[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 7: Chương 7




Ăn mặc đơn bạc đi bộ suốt 2 tiếng, lại ngồi trong xe bị buộc hút khói thuốc, Triển Chiêu trước khi mê man đã khẳng định thân thể bản thân không ổn rồi. Vì vậy lúc vừa mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy rất hồ nghi khi thân thể nửa điểm khó chịu cũng không có.

“Cậu tỉnh rồi hả, nghỉ thêm một chút đi, Bội Bội lại cằn nhằn tôi bây giờ.”

Bạch Ngọc Đường bắt chéo chân ngồi trên ghế bên cạnh, trong miệng còn ngậm kẹo, cũng không chịu ngồi yên mà cứ lắc tới lắc lui.

“Cậu sao lại ở đây?”

“Không biết ai hôn mê thẳng cẳng trong xe của tôi nữa, tôi cũng không muốn bị mang tiếng sát nhân bất thành, nếu cậu có chuyện gì, Bội Bội thế nào cũng giết tôi.”

“Tôi không có việc gì.” Triển Chiêu chống nửa thân ngồi dậy, do tuột huyết áp nên còn chút mơ mơ hồ hồ, nhưng cảm thấy thân thể bản thân cũng không như bình thường, mỗi lần té xỉu là không còn chút khí lực nào, ngược lại vì ngủ đủ nên cảm thấy thần thanh khí sảng, thật đáng kinh ngạc.

“Cậu đương nhiên không việc gì rồi.” Bạch Ngọc Đường bất mãn nói thầm. “Ngủ như chết, hại tôi còn tưởng có chuyện gì, lúc ôm cậu nửa điểm tri giác cũng không có, phải gọi đến một đống bác sĩ, kết quả cư nhiên lại là đang ngủ.”

Vửa nghe xong khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu có chút căng thẳng, “Bạch Ngọc Đường, ai cho cậu ôm tôi?”

“Xùy, đều là nam nhân, xấu hổ cái gì.”

Nói xong đi thẳng đến chỗ Triển Chiêu đang nằm trên giường.

“Này, cậu không việc gì nhưng tôi thì có việc đó, bị cậu lăn tới lăn lui suốt một đêm không được ngủ yên, cậu xích qua cái coi, tôi mệt rồi.”

Không đợi Triển Chiêu trả lời đã trực tiếp nằm xuống, Triển Chiêu vội xích qua bên cạnh, Bạch Ngọc Đường thuận thế chụp luôn cái gối đầu ôm lấy, thở một hơi thật dài, “Giường của người tiêu tiền hoang phí có khác, tôi ngủ, đừng làm ồn.”

Triển Chiêu dở khóc dở cười, người này đúng là không biết khách sáo. Mà cậu cũng không nghĩ đến bản thân vốn đã quen sống một mình, cư nhiên lại để cho tên này chiếm giường mà không một lời kiến nghị.

Bạch Ngọc Đường đại khái cũng rất mệt, vừa nằm một lát đã phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Triển Chiêu cẩn thận nhẹ nhàng xuống giường, cầm lấy y phục rơi tán loạn trong phòng, chân không đi ra ngoài.

“Cậu chủ, cậu tỉnh rồi sao, có muốn ăn gì không?”

Bình mụ (*vú già họ Bình) đã sớm chờ cậu ở ngoài. Mấy năm gần đây thân thể Triển Chiêu không tốt, việc ăn uống của cậu bà không dám coi nhẹ, nhưng hiếm lắm mới thấy có lúc cậu ngủ say thế, nên không dám đánh thức, vì vậy cứ đứng chờ ở ngoài. Không nghĩ lại thấy cậu chủ ở trong nhà mình mà tay cầm quần áo đi chân không len lén ra khỏi phòng.

“Sao cũng được.”

Bị người khác bắt gặp Triển Chiêu có chút bất an, thành thật mà nói, hành động này của cậu người ngoài nhìn vào đúng là có chút khó hiểu.

