[Thử Miêu Đồng Nhân] Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 23: Chương 23




Đệ nhị thập tam thoại tuyến, bàn căn và thác tiết

Cỗ kiệu là không có rồi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phụng bồi Công Tôn quay trở về, y phục Công Tôn mặc dù xuyên vào, nhưng vẫn là nửa khô, hơn nữa rõ ràng y phục rất nhăn, dáng vẻ một bộ y phục xốc xếch, ngoài ra tóc còn xõa.

Bạch Ngọc Đường nháy mắt với Triển Chiêu, hắn lúc nãy không lên lầu, cho nên không biết tình huống — đây là thế nào vậy?

Triển Chiêu thừa dịp Công Tôn không chú ý, làm tư thế thoát y phục với Bạch Ngọc Đường — quang nha.

Bạch Ngọc Đường khiêu mi trợn to hai mắt, mặc dù hắn cùng Triển Chiêu hai bên hiểu rõ nhau đến trình độ tâm hữu linh tê, nhưng là tư thế thoát y phục Triển hộ vệ làm giống quá mức, vì vậy bạch Ngũ gia tự động hiểu thành — Công Tôn bị lột * sạch.

Bạch Ngọc Đường tiếp tục khiêu mi, đưa ngón tay chỉ phía sau, phương hướng mới nãy Bàng Thống rời đi, ý là hỏi — bị con cua nhỏ lúc nãy lột * sạch?

Bạch Ngũ gia mặc dù chỉ hướng phía sau, nhưng là Triển hộ vệ tự động hiểu thành ngôi tiểu các lâu phía sau, vì vậy gật đầu — đúng vậy.

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, Bàng Thống thoát y phục Công Tôn làm gì? Vì vậy nhún nhún vai với Triển Chiêu — tại sao?

Triển hộ vệ lần này hiểu rất rõ động tác của Bạch Ngọc Đường, hắn là hỏi tại sao, bởi vì y phục ướt nha. . . Nhưng là ướt đẫm bày tỏ thế nào đây? Đúng rồi! Triển hộ vệ nghĩ đến, ướt đẫm [Shī tòu] và tảng đá [Shítou] phát âm tương tự nhau, liền giơ tay chỉ một tảng đá ven đường.

Bạch Ngũ gia xoay mặt nhìn tảng đá Triển Chiêu chỉ vào, có chút không giải thích được. . . Tâm nói, Bàng Thống thoát y phục của Công Tôn, liên quan gì đến tảng đá a? Suy nghĩ một chút lập tức phản ứng tới đây, chẳng lẽ Công Tôn dùng tảng đá đập người phản kháng sao? Nghĩ tới, Bạch Ngọc Đường giơ tay lên làm tư thế dùng tảng đá đập người.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, tưởng tượng đến động tác đó, ân. . . Là động tác hong khô y phục sao? Hẳn là phải đi, Triển hộ vệ không khỏi than thở, Bạch Ngọc Đường chính là Bạch Ngọc Đường nha, từ tảng đá liền nghĩ đến ướt đẫm sau đó nghĩ tới hong khô y phục, vì vậy liền gật đầu, đối Bạch Ngọc Đường giơ một ngón tay cái — đã đoán đúng!

Bạch Ngọc Đường càng giật mình thêm, tâm nói Bàng Thống thoát y phục Công Tôn, sau đó Công Tôn dùng tảng đá đập Bàng Thống, đây là tình huống gì vậy? ! Lẽ nào là con cua nhỏ kia muốn dùng cường dục làm chuyện bất chính ? Không giống a! Mới nãy thấy con người tên Bàng Thống kia rất chính trực a, hơn nữa Công Tôn là nam nhân, tại sao phải dụng cường a? Hay là có nguyên nhân gì khác?

Bạch Ngũ gia tiếp tục đối Triển hộ vệ khiêu mi, nghiêng đầu — tại sao a?

