Kế hoạch của Từ Lỵ
Hoan là... làm bộ cùng bạn tốt đi chơi, ném con trai cho Lê Thượng Thần, để cho anh lưu luyến không rời, sau đó ở lại nhà anh, nói chuyện với
anh, cô sẽ rất nhẹ nhàng, kiên nhẫn dẫn dắt từng bước, thành thật khuyên bảo, mở ra trái tim của anh, cuối cùng bọn họ sẽ vui vẻ ở cùng nhau, ừ, rất hoàn mĩ!
Khi anh đưa con trai đi tắm, cô đang nấu ăn ở phòng bếp, cắt nhỏ ớt xanh, cần tây xào mực, luộc rau cải và chưng cá, còn có một bát canh sò, ừ, một bữa ăn hoàn hảo!
Khi cô thông báo ăn
cơm, Lê Thượng Thần và con trai đi vào phòng bếp, nhìn thấy một bàn món
ăn, trong không khí tràn ngập hương thức ăn, còn có từ Lỵ Hoan vừa mới
cởi tạp dề, cười khanh khách nhìn anh, anh có chút hoảng hốt, đến tột
cùng cô có ý đồ gì?
“Vốn tối nay phải về nhà nấu cơm, dù sao
không thể quay về, thì nấu cơm cùng nhau ăn đi.” Cô lấy bát thêm cơm.
“Bình thường em ăn cơm với Tiểu Mị, đồ ăn không nhiều lắm, cũng rất bình thường.”
“Đã đủ rồi.” Lê Thượng Thần giúp một tay sắp xếp bát
đũa, nhìn thấy cần tây xào mực, tay anh tạm ngừng, mới đưa bát đũa cho
con trai.
Cô nhìn lén anh, vẻ mặt anh phức tạp, nhưng không mất hứng, anh thích bữa ăn mà cô chuẩn bị này chứ?
Ba người ngồi xung quanh bàn ăn cơm.
“Có ớt xanh.” Từ Tử Kình chu cái miệng nhỏ nhắn chỉ ớt xanh trên bàn ăn.
“Không được kén ăn.” Cô gắp ớt xanh để vào bát con trai.
“Con không muốn ăn.” Cậu nhóc lấy ớt xanh trong bát ra, đầu nhỏ quay sang một bên, tỏ vẻ cương quyết cự tuyệt.
“Không được không ăn, không phải con muốn lớn lên có thể cao sao? Muốn cao,
phải ăn đủ loại rau, ớt xanh cũng không khó ăn, con xem ba mẹ đều ăn.”
Cô ăn ớt xanh, lấy ánh mắt ý bảo Lê Thượng Thần.
Vì vậy anh gắp một miếng ớt xanh, ăn, bộ dạng giống như đang thưởng thức. “Ăn rất ngon!”
Từ Tử Kình méo miệng, không tình nguyện nhìn mẹ gắp một đồng ớt xanh vào bát mình.
“Ngoan, ít nhất phải ăn một chút, như vậy đi, ba ăn bao nhiêu, con ăn bấy
nhiêu.” Cô chuyển hướng sang Lê Thượng Thần, gắp thức ăn cho anh. “Nào,
ăn ít cần tây...”
Viu, chén của anh trong nháy mắt di chuyển vị trí, cách xa cần tây trong đũa cô,... một màn này nhìn không khỏi rất quen mắt!
Từ Lỵ Hoan nheo mắt lại, đầu anh chuyển sang bên trái, tránh nhìn vào ánh
mắt của cô. “Anh không muốn ăn.” Giọng điệu trầm bổng hoàn toàn giống
với con trai.
A, thì ra điểm yếu của anh là cần tây. Cô ngọt ngào nói: “Không thể không ăn, cần tây không khó ăn, anh xem em và Tiểu Mị
đều ăn.”
Không đợi cô ám hiệu, con trai tự động gắp một đũa cần
tây, nhét vào cái miệng nhỏ nhắn, gương mặt trắng noãn phình lên, dùng
sức nhai nhai. “Con ăn bao nhiêu, papa cũng ăn bấy nhiêu.” Còn chủ động
gắp cần tay vào bát cha, một đũa, hai đũa, ba đũa, chồng lên cao!
“Đợi chút, quá nhiều? Con không ăn nhiều như vậy!” Đây là trả thù, nhất định là như vậy. Lê Thượng Thần bất đắc dĩ, nhìn về phía Từ Lỵ Hoan.
