Đệ nhị thập nhị thoại ngộ, tương cứu và xảo ngộ
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội vã đuổi đến Xu Mật Viện, liền nghe nói Công Tôn chưa đến, hai người đều có chút buồn bực, không phải đi trước rồi sao, thế nào ngược lại đến muộn? Đang muốn quay lại tìm thử, đã nhìn thấy bầu trời ngoại thành nơi xa, một viên đạn tín hiệu cháy lên. . .
“Nguy rồi!” Triển Chiêu nhấc chân liền chạy về hướng đạn tín hiệu phát ra, “Công Tôn đã xảy ra chuyện!”
Bạch Ngọc Đường vội vàng đuổi theo.
Lại nói thả một phát đạn tín hiệu lên trời, không chỉ đưa đến chú ý của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, còn đưa đến chú ý của những bạch y nhân mang cỗ kiệu. Liền nghe một người trong đó ra lệnh, “Không cần cỗ kiệu nữa, mang theo người đi mau!”
Mấy thủ hạ liền để cỗ kiệu xuống, đã chạy đến đem Công Tôn kéo ra khỏi kiệu.
Sau khi Công Tôn lảo đảo bị kéo ra ngoài, giơ tay lên đem ngân châm giấu ở bên trong tay áo đâm vào huyệt tê ở khủy tay của kẻ nắm hắn, người nọ tay tê rần, Công Tôn nhân cơ hội đẩy hắn ra, xoay người liền chạy trở về. Kẻ phát hiệu lệnh hung hăng trợn mắt nhìn bạch y nhân bị ghim một cái, hét lên, “Phế vật, đến một tên thư sinh cũng không bắt được!” Nói xong, phi thân tiến lên ngăn cản đường đi của Công Tôn, cũng không khách sáo, giơ tay lên định bắt lấy cánh tay Công Tôn, Công Tôn làm sao trốn thoát được chứ, bị tóm lại ngay, lực hạ thủ của người nọ rất nặng, đau đến Công Tôn giật nẩy. . .
“Ngươi tốt nhất đàng hoàng một chút!” Người nọ kéo Công Tôn định đi, lại đột nhiên nghe được một thanh âm chậm rì rì truyền đến, “Không phải luôn nói Khai Phong an toàn sao? Không nhặt của rơi trên đường, đêm không đóng cửa, làm sao còn có ban ngày ban mặt cướp người thế?”
Những bạch y nhân nghe xong đều giật mình, cũng không phải lời nói này dọa người, mà là người nói chuyện này ở đâu, mấy người có chút không rõ. . . Có thể thấy được nội lực người này tại trên mọi người. Đang xoay vòng vòng tại chỗ, liền nghe một thanh âm bảo, “Ở đây này, nhìn phía trên.”
Mấy bạch y nhân cùng Công Tôn đều ngẩng đầu tìm thanh âm, chỉ thấy một người đang nghiêng đầu tựa vào bên cạnh một gốc cây ven đường. Người này một thân hắc y bình thường, gánh chiếc cần câu, thoạt nhìn, cảm giác giống như ngư lang ở phụ cận, nhưng là nhìn kỹ, khí độ có mấy phần tôn quý, hơn nữa ngư lang hẳn cũng không có công phu tốt như vậy đi!
Mấy bạch y nhân nhìn nhau một cái, hai người cầm đầu đẩy Công Tôn ra phía sau, đối hắc y nhân trên cây bảo, “Người nào, bớt can thiệp vào nhàn sự!”
Hắc y nhân khẽ cười cười, bảo, “Làm gì nhiều kẻ biết võ công như vậy lại khó xử một người thư sinh?”
“Bọn họ là người của Bạch Y Giáo.” Công Tôn bảo, “Làm xằng làm bậy.”
“Bạch Y Giáo?” Hắc y nhân sờ sờ càm như có điều suy nghĩ.
“Câm miệng!” Kẻ bên cạnh nắm cánh tay Công Tôn dùng sức, đau đến Công Tôn chau mày.
“Uy, người ta là thư sinh, nho nhã một chút đi.” Nói xong, hắc y nhân kia từ trên cây nhảy xuống, hỏi Công Tôn, “Có muốn ta cứu ngươi hay không a?”