Triển hộ vệ tiếp tục nháy mắt mấy cái, Bạch Ngọc Đường vẫn còn hỏi tại sao? Nga. . . Chẳng lẽ hỏi y phục tại sao bị ướt? Nghĩ tới con sông nhỏ lúc nãy, Triển Chiêu nghĩ Công Tôn nhất định là rơi vào trong sông rồi, cho nên mới ướt đẫm, vì vậy liền làm động tác nước chảy với Bạch Ngọc Đường, sau đó cổ tay còn cử động hai cái tạo tư thế cá bơi — Công Tôn rơi vào trong nước, sau đó Bàng Thống đi ngang qua liền cứu lên.

Bạch Ngọc Đường hiểu nước và cá, sau đó Bạch Ngũ Gia trí tưởng tượng rất phong phú cũng cảm giác có một từ bước vào trong não — ngư thủy chi hoan? ! Tên Bàng Thống kia chẳng lẽ thích nam nhân?

Bạch Ngọc Đường lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, nháy mắt mấy cái với hắn — thật hay giả vậy?

Triển Chiêu nhìn ánh mắt Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái với hắn — thật!

= 口 = Bạch Ngũ Gia bị kích thích tương đối lớn, tâm nói, Bàng Thống này cũng thật là, đúng là sớm nghe nói qua có nam nhân thích nam nhân. . . Không ngờ hắn coi trọng Công Tôn rồi, chuyển niệm nghĩ đến, Công Tôn là rất thanh tú, chính là quá gầy yếu đi, không đẹp bằng con mèo kia. . . Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường liền sửng sốt, bản thân cảm thấy con mèo kia xinh đẹp? ! Hơn nữa đồng thời hắn cũng nghĩ đến — nếu như phải ở cùng một nha đầu mình không thích suốt cả đời, hắn thà ở cùng con mèo kia. . . Sau đó nữa, Ngũ gia bị bản thân kinh hãi.

Triển Chiêu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ như trời sập xuống, cũng bị hắn dọa sợ hết hồn, tâm nói, con chuột này bị thế nào rồi? Đang buồn bực, đột nhiên chỉ thấy Bạch Ngọc Đường ôm một thân cây ven đường bắt đầu đập đầu. . .

“A!” Triển Chiêu sợ choáng, vội vàng tiến lên đưa tay che thân cây hộ cái trán của Bạch Ngọc Đường, tâm nói, ai ya, gương mặt xinh đẹp như vậy nếu như bị đập hỏng, thiên hạ có bao nhiêu cô nương thương tâm a. . . Nghĩ tới đây, Triển hộ vệ đột nhiên tự mình ngẫm lại, tại sao có chút khí chua nhỉ? Sau đó lại khiếp sợ, tại sao bản thân cảm thấy Bạch Ngọc Đường rất đẹp, dung mạo hắn đẹp mình không phải là nên khó chịu sao? !

Hai người bị vấn đề khó khăn vây khốn vừa ngẩng đầu, đôi mắt nhìn nhau, đều cảm thấy trong lòng “thịch” nhảy lên, sau đó không hẹn mà bắt đầu cùng nhau đập đầu vào cây. . . Đây rốt cuộc là tại sao a? !

Công Tôn đã sớm nhìn thấy hai người bên cạnh không coi ai ra gì mà dùng một loại phương thức quỷ dị đang trao đổi, sau đó lại bắt đầu cùng nhau đập vào cây, lắc đầu hỏi, “Hai ngươi có cần ta bắt mạch cho các ngươi?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều thu hồi tâm tư, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ đến lúc nãy Triển Chiêu nói cho hắn biết, chuyện Bàng Thống muốn phi * lễ với Công Tôn, cảm giác mình nên bày tỏ quan tâm, liền nói, “Công Tôn Tiên Sinh, ngươi đừng để trong lòng, cái tên con cua nhỏ vô sỉ mặt người dạ thú kia lại dám dụng cường với ngươi, lần sau ta giúp ngươi dạy dỗ hắn!”