Cô đang nén cười... phụt, cô bật cười, ha ha.
Anh cũng cười. Cậu nhóc mặc dù không hiểu rõ có cái gì hay, cũng cười theo.
Sau khi ăn xong, Từ Tử Kình đi tô vào quyển sách của mình, Từ Lỵ Hoan dọn dẹp bàn còn Lê Thượng Thần rửa bát.
Anh vừa rửa bát vừa hỏi: “Không phải em nói mua quà tặng cho anh sao, hình như là cá nước ngọt thì phải?”
“A, em và Phương Phương chơi vui quá, quên mua.” Thật ra thì cô không có đi Đạm Thủy.
“Đúng vậy, đến chìa khóa cũng làm mất.”
“Không phải anh không tin tưởng em làm mất chìa khóa chứ?”
Anh không tin, anh biết hành động hôm nay của cô là cố tính toán, nhưng, vì sao? “Anh chỉ không hiểu, tại sao em đến tim anh?”
“Anh không hi vọng em đến đây sao?”
Anh siết chặt bát, không khỏi phiền não. Lại là giọng nói có ngụ ý này. “Ở
chân núi, anh đã nói rõ ràng, tiền cũng đã đưa, em không có lí do gì để
đến tìm anh.Tại sao em lại muốn đến?”
“Hai ngày trước em nói
chuyện điện thoại với Tiểu Tưởng.” Cô đi tới bên cạnh anh, tắt vòi nước. “Cậu ấy nói cho em biết, tình huống lúc nhỏ của anh trong nhà, còn có
người nhà đối xử với anh như thế nào.”
Đây chính là nguyên nhân?
Anh trừng cô. “Cho nên em cảm thấy nên cứu vớt anh?” Vết thương kín đáo
bị nhìn thấy, anh đau, một sự phản kháng phẫn hận làm giọng nói của anh
bén nhọn lại châm chọc.
“Không. Em không có hứng thú làm Thánh Mẫu, chỉ bởi vì em muốn gặp anh, muốn ở cùng một chỗ với anh.”
Anh chấn động, nghe cô chậm rãi nói: “Còn có một chút chuyện, em muốn hiểu
rõ, em không biết, là nguyên nhân gì để anh uy hiếp em muốn cướp con
trai, sau đó lại không làm như vậy?Nếu như em nhớ không nhầm, anh nói
anh cần tiền, lại đưa cho em một tỷ. Đối với anh mà nói, em và con trai
quan trọng hơn tiền bạc, đúng không? Đã như vậy, tại sao anh lại cự
tuyệt không cho em bước vào cuộc sống của anh?”
Anh không cách
nào để nói, cảm giác mình bị cô phân tích ra từng chút một, trần truồng, không thể nào phòng bị, cũng không cách nào chống cự.
“Mặc dù
đôi lúc anh có nói những lời quá đáng, khiến cho em tức giận, nhưng hiện tại em đã rõ rồi, anh thật sự không có ý đó, anh chỉ muốn khiến em tức
giận, nói cho em biết, tại sao lại như vậy?”
Mắt đẹp của cô trong suốt như gương, nọi tâm anh giống như bị ánh mắt cô chiếu vào, anh
không thể lẩn trốn, giọng nói khàn khàn: “Nếu chúng ta ở chung một chỗ,
anh liền làm tổn thương em, còn có Tiểu Mị.”
“Tại sao? Anh nói tổn thương là có ý gì? Anh sẽ đánh chúng em sao?”
“Không, không phải! Anh vĩnh viễn cũng không đánh hai người!” Giọng nói anh kích động.
“Vậy là ý gì? Tại sao anh lại nhận định mình sẽ tổn thương bọn em?”
“Bởi vì...” Anh cười nhẹ một tiếng, nhưng trong giọng nói lại không có chút
vui vẻ. “Điều này còn cần hỏi sao?Chúng ta ly hôn, nếu không phải anh
khiến em không vui vẻ, làm sao lại ly hôn?”
“Nhưng em từng khiến
anh không vui, không phải sao? Khi đó em thường hoài nghi anh lăng nhăng với những nữ minh tinh, không tin anh...”
“Anh không tin em, là bởi vì anh không tin mình.”
Cô nghe được đau lòng, là bởi vì từ nhỏ chịu nhiều chỉ trích, anh mất đi
lòng tin đối với chính mình? Trong tình yêu, anh cũng không khẳng định
mình đáng giá có được cô, thiếu đi cảm giác an toàn liền biến thành đố
kị và hiểu lầm.