“À, tôi đi nấu cháo, cậu Bạch cũng ăn cùng chứ?”

“Không cần, cậu ấy còn đang ngủ, chừng nào dậy thì nấu cho cậu ta.”

“À, được.” Bình mụ hiểu ý gật đầu, ra cậu chủ hành động như vậy là do sợ đánh thức cậu Bạch. Đứa trẻ này bà đã chăm nom từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng thấy qua cậu cùng ai thân thiết như thế này. Người này lại là chồng sắp cưới của tiểu thư Bội Bội, sau này cũng là người một nhà, có thể ở chung hòa hảo thì thật tốt.

Lúc Bạch Ngọc Đường tỉnh lại thì đã qua chiều, vì hôm nay cuối tuần nên cũng không có việc gì làm, mở cửa đi vào thì thấy Triển Chiêu đang ngồi trên sofa đọc báo, không nhịn được cười ra tiếng.

Triển Chiêu nghe tiếng cười, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Tôi nói Triển miêu nhi cậu, làm gì đọc báo mà cũng ngồi yên bất động như thế.”

Vừa nói vừa ngồi trên tay vịn cầu thang trượt xuống dưới, đưa tay giựt tờ báo Triển Chiêu đang cầm, tùy tiện ngồi trên sofa, chân theo tập quán gác lên bàn trà.

“Đây mới là tư thế đọc báo chuẩn này, nhìn cậu xem, ngồi thẳng còn hơn ngồi họp, đọc báo chứ có phải hành hình đâu.”

Triển Chiêu trợn trừng hắn, giựt lại báo từ ma trảo của hắn, “Tôi không phải đang tiêu khiển.”

Trên thương trường nhiều năm, nắm rõ tin tức là việc rất trọng yếu. Chỉ một tin tức đơn giản lại có thể là bước dạo đầu cho những hành động lớn tiếp theo của một tập đoàn, Triển Chiêu nhiều năm kiên trì đọc báo như vậy không phải là không có đạo lý của mình. Nhưng nguyên nhân vì thân thể, cậu đặc biệt dễ buồn ngủ, nếu ngồi như Bạch Ngọc Đường, chỉ sợ chưa đọc xong tin, cậu đã ngủ mất tiêu.

“Hứ, tôi cũng là vì muốn tốt cho cậu, không cảm kích thì thôi.” Bạch Ngọc Đường cũng không thèm lưu ý việc mình chỉ là người ngoài, tự đi tới phòng ăn, “Có để lại gì cho Bạch gia gia ăn không?”

“Không có để lại gì cho Bạch gia gia cả, chỉ có mấy thứ cho chuột ăn, cậu không ngại thì ăn đi.” Triển Chiêu cũng không khách khi đáp.

Trên bàn có đặt một phần thịt và hai phần canh rau, nhờ công lực luyện nhiều năm của Bình mụ mà nhìn vào rất ngon miệng, Bạch Ngọc Đường bĩu môi, quyết định không cùng cậu tính toán việc xưng hô này, ăn no mới là việc lớn.

Dùng thế tiến công như vũ bão giải quyết sạch đám đồ ăn trên bàn, Bạch Ngọc Đường liếm liếm môi ra vẻ chưa đủ no.

“Ăn ngon.”

Triển Chiêu nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hắn, đắc ý cười cười.

“Ha, cậu lát nữa có tính toán gì không?” Bạch Ngọc Đường đến ngồi kế bên Triển Chiêu, nghêng ngang chiếm luôn nửa cái sofa.

“Có hẹn tiểu thư Hoàng thị đi ăn.”

“Không có thời gian.”

Triển Chiêu có chút buồn cười ngẩng đầu. “Là hẹn tôi đi ăn.”

“Tôi biết, cậu không phải đã có an bài rồi sao?”

