Cô gõ vào tấm thủy tinh trong phòng tắm.
Lê Thượng Thần nghe tiếng ngẩng đầu, mỉm cười với cô. “Chào buổi sáng.”
Anh hướng về bồn rửa mặt lấy khăn lông và bàn chải đánh răng. “Chuẩn bị
cho em.”
“Cảm ơn.” Cô đi qua, dùng tay mở vòi nước, chuẩn bị rửa mặt. “Cái người này sao sớm vậy đã dậy rồi?”
“Vốn là muốn ngủ, nhưng lại bị người bên cạnh đánh thức.” Anh cười khổ, đóng vòi hoa sen, lấy khăn tắm vòng ngang hông, đi vào phòng tắm.
“Tiểu Mị đá anh à? Thật là, tướng ngủ của nó không tốt...”
“Là em đánh anh.”
“Em đánh anh? Đâu có? Sao em lại không nhớ?? Cô kêu lên.
“Chính là em. Lúc đó anh nằm mơ thấy mình đang ở trong phim trường, đang thảo
luận kịch bản với đạo diễn, không hiểu vì sao liền rối loạn, ông ấy đột
nhiên nhặt kịch bản lên đánh anh, lại tiếp tục lấy đèn bàn kịch liệt
đánh, cuối cùng dứt khoát khiêng cái ghế lên đập anh, lúc này anh bị
đánh đau nên tỉnh, vừa mở mắt, tay lên đang đè lên mặt anh, em vừa đánh
anh một quyền.” Anh chỉ xương gò má, có một phần đỏ rất nhỏ.
Anh
nói, còn cô ở một bên cười, đưa tay xoa vết thương cho anh. “Thật xin
lỗi..., nói như vậy mới nhớ em cũng nằm mơ thấy mình đụng phải một máy
bán hàng ăn tiền, ăn sạch tất cả tiền lẻ của em, mà không chịu cho ra đồ uống, em tức giận liền đấm nó, nện một phát, đồ uống liền rớt xuống.”
“May mắn em không nằm mơ thấy mình đánh trống giải oan.”
“Cô cười khanh khách. “May mà em đánh anh tỉnh dậy, nếu không anh tiếp tục
mơ bị đạo diễn đánh.” Cô khom lưng rửa mặt, không chú ý ánh mắt anh đột
nhiên thay đổi.
Cô mơ hồ quên mang theo áo ngủ của mình, mặc trên người chính là áo T-shirt anh cho mượn, T-shirt rộng rãi, đủ để che
trung tâm bắp đùi xinh đẹp của cô, nhưng cô vừa khom lưng, xuân quang
liền lộ ra, anh thoáng chốc ngừng thở. Chỉ tiếc chiếc áo quá dài, vẫn
như cũ che kín cặp mong tròn xinh đẹp vểnh lên của cô.
“Sáng nay muốn ăn gì?” Mặt cô ướt nhẹp, đứng thẳng người, soi gương bôi sữa rửa mặt. “Nơi này của anh có gì có thể ăn?”
“Đồ trong tủ lạnh phần lớn là đồ ăn đông lạnh, đồ ằn được chính là thức ăn
mua ngày hôm qua...” Cô lại khom lưng rồi, cổ họng anh căng thẳng, đáng
chết, sớm biết vậy tìm chiếc áo sơ mi nhỏ nhất cho cô mặc. “Có
sandwich.”
“Vậy thì ra ngoài ăn, gần đây có nơi nào ăn sáng không.”
“Đối diện có hai nhà.”
“Ừ...” Cô chẳng những khom người, còn phát ra âm thanh suy nghĩ, tiếng ‘ừ’
thật dài này khiến toàn thân anh nổi lên phản ứng. “Tiểu Mị còn đang
ngủ, nếu không chúng ta đi ra ngoài mua đồ về ăn.”