“Anh biết điều này chứng mình cái gì không?”
“Chứng minh chúng ta không hợp nhau?”
“Không, điều này chứng minh chúng ta đều là người phàm, sẽ mềm yếu, sẽ hiểu
lầm, cũng sẽ phạm sai lầm, nhưng chúng ta yêu nhau, tình yêu của chúng
ta không sai, không có người nào phản bội người nào, chỉ là có chút vấn
đề nhỏ, chúng ta có thể cùng nhau đền bù, em nguyện ý cố gắng thay đổi
vì anh, anh đáng giá để em làm như vậy. Em thì sao? Em đáng giá để anh
cố gắng không?”
Cô đáng giá để anh bỏ đi tất cả, nhưng anh do dự. “Ngộ nhỡ chúng ta lại gây gổ vì cùng một nguyên nhân thì sao?” Ngộ ngỡ
anh lại chọc cô đau lòng thì sao?
“Coi như thử thêm một lần nữa đi.” Cô nháy mắt mấy cái. “Cho nên anh nguyện ý cố gắng vì em không?”
Sao cô có thể nói điều này nhẹ nhàng như vậy? Mà ở trong ánh mắt dịu dàng
tràn ngập sự tin cậy của cô, anh cũng cảm thấy, chuyện thực sự sẽ dễ
dàng như vậy, anh luôn yêu cô, có cơ hội quay lại, đương nhiên anh
nguyện ý nắm chặt, anh gật đầu.
Cô tươi cười. “Em còn muốn nói
với anh lời xin lỗi, luôn mắng anh ‘không phải người ba tốt’, khi đó em
chỉ muốn bảo vệ Tiểu Mị, chỉ sợ anh cướp nó đi, em không biết nói những
lời đó sẽ làm tổn thương anh, em thật sự không cố ý, xin lỗi anh.”
“Thái độ của anh với em cũng không tốt, rất kém.” Anh chần chừ. “Tiểu Tưởng... nói cho em biết bao nhiêu?”
“Em cũng không biết cậu ấy có phải nói cho em biết toàn bộ hay không, nhưng em không muốn biết thêm nữa.” Cô cau mày, giống như xem thường.
Nét mặt của cô khiến anh thấp thỏm. Cô đã sớm biết anh là con riêng, nhưng
không rõ chi tiết, hiện tại cô đã biết hết, ngộ nhỡ vì vậy mà cô ghét bỏ anh thì sao?
“Em không muốn phê phán cái gì, dù sao đây cũng là chuyện của nhà anh, em chỉ muốn nói...”
“Anh sẽ giải thích, em không càn nói gì cả.” Nếu như từ ngữ khắc nghiệt đến
từ người nhà ông ngoại anh thì không sao cả, dù sao anh cũng đã quen
rồi, nhưng nếu đến từ cô, dù chỉ là một ánh mắt khắc nghiệt, anh cũng
không chịu nổi. “A Lỵ, anh biết rõ tình hình gia đình anh phức tạp, xin
em tin tưởng anh...”
“Anh đừng cắt đứt em được không? Để em nói
hết.” Cô nghiêm túc nhìn anh, nhưng giọng nói rất dịu dàng. “Em cảm thấy điều tồi tệ nhất trong cuộc sống, không phải bị nhiều người ghét bỏ, mà là tự ghét bỏ chính mình. Có lúc, cuộc đời đối với anh không công bằng, nhưng anh sẽ công bằng đối với chính mình, cho mình một cơ hội, nhưng
thứ đó không phải chuyện anh có thể tự quyết định, không cần phải cố
gắng đi gánh chịu lỗi lầm. Mặc kệ người nhà đối xử với anh như thế nào,
anh phải nhờ... đó không phải lỗi của anh.”
Anh không có cách nào mở miệng, cũng không cách nào dời mắt khỏi khuôn mặt cô. “Những chuyện
đó có thể là một phần cuộc đời anh, nhưng không phải tất cả của anh.Anh
tự mình lưu lại một chút không gian riêng, cho chính mình, để mình vui
vẻ,... để lại cho em, được không?
Anh muốn nói ‘được’, nhưng
không cách nào nói ra, anh muốn gật đầu, nhưng không thể nào cử động,
nội tâm anh kích động sôi trào, bị cô làm cảm động thật sâu.
