ĐÁNG TIẾC ĐỀU KHÔNG PHẢI LÀ NGƯƠI – CHƯƠNG 10
Edit: Miêu Nhi
Beta:
————————————————————–
Thảo nguyên về đêm thấm đượm hương cỏ non thơm ngọt, nằm trong lều trại, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh điểm những vì sao sáng lấp lánh.
Tình cảm mãnh liệt còn chưa lắng xuống, Lý Nguyên Hạo nằm thẳng trên đất hưởng thụ, bộ ngực lõa lỗ vẫn còn phập phòng kịch liệt. Một lát sau, người bên cạnh lặng lẽ cử động, bắt đầu đứng dậy mặc quần áo.
Lý Nguyên Hạo xoay người lại, vòng tay từ phía sau ôm người kia vào lòng, người nọ bất đắc dĩ thở dài, nhưng cũng không có ý định giãy giụa. Lý Nguyên Hạo thấp giọng thì thầm giống như làm nũng “Đừng đi, để ta ôm thêm một lát nữa.” Người nọ quay lại, đôi mắt dịu dàng trong sáng có chút ngây ngốc nhìn Lý Nguyên Hạo mỉm cười “Không——–đi!” Tuy rằng giọng điệu người nọ chân thật đáng tin, thế nhưng lại tràn ngập cưng chiều, nhẹ nhàng bắt lấy tay Lý Nguyên Hạo rồi gỡ nó ra, vừa định đứng lên, đột nhiên đau nhức, chân mềm nhũn đành phải ngồi xuống.
Tuy nói người luyện võ không sợ đau đớn, thế nhưng loại đau đớn này lại không phải bình thường, nó giống như dùng hàng loạt kim châm vào nơi mềm mại nhất. Quả nhiên nguyên nhân là do hôm nay làm nhiều lần, đau như vậy hẳn là chảy máu đi. Nghe được tiếng cười khanh khách của người phía sau, người nọ quay đầu lại, mới vừa rồi ánh mắt còn ngọt ngào tràn ngập nhu tình, giờ phút này lại lạnh đến nỗi có thể giết người.
Lý Nguyên Hạo thức thời lập tức im tiếng, bày ra bộ dáng trìu mến chọc ghẹo nói: “Thực xin lỗi, hôm nay. . . Khụ. . . Là nhiều. . . Nhiều hơn. Rất đau phải không? Ta thổi thổi cho ngươi, sau đó lại tìm thuốc tốt nhất trên đời cho ngươi dùng.”
“Thuốc tốt nhất trên đời?”
“Đương nhiên chính là nước bọt trân quý của ta đây , ha ha ha.” Nói xong, Lý Nguyên Hạo còn vươn đầu lưỡi làm động tác liếm liếm. =))))))))))))))
“Thái tử!” Người nọ quay mặt đi không để ý tới hắn, kiên quyết vịn vào chiếc ghế da bên cạnh đứng lên, đi hai bước, bộ dáng thật sự kỳ quái.
Lý Nguyên Hạo nhìn hắn thật sự rất giống mèo, trong lòng cảm thấy chán ghét chính mình, lúc nào cũng phải giữ khoảng cách thế này. Thời điểm bọn họ quen biết, hắn 17 tuổi, Lý Nguyên Hạo 15 tuổi, hắn là cận vệ của mình, cũng là người duy nhất mình có thể tin cậy, vẫn cho rằng hai người là huynh đệ thân thiết, ở chung với nhau bốn năm làm cho Lý Nguyên Hạo cảm thấy, kỳ thật từ lâu hắn chính là người mà trong lòng mình yêu sâu đậm. Vào thời điểm lần đầu tiên bản thân mình không kìm nén được tình cảm mà hôn hắn, hắn cũng không cự tuyệt, khi đó Lý Nguyên Hạo mới biết được mình đã khơi trúng ngọn núi lửa đang ngủ say, bên dưới núi lửa kia là nham thạch nóng chảy, hóa ra hai người vốn yêu nhau sâu đậm.
Làm hoàng thái tử, có rất nhiều ràng buộc, tình yêu như thế này là điều cấm kỵ, tuyệt đối không thể để cho người ta phát hiện. Nếu không người nọ liền tan xương nát thịt, muôn đời muôn kiếp không thể trở lại.
Cho dù như vậy, tình yêu của tuổi trẻ luôn tràn ngập phiêu lưu cùng sôi nổi, hai người thích nhất trò chơi, đó là giấu diếm làm tình trước mặt Hoàng Thượng cùng quần thần. Bất quá nhiều lúc, hai người vẫn phải kìm nén dục vọng trong lòng, cho dù tình cảm lan tràn trong tim như cỏ dại.
Lần này Lý Nguyên Hạo hiếm khi được phụ hoàng phê chuẩn ra ngoài cung thư giãn một chút. Phụ hoàng vì lo lắng cho an toàn của Lý Nguyên Hạo nên muốn hắn mang theo bên người nhiều hộ vệ võ nghệ cao cường để bảo vệ. Lý Nguyên Hạo làm sao chịu nghe, khó có được thời gian tự do một mình sao có thể bỏ phí, cho nên chỉ dẫn theo vài tùy tùng liền đi ra ngoài.