Anh không trả
lời, cô không quan tâm, rửa sạch bọt trên mặt, đứng thẳng người, từ
trong kình nhìn thấy anh đứng sau lưng mình, anh lui về phía sau một
bước, sống lưng đụng phải cửa phòng tắm, tiếng ‘rầm’ vừa vang lên, cửa
đóng lại, nhốt hai người họ vào một không gian nhỏ, tay anh chạm tới tay cầm cánh cửa, lắc một cái, ổ khóa rơi xuống.
“Em nói Tiểu Mị còn đang ngủ, thật sao?”
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô từ trong kính, không che dấu ý đò cực kì nóng bỏng, cô cà lăm. “Nhưng, nhưng chúng ta ở trong phòng tắm...”
“Không có nơi nào khác.” Anh đi về phía cô. “Anh thật sự hối hận, ban đầu yêu
cầu thiết kế cố gắng phòng tắm rộng rãi, bây giờ trong nhà một nơi có
thể dành cho chúng ta cũng không có. Nếu tặng giường cho con trai, chúng ta chỉ có thể chấp nhận phòng tắm.”
“Nhất định phải là bây giờ
sao...” Cô cảm thấy anh đứng sau lưng, cởi ra khăn tắm dọc theo toàn
thân da thịt trơn nhẵn của cô, kích thích một hồi dòng điện hứng phấn,
vọt qua toàn thân hai người.
Cô cảm giác được nhiệt độ nóng rực
của anh, chân anh trượt vào hai chân cô, như có như không lướt qua làn
da nhạy cảm của, toàn thân cô trong nháy mắt nóng ran. Chân anh dán sát
vào bên trong chân trái của cô, chầm chậm di chuyển, như gợi lên tiết
tấu cầu yêu, ý thức cô mơ hồ, mềm nhũn giống như bùn, dựa hẳn lên người
anh, qua áo sơ mi mỏng cảm thấy dục vọng thuộc về anh, còn nhiều kích
động.
Hô hấp cô dồn dập, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt anh ở trong kính khóa chặt lấy cô, ở đáy mắt tĩnh lặng là dòng nước ngầm tình dục kích
động, nhịp tim cô đập mạnh liệt, nhưng vẫn ý thức được, họ đang ở trước
gương.
“Nhưng nơi này có gương...” Cô nhìn thấy anh thì thôi đi,
nhưng đến phản ứng của mình cô cũng nhìn thấy rõ ràng! Không được, quá
xấu hổ.
“Em không muốn nhìn, thì nhắm mắt lại đi.” Giọng nói thầm thấp mị hoặ của anh nỉ non bên tai. “Anh muốn nhìn xem dáng vẻ của em
khi ở trong lòng anh, anh muốn nhìn em như vậy, từ từ yêu em...”
Mười lăm phút sau, bé trei trên giường lớn đã tỉnh dậy. Cậu dụi dụi mắt, gọi lớn: “Mẹ...”
Không ai trả lới cậu, chỉ có duy nhất âm thanh phát ra từ phòng tắm. Cậu
xuống giường, tập tếnh đi về phía phòng tắm, càng đến gần, âm thành kì
quái trong đó càng rõ ràng, hình như là tiếng hít thở, còn có âm thanh
mà cậu nghe không hiểu.
Anh chỉ biết trong phòng tắm có người, liền vung quả đấm nhỏ, gõ cửa. “Mẹ...”
Tình hình dầu sôi lửa bỏng trong phòng tắm ngừng lại.
Từ Lỵ Hoan vẫn còn nhắm mắt đột nhiên mở mắt. Hỏng bét, hai người có gắng
khống chế không phát ra tiếng, sao lại có thể đánh thức con trai? Cô
kinh hoảng trừng mắt mào trong kính, gương mặt tuấn tú của người đàn ông sau lưng cô vặn vẹo, cô mãnh liệt ngăn cản cánh tay quấn ngang hông mìn của anh, muốn anh nói mấy câu, đuổi con trai đi nơi khác.
