Thư Kiếm Trường An

Chương 568: Chương 568: Trên đời không có Chân Long (thượng)




Dịch giả: phuongkta1

Mệnh cách Đế Vương.

Còn gọi là mệnh cách Chân Long.

Loại mệnh cách này cực kỳ hiếm thấy, đương nhiên loại thuyết pháp này cũng không thỏa đáng.

Chuẩn xác mà nói, mệnh cách Chân Long, theo lý trên đời này chỉ có thể tồn tại một cái, hoặc hoàn toàn không thể tồn tại.

Chỉ khi một người có được mệnh cách Chân Long chết đi, như vậy mới có khả năng sinh ra mệnh cách Chân Long kế tiếp.

Cái này có thể coi là một cái chí lý thiên địa tuần hoàn.

Lục Ly Phàm thân là truyền nhân Thiên Lam viện hiển nhiên hiểu rõ đạo lý này, bởi vì thiên mệnh của Thiên Lam viện xưa nay chính là trợ giúp người có được mệnh cách thống trị thiên hạ.

Nhưng chuyện như vậy, ở trăm năm trước lại xuất hiện một chút ngoài ý muốn.

Khi đó triều Hán suy vi, mệnh cách Chân Long tiêu tán, thiên hạ đại loạn, vương quyền đổi chủ.

Dựa theo phong cách làm việc của Thiên Lam trước kia, giờ phút này cần phải tìm chủ nhân Chân Long mới, phụ tá y leo lên ngôi vua, bình định thế cục rối loạn trong thiên hạ.

Mà Hạ Hầu Hạo Ngọc lại là Chân Long mà bọn họ luôn luôn tìm kiếm.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, những năm cuối triều Hán, dòng nhánh Hoàng tộc, một vị vương gia Tây Thục sinh ra hai đứa bé.

Cũng chính là Lục Ly Trần và Lục Ly Phàm.

Hai người này đều là hạng người có thiên tư trác tuyệt, vì vậy hai đẩu Nam Bắc phân biệt thu hai người vào trong môn.

Lục Ly Trần về sau ngồi trên bảo tọa Thất Sát tinh quân Thương Vũ Môn của Nam Đẩu, mà Lục Ly Phàm cũng đã nhận được chân truyền một đời của Khai Dương tinh quân.

Nhưng làm người đời không ngờ chính là, vị truyền nhân Khai Dương Lục Ly Phàm này sau khi trưởng thành lại hiện ra mệnh cách Chân Long giống như Hạ Hầu Hạo Ngọc!

Có đạo lý là một núi không được phép có hai hổ, thiên hạ cũng không thể cùng tồn tại hai con Chân Long.

Cuộc chiến Chân Long giữa gã cùng với Hạ Hầu Hạo Ngọc nhìn như không thể tránh khỏi.

Thêm với Thất Sát tinh quân Lục Ly Trần nghĩ thầm muốn giúp đỡ triều Hán, hiển nhiên không tránh được cổ động huynh trưởng của mình.

Nhưng Lục Ly Phàm suy tư thật lâu, cuối cùng lại buông xuống tâm tư tranh đoạt thiên hạ, quy về dưới trướng Hạ Hầu Hạo Ngọc, trợ giúp lão dẹp yên loạn thế.

Gã biết rất rõ, dùng dã tâm của Hạ Hầu Hạo Ngọc hiển nhiên sẽ không buông tha cho kế hoạch của mình, mưu lược bá nghiệp vĩ đại, hai rồng tranh chấp thiên hạ hiển nhiên chiến tranh liên miên, chịu đủ chỉ trích dân chúng mãi mãi không có một ngày yên tĩnh. Gã từ nhỏ đã bị tư tưởng lấy muôn dân trăm họ làm trọng của Thiên Lam viện ảnh hưởng, bởi vậy rốt cuộc thối lui khỏi tranh đấu như vậy, nhường thiên hạ cho Hạ Hầu Hạo Ngọc.

Nhưng đệ đệ của gã là Lục Ly Trần lại không cam lòng như vậy, thế nên tự lập bè phái, lôi kéo Nam Đẩu nhất mạch nổi dậy, địa vị ở đất Thục ngang với triều Ngụy của Hạ Hầu Hạo Ngọc.

Năm đó mới có Giang Đông, Tây Thục, Bắc Nguỵ tạo thành thế chân vạc.

Chỉ tiếc, Lục Ly Trần rốt cuộc không phải là Chân Long. Hạ Hầu Hạo Ngọc nhận thiên mệnh, có được Thất Tinh Bắc Đẩu giúp đỡ, dù cho có được Tả Ngọc Thành đa trí gần giống yêu quái, Tây Thục rốt cuộc khó tránh khỏi vận mệnh bại vong.

Nhưng hiện tại, sau trăm năm Lục Ly Trần một lần nữa trở về lại có được mệnh cách Chân Long.

Cần biết mệnh cách không phải là tu vi, hầu như sau đó không có khả năng thay đổi, huống chi đây là mệnh cách Chân Long!

Trong đám người này hễ là người có chút hiểu biết thì trong lòng đều run lên, vẻ mặt thực sự tràn đầy khiếp sợ nhìn về phía con Hắc Long mà Lục Ly Trần gọi ra.

Nhưng chiến đấu vẫn còn tiếp tục!

Đó là cuộc chiến giữa vua và vua.

Cuộc chiến như vậy.

Từ trước đến nay.

Không chết không thôi.

Bởi vì trên đời này cho tới bây giờ chỉ có một Chân Long!

Hai rồng gặp nhau, phải có một chết!

