Thú Nam Và Tiểu Bạch

Chương 66: Chương 66: Ngoại truyện về Tần Diệu (2)




Trong suốt ba ngày tiếp theo, người nọ không có hành động gì, ngược lại ngày ngày cùng nữ siêu sao xuất hiện trên báo chí, giống như đang dùng loại phương thức này nói cho cô biết: tôi rất khỏe, tôi đã quên ngày đó chúng ta làm gì rồi.

Tần Diệu ngoại trừ nói “Tôi khinh” thật sự không còn ngữ ngôn nào mang tính xây dựng hơn được nữa.

Đã qua ngày thứ năm, ngọn lửa nhỏ trong lòng Tần Diệu cũng bị dập tắt mất rồi, bởi vì báo chí đã đưa tin Lưu Hằng muốn đính hôn với nữ siêu sao.

Rút kinh nghiệm xương máu, cô cảm thấy mình không thể vì mất đi lần đầu tiên lại không giải thích được mà đánh mất công việc, cho nên ở trong nhà tỉ mỉ ăn mặc thật đẹp, cố ý mặc một cái váy ôm bó sát mông màu đen, tay cầm túi xách, nhìn xem mình đã đủ nữ tính mới đi tới công ty.

Có thể vì trang phục của cô có vấn đề, nên bộ phận quản lý nhân sự đối với chuyện cô không báo cáo đã biến mất mấy ngày cũng không nói gì, chỉ hỏi han sơ lược.

Ba ngày tiếp theo, Tần Diệu vẫn như cũ không gặp phải cái người khiến mình hận nghiến răng nghiến lợi, càng làm cho cô thấy kỳ quái là tình huống thường xuyên phải đi họp cũng biến mất... Tần Diệu khốn khổ bức bách suy nghĩ, Lưu Hằng không vì tránh né mình đến nỗi không dám tới công ty chứ?

Giờ tan việc, cô quanh co lòng vòng hỏi quản lý bụng bự của bộ phận tài vụ mới biết, thì ra là Lưu Hằng đã đi Pháp để đính hôn! Cùng với nữ siêu sao! Có lầm hay không đấy!

Buổi tối về đến nhà, Tần Diệu “hồn bay phách lạc” vừa nhìn chằm chằm tin tức giải trí trên ti vi vừa cười, đến cuối cùng ngay cả bản thân cũng không biết rốt cuộc là mình cười một cách ngây dại hay là cười một cách vui vẻ.

Trên ti vi đang phát ra hình ảnh cảnh tượng Lưu Hằng cự tuyệt đám cưới trước mặt mọi người, Tần Diệu yên lặng nghĩ. Đẹp trai! Quá đẹp trai! Nhưng, rốt cuộc anh ta có tình ý gì với mình chứ...

Cốc cốc cốc.

Tần Diệu tức giận ra mở cửa, ngay sau đó nhìn thấy Lưu Hằng có vẻ phong trần mệt mỏi đứng ở mép cửa, cô vừa sửng sốt lại sững sờ, sau đó nói: “Không phải anh đi kết hôn rồi sao?”

Lưu Hằng nghiêng người tựa vào cửa, không vui nói: “Xem ra em rất quan tâm tới anh.” Còn không đợi Tần Diệu nói gì, anh lại nói: “Nếu quan tâm anh như vậy, mà sao ngay cả điện thoại cũng không gọi cho anh hả?” Gia đình ép phải cưới, anh vẫn nhịn đến phút cuối cùng mới cự tuyệt, không phải là muốn để cho cô nhóc Tần Diệu này nhìn rõ mối quan hệ giữa hai người ư, làm sao có thể nghĩ được rằng cô ở nhà xem ti vi, tựa như người hoàn toàn không có chuyện gì!

“Em…” Sau khi loại chuyện đó xảy ra không phải anh nên chủ động tìm cô ư ?! “Anh cũng không gọi cho em mà.”