Chờ Lý Nguyên Hạo định thần lại, người nọ đã quần áo chỉnh tề, tóc đen buộc cao, nhìn thần thái rạng rỡ, tuấn mỹ đến nỗi khiến cho người ta có cảm giác không thực. Lý Nguyên Hạo há miệng phát ngốc, trong chốc lát nhiều lời muốn nói nhưng đều nghẹn lại, người nọ nhìn thấy mỉm cười: “Nghe nói nơi này là vùng đất không yên bình, an toàn của thái tử quan trọng hơn, ta đi trước bố trí một chút, lát sau sẽ quay lại. Ngươi cũng nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi cho tốt, thần khuyến cáo thái tử không nên. . . Không nên miệt mài quá độ, dễ tổn hại thân thể.” Câu cuối cùng người nọ nói nhỏ dần, gần như không thể nghe thấy, dưới ánh trăng, khuôn mặt hiện ra hai vòng đỏ ửng, rất đáng yêu.
Lý Nguyên Hạo vừa định giải thích một chút, chỉ nghe bên ngoài lều trại một trận hỗn loạn, có người hô lên “Có sơn tặc” !
Không đợi Lý Nguyên Hạo kịp phản ứng, người nọ sắc mặt nghiêm trọng: “Nguyên Hạo, mau mặc quần áo chỉnh tề, đi ngựa vòng ra sau, ta xem tình hình thế nào rồi lập tức đi theo!” Sau đó nắm lấy bảo kiếm rồi biến mất trong bóng đêm.
Lý Nguyên Hạo đứng lặng người, giờ phút này sự ngạc nhiên lẫn vui mừng thậm chí vượt lên trên cả nỗi sợ hãi bị tập kích, người nọ cư nhiên không có gọi thái tử, mà là Nguyên Hạo, hóa ra ngày thường gọi nghiêm trang như vậy đều là ngụy trang nha, thời điểm nguy hiểm miệng nói ra mới là lời xuất phát từ trong lòng.
Lúc này, bên ngoài lều trại đã truyền đến tiếng binh khí giao nhau, hơn nữa lại càng lúc càng gần, Lý Nguyên Hạo nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, cầm kiếm, nhảy vào màn đêm. Ra khỏi lều trại, mới phát hiện bên ngoài ánh lửa ngập trời, sơn tặc số người không ít, đều là người cường tráng vạm vỡ, lúc này đang đem một thiếu niên bao vây ở giữa, binh khí vun vút, lóe lên ánh sáng sắc lạnh bén ngót như băng, thiếu niên đã toàn thân đẫm máu, vung bảo kiếm, khó khăn lắm mới chặn lại kẻ địch hướng về phía Lý Nguyên Hạo. Sơn tặc liên tiếp kêu thảm rồi lập tức ngã xuống, quả thực giết đỏ cả mắt rồi, đồng bọn bên cạnh hận không thể đem thiếu niên ở trước mắt chặt thành trăm mảnh, thiếu niên một thân quần áo dính máu, chẳng khác gì quỷ Tu La, người nào tới gần chỉ có chết. Mười mấy sơn tặc xông lên, chỉ khoảng nửa khắc liền chết dưới kiếm thiếu niên, những người còn lại có chút do dự không dám xông lên. Thiếu niên đã sắp đứng không vững, vẫn há miệng thở dốc, tay nỗ lực chống kiếm, máu trên cánh tay dọc theo thân kiếm uốn lượn chảy xuống.
Lý Nguyên Hạo nhìn thấy hình ảnh như vậy, lòng đau như bị dao đâm, lần này là do mình liều lĩnh, không nghe khuyên bảo, biết rõ nguy hiểm, cũng không mang nhiều người bảo vệ. Được rồi, nếu số phận vốn đã như vậy…
Nhìn thấy bên cạnh thiếu niên, đội kỵ mã của sơn tặc lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, Lý Nguyên Hạo hít thở sâu sâu, nắm chặt kiếm trên tay, tuy rằng với võ công của mình, biết rõ là chịu chết, thế nhưng hắn muốn tham gia chiến đấu cùng người yêu.
“Chiêu!” Lý Nguyên Hạo lớn tiếng gọi. Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn về phía bên này, lắc đầu, trên gương mặt tái nhợt hiện lên ý cười ấm áp. Vẽ một đường kiếm rồi xoay người chém bên trái đâm bên phải, bật người lại quét một đường hạ vài sơn tặc đang xông đến.
Lúc này Lý Nguyên Hạo rút kiếm nhằm trận chiến xông tới, nhưng lại cảm thấy sau lưng có người ôm lấy mình, hai tay cũng đồng thời bị giữ chặt, vừa định đá phía sau thì bên tai truyền đến tiếng nói của sư phụ: “Thái tử, là ta, thứ lỗi cho thần đến cứu hộ muộn, ta sẽ lập tức đưa ngươi rời đi!”