Anh không muốn nhìn lại tuổi thơ u tối, cho nên chưa bao giờ nói với cô,
người nhà ông ngoại yêu mẹ anh, rất hận sự ra đời của anh, anh chưa từng oán, cho dù lúc mười bốn tuổi mẹ yêu cầu anh không nên đi tìm bà, anh
vẫn như cũ không oán, bởi vì dù sao bà cũng đã sinh ra anh, thế nhưng
anh lại tước đoạt hạnh phúc của mẹ. Anh cho rằng mình không có tư cách
yêu, anh không dám nghĩ nhiều trong tình yêu.
Nhưng cô yêu anh,
không chỉ là tình cảm nhất thời, mà là ý đinh tỉ mỉ, tinh tế. Cô muốn
biết rõ về anh, nhưng không dò hỏi, nhìn ra anh đang tình toán, thì
không hỏi dồn, cô xhir tiếp nhận anh, tiếp nhận cùng thông cảm cho anh,
lấy tỉnh cảm đơn thuần nhiệt huyết của cô để ủng hộ anh. Cô không nhắc
tới nửa chữ yêu, thế nhưng anh lại cảm thấy mình được yêu thương thật
sâu.
Chuyện cũ giấu giếm cũng bị cô biết rồi, anh có chút lúng
túng, nội tâm vừa chua vừa đắng, lại có một chút ngọt. Anh có chút xấu
hổ, rồi lại hoàn toàn an tâm, bị nhìn thấy rõ ràng, anh nên cảm thấy lo
lắng, nhưng khi tâm sự bị bại lộ ở người trước mắt, khi mình được người
mình yêu tiếp nhận, có thể không sợ hãi thể hiện chính mình, đây là thời khắc mình cảm thấy hạnh phúc nhất.
Anh từ bỏ việc chống đối, bỏ qua thời gian dài ngụy trang mình như không có chuyện gì xảy ra, đứa
trẻ đáng thương và người đàn ông cô đơn, cùng đầu hàng trước cô, thuần
phục cô. Cô yêu, cứu vớt anh, lòng anh tràn đầy sung sướng.
“Em
xác định anh chỉ lưu lại một chút cuộc đời cho em? Nhưng anh muốn trao
cho em toàn bộ.” Anh cầm tay cô, ánh mắt lấp lánh. “Dĩ nhiên, em cũng
phải dùng toàn bộ cuộc sống của mình để trao đổi.”
“Được rồi, như vậy em cũng không bị lỗ vốn.” Cô cười khanh khách, chủ động chui đầu
vào lồng ngực anh, thích anh sau khi mở rộng trái tim, lại là giọng điệu bá đạo đoạt lấy.
Anh ôm chặt cô, cằm đặt bên trong mái tóc mềm
mại, giọng nói khàn khàn: “Cảm ơn em.” Một lời cảm ơn, bao hàm rất nhiều tình cảm và lòng cảm kích không thể nói thành lời.
“Em không muốn nghe những lời này.”
Nếu không cô muốn nghe cái gì? Anh không hiểu, cô lại nói: “A, em còn có việc muốn nói với anh, em tìm được chìa khóa rồi.”
Cô móc ra một chùm chìa khóa sáng ngời đung đưa trước mặt anh, chiếc chìa
khóa tỏa sáng lấp lánh, giống như ánh mắt quyến rũ lại trêu đùa của cô.
“Nếu em vào ở đây, anh sẽ không đuổi em trở về chứ?”
Anh cười. “Anh đã sớm biết em nói mất chìa khóa là giả.”
“Vậy sao anh không vạch trần em? Thật ra anh rất vui vì em tới đây đúng không?”
“Đúng vậy.” Anh thừa nhận, thân mật ghé vào tai cô nói nhỏ. “Nếu em chịu đem
đồ đạc của em đến, ở đây cùng với Tiểu Mị, anh sẽ rất vui.” Nếu không
còn cố kị, anh không thể chờ muốn biến khát vọng thành hành động, anh
muốn ở cùng một nhà, muốn nhét cô và con trai vào cánh chim của mình, cả ngày lẫn đêm đều có thể quan tâm chăm sóc bọn họ.
“Anh xác định?” Ánh mắt cô chớp động vui sướng và nguyện ý. A, cô thích sự tích cực như vậy.
“Dĩ nhiên.”
“Chắc chắn?”
“Anh không thể chờ được nữa, càng nhanh càng tốt.”