“Hả?” âm điệu của Lưu Hằng thay đổi liên tục, nheo mắt lại giống như người thợ săn bắt con mồi: “Em đang đợi điện thoại của anh à?”

“Đương nhiên là không phải!” Tần Diệu nhanh chóng phủ nhận, sắc mặt đỏ lên giống như tôm nhúng trong chảo dầu: “Em, em… Em rất bận rộn!” Trong lòng thầm mắng mình thật không có tiền đồ, sao cứ thấy Lưu Hằng là ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói ra được ! Tội lỗi, tội lỗi!

Lưu Hằng thở dài một hơi, kéo cô đến gần: “Mấy ngày nay nhớ anh không?”

Tần Diệu nhìn anh có vẻ bất đắc dĩ, mệt mỏi, liền mềm lòng, nhưng ngoài miệng bất luận như thế nào cũng không nói ra được lời ngon tiếng ngọt: “Người của công ty cũng rất nhớ tổng giám đốc, nghĩ tới sau khi anh kết hôn, mọi người không thể có ý háo sắc, anh không biết các nữ đồng chí trong công ty đau lòng thế nào đâu… ưm…” Muốn hôn cô làm gì, sao không nói sớm a! Hơn nữa… cô có cho phép anh hôn cô sao ! Mà quan trọng nhất là, anh thật sự không muốn cưới nữ siêu sao nữa à?

SHIT! Có nửa xu quan hệ với cô sao!

Cứ như vậy, đồng chí Tần Diệu không giải thích được vì sao ngay cả lần thứ hai của mình cũng bị cướp mất.

Hơn nữa cô còn làm ra một chuyện ngu xuẩn, thừa dịp trời tối lại một lần nữa chạy trốn… Cô thật sự là không có mặt mũi nào đối diện với phụ lão Giang Đông.

(phụ lão Giang Đông: Năm 202 tr. CN, Tây Sở Bá vương Hạng Vũ sau khi thua trận ở Cai Hạ, dẫn hơn 8000 quân sĩ đất Giang Đông phá vòng vây chạy về phía nam, chạy trốn đến khi gặp sông Ô Giang ở Hòa Huyện, chỉ còn vẻn vẹn hơn 20 người. Hạng Vũ cảm thấy mình không còn mặt mũi nào các vị phụ lão ở Giang Đông, nên đã tự vẫn ở Ô Giang)

Ở nhà của Viên Lai Lai, bất luận Viên Lai Lai có uy hiếp, dụ dỗ, bức ép như thế nào, Tần Diệu vẫn không khai ra Lưu Hằng. Cô nghĩ rằng, Lưu Hằng đích xác rất ưu tú, hơn nữa còn vô cùng đẹp trai, lại có nhiều tiền, so chiều cao có chiều cao, so với trai đẹp càng đẹp trai hơn, nhưng cũng vì anh là người như vậy, ngộ nhỡ trong tương lai hai người thật sự không thể ở bên nhau, điều này sẽ khiến cho biết bao người coi đó là chuyện cười của cô đây!

Ngày hôm sau là Chủ nhật, hai người đang đi dạo phố, Viên Lai Lai nhận được một cuộc điện thoại, lúc ban đầu Tần Diệu cũng không chăm chú nghe, chợt Viên Lai Lai xoay đầu, tay che ống nghe, hỏi cô: “Tư Ninh mời chúng ta đi tham gia buổi dạ tiệc trên du thuyền, còn chuẩn bi cả quần áo nữa, đi không?”

Trái tim của Tần Diệu đập bình bịch đủ 120 nhịp, mới bình tĩnh đáp: “Có ăn uống sao?” Tư Ninh! Không phải ngôi sao lớn này chính là tình địch của Viên Lai Lai sao? Nếu đi theo ngôi sao lớn tham gia bữa tiệc, không chừng có thể gặp được Hứa Giai Huệ nha! Tình địch tiếp đãi tình địch, hai mắt rưng rưng mà!

