[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 6: Chương 6




Chuyện Bội Bội theo đuổi Bạch Ngọc Đường năm đó, nếu viết xuống chắc sẽ được một cuốn tiểu thuyết ngôn tình rồi.

Một thiên kim tiểu thư bất chấp gia đình phản đối rồi trốn khỏi nhà và một thiếu niên bất lương xem nghĩa khí như cơm ăn. Sau khi Bạch Ngọc Đường giúp Bội Bội đánh đuổi mấy gã thiếu niên trấn lột thì vẫn luôn đi theo sau hắn, đuổi thế nào cũng không đi.

Cuối cùng rơi vào đường cùng, đành mang cô về căn phòng bé xíu cũ nát của hắn, lúc có tiền thì dẫn cô đi ăn một bữa to, lúc không tiền thì còn lại một chén cháo cũng để dành cho cô. Tuy nhiên, trong mắt Bạch Ngọc Đường, việc làm này của hắn cũng chỉ là sự đồng tình đối với người yếu nhược, căn bản là cùng tình yêu không có bất kỳ quan hệ nào.

Nhưng Bội Bội lại không nghĩ vậy, cô yên lặng theo sau Bạch Ngọc Đường, chịu đựng sự chỉ trỏ của người khác, trước mặt Bạch Ngọc Đường luôn mang theo bộ mặt tươi cười, lúc nào cũng chỉ nói một câu, “Em muốn ở cùng anh”. Bạch Ngọc Đường cũng không phải là không cảm động, nhưng hắn biết bản thân không có khả năng cho cô một mái ấm yên bình. Bội Bội không giống La La, Bình Bình, những cô gái từ nhỏ đến lớn đều sống trong sự chở che của bang phái, cô ngây thơ như một tờ giấy trắng, hắn sao có thể nhẫn tâm để cô trầm luân trong vực sâu đen tối này.Vì vậy hắn đã kiên quyết cự tuyệt cô.

Nhưng không biết lời từ đâu truyền đi, sự tồn tại của Bội Bội bị kẻ địch phát hiện. Bạch Ngọc Đường vĩnh viễn sẽ không thể quên hình ảnh thê lương của Bội Bội khi cô đứng trên lầu hai, đao kề ngay cổ, vừa khóc vừa hướng hắn la “Chạy mau đi”, cũng sẽ không quên được thân ảnh ấy khi bị kẻ khác xem như lợi thế uy hiếp, nhãn thần quyết tuyệt không chút do dự từ lầu 2 nhảy xuống.

Luôn cho rằng bản thân đủ cường đại, khả dĩ trở thành chỗ dựa cho người khác, nhưng vào lúc ấy hắn biết, Bội Bội cô ấy là thật lòng yêu hắn, vào lúc ấy, hắn thật tâm muốn bảo vệ người phụ nữ của mình. Vậy thì, yêu thì yêu thôi, muốn cưới cô ấy, không muốn cô bị cuốn vào thế giới đầy tranh đấu thị phi. Tuy sau này biết cô là con gái của một lão đại trong giới thương nghiệp, cũng không muốn buông tay. Vì vậy bắt đầu lái taxi, từng chút từng chút một sống thật đàng hoàng.

Triển Chiêu là anh họ của Bội Bội, cũng sẽ là người nhà của hắn, sau này nhất định phải ở chung với cậu ta cho thật tốt, giấc mơ ngắn ngủi không rõ ràng này, hãy cứ để nó tự biến mất trong kí ức đi.

“Những văn kiện này cậu cần nắm rõ, tốt nhất trong hôm nay hãy xem cho hết, ngày mai tôi sẽ nói Hiểu Phân sắp xếp công việc cụ thể cho cậu, trong thời gian này cậu tạm thời đi theo tôi học hỏi.” Triển Chiêu đưa tập tài liệu đang cầm trong tay cho Bạch Ngọc Đường. Vốn định cho Bạch Ngọc Đường vào công ty là để hắn từ từ học hỏi thêm vài thứ, sau này kế thừa cho tốt vị trí của bác. Hiện giờ nhờ sự kiện lần trước, dựa vào lý do “Cứu tôi một mạng” mà đem trọng trách ủy nhiệm cho hắn luôn.