Câu này khiến Triển Chiêu có chút khó hiểu, “Tôi có an bài cái gì, sao tôi không biết?”

Bạch Ngọc Đường hắc hắc cười, “Vốn là không có, nhưng mà giờ bản thiếu gia quyết định đem cậu đi kiến thức thế giới một chút.”

Người này làm việc đúng thật là bá đạo, nhưng Triển Chiêu cũng không cự tuyệt mà gật gật đầu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường là hai người hoàn toàn không cùng một thế giới. Triển Chiêu vì nguyên nhân gia thế và thân thể, từ nhỏ như chú chim hoàng yến bị nhốt trong lồng. Không cần lo lắng cơm ăn áo mặc, nhận được sự giáo dục tốt nhất, từ lúc ba tuổi đã biết không thể tùy tiện nắm tay con gái, bốn tuổi đã biết lễ phép nhường ghế cho ông bà lão, năm tuổi đã đoạt giải cuộc thi vẽ tranh thiếu nhi quốc tế, sáu tuổi đã biết đứng phía trước che cho con gái, đĩnh đạc chỉ dạy cậu trai bảy tám tuổi “Con trai không được đánh con gái”, bảy tuổi có thể dùng tiếng anh giao tiếp lưu loát với người khác, tám tuổi đã biết vì người mẹ luôn bị bệnh mà chuẩn bị sách dạy nấu ăn dinh dưỡng, chín tuổi đã biết cùng ba xem mấy văn kiện của công ty.

Bất đồng với số phận của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường vừa ra đời đã được định trước số phận là kẻ sống ở tầng cuối cùng của xã hội. Cha qua đời trước cả khi hắn được sinh ra. Trước năm ba tuổi, Bạch Ngọc Đường là nhờ hàng xóm giúp đỡ tiếp tế mới không chết yểu, ba tuổi đã biết đào bùn kiếm khoai cứu đói, bốn tuổi đã đánh nhau với con chó dữ nhà hàng xóm để giành màn thầu, năm tuổi đã làm được một chuyện tốt duy nhất, ấy là cứu một bé trai sáu tuổi vừa đứng phía trước che cho một bé gái vừa đĩnh đạc chỉ dạy cậu trai bảy tám tuổi “Con trai không được đánh con gái”, sáu tuổi thích dùng bùn vẽ bậy lên cửa sổ nhà người khác, bảy tuổi đã biết chửi bậy không vấp, tám tuổi bắt đầu đánh nhau ngoài đường vì kiếm tiền khám bệnh cho mẹ, lúc chín tuổi, người thân duy nhất qua đời, gia nhập băng nhóm xã hội đen, từ đó về sau sinh sống bằng việc đánh nhau đua xe.

Nếu Triển Chiêu có thể ý thức được việc mình và Bạch Ngọc Đường vốn có rất nhiều điểm bất đồng, cậu nhất định sẽ không mang tâm trạng háo hức mong chờ và vui vẻ mà đồng ý đề nghị của hắn như bây giờ.

Đáng tiếc Triển Chiêu lại không hề biết.

Vì vậy, lúc cậu đứng trước một đám cả trai lẫn gái ăn mặc hầm hố, trên tay trên người đầy hình xăm, có chút thận trọng kéo kéo y phục của mình, mới biết được vì sao lúc thấy mình mặc đồ vest mang giày da, Bạch Ngọc Đường lại cười gian như vậy.

“Ha ha, lão Phan, tiểu Liêu, đây là bạn tôi, Triển Chiêu.”

Gã thanh niên vẻ mặt dữ tợn trực tiếp đấm một cái lên vai Triển Chiêu, có lẽ để thể hiện hảo cảm, lại khiến cho Triển Chiêu vốn chưa được rèn luyện qua đau chết đi được.

“Ha ha ha, làm gì đó, người ta không phải dân giang hồ, động tác cẩn thận một chút.”