Giọng điệu hắc y nhân nói chuyện tựa hồ là đang nói đùa, cảm giác có chút trêu cợt, Công Tôn tâm nói, muốn cứu liền cứu đi, còn có cái gì để hỏi. Nhưng là hảo hán không ăn thiệt trước mắt, vô luận hắn có thể cứu mình hay không, ngăn cản một hồi trước cũng là tốt, đoán chừng không bao lâu Triển Chiêu sẽ đến rồi. Mặc dù không muốn cầu xin người, nhưng Công Tôn vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Người nọ nhìn bộ dáng Công Tôn gật đầu khẽ sửng sốt một chút, sau đó liền mỉm cười, bảo với những bạch y nhân kia, “Tiểu tử, thả người!”
Một bạch y nhân cầm đầu ra hiệu bảo hai người thủ hạ mang theo Công Tôn đi trước, bản thân mang theo hai người rút kiếm nghênh chiến hắc y nhân kia. Hắc y nhân nắm cần câu vài hiệp liền đem những bạch y nhân kia đánh gục, quay mặt, thấy hai bạch y nhân kia kéo Công Tôn vội vã chạy vào trong rừng cây, hắn cũng đuổi theo.
Mấy bạch y nhân kia vất vả bò dậy, còn chưa đứng vững, đã nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cách đó không xa đã đuổi đến, thầm nghĩ một tiếng không tốt, mấy người vội vàng liền chạy trốn hướng rừng cây bên kia. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xa xa nhìn thấy cỗ kiệu mà Công Tôn ngồi, cùng mấy bạch y nhân chạy trốn, đều chau mày.
“Miêu nhi, giống như là người của Bạch Y Giáo!” Bạch Ngọc Đường bảo.
“Nguy rồi, bọn họ bắt tiên sinh không biết là có mục đích gì!” Triển Chiêu vọt vào rừng, “Ngọc Đường, bắt sống!”
. . .
Một đầu khác, Công Tôn bị hai bạch y nhân lôi vào trong rừng, hắc y nhân kia ba hai bước liền đuổi đến, nhấc chân đá lên viên đá trên đất, giơ tay lên bắn hai viên, hướng về phía phần lưng hai bạch y nhân ném qua.
Hai bạch y nhân sau khi bị ném trúng, vừa tê tay buông lỏng, đoạn đường bọn họ đi lúc này chính là một sườn núi, Công Tôn vốn là đang giãy giụa, hai người này đột nhiên buông lỏng, Công Tôn dưới chân mềm nhũn liền lăn xuống sườn núi.
“Ai!” Hắc y nhân kia sửng sốt, hắn đại khái cũng quên mất Công Tôn là một thư sinh tay trói gà không chặt, hoặc nói là tên mọt sách bình thời bước đi tay chân cũng không quá hài hòa, vừa vặn một chút này, liền lăn xuống sườn núi, chân núi là sông, hắn mới nãy còn ở nơi đó câu cá a, vội vàng đuổi theo. Nhưng Công Tôn thân thể nhẹ nhàng, đánh mấy vòng, liền lăn đến chân núi, “Tõm” một tiếng trực tiếp lọt vào dòng sông.
“Nguy rồi!” Hắc y nhân kia chạy đến bờ sông cũng không nghĩ nhiều, ném cần câu liền nhảy xuống nước, mất một lúc lâu sau mới vớt được người lên, đi đến bên bờ.
Công Tôn uống mấy ngụm nước, ho khan mấy tiếng, khẽ thở gấp, trước vốn là choáng váng đầu, lúc nãy từ trên sườn núi lăn xuống thì lập tức càng thêm choáng.
Hắc y nhân kia đưa tay vỗ vỗ má hắn, hỏi, “Không sao chứ?”
“Khụ khụ. . .” Công Tôn lại ho khan hai tiếng, nói không ra lời. Hắc y nhân kia sáp qua xem thử, suy nghĩ một chút, bảo, “Chắc không phải là sắp dìm chết đi? Độ khí cho ngươi như thế nào?”
