[Thử Miêu Đồng Nhân] Đáng Tiếc Đều Không Phải Là Ngươi

Chương 9: Chương 9




ĐÁNG TIẾC ĐỀU KHÔNG PHẢI LÀ NGƯƠI – CHƯƠNG 11

Edit: Miêu Nhi

Beta: Suriel

———————————————————————

Lý Nguyên Hạo vừa nghe đến Triển Chiêu bị giải vào nhà lao, ít ngày nữa hành hình, trong lòng trầm xuống, do bệnh nặng mới khỏi lại bị một trận tim đập nhanh, rốt cuộc suýt nữa té ngã.

Miễn cưỡng ngồi xuống nhắm mắt điều tức, bất quá ngày ấy sau khi Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường đưa đi, thủ hạ của mình cùng mấy trọng thần đều có mặt đông đủ. Lý Nguyên Hạo cũng biết không thể hỏi ra cái gì hữu dụng, bản thân mình bệnh đã nhiều ngày, nhất định số người bỏ trốn không ít. Nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là điều tra rõ ràng Triển Chiêu rốt cuộc phạm vào trọng tội gì, dù thế nào cũng phải nghĩ cách cứu hắn ra.

Không đợi Lý Nguyên Hạo lên tiếng, mấy người trước mặt đều cùng nhau quỳ xuống, quỳ phía trước nhất chính là một trong những triều thần mà Lý Nguyên Hạo vô cùng kính trọng, chỉ nghe hắn lên tiếng nói, “Bệ hạ, bọn thần thỉnh tội. Triển Chiêu bí mật mưu đồ làm phản, chứng cứ phạm tội thật ra là do chúng ta tạo, ngầm đưa vào cung một người nằm vùng, khi bị phát hiện, đơn giản chỉ cần cho hắn khai Triển Chiêu đã phản chiến.”

“Các ngươi!” Lý Nguyên Hạo nghe được hóa ra là thủ hạ của mình cùng nhau giấu diếm lừa gạt mình, nhất thời nổi trận lôi đình, tức giận đến phát run.

“Bệ hạ, bọn thần cũng là bất đắc dĩ, Triển Chiêu ở trong doanh trại giả ngốc một năm, cái gì cũng biết, giữ lại mạng của hắn chắc chắn sẽ là mối họa, xin bệ hạ lấy xã tắc giang sơn làm trọng, không nên vì chuyện của Triển Chiêu mà khăng khăng làm theo ý mình.”

“Các ngươi!” ánh mắt của Lý Nguyên Hạo đảo qua một lượt vẻ mặt của từng người phía dưới, trên mặt bọn họ chỉ có một từ “Giết” .

Trong lòng Lý Nguyên Hạo liền hiểu vì sao bọn họ hận Triển Chiêu đến vậy, nếu như không có Triển Chiêu, có lẽ cuộc chiến Tống Hạ đã sớm thành công, sẽ không kéo dài tới hôm nay, như vậy hàng năm Hạ sẽ không phải hướng Hoàng Đế Tống triều tiến cống dâng tặng lễ vật. Bọn họ đều tự xưng là Đại bàng trên thảo nguyên, hận nhất khi bị coi là yếu hèn, đều muốn nhanh chóng dốc sức đánh một trận, cho dù phải da ngựa bọc thây.

Lý Nguyên Hạo cũng đã từng nghĩ như vậy, chính là ở cùng Triển Chiêu lâu, dần dần hiểu được chiến tranh chỉ thỏa mãn giai cấp thống trị, mà dân chúng vô tội lại không thể an cư lạc nghiệp.

Nghĩ đi nghĩ lại, một khi chiến tranh Tống Hạ xảy ra, chắc chắn sẽ là Tống vong Hạ diệt, tuy rằng Tống triều đã bắt đầu suy yếu, thế nhưng bách túc chi trùng tử nhi bất cương(1), lấy thực lực của Hạ bây giờ chỉ có thể làm Tống triều bị tổn thất nặng, tạo cơ hội cho Liêu quốc từ lâu vẫn luôn nhòm ngó thừa cơ lợi dụng.