Bạch Ngọc Đường đẩy người ra, “Đại tỷ mấy người đâu?”

“Ai tìm tôi đó?”

Âm thanh này chỉ có thể dùng từ “’phong tình vạn chủng” để hình dung, nương theo âm thanh, là một mỹ nữ có vẻ ngoài rất đẹp đi vào. Chỉ là trên mặt trang điểm quá nhiều nên cũng mất vài điểm mỹ cảm.

“Là tôi, ngũ gia đây.”

Bạch Ngọc Đường không khách khí đi tới trước, bị cô gái ôm chặt.

“A, ngũ gia, La La nhớ anh chết đi được, sao lâu như vậy không về hội, không phải thật sự bị con chim hoàng yến kia nhốt ở nhà đấy chứ hả?”

“Hừ, cô dẻo miệng quá đó, nói nhớ tôi nhưng cũng không thấy đi tìm tôi.”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường và cô gái này giữa công chúng mà lại tán tỉnh nhau như tại chốn không người, nhất thời cảm thấy khó chịu. Vốn đang cho rằng Bạch Ngọc Đường là người tốt có thể dựa vào suốt đời, giờ hắn làm vậy, cứ như đem Bội Bội vứt sang một bên.

Vì vậy nặng nề ho một tiếng.

“Ô, đây là ai vậy, trông môi hồng răng trắng thế này.” La La cũng không cấm kỵ đưa tay sờ sờ mặt Triển Chiêu.

Một cánh tay đưa ngang, gạt tay La La ra, “Đừng động tay động chân, người ta vẫn còn là chim non, hôm nay Ngũ gia đặc biệt đem cậu ta tới trải nghiệm.”

Nói xong trực tiếp đẩy La La ra, kéo Triển Chiêu đến quầy bar.

“Rượu ở đây đều là thứ tốt, trẻ ngoan như cậu khẳng định chưa từng được uống qua, hôm nay coi như cậu may mắn vì đi cùng tôi, chứ người khác cũng không có vận may được uống loại rượu marine này đâu.”

Triển Chiêu muốn giãy ra, nhưng Bạch Ngọc Đường nắm rất chặt, thoáng cái đã kéo cậu đến quầy bar.

“marine, 2 ly trầm luân.”

Người đàn ông sau quầy bar hướng Bạch Ngọc Đường cười cười, tay biến hóa thật nhanh, không lâu sau, 2 ly rượu đỏ như máu được đặt trước mặt 2 người.

“Đến uống cái coi.”Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu không có chút động đậy, “Cậu không cần nghe mấy lời gì mà không được đụng đến rượu bia thuốc lá của ông bà già đâu.”

Triển Chiêu phẫn hận liếc Bạch Ngọc Đường, cầm ly rượu lên uống một mạch.

“Khụ khụ khụ khụ khụ…”

“Ai, đây là rượu mạnh, có ai uống rượu như cậu chứ, khó chịu rồi phải không?”

Vừa nói vừa vỗ vỗ lưng Triển Chiêu.

“Bất quá uống rất ngon.” Từ từ lấy lại nhịp thở, Triển Chiêu cũng không chịu thua kém trả lời.

“Ha ha, xem ra cậu và tôi khẩu vị cũng giống nhau đó, hôm nay chúng ta không say không về, cho tôi 2 ly marine nữa.”

Trầm luân là rượu mạnh, người thường uống hai ly cũng đã là cực hạn, chưa kể Triển Chiêu vốn không như người thường, vì thế lúc này đã say ngắc ngứ. Mà hậu quả sau khi say của Triển Chiêu là: ngã lên quầy bar rất an phận ngủ say.

Bạch Ngọc Đường vốn định đem Triển Chiêu về, nhưng vừa đứng lên thì được báo anh tư có chuyện cần bàn, hết cách đành mang Triển Chiêu vô phòng nghỉ ngơi, phủi phủi y phục, đứng dậy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.