Nhưng khi cô nghe được, lại là một ý khác, cô bị vây trong ngực của anh, cảm
thấy lực ôm mạnh mẽ của anh, cằm anh dán vào tóc cô thân mật cọ xát, hô
hấp nóng bỏng rơi vào lọn tóc gần cổ cô, khiến da thịt cô tê dại, thậm
chí bắt đầu mềm nhũn, chứ đừng nói bàn tay to của anh đang nhẹ nhàng
vuốt ve giữa lưng và eo của cô, rất không đứng đắn, cô phải giữ tay anh
lại.
“Em biết anh nhất định rất vội, nhưng cầu xin anh hãy suy
nghĩ một chút về địa điểm, con trai đang ở cách vách!” Chẳng lẽ anh muốn ngay bây giờ sao?
Anh chợt bất động. “Em cho rằng anh nói không kịp, là vội vã muốn...” Anh buồn cười, lồng ngực bởi vì tiếng cười mà chấn động.
“Chẳng lẽ không đúng...” Nhận được ánh mắt nhạo áng của anh, cô xấu hổ, mắt đỏ lên. “Được rồi, coi như em chưa nói!” Cô muốn rời khỏi anh, lại bị anh
kéo lại, đặt lên cửa tủ lạnh.
Tủ lạnh cứng rắn lạnh lẽo khiến cô
hô nhỏ một tiếng, khi thân thể nóng bỏng của anh dán lên thân thể cô,
trái tim cô dừng lại, thình thịch nhảy loạn.
“Thật sự anh vốn không có ý nghĩ đó, nhưng em hại anh bắt đầu suy nghĩ.”
“Chính tư tưởng của anh xấu xa, không cần phải viện cớ.” Vẻ mặt anh vô tội,
giống như một cậu nhóc lớn trong sáng, nhưng phản ứng thân thể tuyệt đối không vô tội, huống chi cô hiểu rõ anh, toàn thân anh từ trên xuống
dưới trong sáng đại khái chỉ còn tròng mắt kính, mà anh đang chậm rãi
lấy kính xuống, gương mặt khiến người ta mê đắm đã không còn che giấu.
“Anh tuyệt đối không có viện cớ, anh chỉ là...” Thân thể rắn chắc của anh
dán chặt cô, chậm chạp mà hấp dẫn thân thể mềm mại của cô. “ ‘Có mục
đích’ gây rối”
Bên má cô như có lửa đốt, đầu gối như nhũn ra,
thân thể cấp bách của anh khó nén dục vọng, anh khẽ vuốt cần cổ và má
cô, mạch đập của cô dưới ngón tay của anh bắt đầu có lửa nóng, toàn thân cô tê dại, không biết là vì ánh mắt quyến luyến cưng chiều của anh hay
là thân thể kích động rắn chắc của anh làm cô phát run.
A|nh nói nhỏ: “Thật ra thì anh không thích tưởng tượng về chuyện này, anh thích tự mình trải nghiệm.”
“Em nói thật, Tiểu Mị đang ở cách vách, chúng ta...” Cô run lên, còn muốn xoay chuyển tình thế.
“Chúng ta yên lặng một chút, đừng lên tiếng là tốt rồi, hư...” Anh đẩy cúc áo
sơ mi của cô ra, da thịt tuyết nộn phía dưới như ẩn như hiện, làm ánh
mắt anh nóng rực... sau đó anh bất động, cả người hoàn toàn bất động.
“Sao vậy?” Cô ngẩng đầu, thấy anh nhìn sang một bên, cô nhìn theo, thấy con
trai đang đứng trước cửa phòng bếp, cô nhanh chóng đẩy anh ra.
Thật may lần này Lê Thượng Thần có phòng bị, phía sau không có khung cửa,
anh lui lại hai bước, ổn định mình. Xem ra, anh phải cẩn thận dạy cô ứng biến thế nào cho tốt, nếu không ngày nào đó bọn họ đứng cạnh cửa sổ...
cô hoảng hốt đẩy người, anh sớm muộn cũng sẽ mất mạng, nơi này là tầng
mười hai đó!
Từ Lỵ Hoan nặn ra một nụ cười. “”Tiểu Mị? Sao vậy?”
“Bút sáp màu vàng của con dùng hết rồi.” Mắt to đen nhánh của bé trai chớp chớp, khờ dại đặt câu hỏi: “Mẹ và ba vừa làm gì vậy?”