Lê
Thượng Thần hiểu ý cô, nhưng thân thể anh nóng bỏng, kích động đến cực
điểm, giờ phút này muốn anh im lặng bất động đã hao hết ý chí, sao có
thể nói ra được những lời nói đó? Vào thời điểm dừng lại, thật sự sẽ hại anh giảm thọ!
Anh cắn chặt răng, nhìn vào hai gò má đỏ ửng của
cô ở trong kính. “Anh bắt đầu cảm thấy, con trai thật sự không đáng yêu
như vậy rồi.” Anh khàn khàn oán trách.
Nếu không phải thời điểm nguy cấp cần xử lí chuyện quan trọng, cô thiếu chút nữa bật cười.
Anh thanh thanh cổ họng, có gắng khiến giọng nói thật vững vàng, mới cất giọng nói: “Tiểu Mị? Sao vậy?”
“Bụng con đói, mẹ đâu?”
“Mẹ đang bận. Nếu con đói thì lấy bánh mì trong tủ lạnh ăn trước đi.”
“Ba và mẹ đang làm gì? Con nghe được âm thanh.”
“Ba và mẹ đang ở đây... phòng tắm.” Làm ơn đừng hỏi, nhanh đi đi! “Con nhanh đi ăn sandwich đi.”
“A.” Tiếng bước chân của con trai xa dần.
Hai người đồng thời thở nhẹ một hơi.
Bàn tay anh trượt đến trên bụng mềm mại của cô, dùng sức một cái, áp cô dưới thân mình.
Cô bực bội hô hấp, khó chịu than nhẹ, hai má lại càng thêm đỏ hơn, diễm lệ mê người. “Con trai dậy rồi, xin anh nhanh lên một chút, đánh nhanh
thắng nhanh được không?”
“Em muốn anh nhanh bao nhiêu cũng
được...” Anh khẽ căn vành tai mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp tà ác
khiến cô run rẩy. “Chỉ là không thể ‘nhanh chóng kết thúc’...”
Nửa giờ sau, Từ Lỵ Hoan bị ‘hành hạ’ cuối cũng cũng kết thúc.
Lê Thượng Thần đổ đầy nước ấm vào bồn tắm, bế cô vào trong, sắc mặt cô
ngẩn ngơ, mắt đẹp không có tiêu điểm, cô nằm nghiêng trong bồn tắm, sợi
tóc xõa tung trong nước, giống như mĩ nhân ngư mắc cạn, nhớ tới vừa rồi
kích tình hoan ái với cô, gần như khiến anh lại xúc động.
“Anh đi mua bữa sáng, nhớ không được ngủ mất.” Anh yêu thương khé vuốt hai bên má cô.
“Ừ, anh đi đi...” Cô buồn ngủ.
“Ưm, có lẽ anh nên tắm lần nữa, vừa rồi chảy không ít mồ hôi, bồn tắm khá lớn, chúng có thể cùng nhau tắm.”
“Không thể.” Cô không có hơi sức trừng anh. “Thứ nhất, con trai đói bụng,
trước phải cho nó ăn no. Thứ hai, anh nhất định sẽ không ngoan ngoãn
tắm, em rất mệt mỏi, không còn hơi sức ứng phó với anh.”
“Em còn
có tinh thần phân tích cho anh, xem ra còn chưa đủ mệt.” Anh cười nhẹ.
“Em không thấy sáng sớm, thời tiết rất tốt, ân ái trong ánh nắng sáng
sớm, sau đó có người giúp em tắm rửa, còn mua bữa sáng cho em, bắt đầu
một ngày hưởng thụ như vậy, cảm giác rất vừa lòng sao?”
“Chờ em khôi phục sức lực, em sẽ cho anh biết tay.” Sắc ma này! Cô hất nước về phía anh.
Anh cười né tránh. “”Hy vọng cũng như vậy... ‘đẹp mắt’, anh sẽ rất chờ
mong.” Anh cho cô một nụ hôn dài, mới lưu luyến không rời ra khỏi phòng
tắm.