Công Tôn nghe thấy cả kinh, tâm nói ta lại không tắt thở, ai muốn ngươi độ khí cho ta a, vừa định cải lại mấy câu, nhưng người nọ không nói lời gì, đã bị đánh lên, đôi môi dán vào đôi môi Công Tôn, thay vì nói là đang độ khí còn không bằng nói là đang hôn hắn.
Công Tôn muốn nói nhưng là nghẹn tại trong cổ họng không nói ra, chỉ nhìn thấy khóe mắt người trước mặt mang nụ cười tinh quái, trong nháy mắt khí huyết dâng trào, trước mắt tối sầm liền hôn mê bất tỉnh.
“Như vậy liền choáng a?” Người nọ sờ sờ càm, nhìn nhìn Công Tôn ướt sũng, bảo, “Dẫn ngươi trở về thôi.” Nói xong, ôm lấy người, bước nhanh đi sâu vào trong rừng.
. . .
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bắt được mấy bạch y nhân kia, đầu tiên mấy người mạnh miệng, sau lại bị hành hung một trận, chỉ đành phải khai nhận, nói Công Tôn là bọn họ bắt đi, nhưng là bị một hắc y nhân cầm cần câu cứu đi.
“Hắc y nhân?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, tâm nói cái này hỏng bét, nếu như Công Tôn bị Bạch Y Giáo bắt đi, cùng lắm thì đuổi theo Hồng Y Giáo, hoặc là đuổi theo Mạc Hoa Cung, tóm lại có một mục tiêu, nhưng là không duyên không cớ lại nhô ra một hắc y nhân, này đi đâu tìm đây?
“Bọn họ chạy hướng nào?” Triển Chiêu hỏi.
“Hướng đầu rừng bên kia!” Bạch y nhân nói xong, liền bị Bạch Ngọc Đường điểm huyệt đạo, bắt người để trên nhánh cây cao.
“Đợi một hồi trở về lại mang đi, đi tìm Công Tôn trước.” Lời Bạch Ngọc Đường mới vừa nói xong, Triển Chiêu đã chạy mất dạng.
“Miêu nhi!” Bạch Ngọc Đường vội vàng đuổi theo.
Triển Chiêu vừa chạy vừa tự trách, sao mới sáng sớm đã nháo cùng Bạch Ngọc Đường làm gì, đến chuyện tình đứng đắn đều quên chứ, nếu như Công Tôn có chuyện gì không may, vậy nên làm thế nào cho phải a.
Bạch Ngọc Đường ở phía sau đi theo cũng rất bực bội, tâm nói đám Bạch Y Giáo này là Mẹ hắn thành tinh rồi vẫn sao vậy, hắn cùng con mèo kia vừa đi ra bọn họ liền hành động. Xoay mặt, thấy Triển Chiêu mang vẻ tự trách, Bạch Ngọc Đường không khỏi có chút khó chịu, liền nói, “Miêu nhi, đừng nóng vội a, bọn họ nếu muốn bắt Công Tôn Tiên Sinh, liền nhất định là giữ lại người sống, không có việc gì!”
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, đột nhiên trong đầu liền nhớ lại một từ, giơ tay lên chỉ Bạch Ngọc Đường, bảo, “Chuột bạch, bạch nhan họa thủy!”
Triển Chiêu nói xong cũng chạy về phía trước, Bạch Ngọc Đường sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng có ý gì, giận đến lông hắn đều dựng thẳng lên. Nhấc chân vượt qua, chỉ thấy Triển Chiêu đang đứng ở bên bờ sông, nhặt lên một nửa vạt áo màu trắng ngâm ở trong nước, vẻ mặt đưa đám nói, “Ngọc Đường, có thể nào rớt vào sông rồi không?”
“Không phải đâu? !” Bạch Ngọc Đường lập tức trợn tròn mắt, bảo hai người bọn họ lên núi đao xuống biển lửa cũng không có vấn đề gì, nhưng món duy nhất hai người không biết chính là nước a, Bạch Ngọc Đường nhìn thấy nước liền nhức đầu, nhìn Triển Chiêu, “Vậy làm sao bây giờ?”
Triển Chiêu cũng gấp đến vòng quanh, đột nhiên nhìn thấy chuỗi dấu chân ướt bên cạnh bờ sông.