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường cầm tập tài liệu dày cộm, có chút đau đầu nhíu nhíu mày, hồi còn đi học hắn ghét nhất là nhìn mấy dòng chữ xếp hàng đen nghịt trên giấy trắng.

Nhưng mà, hừ, vì Bội Bội, ta nhịn.

“Còn có, trong thời gian này, cậu sẽ không đảm nhiệm chức tài xế của công ty nữa.” Trải qua sự kiện lần này, Triển Chiêu đã biết có thế lực lớn đằng sau muốn mạng cậu, nói như vậy, tuyệt đối không thể để liên lụy Bạch Ngọc Đường, hắn ta dù sao cũng là chồng của Bội Bội, nếu hắn có xảy ra chuyện, sợ rằng khó mà ăn nói với Triển Bội và bác.

Điều cậu nghĩ lẽ nào Bạch Ngọc Đường lại không biết, bất quá những việc như “vì nguy hiểm nên e sợ” lại chẳng phải là điều mà Bạch Ngọc Đường hắn sẽ làm.

“Nhiều chuyện quá, dù sao tôi cũng ở gần đó, chở cậu về nhà cũng chỉ là nhấc tay chi lao (*việc nhỏ không đáng ngại) thôi, dù gì cuối cùng cũng là người một nhà, không cần khách khí với tôi.”

Triển Chiêu tự biết không đấu võ mồm lại hắn ta, chỉ cười cười coi như đồng ý.

Sau này khi Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ lại, hắn đối Triển Chiêu nhận thức càng ngày càng sâu sắc, hình như đều từ những việc có dính dáng đến xe cộ.

Buổi chiều lúc về nhà, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đang hướng đến phía xe, thì một bóng đen hướng phía Triển Chiêu phóng tới.Bạch Ngọc Đường theo bản năng nắm lấy bóng người, ném xuống đất, tay định hạ xuống nhưng đến phút cuối khi nhìn thấy mặt người nọ thì dừng lại.

Đó là một phụ nữ, nói cho chính xác thì là một phụ nữ trung niên. Khuôn mặt khắc khổ, tóc tai rối loạn, mắt rưng rưng chằm chằm nhìn Triển Chiêu, trên người không hề có sát khí.

Sửng sốt một lát, nhưng sau đó người phụ nữ nhanh chóng giãy khỏi sự chế ngự của hắn, thoáng cái nhào tới chỗ Triển Chiêu ôm lấy chân cậu.

“Triển tiên sinh, Triển tiên sinh, xin thương xót chúng tôi, ông Lý nhà chúng tôi là bị oan, ông ấy không có lấy tài liệu mật của công ty để đổi lấy tiền đâu. Nhà chúng tôi chỉ có một người làm mà tới năm miệng ăn, xin cậu, đừng xa thải ông ấy, xin cậu…”

Triển Chiêu nhíu mày, thở sâu, định gỡ tay bà ra, nhưng người phụ nữ này khí lực rất lớn, căn bản không gỡ ra được.

“Bà trước tiên buông tay ra đã.”

Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, hắn trước giờ chưa từng thấy qua cậu ta dùng ngôn ngữ lạnh lùng như vậy nói chuyện, nếu nói Triển Chiêu ôn hòa khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc, vậy Triển Chiêu dùng nhãn thần lạnh lùng như thế này là vô cùng xa lạ.

“Xin cậu, ông Lý nhà chúng tôi không thể mất công việc này được, Triển tiên sinh, xin cậu thương xót chúng tôi…”

“Không thể được.” Triển Chiêu trả lời, “Chúng tôi đã điều tra qua, quản lý Lý xác thực có làm việc này, nếu nhà bà thật sự cần công việc này, ông ấy sẽ không thể không biết yêu quí mà đem tiền đồ của mình ra đánh cuộc như vậy.”

“Không phải, không phải.” Người phụ nữ lắc đầu đáng thương, “Là do đứa nhỏ nhà chúng tôi bị bệnh, cần tiền, nhà chúng tôi cần tiền, ông ấy không phải, không phải như vậy, ông ấy là người tốt.”