Cô bỗng nhiên phát hiện ra mình và Viên Lai Lai có điểm giống nhau rồi, đó chính là, họ đều có một tình địch rất lớn! Nữ! Siêu! Sao!

“Nói nhảm nha, dạ tiệc sao có thể không có ăn uống được.” Viên Lai Lai khinh bỉ nhìn cô một cái.

Tần Diệu vỗ vỗ vào đầu Viên Lai Lai: “Vậy tại sao không đi chứ, cậu bị ngu hả!”

...

Cúp điện thoại, Viên Lai Lai khổ não nói: “Cậu nói xem cô ta không có việc thì tìm tớ làm gì?”

Tần Diệu hờ hững trả lời: “Xem cậu ngốc đến mức nào chứ sao nữa.”

“Cút!”

Không bao lâu đã có người tới đón hai người bọn họ đi làm tóc, chọn y phục, giằng co cả một buổi chiều mới mang hai người tới du thuyền. Ánh mắt sắc bén của Tần Diệu tìm kiếm trong đám người, rất nhanh đã thấy một bóng dáng cao gầy diễm lệ kia, Hứa Giai Huệ! Wow, kẻ địch của cô đó… Cúi đầu nhìn lại bản thân mình, hoàn toàn không thể so sánh mà.

Vì che giấu tâm tình của mình, cô cố ý khoa trương nói: “Oa oa oa! Thật to! Thật xa hoa lộng lẫy! Có siêu sao! Có trai đẹp!”

Viên Lai Lai đã bị hấp dẫn thành công: “Trai đẹp? Ở đâu?”

“Ở kia, ở kia, Trần Kiến Minh! Diễn trong《 Dòng sông giá lạnh 》!” Tần Diệu chảy nước miếng chỉ chỉ về một chỗ cách đó không xa: “Dáng người thật chuẩn, đi, chúng ta tới chụp với anh ta một tấm.” Còn chưa nói xong liền kéo Viên Lai Lai đi về phía anh chàng đẹp trai, trong lúc đó vẫn không quên cố ý đụng một cái vào người Hứa Giai Huệ. Liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Hứa Giai Huệ, khóe miệng của cô co quắp. mình làm cái gì vậy! Bị Lưu Hằng ám rồi sao? Vậy mà làm ra loại việc này !

Mặt khác, cô luôn luôn không thấy an tâm, liên tục ấn nút xóa ít nhất 10 cuộc gọi tới của Lưu Hằng, ngay cả việc Tư Ninh lấy đồ uống cho mình cũng không chú ý tới ánh mắt của cô ta, trực tiếp uống vào trong bụng.

Cho nên nói cuộc sống không có khốn khổ nhất, chỉ có khốn khổ hơn mà thôi.

Tư Ninh muốn hại Viên Lai Lai nhưng không thành, ngược lại cô bị hại! Phụ nữ cũng không có ác độc nhất, chỉ có ác độc hơn, thủ đoạn bỏ thuốc này thật hạ lưu, một siêu sao thế mà cũng dám lấy ra dùng.

Cùng Viên Lai Lai trốn vào phòng vệ sinh, cô chỉ cảm thấy nóng, nóng quá, vô cùng nóng...

Viên Lai Lai một mực tìm đề tài nhằm phân tán sự chú ý của cô, nhưng cô nghĩ ngoại trừ cởi quần áo ra, bây giờ không có cái ý tưởng nào khác tốt hơn.

Trong óc cô thoáng hiện qua bộ mặt của Lưu Hằng, anh sẽ tới cứu cô hay không?

Ngoài cửa truyền đến âm thanh đạp cửa, còn có tiếng uy hiếp của Tư Ninh, Tần Diệu đứng lên rửa mặt, từ một cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài, đang ở trên biển, nhảy xuống là chết, ở chỗ này cũng chết, tóm lại vận mạng của cô chính là chạy không khỏi một chữ chết! Biết như thế này, còn không bằng sớm nắm chặt anh chàng đẹp trai nhà giàu, chiếm một ngày là được một ngày!