Anh thay quần áo nhẹ nhàng, đi tới phòng khách, con trai
đang ngồi trên ghế sô pha chơi đồ chơi, một nửa chiếc bánh sandwich đặt
bên cạnh.
“Ba ra ngoài mua bữa sáng, con muốn ăn cái gì?”
“Milo!”
Thôi! Coi như anh không hỏi. “Mẹ đang tắm, mưới phút sau, nếu như cô ấy không ra, con đi gọi cô ấy, tránh cô ấy ngủ quên mất.”
Con trai gật đầu, anh thơm khuôn mặt trắng noãn tươi cười của nó một cái, cầm lấy bóp da đi ra cửa.
Lê Thượng Thần nhẹ huýt gió, đi ra khỏi tòa nhà.
Thời tiết rất tốt, bầu trời xanh thẳm, không khí trong lành, thế giới hôm
nay đặc biệt sáng ngời đáng yêu, giống như tâm tình vui vẻ của anh.
Anh đi vào cửa hàng ăn sáng, hôm nay anh tươi cười rạng rỡ, vô cùng anh
tuấn, bà chủ ngây ngốc nhìn anh, sinh viên làm việc theo giờ là một cô
gái, con người gần như dính vào người hai, ánh mắt ánh hướng tới họ, hai người cùng lúc đỏ mặt.
Anh không quan tâm con gái bên cạnh đã
thần hồn điên đảo, thấy trên thực đơn có món bánh trứng Ngọc Mễ, anh
cười, gọi ba suất bánh trứng Ngọc Mễ với ruốc bông, cồn thêm hai ly hồng trà lớn, anh nhớ cô thích uống hồng trà nhất, càng ngọt càng tốt.
Anh ra khỏi cửa hàng, nhìn lên tòa nhà trước mặt, anh đếm tầng, nhìn được
tầng lầu anh đang ở, ở góc đó, trong nhà có người phụ nữ anh yêu và con
trai của họ, màn che thủy tinh phản xạ ánh nắng, long lanh trong mắt
anh, khiến lòng anh rực rỡ. Cô tắm xong chưa? Hay là còn lười biếng ngâm mình ở trong bồn tắm? Anh dùng lực hất tay với cửa sổ sáng chói ở tầng
mười hai, cô có thấy anh hay không?
Hành động của anh, khiến mọi người đi qua phải ngoái nhìn lại, đại khái cảm thấy anh rất kì quái chứ gì? Anh đang chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc, mặc kệ ánh mắt của
người khác.
Anh đi về phía cửa hàng tiện lợi, bên ngoài cửa hàng
đậu một với cửa kính màu đen, cánh cửa chợt mở ra, bốn cánh tay cường
tráng đưa ra, kéo anh vào trong xe.
Cửa xe nhanh chóng lại, lái xe rời đi.
Ánh mặt trời lấp lánh, chiếu lên con đường đen nhánh, bồn phía tĩnh lặng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Từ Lỵ Hoan thư thái ngâm mình trong nước ấm, không muốn động, khóe miệng
giương lên nụ cười thỏa mãn. Mặc dù vừa rồi hất nước anh, thật ra thì
dùng sự kích tình này mở màn cho một ngày mới, cảm giác cũng không tồi.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy người đàn ông của cô đi vào cửa hàng ăn sáng, mấy phút sau liền mang theo đồ ăn sáng ra ngoài, anh dừng ở góc
đường, nhìn về phía nhà mình, anh chợt vẫy tay về phía cô.
Cô
cười, tên ngốc này, đang làm gì vậy? Nhưng bộ dang nghiêm túc vẫy tay
của anh rất đáng yêu, cô quên cách màn che thủy tinh không thể nhìn đến, cũng theo đó dùng sức vẫy tay, còn có một nụ hôn gió.