“Nếu bà đã biết là ông ấy có làm, vậy bà cũng nên hiểu bản thân không đủ lập trường để ở đây cầu xin.” Triển Chiêu dùng lực đem chân phải rút về, “Bà nên hiểu, công ty không yêu cầu ông ấy bồi thường là tốt lắm rồi.”

Sau đó lướt qua người phụ nữ lên xe.

Đem cặp táp ném vào trong xe, “Bạch Ngọc Đường, đi thôi.”

Bạch Ngọc Đường im lặng vài giây, không thèm để ý đến lời thúc giục của Triển Chiêu mà cúi xuống nâng người phụ nữ đang khóc lên khóc xuống lên, cùng đi về hướng xe.

“Xin lỗi, tôi phải chở bà ấy về nhà, hôm nay cậu tự về nhà đi.” Quay lại dùng ngữ khí lạnh lùng nói với Triển Chiêu.

Triển Chiêu trợn tròn mắt nhìn hắn, mặt trở nên trắng bệch, “Cậu đang đùa sao?”

“Xin lỗi, tôi trước giờ không phải là người hay nói đùa.”

“Đây là xe của tôi.”

“Không phải, đây là xe của công ty, bất quá hiện tại là của tôi, cậu nếu không phục cứ việc sa thải tôi.” Bạch Ngọc Đường cười khiêu khích, “Bất quá, hiện tại là giờ tan ca rồi, chờ đến mai nhé.”

Không thèm nhìn đến đôi mắt trừng lớn của Triển Chiêu, đem người phụ nữ còn đang khóc lóc thảm thiết nâng lên xe, trước mặt Triển Chiêu đóng sầm cửa lại, nghêng ngang phóng xe đi.

Suốt đường đi Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất phiền muộn, từ nhỏ đến lớn lăn lộn trong bang, đã thấy không ít người nghèo bị đám thương nhân vì ham lãi coi thường nghĩa khí ép đến đường cùng. Vì vậy từ trước tới nay hắn luôn không vừa mắt mấy kẻ thương nhân, lúc biết Bội Bội là con nhà đại gia cũng không phải chưa từng có ý lùi bước. Vốn vì Triển Chiêu và Bội Bội là người một nhà, cho rằng bản tính chắc cũng giống nhau, không nghĩ đến hôm nay trước mắt mình lại xảy ra việc này. Cho dù việc này thật là do ông Lý làm, nhưng Triển Chiêu cậu ta có cần phải máu lạnh, ném đá xuống giếng như vậy không? Không biết vì sao, thật lòng không muốn nhìn thấy hình dạng con buôn như vậy của hắn.

Chở người về tới nhà xong, Bạch Ngọc Đường dừng xe lại bên đường, có chút phiền não lấy thuốc ra hút, giữa không khí tràn ngập khói thuốc cho phép chính mình thả lỏng.

“Reng reng reng.” Nhìn theo tiếng âm thanh phát ra, Bạch Ngọc Đường phát hiện cặp hồ sơ của Triển Chiêu đang an vị trên ghế sau. Tiếng chuông là từ đó phát ra.

Chết tiệt, Triển Chiêu đã để cặp hồ sơ trên xe rồi.

Sợ có chuyện khẩn cấp, Bạch Ngọc Đường mở cặp, lấy điện thoại ra ấn nút nhận.

“A lô.”

Đối phương ngừng một lát, “Là Giám đốc Triển sao?”

“Không phải, tôi là Bạch Ngọc Đường, có chuyện gì có thể nói với tôi.”

“À, kì thực cũng không có chuyện gì, cậu giúp tôi chuyển lời cho Giám đốc Triển, tôi đã an bài chuyện gia đình ông Lý ổn thỏa rồi, ông Lý cũng đã thích ứng với công việc mới. Sinh hoạt của gia đình ông ấy hiện tai không có vấn đề gì.

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, sau đó cúp điện thoại.

Hắn sau lưng lại làm việc này.

Chết tiệt, thứ gì cũng để trên xe, tên kia làm cách nào đây?

Hi vọng cậu ta không đến nỗi ngốc, biết quay về công ty tìm người giúp.