“A, không té xuống!” Triển Chiêu vừa mừng vừa sợ, theo dấu chân liền đuổi theo, Bạch Ngọc Đường cũng thở phào nhẹ nhỏm, vội vàng đuổi theo.
. . .
Trong rừng sâu, có một tiểu các lâu bằng trúc, phía dưới các lâu buột một con ngựa, còn có mấy con chó săn đang sủa gâu gâu. Phía trên các lâu có một gian phòng nhỏ treo màn, cửa sổ đang đóng. Trong cửa sổ, có một cái thạch đài đang đốt một đống lửa nhỏ, phía trên đống lửa để hai cây gậy trúc, đang phơi hai bộ y phục, một bộ là hắc sắc, một bộ bạch sắc.
Bên thạch đài cách đó không xa, đặt một chiếc giường mây, một hắc y nhân đang ngồi bên giường, đổi một thân y phục khô ráo, không còn là ngư lang kia, mà giống như quý công tử, đỉnh đầu thúc quan, một tay chống cằm tựa vào bên giường, đang nhìn chằm chằm người nằm trên giường một cách hứng thú.
Người nằm trên giường, chính là Công Tôn. Công Tôn lúc này tóc vi loạn, nửa ướt nửa khô tán bên gối, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng là nhàn nhạt màu hồng, nhắm mắt lại, hô hấp rất nhẹ nhàng, xem ra giống như đang ngủ thiếp. . . Trên người hắn đang đắp một tấm chăn trắng, lộ bả vai trắng nõn, chứng tỏ hắn không mặc quần áo.
Hắc y nhân sau khi nhìn một lát, liền đưa tay nhẹ nhàng nắm một lọn tóc của Công Tôn, dùng tóc nhẹ nhàng quét qua mi mắt Công Tôn.
Lại một lát sau, Công Tôn khẽ cau mày, chậm rãi tỉnh lại. Mới vừa mở mắt, thấy được chính là một chuỗi phong linh bằng trúc trên trần nhà, đang theo gió chập chờn, đinh đinh đang đang vang không ngừng. Công Tôn nhìn chằm chằm chuỗi phong linh phát ngây, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“A. . .” Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng cười của một người, Công Tôn hơi sửng sờ, quay mặt sang, mới nhìn thấy hắc y nhân kia.
“Tỉnh dậy a?” Hắc y nhân khẽ mỉm cười, bảo, “Y phục còn chưa khô, lại nằm một lát đi.”
Công Tôn lúc này mới phản ứng đến đây, cúi đầu nhìn, bản thân đang đắp tấm thảm da dê. . . Lại vừa cảm giác, bản thân thế nhưng quang thân thể.
Trợn to hai mắt nhìn người bên cạnh, chỉ thấy hắn đang cầm một thanh đao nhỏ tước một khúc gỗ nhỏ, tước mấy đao, cầm lên liếc mắt nhìn, lại tước mấy đao, tựa hồ hoàn toàn không đem Công Tôn trần trụi bên cạnh xem như chuyện gì.
Trên mặt Công Tôn khẽ nóng, bọc thảm bò dậy, bảo, “Ngươi. . . Đem y phục cho ta.”
“Còn chưa khô mà.” Người đó khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt mái tóc ướt của Công Tôn chà xát, “Tóc cũng chưa. . .” Nói còn chưa dứt lời, lại đột nhiên xoay mặt nhìn phía ngoài, bảo, “Lại là đuổi theo ngươi? Võ công hai người này lại rất lợi hại!”
Công Tôn sửng sốt, chỉ thấy hắc y nhân kia “xuỵt” một tiếng với hắn, ý bảo hắn đừng lên tiếng, giơ tay lên cầm lấy cần câu bên cạnh, phi thân nhảy ra khỏi các lâu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sau khi vào rừng liền chia nhau tìm, Bạch Ngọc Đường rẽ qua một mảnh rừng trúc liền nhìn thấy tòa tiểu các lâu, vừa định đi vào, thình lình bên trong xuất ra một hắc y nhân.
Hắc y nhân kia vừa thấy người đến chính là một bạch y nhân, liền lầm tưởng là đồng bọn với đám người vừa nãy, lập tức xông đến.