Tắm đủ
rồi, cô nhanh chóng đứng lên! Cô ra khỏi bồn tắm, lau khô thân thể, thay bộ quần áo ngày hôm qua, sau đó sấy khô mái tóc dài, sửa soạn lại bản
thân mình xong, người đàn ông của cô vẫn chưa trở lại.
Cô đi tới
phòng khách, con trai đã ăn xong sandwich, cô mở ti vi, ngồi trên ghế sô pha xem tin tức, lại qua mười lăm phút, cô bắt đầu cảm thấy đói, anh
còn không trở lại.
Cô gọi điện thoại di động cho anh, tiếng chuông trong phòng vang lên, anh không mang điện thoại di động ra ngoài.
Cô nói con trai đợi trong nhà, đi xuống tầng dưới, cô tìm được quản lí tòa nhà hỏi thăm. “Anh có thấy Lê tiên sinh không?”
“Nửa giờ trước anh ấy đi ra ngoài, còn chưa trở về.”
Kì quái, anh đến tột cùng là đi đâu vậy?
Cô đi ra khỏi tòa nhà, nhìn trái nhìn phải, cách đó không xa có một chiếc xe hơi màu xanh dương, tài xế nữ vẫy tay về phía cô.
“Tiểu thư? Cô là vợ trước của Lê tiên sinh sao? Anh ấy muốn tôi chờ cô ở đây!”
Từ Lỵ Hoan nghe vậy, bước nhanh tới. “Anh ấy ở đâu?”
“Bạn tôi vừa rồi xảy ra tai nạn, Lê tiên sinh đưa anh ấy đi bệnh viện, anh
ấy muốn tôi chờ cô ở đây, anh ấy nói sau khi cô xuống, chở cô đến bệnh
viện.”
“Tại sao anh ấy không trực tiếp lên đó nói với tôi?”
“Bạn tôi bị thương rất nặng, Lê tiên sinh vội vàng đưa anh ấy đi chữa trị, nhanh lên xe, tôi dẫn cô đi tìm anh ấy.”
Cô chợt sinh nghi. “Tại sao bạn cô lại bị thương, cô không đi cùng tới
bệnh viện?” Vừa mới dứt lới, chỗ ngồi phía sau xông ra hai người đàn
ông, một phát bắt được cô, nhét cô vào trong xe.
Cô gái lên xe, khởi động, lái xe rời đi.
Mười phút sau, chiếc xe với cửa kình màu đen đưa Lê Thượng Thần tới bên ngoài một tòa nhà trung cổ.
Anh bị mang vào một phòng khách trang trí đơn sơ, trong đó có năm, sáu
người đàn ông, thân không có chùy sắt, chỉ là gương mặt dự tợn, xem ra
không phải người lương thiện.
Nhìn tình hình này, bắt anh là ai, trong lòng anh đã có đáp án. Anh hỏi: “Tịch Na ở đâu?”
Không ai trả lời, anh cũng không mở miệng nữa, âm thầm may mắn. Từ Lỵ Hoan không ra ngoài cùng anh.
Hai mươi phút sau, một người đàn ông trung niên vào nhà. Người này lưng hùm vai gấu, làn da ngăm đen, mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn và quần dài,
lộ ra trong áo sơ mi là cánh tay xăm hình phi long mãnh hổ, dây chuyền
vàng trên cổ trông giống như chiếc dây pha ra ông đeo trên cổ, diện mạo
ông hung ác, đây là loại người điển hình mà cha mẹ thường lấy ra dọa trẻ con ‘ông ta sẽ ăn thịt con’.
“Cậu chính là Lê Thượng Thần?’ Người đàn ông trung niên quan sát anh, vừa mở miệng như tiếng chuông lớn.
Lê Thượng Thần quá quen với giọng nói thô lỗ này, cái này nói qua điện thoại cũng không cần phải lớn tiếng. “Là tôi.”