Đang lúc Tần Diệu thấy tuyệt vọng, thân thuyền bắt đầu lắc lư, cảm giác giống như là... Động đất.

Ngoài cửa truyền đến tiếng la hét chói tai của mọi người cùng tiếng còi báo động, trong lúc mơ hồ còn kèm theo mấy câu: “Nước tràn vào khoang thuyền rồi.” “Chạy nhanh lên!.” Viên Lai Lai lôi kéo Tần Diệu xông ra ngoài, bất kể cô thử cách nào kết quả là cửa đều không mở, hai người bắt đầu thở dồn dập. Tần Diệu cảm thấy ngón tay Viên Lai Lai đang run rẩy, thật ra thì chính cô cũng đang run rẩy, trong lòng mơ hồ có cảm giác tuyệt vọng, đến cuối cùng, dứt khoát mắng một câu: “Chúng ta không phải là Jack và Rose, Thượng Đế cũng mù rồi, thế mà chơi trò RMS Titanic với chúng ta!”

(RMS Titanic - Royal Mail Ship Titanic là tên gọi chính thức của tàu Titanic)

Năm phút trôi qua, cửa vẫn khép chặt như cũ.

Muốn sống quả là dục vọng mãnh liệt nhất, hai người lấy tay đập cửa: “Có người không! Có người không, cứu chúng tôi với!”

Điều hai người không hề nghĩ tới chính là giọng nói của Lưu Hằng vang lên ở ngoài cửa.

Tần Diệu cảm thấy không khỏi xót xót trong mũi, sau đó cánh cửa bị một lực rất lớn đập vào liền mở ra, khuôn mặt lo lắng của Lưu Hằng xuất hiện ở trước mặt Tần Diệu, Tần Diệu gần như không hề nghĩ ngợi vội nhào tới, tình cảnh này rất quen thuộc. Sau đó Tần Diệu mới biết, lần đầu tiên bị trúng thuốc cô cũng nhào lên như vậy, chỉ là khi đó nội tâm cự tuyệt, thân thể nóng như lửa, giờ phút này nội tâm và thân thể đều là lửa nóng .

Cô muốn anh, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Lưu Hằng ôm cô lên trên một con thuyền khác, không để ý tới ánh mắt tò mò của mọi người, ôm Tần Diệu đi vào trong khoang thuyền. Cái đầu Tần Diệu từ trong ngực Lưu Hằng ngó ra, sau đó đối diện với ánh mắt của Hứa Giai Huệ ở cách đó không xa, tặng cho cô ta một nụ cười kỳ lạ, rồi lại rúc vào trong ngực Lưu Hằng.

Viên Lai Lai theo thật sát ở phía sau, cho đến khi tới trước cửa một căn phòng, Lưu Hằng đột nhiên ngừng lại nhìn cô ấy: “Cô làm gì thế?”

Viên Lai Lai ưỡn ngực nhìn anh: “Anh định làm gì?”

Người đàn ông đẹp trai cười gian một tiếng: “Cô ấy ngấm thuốc rồi, cô nói tôi có thể làm gì?” Người nhỏ bé trong ngực ngọ nguậy bất an, hình như cũng không thể nhẫn nại được nữa, anh cảm thấy đau lòng.

Khóe mắt Viên Lai Lai co rút, mặc dù anh rất tuấn tú, nhưng việc này liên quan tới sự trong trắng của Tần Diệu nha: “Không được! Phải đi lên bờ đưa tới bệnh viện.”

Lưu Hằng hiển nhiên không làm theo: “Cô là ai, cô nói không được thì không được sao?”

“Tôi dĩ nhiên không phải là người nào hết, tôi là bạn cùng phòng quen biết thân thiết rất nhiều năm với cô ấy, anh là ai? Anh quen biết với cô ấy bao lâu rồi? Anh có biết cô ấy không ăn thịt heo hay không? Anh có biết ba cô ấy họ Tần mẹ cô ấy cũng họ Tần không? Anh mau buông cô ấy ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!” Giống như sợ không đủ khí thế, cô lui về phía sau một bước còn kéo kéo Hình Diễn.