Nghe lời của Bạch Ngọc Đường, Công Tôn và Triển Chiêu cùng nhau trợn to hai mắt.

Công Tôn là há hốc mồm cứng lưỡi, nhưng Triển Chiêu lại nóng nảy, hắn hoàn toàn không biết Bạch Ngọc Đường là bởi vì một trận khoa tay múa chân của mình mới cho ra kết luận như vậy, hắn còn tưởng rằng khi nãy Bạch Ngọc Đường cùng Bàng Thống ở dưới các lâu đã nói gì đó. Hắn vốn dĩ cũng còn nghi ngờ nha, làm gì mà y phục của Công Tôn cũng bị thoát hết, lấy nội lực của Bàng Thống, nếu như muốn hong khô y phục, vẫn có thể để Công Tôn mặc y phục mà hong khô cho hắn. . . Thì ra là hắn là muốn vô lễ với Công Tôn!

Triển Chiêu từ trước đến giờ đối Công Tôn Tiên Sinh là tôn kính có thêm, hơn nữa đều ở tại Khai Phong phủ là người nhà mình, Công Tôn Tiên Sinh cơ thể yếu lại ôn hòa, thế nhưng bị người bắt nạt, điểm này để cho hắn rất giận dữ. Triển Chiêu đi lên trước, một thanh bắt được cổ tay Công Tôn, bảo, “Đi! Tiên sinh, chúng ta đi phân xử cho ngươi, tên Bàng Thống kia thật quá đáng, bắt hắn đến Khai Phong phủ, trị hắn tội *** loạn, ít nhất đánh hắn mười mấy hèo!”

“Quá phiền toái!” Bạch Ngọc Đường cũng chạy tới, bắt một cái tay khác của Công Tôn, “Đi, chúng ta đến phủ Thái sư, gia gia giúp ngươi trực tiếp đánh hắn mấy hèo!”

“Để cho đại nhân đánh hảo.” Triển Chiêu nghiêm túc nói với Bạch Ngọc Đường, “Như vậy có thể làm cho người trong toàn thiên hạ cũng biết diện mạo của tên Bàng Thống kia!”

“Võ công hắn rất khá, chỉ hèo của đám nha dịch các ngươi, đoán chừng đến miếng da của người ta cũng đánh không phá được!” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Vẫn là ta trực tiếp đi đánh!”

“Ai nha. . .” Công Tôn hất hai người ra hung hăng trừng lại, “Các ngươi nói nhăng gì đó nha? Ai vô lễ với ta, Bàng Thống chẳng qua là từ trong sông cứu ta lên, sau đó thoát y phục hong khô mà thôi, hắn cái gì cũng vẫn chưa nói, các ngươi đã tới rồi!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cuối cùng minh bạch, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Vậy sao ngươi nói Bàng Thống vô lễ với tiên sinh?”

Bạch Ngọc Đường trợn to hai mắt nhìn Triển Chiêu, “Không phải lúc nãy ngươi nói cho ta biết sao?”

“Ta nào có?” Triển Chiêu giật mình.

“Ngươi mới vừa rồi khoa tay múa chân, nói gì Bàng Thống nhất định phải thoát y phục của Công Tôn, Công Tôn cầm tảng đá phản kích, sau đó ta hỏi ngươi tại sao, ngươi nói Bàng Thống là vì ngư thủy chi hoan.” Bạch Ngọc Đường cải lại.

Triển Chiêu bị hắn chọc giận đến đều không thốt nên lời, bảo, “Cái gì tảng đá phản kích ngư thủy chi hoan a? Ta là nói tiên sinh rơi vào trong sông rồi, toàn thân ướt đẫm, cho nên thoát y phục hong khô.”

“Vậy ngươi chỉ tảng đá làm gì?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

“Hài âm của tảng đá không phải là ướt đẫm sao!” Triển Chiêu đáp vẫn lý lẽ hùng hồn.

Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, “Này ai nghĩ được a? Ta cũng không phải là thần tiên!”

Triển Chiêu liếc hắn một cái, “Này đều không nghĩ tới a, ngươi không phải tự xưng là thông minh hơn người sao!”

“Này cùng thông minh hay không căn bản là không liên quan. . .”

“Khụ khụ” hai người còn muốn cải nhau, lại nghe Công Tôn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mỉm cười nhìn hai người.

Nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu không làm ồn nữa, đang muốn nói vẫn là mau chóng trở về phủ đi, lại nghe Công Tôn cười nói, “Thế nào, hai ngươi còn có thời điểm tâm ý không thông a?”

Một câu nói xong Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không tự chủ đỏ mặt cộng thêm không được tự nhiên, Công Tôn không khỏi cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, tiếu a a xoay người quay về.

Phía sau, Triển Chiêu nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Bị người ta chiếm tiện nghi rồi, lấy chúng ta bắt nạt.”

Bạch Ngọc Đường giơ một ngón tay cái với Triển Chiêu — Miêu nhi, nói thật hay!

Công Tôn quay đầu lại, lườm hai người, hai người ngẩng đầu nhìn trời. . .

Thật vất vả trở lại Khai Phong phủ, Bao Chửng sớm nhận được tin tức, mấy tiểu tư mang kiệu cho Công Tôn cũng bị người điểm huyệt đạo lưu ở trong ngõ hẻm, đã khôi phục vội vã trở về báo tin. Bao Chửng vừa nghe Công Tôn bị uy hiếp, gấp đến độ quay vòng vòng, thật may là nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo Công Tôn cùng trở lại, mới thở phào nhẹ nhõm.

Công Tôn sau khi trở về phủ, về phòng mình thay y phục trước, y phục vừa thoát hạ, liền nghe được một tiếng “Đinh”, có thứ gì rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng. Công Tôn cúi đầu nhìn, chỉ thấy là một thanh sáo trúc tinh tế nho nhỏ, xanh biếc óng ánh, chính là thứ lúc nãy Bàng Thống dùng đao tước. . . Không biết là nhét vào ống tay hắn lúc nào, vừa nãy còn chưa phát hiện, cây sáo cũng thật sự là rất nhẹ.

Công Tôn nhặt sáo trúc lên, nhìn nhìn, đao công rất tinh tế, đưa vào khóe miệng nhẹ nhàng thổi thử. . . âm sắc truyền ra rất thanh thấu. Suy nghĩ một chút, Công Tôn đem sáo trúc nhét vào dưới gối, dùng nước nóng tắm rửa sạch sẻ, đổi lại y phục sơ lại tóc xong, một thân nhẹ nhàng khoan khoái ra khỏi cửa phòng. Mới vừa đi tới trong sân, Công Tôn dừng bước lại, suy nghĩ một chút lại xoay người trở lại phòng, lấy giấy bút viết một phong thư, đem kia thanh sáo trúc bỏ vào trong phong thư niêm phong xong, gọi một tiểu tư vào, bảo hắn đưa đến ngôi tiểu các lâu trong rừng, nếu như chủ nhân các lâu không có ở đấy, cứ để lại trên bàn là được.

Sau khi làm xong những thứ này, Công Tôn xoay người, đến thư phòng Bao Chửng .

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã đem đám bạch y nhân lúc nãy bắt Công Tôn cũng mang về, ba người kia đều bị điểm huyệt đạo, ngoan ngoãn đứng ở trong thư phòng.

Công Tôn sau khi đi vào, gật đầu, bảo, “Chính là ba người bọn họ.”

Bao Chửng mặc dù chỉ là mặc một thân thường phục tùy ý ngồi ở trong thư phòng, nhưng là uy nghiêm vẫn tại, mạnh mẽ vỗ bàn một cái, bảo, “Các ngươi lại là người của Bạch Y Giáo, vì sao bắt cóc Công Tôn Tiên Sinh? !”

