ nhân của mệnh cách, hai con ngươi tối sầm lại, đương nhiên không thể tránh khỏi bị cắn trả.
Nhưng tất cả chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Thân thể Lục Ly Phàm lại bắt đầu chuyển động một lần nữa.
Gã quấn theo kiếm ý đầy trời, kéo theo ánh sao chói lòa, bay tới trước người Lục Ly Trần.
Mà tới cùng một chỗ còn có thanh trường kiếm trắng như tuyết kia.
Mang theo một tiếng vang nhỏ.
Thần sắc trong con ngươi Lục Ly Trần ngay lập tức ngưng kết.
Thanh kiếm kia, cứ như vậy đâm vào lồng ngực của y, không có một tia báo hiệu, dễ dàng đâm vào lồng ngực của y.
Mọi chuyện đều bất thình lình như vậy.
Máu tươi không ngừng tuôn ra, y chậm rãi cúi đầu, cuối cùng rủ xuống bả vai Lục Ly Phàm.
Lục Ly Phàm vẫn không nhúc nhích.
Gã giống như bị định trụ, sững sờ đứng ở nguyên chỗ. (Định trụ: cố định tại một chỗ)
Thù lớn mấy chục năm được báo, nhưng giờ phút này đáy lòng của gã không được một tia mừng rỡ, vào lúc đó trong lòng gã là vô biên vô hạn trống rỗng.
“Ca ca.” Bên tai vang lên thanh âm yếu ớt của Lục Ly Trần.
“Nói cho... nói cho huynh biết một cái... một cái bí mật...”
Thanh âm của y có chút đứt quãng, dường như, phát ra âm thanh đối với y mà nói cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn.
“Trên... trên... trên đời này...”
“Không có Chân Long.”
Lời ấy vừa dứt, sắc thái trong con ngươi của y như thủy triều rút lui.
Mà cùng lúc đó, thân thể của y đã không còn khí tức chợt truyền đến một trận khí tức khiến người ta run sợ, đầu vốn đã rủ xuống bỗng ngẩng lên, màu đỏ tươi trong con ngươi đột nhiên xuất hiện
“Cẩn thận!”
Tiếng kinh hô của Tô Chiếu vào một khắc này truyền đến trong tai Lục Ly Phàm.
---o0o---