Hình Diễn bất đắc dĩ, nhắc nhở Viên Lai Lai: “Bọn họ là bạn trai bạn gái của nhau.”

“Cái rắm!” Nói xong Viên Lai Lai bừng tỉnh hiểu ra: “Anh chính là cái người 419 với cô ấy?”

Mặt của Lưu Hằng tối sầm lại, yên lặng gật đầu.

Viên Lai Lai bối rối: “Nói như vậy, ngủ một lần cũng là ngủ, ngủ hai lần cũng là ngủ, tìm người đàn ông khác còn phải tốn tiền, vậy không bằng... . .”

Phanh! Cửa đóng.

...Mất lịch sự như vậy sao?!

Sau một hồi lửa nóng triền miên hết lần này đến lần khác, Tần Diệu mệt mỏi không còn tí hơi sức nào, khẽ nhắm mắt lại, trên mặt hiện ra vẻ thoả mãn.

“Lần này còn trốn sao?” Lưu Hằng đỡ cô vào trong ngực, cắn một cái thật mạnh trên vai cô, khi anh phát hiện cô gái nhỏ này trốn chạy lần thứ hai, tâm trạng của anh gần như có thể dùng ngập chìm trong giận dữ để hình dung, cô luôn có khả năng có thể phá vỡ sự tự chủ của anh một cách dễ dàng.

Tần Diệu bị đau “Ừ” một tiếng: “Chờ em có hơi sức lại chạy trốn tiếp.”

Mặt của Lưu Hằng đen thui: “Ý của em là anh không thể để cho em có quá nhiều thể lực?” Như vậy thì, lại làm một lần nữa thôi.

...

Sau chuyện này, Tần Diệu trải qua cuộc sống bị nuôi nhốt, đầu tiên là bị cưỡng bách chuyển vào ở trong nhà Lưu Hằng, sau đó là mỗi sáng sớm đều phải đi làm cùng anh, sau khi tan việc nhất định phải đợi anh mới có thể ra về, điều này cũng không cần tính, nhưng mọi người có từng thấy “Kim Ốc Tàng Kiều” như vậy chưa? Việc vệ sinh bắt cô phải quét dọn, cơm bắt cô nấu, ra bên ngoài phải đi cùng anh tham gia các bữa tiệc, buổi tối về đến nhà còn phải cùng anh ta “này nọ í é í é” các kiểu...

(Kim ốc tàng kiều: Nhà vàng chứa người đẹp được bắt nguồn từ việc Hán Vũ đế Lưu Triệt năm lên ba tuổi đã được phong là Giao Đông vương. Một lần, ông được mẹ nuôi, tức công chúa trưởng Quán Đào Lưu Phiếu, ôm vào lòng rồi hỏi: “Con có muốn lấy vợ không?.” “Có”, Hán Vũ đế đáp lại. Công chúa chỉ vào đám đông hơn trăm người đứng cạnh gợi ý tiếp: “Muốn người nào?.” Vũ đế nguầy nguậy lắc đầu, tỏ ý không ưng. Lưu Phiếu vội chỉ tay về phía con gái mình, tức Trần A Kiều, rồi hỏi: “Ta gả A Kiều làm vợ cho con được chăng?.” Hán Vũ đế Lưu Triệt nhoẻn cười đáp: “Được ạ! Nếu lấy được A Kiều làm vợ, con sẽ cho đúc nhà vàng để cho nàng ở.”)

Cuộc sống như thế mặc dù rất phong phú, vậy mà Tần Miểu luôn có một loại cảm giác không chân thực, cho dù Lưu Hằng có mấy lần nhắc tới vấn đề kết hôn, nhưng cô luôn có thể vô tình phát hiện ra anh vẫn gặp gỡ Hứa Giai Huệ. Lưu Hằng không giải thích, cô cũng không hỏi.