Lý Nguyên Hạo vừa nghe là sư phụ dạy võ trong cung của mình, trong lòng mừng rỡ, vội vàng hô: “Mau cứu Chiêu, nhanh đi cứu hắn!”
“Thái tử, vừa rồi nhận được pháo hiệu của Chiêu, ta một mình đuổi tới trước, nhưng ta chỉ có thể đưa người rời đi trước, Thái tử yên tâm, những người khác lập tức sẽ đến.”
“Không được, ta không đi! Buông ra, ngươi không cứu Chiêu, ta đi cứu hắn!”
“Thái tử, xin lỗi!” Lý Nguyên Hạo còn đang liều mạng giãy giụa, đột nhiên cảm thấy một trận đau tê dại, mắt mờ dần, đầu đột nhiên trở nên nặng nề.
“Ta muốn cứu. . . Chiêu. . .” Lý Nguyên Hạo cố gắng chống mí mắt, thân ảnh thiếu niên càng lúc càng xa dần, đột nhiên một tiếng nổ lớn phát ra, một quả cầu lửa nổ tung giữa đám sơn tặc, tiếng gào thét thất thanh kéo dài không dứt.
“Không…!” Tiếng nổ mạnh thình lình xảy ra khiến Lý Nguyên Hạo sợ ngây người, đầu óc hỗn loạn, khuôn mặt của Chiêu, nét cười của Chiêu, đôi môi ướt át của Chiêu, bộ dạng Chiêu tức giận, ánh mắt Chiêu sáng lên khi nói chuyện, tất cả lần lượt xuất hiện quay cuồng trong đầu rồi tan biến, chỉ còn lại một mảng trống rỗng.
.
.
.
.
Nặng nề tỉnh giấc, Lý Nguyên Hạo không khỏi thở dài rồi nhẹ nhàng đưa tay lau đi khóe mắt ẩm ướt. Hạ Lan Chiêu đã rời xa mình nhiều năm như vậy, tự nhủ phải quên đi, nhưng lại không thể quên được, cứ nằm mơ rồi lại khóc khi tỉnh dậy là chuyện thường tình.”Chiêu! Ngươi ở thiên đường có tốt không? Ta không phải là không tiền đồ, cũng đã gắng đứng lên, thế nhưng vừa nghĩ đến ngươi thì lại khóc.”
Dần dần tỉnh táo lại, Lý Nguyên Hạo đột nhiên nghĩ đến việc của Triển Chiêu, vội chống thân ngồi dậy, lại lập tức đầu váng mắt hoa, vịn tay vào cạnh màn che, không để cho mình mất thăng bằng.
Người hầu nhìn thấy màn động, biết Lý Nguyên Hạo tỉnh, vội vàng dâng trà nóng, rồi chạy đi mời thái y.
Từ mấy ngày trước, Lý Nguyên Hạo trở về cung, chứng đau đầu cũ đột nhiên phát tác, người vẫn mơ mơ màng màng, gọi cũng không thưa. Bệnh đau đầu của Lý Nguyên Hạo xảy ra sau khi Triển Chiêu ở bên cạnh được nửa năm. Trong triều đa số người đều nghĩ rằng nhất định là Triển Chiêu giở trò quỷ, mặc dù ngự y không tìm ra nguyên nhân, chỉ nói là do Lý Nguyên Hạo suy nghĩ và làm việc quá sức, nhưng là tất cả mọi người đều cho rằng trong đó có ẩn tình khác. Trung Nguyên rộng lớn thâm hiểm, độc dược hiếm lạ, kỳ quái không chỗ nào không có, ai biết được có phải Triển Chiêu âm thầm hạ độc Lý Nguyên Hạo hay không. Đáng tiếc Lý Nguyên Hạo một mực bao che Triển Chiêu, mọi người cũng đều là giận mà không dám nói gì, dù sao cũng không phải là mạng của mình.
Chờ thái y đến xem qua, chứng bệnh của Lý Nguyên Hạo xem như tạm thời tiêu trừ, chỉ là do vài ngày không ăn uống tốt, cho nên cơ thể suy nhược. Ăn cơm trưa xong, Lý Nguyên Hạo xuống giường, bắt đầu hạ lênh điều tra việc Triển Chiêu mất tích, sai người gọi tất cả những nhân vật liên quan đến.
Ngay thời điểm Lý Nguyên Hạo chờ đợi, đột nhiên có người vội vội vàng vàng tiến vào báo cáo: “Báo, Hoàng thương Tống triều hạ chỉ, Triển Chiêu thông đồng với nước khác, bán đứng quân tình, chứng cớ rõ ràng, ngày mai xử trảm.”
Hết chương 11
=)))))))))))))))))))) ha ha ha, ta cá cảm giác mà mọi người có sau khi đọc chương này chính là:
adong computer-out-window
Ta là ta đúng cảm giác như trên đó!!!!
P/S: mọi người là phải cảm ơn Miêu nhi nhiều lắm à nha, nếu ko có bả là ta còn ngâm giấm bộ này nữa… muahahahahaha