Lý Nguyên Hạo cứ chậm trễ không khai chiến, thật ra cũng không phải như người ngoài nghĩ, cho rằng hắn đã bị Triển Chiêu mê hoặc, mà thật sự hắn cảm thấy chưa đến lúc. Đáng tiếc điều này lại khiến cho Triển Chiêu bị triều thần Hạ từ trên xuống dưới đều căm hận, nếu không phải Lý Nguyên Hạo dùng bản thân mình sớm tối cận kề bên cạnh bảo vệ mọi sinh hoạt, đi lại của Triển Chiêu, chỉ sợ trong thời gian một năm ngắn ngủi Triển Chiêu sớm đã bị hạ độc chết hoặc bị ám sát rồi.

Vốn nghĩ có lẽ thả Triển Chiêu về cũng không phải là chuyện xấu, nhưng lại không nghĩ tới thủ hạ của mình vẫn không thể buông tha mối hận đối với Triển Chiêu.

Lý Nguyên Hạo biết đám trung thần trước mặt kia không ai có thể giúp hắn cứu Triển Chiêu một mạng, thôi thì…

Mệt mỏi nhắm mắt lại, Lý Nguyên Hạo hướng các đại thần quỳ dưới đất nhẹ nhàng phất tay, ý bảo bọn họ có thể đi rồi.

Khi mọi người đi hết, Lý Nguyên Hạo mới miễn cưỡng đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, vừa mới đứng lên, đã cảm thấy trời đất quay cuồng, trực tiếp ngã lộn về phía sau. Lý Nguyên Hạo nhắm mắt lại, đang chuẩn bị đón nhận cú ngã như trời giáng xuống sàn nhà. Lại đột nhiên cảm thấy được dưới thân mềm nhũn, một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy thân mình.

Mở to mắt, ánh nhìn còn lờ mờ không rõ, chỉ nhìn thấy người nọ che một nửa khuôn mặt, nhìn cách ăn mặc là của hộ vệ đặc biệt trong triều, Lý Nguyên Hạo trong lòng buông lỏng, nhưng ngay sau đó bên trong lại hỗn loạn. Mơ mơ hồ hồ mà nói: “Đến phủ Khai Phong tìm Bạch Ngọc Đường. . . Hắn có thể cứu Triển Chiêu, sau đó. . . Lập tức quay lại cùng ta. . . Báo cáo. . . Nhất định. . .”

Người bịt mặt thở dài, ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn gương mặt tiều tụy của người trong lòng, có lẽ việc thủ hạ liên kết cùng nhau lừa gạt hắn, nhưng lại không thể cãi lại, đã khiến cho lòng hắn nguội lạnh, cô đơn, từng giọt nước mắt trong suốt theo vết đao từ hốc mắt của người bịt mặt chảy xuống, liên tiếp rơi trên gương mặt Lý Nguyên Hạo. Sau đó hắn đột nhiên cúi xuống bế Lý Nguyên Hạo lên rồi đi thẳng về phía tẩm cung.

———————-

Lý Nguyên Hạo từ từ tỉnh lại, trong bóng tối có một thân ảnh màu đen, người nọ nhìn thấy Lý Nguyên Hạo khẽ động tỉnh, lập tức trở lại bên giường. Cách một cái màn giường, người nọ mặc bộ quần áo màu đen gọn gàng bó sát, Lý Nguyên Hạo nhìn thân ảnh mờ ảo đó, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc, cảm giác mỗi tấc da thịt kia hắn đã từng chạm qua, e rằng thân thể đó lại càng quen thuộc hơn.