Ba bạch y nhân kia nhìn nhau, đều thành thật khai báo, “Là. . . Là giáo chủ của chúng ta khiến chúng ta làm như vậy .”

“Nga?” Bao Chửng khẽ cau mày, “Giáo chủ của các ngươi, chính là giáo chủ Diệp Nhất Bạch của Bạch Y Giáo sao?”

“Đúng.” Ba người gật đầu.

“Hắn bây giờ ở đâu?” Bao Chửng hỏi.

“Giáo chủ cùng chúng ta hẹn xong chờ trong rừng, phía sau trạm dịch tại ngoại thành mười dặm, nếu như chúng ta nửa canh giờ không tới, hắn sẽ chuyển vị trí đến nơi khác.”

Bao Chửng lạnh lùng hừ một tiếng, “Kế hoạch của các ngươi còn chu đáo chặt chẽ a, tên Diệp Nhất Bạch kia tại sao lại bắt cóc Công Tôn Tiên Sinh?”

Ba người lắc đầu, “Chúng ta không biết, giáo chủ muốn cái gì luôn luôn đều không nói cho chúng ta biết.”

Bao Chửng cau mày, bảo, “Vương Triều Mã Hán, dẫn người đi vào rừng tra thử xem!”

Vương Triều Mã Hán đi trong rừng tra xét, Bao Chửng lại hỏi một lát, mấy bạch y nhân kia đích xác là không biết gì cả, trước hết tạm thời giải đến phòng giam .

“Một chuỗi sự kiện phát sinh gần đây. . . Thật sự là khó biết rõ đầu đuôi a.” Bao Chửng lắc đầu, bảo, “Tiên sinh hôm nay bị kinh hãi, tạm thời đi nghỉ ngơi, tất cả mọi người hảo hảo sửa sang lại một chút, mấy ngày này đến tột cùng xảy ra bao nhiêu chuyện, còn có bao nhiêu đầu mối rải rác . . . Chúng ta sáng sớm ngày mai nghiên cứu kỹ lưỡng một chút.”

Tất cả mọi người gật đầu tản đi.

Ngay đêm đó, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi ở bên cạnh bàn, một người một cây viết, đem chuyện gần đây đã xảy ra đều liệt kê ra ngoài.

“Miêu nhi. . .” Bạch Ngọc Đường cầm bút lông trên tay, hai tay nâng càm, hỏi, “Những người đó tại sao muốn bắt Công Tôn Tiên Sinh a?”

Triển Chiêu nhún nhún vai, “Ta đi đâu biết đây. . . Đại khái tiên sinh trong lúc vô tình phát hiện cái gì? Vẫn là bọn hắn muốn được cái gì từ trên người tiên sinh?”

“Ân. . .” Bạch Ngọc Đường có chút bức bối gãi gãi đầu.

“Ngươi làm sao vậy?” Triển Chiêu không hiểu hỏi hắn.

“Tê. . . Miêu nhi, ngươi nói, Bàng Thống hong khô y phục cho Công Tôn, làm gì nhất định thoát toàn bộ y phục của hắn a?” Bạch Ngọc Đường nghiêm túc hỏi, “Mặc lên người hong khô thì bớt việc hơn chứ?”

Triển Chiêu cũng có chút khó xử suy nghĩ một chút, bảo, “Ta khi nãy đã buồn bực, đại khái muốn nhìn thử bộ dáng tiên sinh không mặc y phục đi?”

Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi, “Nam nhân nhìn nam nhân có ý gì?”

Trên mặt Triển Chiêu có chút không được tự nhiên, bảo, “Ta làm sao biết a, đại khái người ta cảm thấy đẹp đi.”

Bạch Ngọc Đường trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, “Miêu nhi, thoát hết cho ta nhìn thử đi!”

. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.