Nhanh chóng gọi điện thoại cho tiếp tân công ty, lại được báo là Giám đốc Triển không có quay lại, Bạch Ngọc Đường hung hăng chửi một tiếng.

Đúng là ngu ngốc, cả tiền cả điện thoại hiện tại đều trong tay mình, đừng nói là cậu ta đi bộ về chứ.

Tuy giờ đã sang thu, nhưng đến chiều sau khi mặt trời lặn, đi bộ trên đường cũng rất lạnh.

“Mẹ nó.”

Tăng tốc quay lại, Bạch Ngọc Đường hi vọng giữa đường có thể gặp được tên quỷ xui xẻo kia.

Về phần Triển Chiêu, sau khi bị Bạch Ngọc Đường bỏ lại đã đứng nghiến răng nghiến lợi một hồi lâu, sau cùng cũng trở lại bình thường, vốn cậu định làm việc này để mọi người đều thấy và biết rằng chế độ của công ty sẽ không tha thứ cho việc phản bội, ai biết lại chọc đến Bạch Ngọc Đường, khiến hắn tức giận với cậu luôn.

Không có cách nào ngồi xe về, đành đi bộ về cũng được.

Nhưng cậu đánh giá cao thân thể của chính mình rồi. Vì vậy đợi đến lúc Bạch Ngọc Đường không dễ dàng gì mới tìm thấy cậu ở đầu cầu, Triển Chiêu đã mệt đến mức thở hồng hộc.

“Này, cậu còn sống chứ hả.” Mở cửa xe kéo người vào, thấy Triển Chiêu mặt đã trắng bệch đến trong suốt dùng ánh mắt oán hận nhìn mình, bao nhiêu khí thế hồi nãy của Bạch Ngọc Đường không biết sao bay đâu mất tiêu.

“À, ừm, cậu cái gì cũng không nói với tôi, tôi sao biết được sau lưng cậu có làm như vậy.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ cái cặp phía sau, “Nếu không phải có người gọi điện thoại, tôi cũng không biết cậu đóng cả vai người tốt lẫn người xấu.”

“Triển Chiêu nhăn mặt không thèm nhìn hắn, ôm ngực ho khan.

Bạch Ngọc Đường có chút lo lắng nhìn cậu, vừa nãy lúc kéo cậu lên xe, tay cậu đã lạnh như băng.

Bây giờ nhìn cậu ho khan, thở cũng có vẻ khó khăn, trong lòng cũng có điểm tự trách. Đem áo khoác trên người cởi ra, khoác lên người Triển Chiêu, “Khoác vào, tôi cũng không muốn ngày mai Bội Bội tìm tôi tính sổ.”

Triển Chiêu nhịn ho, cũng không nói lời cự tuyệt, sau một hồi lâu, Bạch Ngọc Đường còn tưởng rằng cậu đã ngủ, mới nghe cậu rầu rĩ nói một câu, “Sau này, khụ khụ, ít ở trên xe tôi, khụ khụ, hút thuốc, khụ.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài, giảm tốc độ xuống, mở cửa sổ he hé, rồi lại đưa tay vuốt vuốt y phục trên người Triển Chiêu.

Ai kêu hắn là kẻ làm sai chi.

——————————————–

Ghi chú: chú ý chút về chuyện 5 con chuột gọi Chiêu nhi lúc là em rể lúc là anh rể (mình dịch theo đúng bản gốc), đọc thì thấy hơi lung tung nhưng thật ra cái nào cũng đúng nhé. Về vai vế thì nếu tính theo cách bên mình, Chiêu nhi thật ra là em họ của em Bội Bội cơ (vì anh là con của em trai bố em ấy), nhưng ở Trung Quốc, cùng một thế hệ thì ai lớn tuổi hơn làm anh/chị, nhỏ hơn làm em, vì thế mà Chiêu nhi là anh họ của Bội Bội. Nhưng mà con chuột kia toàn thích tự nhận là ông người ta, đương nhiên đâu chịu làm em, thế nên mới gọi Chiêu nhi là em rể trong khi bà vợ (hụt) thì gọi Chiêu nhi là anh. Thế đấy, cơ bản cái nào cũng đúng, các bạn không cần quan tâm lắm đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.