Đột nhiên dùng tay kéo cái màn giường ra, người nọ hoàn toàn không có chuẩn bị, nét mặt kinh ngạc, tuy rằng che nửa khuôn mặt, thế nhưng lại vừa vặn lộ ra vết sẹo dọc sâu, nhưng cho dù thế nào thì ánh mắt cùng đôi môi vẫn dịu dàng, lộ ra sức hấp dẫn không thể kháng cự. Lý Nguyên Hạo muốn lại gần nhìn kỹ một chút, người nọ đã nhanh chân lùi về phía sau một bước dài, hoàn toàn ẩn vào trong bóng tối.

Lý Nguyên Hạo cũng lập tức tỉnh táo lại, cười thầm bản thân mình lại nghĩ linh tinh. “Ngươi tên gì?”

“Thiên Tịch” Âm thanh người nọ khàn khàn khô khốc tựa như từ địa ngục truyền đến làm cho người nghe cảm thấy rất khó chịu.

“Thông báo cho Bạch Ngọc Đường chưa?”

“Hắn đã đi Tương Dương phá Trùng Tiêu lâu.”

“Cái gì?” Lý Nguyên Hạo lập tức cau mày, mọi người đều biết minh thư Tương Dương Vương để ở Trùng Tiêu, nhưng mấy năm qua cũng không ai dám xông vào, bởi vì ai xông vào cũng chỉ có đi mà không có về.

“Điều kiện để Bạch Ngọc Đường phá Trùng Tiêu là đổi lại Triệu Trinh phải cứu Triển Chiêu”

“Điều kiện? Triệu trinh quả nhiên đủ ngoan độc!” Lý Nguyên Hạo vốn đã lo lại càng thêm lo, xem ra đêm nay nhất định phải cứu Triển Chiêu ra.

“Thiên Tịch, ngươi đi bảo nhà bếp nấu một bát nhân sâm.”

Người bịt mặt kia đứng im nửa ngày không động.

“Thôi được, ngươi đi đi.” Lý Nguyên Hạo phát hiện sắc trời đã không còn sớm, chỉ sợ không còn thời gian nấu bát nhân sâm, liền đi đến lấy viên thuốc để trong hộp gấm ở trên bàn nuốt xuống rồi âm thầm vận khí, quả nhiên lưu thông không ít. Không có thủ hạ có thể tin tưởng, một mình cũng phải hành động.

“Bệ hạ muốn đến nhà lao Tống triều cứu Triển Chiêu sao?” Người bịt mặt thẳng thắn hỏi không kiêng dè, Lý Nguyên Hạo nhất thời cả kinh, bất quá đó là người duy nhất bảo vệ mình, cho nên cũng không giấu diếm gì.

“Đúng vậy!”

“Đó là cái bẫy!”

“Ta biết!” Lý Nguyên Hạo nhẹ nhàng cười, “Bất quá không phải bẫy ta mà là bẫy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nếu không phá nó, bọn họ sẽ phải chết, ta không muốn Triển Chiêu chết.” Lý Nguyên Hạo cười tà “Nhưng cái bẫy kia đối với ta không có tác dụng, vì Triệu Trinh không muốn ta chết, nếu không chiến tranh Tống Hạ chỉ sợ sẽ lập tức nổ ra.”

“Vậy, xin cho thuộc hạ cùng đi.”

“Không.”

Hết chương 11.

Chú thích:

(1) Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương: Rết trăm chân chết vẫn đứng vững, là thành ngữ dùng để ám chỉ người hoặc tập đoàn hay quốc gia có thế lực to lớn tuy đã thất bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại.

Ở đây Lý Nguyên Hạo muốn ám chỉ Tống triều vốn là quốc gia mạnh, tuy hiện nay đã suy yếu nhưng nếu chiến tranh Tống Hạ xảy ra thì Hạ cũng không thể giành chiến thắng áp đảo được.

P/S:Đọc đến đây chắc mọi người đều đoán được người mặc áo đen này là ai đúng ko? =)))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.