Mâu thuẫn được gỡ bỏ khi ở công ty xuất hiện một nhân viên mới tên là La Tấn rất đẹp trai.

Tần Diệu vốn có chút háo sắc, lúc đi họp cứ chăm chú nhìn La Tấn, hận không thể nuốt anh ta vào trong bụng, nhìn tới mức khiến mặt La Tấn đỏ ửng.

Dĩ nhiên, cô còn thuận tiện bỏ qua ánh mắt liên tục cảnh cáo của Lưu Hằng.

Cuối cùng, cô được mời vào phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Lưu Hằng trong lòng bất an ôm Tần Diệu ở trên đùi, hỏi cô: “Sáng nay đưa cho em bữa ăn sáng em đã ăn chưa?”

Tần Diệu nghĩ đến anh chàng La Tấn đẹp trai, cười đáp: “Ăn rồi.”

“Ăn cái gì?” Lưu Hằng nâng cằm của cô lên, cưỡng ép cô nhìn vào mình.

Tần Diệu đâu còn nhớ rõ cái chuyện vặt vãnh này, vừa sáng sớm nhìn thấy La Tấn trong thang máy ngay sau đó vội nhiệt tình đem bữa ăn sáng trong tay nhét vào trong tay anh chàng đẹp trai, ai có thể nghĩ tới Lưu Hằng sẽ hỏi cô cái vấn đề này chứ!

Đang suy tư, ba phút sau cô mới trả lời: “Ăn ngon.”

Kết quả là cô ngây người ở phòng nghỉ trong văn phòng làm việc của Tổng giám đốc, ước chừng khoảng hai giờ, mãi cho đến khi Lưu Hằng trừng phạt xong mới thả cho cô rời đi, thuận tiện mang theo người một thân dâu tây... . .(ý là trên người cô nàng đầy những dấu đo đỏ do kiss đấy)

Ngày hôm sau khi La Tấn đến phòng làm việc của cô tìm Viên Lai Lai, Tần Diệu vỗ ngực liên tục, vậy mà anh ta lại dám hẹn Viên Lai Lai một phụ nữ đã kết hôn!! Kéo mạnh Viên Lai Lai về phía sau mình: “Cô ấy đã kết hôn rồi, anh và cô ấy không được đâu, tôi sẽ đi ăn cơm với anh.”

La Tấn nhíu mày: “Theo tôi được biết, hình như cô cũng là hoa đã có chủ nhỉ ?”

...! Không phải là lần đầu tiên anh ta gặp cô ư? Sao ngay cả việc này cũng biết vậy hả ?

La Tấn khẽ ho một tiếng, giải thích: “Ngay từ đầu đã thấy cô và Tổng giám đốc Lưu có quan hệ rất thân thiết.” Hơn nữa ánh mắt mà Lưu Hằng nhìn cô rõ ràng là ánh mắt mà người đàn ông nhìn người phụ nữ của mình. Nhưng anh có chút khó hiểu, nhìn thoáng qua cũng biết Lưu Hằng là người công và tư rõ ràng, sao có thể để Tần Diệu làm quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng chứ? Trong các cuộc họp, anh đã nhìn ra Tần Diệu là một người không có tài năng gì.

Tần Diệu lúng túng: “Cái này sao, nói không chừng có thể là anh ta ra quy tắc ngầm với tôi, chẳng qua tôi lập trường kiên định, tuyệt đối không khuất phục trước sức ép của cường quyền, như vậy anh có tự nguyện hẹn hò với tôi không?”

La Tấn không đáp mà hỏi ngược lại: “Hai người ở cùng nhau bao lâu rồi?”

“Cái này cũng lâu rồi, ít nhất…” Còn chưa nói hết cô vội che kín mặt, Lừa đảo! Dám dò hỏi cô!