“Ách, chúng ta...” Cô ấp úng, phát hiện cúc áo bị mở ra, vội vàng cài lại.
“Ba mẹ ở trong bếp, đương nhiên đang nấu ăn rồi.” Vẻ mặt Lê Thượng Thần ôn
hòa giải thích. “Ba mẹ đang chiên cơm... đó!” Anh liền bị đạp một cước
không chút lưu tình.
“Không cần nói lung tung với trẻ con!” Cô lườm anh một cái.
“Nói lung tung cái gì? Anh đang nói thật mà.” Anh rất vô tôi, nhìn cô ôm lấy con trai, thật bất đắc dĩ, không khí vừa đúng lại bị con trai cắt đứt.
“Tối nay dỗ nó ngủ sớm một chút, không thành vấn đề chứ?”
Cô nghe vậy, gò má ửng hồng lại càng nóng. “Em sẽ cố gắng.”
“Em vì đến chỗ anh, lập kế hoạch chu đáo như vậy, vậy cũng nhớ mang chăn và gối đầu của Tiểu Mị chứ?” Nếu muốn ở lại qua đêm, cô sẽ không quên
chuẩn bị giúp con chuẩn bị, đúng không?
Cô ngơ ngẩn. Anh nhìn cô, cô tiếp tục giật mình, sau đó cười tươi sáng. “Ha ha ha ha...”
Cô cười hơi ngu đần, rất giống với kuoon mặt tươi cười của con trai lúc ở trên chân núi kêu với máy bay “Mẹ tạm biệt!”.
Anh rất bất đắc dĩ, còn có thể nói gì? Không hổ là mẹ con mà!
Sau đó Lê Thượng Thần nhanh chóng lái xe, đến nhà Từ Lỵ Hoan lấy chăn và gối đầu cho con trai.
Chín giờ, hai người cố gắng dỗ cho con trai đi ngủ, nhưng tinh thần tối nay
của cậu nhóc đặc biệt tốt, hai người phải cực kì cố gắng, đến hơn mười
một giờ mới chịu đi ngủ, kết quả mới ngủ hơn nửa tiếng thì lại gặp ác
mộng, chạy tới chen lên giường lớn của ba mẹ, ba người cùng ngủ tới
sáng.
Tàm giờ sáng, Từ Lỵ Hoan tỉnh lại sau một đêm ngon giấc.
Con trải ngủ bên cạnh cô, một tay nhỏ cầm vạt áo cô, cô thấy thế cười,
cầm quàn áo trong tay con trai kéo về, ba đứa bé đâu?
Tiếng nước
chảy truyền đến từ phòng tắm. Cô xuống giường, đi tới theo tiếng nước
chảy, tối hôm qua cô sử dụng phòng tắm bên ngoài, bây giờ là lần đầu
tiên cô vào phòng tắm của phòng ngủ chính, bước vào một bước, hai mắt cô không khỏi tỏa sáng.
Phòng tắm thiết kế lấy tông màu trắng bạc
làm chủ đạo, khiến người khác có cảm giác tinh khiết và lạnh lùng, ánh
sáng phủ xuống bồn tắm bằng đá, trên tường là một chiếc ti vi LCD màn
hình lớn, sát bên bồn tắm là hai tấm thủy tinh trong suốt, ánh sáng
chiếu vào khiến bồn tắm càng thêm sáng rực, nhưng trên đó không phải
điều cô chú ý,... ưm, có lẽ ánh sáng khó chối tội này, bởi vì phòng tắm
quá sáng, khiến cho người đàn ông trần truồng đang tắm dưới vòi hoa sen
không cách nào lẩn trốn!
Chỉ thấy hai tay người đàn ông đứng dưới vòi hoa sen đang chống vào tường, cúi đầu nhìn xuống, nước chảy từ đỉnh đầu anh xuống dưới, ướt đẫm đầu anh và cơ thể cân xứng, không có vết
sẹo, nước chảy trong suốt, phần da sau lưng chậm rái phập phồng, phía
dưới mông là đôi chân thon dài tráng kiện, mặc kệ nhìn từ góc độ nào,
đều khiến đàn ông phải đố kị, khiến phụ nữ điên cuồng, người đàn ông này có thể mặc bất kì bộ đồ nào, anh chính là người mẫu chuyên nghiệp nhất.
Tim cô đập mạnh, sáng sớm đã nhìn loại hình ảnh này, khiến tinh thần vô cùng hưng phấn!