Bạch Ngọc Đường gặp người kia không nói lời gì công đến, nghiêng người tránh ra, mang đao chặn lại người nọ. Hắc y nhân vừa nhìn thấy thanh đao của Bạch Ngọc Đường, hơi sửng sờ, Bạch Ngọc Đường cũng nhớ đám Bạch y nhân kia nói hắc y nhân cầm cần câu cứu Công Tôn, liền nói, “Là ngươi cứu Công Tôn?”
Người nọ chỉ mỉm cười, cũng không nói, ném cần câu liền tiến công qua, Bạch Ngọc Đường lại là tính tình không chịu nổi khiêu khích, thấy người ta công đến đây, liền cùng hắn so chiêu.
Triển Chiêu nghe được động tĩnh nơi đó, cũng đã chạy đến, liền thấy hai người đánh đến náo nhiệt, cũng không nhúng tay vào, phi người lên các lâu, chỉ thấy Công Tôn đang nằm đó.
“Công Tôn Tiên Sinh!” Triển Chiêu vừa mừng vừa sợ, xông đến hỏi, “Không sao chứ?”
“Không.” Công Tôn lắc đầu, dùng thảm che kín bản thân, bảo, “Phía ngoài ai đang đánh nhau?”
“Là Ngọc Đường cùng một người mặc áo đen.” Triển Chiêu thuận miệng trả lời, chú ý đến Công Tôn không mặc quần áo, tò mò liếc một cái.
Công Tôn trên mặt phát sốt, cảm thấy thật là mất mặt, liền nói, “Ngươi mau bảo bọn hắn đừng đánh, là hiểu lầm, hắc y nhân kia đã cứu ta.”
“Nga.” Triển Chiêu gật đầu, chạy đến bên cửa sổ, la với phía dưới, “Ngọc Đường, đừng đánh, tiên sinh không sao, là người đó cứu tiên sinh.”
Tiếng nói vừa dứt, hắc y nhân kia đã thu chiêu nhảy ra khỏi vòng ngoài, cười nói, “Ngũ gia hảo công phu.”
Bạch Ngọc Đường cũng thu chiêu, trên dưới đánh giá một lát, trong lòng buồn bực, võ công người này rất khá, chẳng qua là trên giang hồ dường như không có nhân vật như thế.
Chính lúc này, một tiểu tư từ ngoài rừng cỡi ngựa chạy đến, sau khi xông vào trong rừng xuống ngựa hành lễ với hắc y nhân kia, bảo, “Nhị thiếu gia, Thái sư gọi ngài trở về phủ.”
Hắc y nhân kia có chút mất hứng đem cần câu nhặt lên, bảo, “Biết.” Quay đầu hướng Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu xuống các lâu chắp tay, bảo, “Có rãnh rỗi uống rượu.” Nói xong, lên ngựa phóng như bay rời đi.
Đám người đi xa, Bạch Ngọc Đường vuốt càm hỏi Triển Chiêu, “Miêu nhi, người vừa rồi, hạ nhân gọi hắn Nhị thiếu gia, còn nói Thái sư gọi hắn trở về phủ?”
Triển Chiêu cũng suy nghĩ một chút, bảo, “Nga, hắn chính là Phi Tinh tướng quân. . . Trung Châu vương Bàng Thống hôm qua mới vừa hồi triều”
Bạch Ngọc Đường chớp chớp mắt giật mình, “Từng nghe nói qua, là kẻ đánh đến Gia Luật Chân vội vã bỏ trốn ấy à?”
“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, “Chắc là hắn đi, là con thứ của Bàng Cát.”
“. . .” Bạch Ngọc Đường sửng sốt hồi lâu, đột nhiên nói, “Phần mộ tổ tiên của lão cua kia bốc khói xanh hay sao? Bằng không là Bàng phu nhân cùng người khác sinh ra?”
“Đi!” Triển Chiêu dở khóc dở cười trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường. Lúc này, Công Tôn cũng đã đổi y phục xong từ các lâu đi xuống, mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng là sợ bóng gió một cuộc, bất quá thời gian ước hẹn cùng Xu Mật Viện cũng đã qua rồi, cùng nhau trở về Khai Phong phủ trước rồi hãy nói.