Hắc Long một trảo bức lui Thương Long, Thương Long gào thét lại đánh giết lên lần nữa, cắn cổ Hắc Long một cái. Hắc Long phát ra một tiếng thống khổ gào rú, đuôi cực lớn hung hăng quật trên thân Thương Long, nương theo âm thanh xì xì, thân thể Thương Long vào lúc đó để lại từng đường đen kịt giống như bị vết roi thiêu cháy.

Lục Ly Trần vào lúc đó liếc qua hai đầu rồng lớn đang cắn xé nhau, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Lục Ly Phàm.

Kiếm Long Diễn trong tay được y vung vẩy ra một đường hoa kiếm tuyệt mỹ.

Khóe miệng của y mỉm cười, nói ra: “chúng ta tiếp tục, ca ca.”

Hai con ngươi Lục Ly Phàm vào lúc đó ngưng tụ, trường kiếm trong tay cũng tung bay.

Gã biết rõ từ lúc Lục Ly Trần thả ra con Hắc Long kia, gã cùng với Lục Ly Trần hôm nay cũng chỉ có thể có một người sống sót, hoặc đều chết ở chỗ này.

Mà cái này.

Đúng như ý của gã.

Thân ảnh của gã bắt đầu chuyển động, ngay lập tức xuất hiện trước mặt Lục Ly Trần.

Oành!

Một tiếng nổ tung giòn vang.

Trường kiếm hai người đụng nhau.

Bên cạnh, hai đầu rồng lớn đang cắn xé, dây dưa.

Bốn mắt nhìn nhau, sát ý thù hận đan vào cùng một chỗ.

Bọn họ rất ăn ý bỏ qua những công pháp cùng chiêu thức sặc sỡ kia, lựa chọn phương pháp chiến đấu cứng đối cứng, từng quyền đến thịt.

Dường như chỉ có hành động như vậy mới có thể tan rã vô biên vô hạn thù hận trong lòng nhau!

...

Đại quân Giang Đông vẫn đang bôn tẩu.

Phía trước đội ngũ, Tô Trường An cau mày nhìn phương xa, hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng lực lượng chấn động từ nơi ấy truyền đến đáng sợ như vậy, làm lòng người kinh hãi.

Mà điều này theo phương diện nào đó nói rõ đại chiến trước quận Gia Hán kịch liệt như thế nào.

Hắn không phải không nghĩ tới lẻ loi một mình đi tới chỗ đó trước, nhưng ở trước mặt mấy trăm vạn quân Man, lực lượng một người đơn độc như vậy không giải quyết được vấn đề gì, còn có thể khiến cho quân Giang Đông mất đầu trận tuyến.

Lúc này, một tiếng rồng ngâm cực lớn vang lên.

Sau đó lại có thêm mấy tiếng rồng ngâm.

Tô Trường An dùng lực lượng mà Đế Giang mang đến vận dụng linh lực nhìn về phía xa xa, lúc ẩn lúc hiện, hắn nhìn thấy phía trên vòm trời phương xa, hình như có hai con rồng lớn đang chém giết.

Đó là tình cảnh tráng lệ đến mức nào?

Hai con ngươi Tô Trường An không tránh khỏi trì trệ.

Rồng!

Hai con rồng kia không giống như thông qua linh lực biến hóa ra, chỉ có thân thể hư nhược, chúng nó như là thực chất.

Đây có lẽ là lần thứ nhất Tô Trường An nhìn thấy vật như vậy, hắn không khỏi có chút sững sờ.

Trong miệng cũng theo bản năng phát ra một tiếng nỉ non.

“Đây... Là rồng sao?”

Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được bên ngoài quận Gia Hán rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đại chiến giữa quân Man và quân Thục vì sao lại đưa tới hai con rồng lớn, loại sinh vật này tựa như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cũng chưa từng có người thấy được hình dáng của bọn chúng, mà lúc này bọn chúng lại xuất hiện ở phía chân trời.

Mà cùng lúc đó, chỗ lồng ngực Tô Trường An chợt truyền đến một hồi rối loạn, một con rắn nhỏ chui ra từ trong ngực hắn, đứng ở đầu vai của hắn, nó cuộn cái đuôi của mình, ngóc thẳng đầu, cùng Tô Trường An nhìn về chân trời phía xa.

Ánh mắt của nó vào lúc đó hiện ra thần sắc không thể nói rõ, giống như đang nhớ tới điều gì đó.

“Kia là rồng sao?” Tô Trường An không nhịn được hỏi.

“Ừ....” Con rắn nhỏ khẽ gật đầu, thần sắc trên mặt vẫn ngưng trọng như cũ.

Thần sắc cực kỳ nghiêm túc, không có chút nào vui cười tức giận hay mắng mỏ khi tranh giành rượu với Tô Thái.

“Hóa ra trên đời này thực sự có.” Tô Trường An sững sờ nói, “đây là đồ vật mà ngươi muốn trở thành sao?”

Hắn nhớ rất kỹ ở trên U Vân lĩnh, con rắn nhỏ đã từng nói chờ nó độ kiếp thành rồng, cần Tô Trường An giúp sức, mà Tô Trường An cũng lợi dụng điểm yếu này, mời nó rời núi, đánh chết những Hắc Thần kia.

Nhưng rắn nhỏ vào lúc đó lắc đầu.

Nó lè lưỡi ra, cúi nhìn thân hình chính mình, hào quang trong con ngươi chợt ảm đạm xuống.

Nó nhẹ nhàng nỉ non nói.

“Không, trên đời này chưa từng có Chân Long.”

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.