“Chính là cậu, khiến con gái của Lâm Bắc mê mẩn, choáng váng, làm lớn bụng của nó, còn không phụ trách.” Cha Tịch quan sát người đàn ông lịch sự trước mặt, rất không hài lòng. “Cậu chính là tiểu quỷ mạt trắng đó?”
“Tôi chưa bao giờ chạm qua Tịch Na, coi như cô ấy mang thai, đứa bé cũng không phải của tôi.” Anh chậm rãi giải thích.
“Dừng! Ý cậu là con gái tôi nói láo?”
“Nếu ông không tin, có thể tìm cô ấy để hỏi.”
“Tốt.” Cha Tịch lấy di động ra ấn số điện thoại. “”A lô? Tịch Na, con có thể đi vào.”
Một lát sau, Tịch Na đi tới, thấy Lê Thượng Thần, cô trơn trợn mắt. “Lê đại ca? Sao anh lại đến đây?”
“Không phải em nói ba em bắt anh sao?”
“Không có! Hôm qua em mới về nhà, buổi sáng ba em nói muốn ra ngoài ăn sáng,
em liền cùng ông ấy ra ngoài...” Tịch Na kéo cha mình. “Ba, sao ba lại
bắt anh ấy?”
“Không phải con mang thai con của người đàn ông này sao? Lâm Bắc muốn cậu ta phụ trách.”
“Con không mang thai! Đó là on đùa giỡn!” Sau đó cha cũng không hỏi về Lê
Thượng Thần nữa, cô còn tưởng ông ấy đã quên vụ này rồi. “”Ba, con và
anh ấy là không thể, thật ra thì... anh ấy không thể làm chuyện đó...”
“Cậu ta không được?” Cha Tịch cười lạnh. “Hai ngày nay ba phái ng]ời theo
dõi cậu ta, cậu ta qua đêm với vợ trước và con trai, ba rời giường sớm
liền cho người đi bắt cậu ta. Lâm Bắc cũng là đàn ông, nhìn mặt mày cậu
ta hớn hở, cũng biết tối qua cậu ta làm cái chuyện tốt gì, cậu ta tuyệt
đối ĐƯỢC.”
Là thế sao? Tịch Na nghi ngờ nhìn về phía Lê Thượng Thần. “Lê đại ca, anh lừa em?”
Anh không trả lời, cha Tịch nói: “Con gái ngoan, con rất thích người đàn ông này sao?”
“Dĩ nhiên...” Tịch Na châm lại hi vọng. Cha cô tự mình ra mặt, nói không
chừng có thể thuyết phục Lê đại ca đồng ý, nhưng sắc mặt của Lê đại ca
thật đáng sợ.
Lê Thượng Thần lạnh nhạt mở miệng. “Tịch Na, tôi
một lần nữa giải thích với cô, tôi không có loại tình cảm đó với cô, tôi yêu vợ trước, chúng tôi rất nhanh sẽ tái hôn, đời này người phụ nữ duy
nhất tôi yêu chỉ có mình cô ấy, tôi không thích cũng không muốn đụng vào người phụ nữ khác.” Anh nhìn về phía cha Tịch. “Tôi sẽ không lấy con
gái ông.”
“Cậu dám không cưới? Cậu không sợ không thể ra khỏi đây sao?” Cha Tịch gầm lên, không khí cộng hưởng vang lên ong ong, một đám
thủ hạ mặc dù không phải là mục tiêu của ông, cũng đều câm như hến.
Nhưng Lê Thượng Thần kiên quyết lắc đầu, mặt không sợ hãi.
Không nhìn ra người đàn ông giống như thư sinh này lại rất có khí phách. Cảm
tình của cha Tịch đối với anh cũng tăng lên. “Được rồi, tôi lùi một
bước, cho con gái tôi thành vợ bé của cậu. Đàn ông có mấy người phụ nữ
phục vụ là chuyện thường tình, Na Na cũng là con do bà hai của tôi sinh
ra, chỉ cần cậu yêu thương nó, nó làm vợ bé cũng không sao.”