La Tấn cười ha ha, nhìn Viên Lai Lai: “Tan việc tôi tới đón cô nhé.” Nói xong rồi đi ra ngoài.

Tần Diệu yên lặng lôi lôi kéo kéo tay của Viên Lai Lai: “Cậu cũng kết hôn rồi mà còn có cơ hội, tớ mới chỉ có bạn trai, chắc còn nhiều cơ hội, tớ cần phải cố gắng, cố lên!” Nói xong liền dơ nắm đấm lên, khoa tay múa chân hai cái.

Từ cửa truyền đến một giọng nam: “Vậy sao? Theo anh thấy, cơ hội của em là không lớn.”

Tần Diệu xoay người, yếu ớt nhìn Lưu Hằng: “Tại sao?”

Lưu Hằng giơ giơ tờ giấy chứng nhận trong tay: “Buổi sáng chúng ta đi đăng ký kết hôn, buổi chiều em theo anh đi công tác.”

“...Chăm sóc khách hàng mà đi công tác với sếp Tổng là cái quy tắc gì vậy? Hơn nữa sau khi kết hôn không phải là nên đi hưởng tuần trăng mật sao? Tại sao phải đi công tác?” A...! Cuộc hẹn của cô! Anh chàng đẹp trai của cô!

Lưu Hằng nhếch miệng: “Muốn đi hưởng trăng mật cũng được, về sau không cho phép lén lút gặp cái tên kia nữa.”

Tần Miểu ngã xuống ghế, cũng biết không có chuyện tốt như thế mà, một lúc sau, cô mới nói: “Vậy em cũng không cần trăng mật đâu.”

Lưu Hằng giận tái mặt: “Không được, phải đi trăng mật!”Dứt lời, im lặng kéo cô đi ra ngoài.

Mặc dù Tần Diệu đủ kiểu không tình nguyện, nhưng mà ở tuần trăng mật này, trong lúc vô tình cô lôi ra một tấm hình từ ví tiền của Lưu Hằng, là tấm ảnh của cô lúc mới vừa vào đại học!

Vì vậy cô bắt đầu nghiêm khắc tra khảo Lưu Hằng.

“Tấm hình này từ đâu ra?”

“Trước kia em kẹp nó ở trong sách.”

“Không thể nào, sách của em đều để trên gác xép trong nhà của em, từ trước đến nay anh chưa từng đi lên đó!”

“Là ở trong quyển sách khi em vào đại học.” Lưu Hằng nhắc nhở.

Tần Diệu ngây người, ngây ngô hỏi: “Ý của anh là đã biết em từ khi còn ở đại học sao?”

“Khi em làm nhân viên trong thư viện, anh có nhờ em giúp anh tìm mấy quyển sách, kết quả em đưa cho anh một quyển đam mỹ.” Lúc ban đầu, Lưu Hằng nghĩ chẳng qua có thể cô nhầm, sau đó lục tục tìm cô mượn mấy quyển nữa, kết quả lần nào cô cũng đưa đam mỹ cho anh, giờ anh mới hiểu được là cô cố ý, sau này anh bị gia đình buộc phải đi du học nước ngoài, vì vậy đứt liên lạc với cô .

Vài năm sau gặp lại ở công ty, vậy mà cô đã sớm quên mất anh. Anh từ từ nhắc nhở nhưng không có chút tác dụng nào cả, cho đến khi anh bắt đầu tấn công mạnh mẽ, rốt cuộc cũng ôm được đầu óc thiếu nơ-ron của Tần Diệu vào trong ngực, mới hiểu được, thì ra cô không phải cố tình không biết, mà là thật sự không hiểu.

Tần Diệu nhớ lại toàn bộ cuộc sống đại học của mình mới chậm rãi nói: “Vậy sao... Khi đó em nhìn thấy trai đẹp tới mượn sách, đều cho tất cả mượn đam mỹ hết… Bọn họ lại không đến tìm em!”

Kết luận là, cô lần nữa bị áp đảo!

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.