Thú Nam Và Tiểu Bạch

Chương 65: Chương 65: Ngoại truyện về Tần Diệu: BOSS rất đáng sợ




Trải qua mười ngày liên tục khi hết giờ làm việc đều “tình cờ gặp gỡ’ đại BOSS Lưu Hằng, đồng thời cũng là mười ngày bị anh ta mời đi ăn cơm tối, rốt cuộc Tần Diệu không nén được tức giận.

Đối mặt với dáng vẻ của Lưu Hằng, Tần Diệu đến ăn cũng không dám ăn, dè dặt đặt câu hỏi: “Boss, anh có bạn gái chưa?” Sau khi hỏi xong, cô muốn tự tát vào cái miệng của mình, ngày nào tạp chí Tiểu Hoa cũng đăng tin đấy thôi, sao cô lại chọn cái đề tài này để hỏi nhỉ!.

Quả nhiên, ánh mắt Lưu Hằng nhìn của cô mới vừa rồi đã có sự khác lạ, còn mang theo ý cười. Là nụ cười châm chọc, là nụ cười châm chọc đấy… Grừ… Tần Diệu chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét thật to.

“Tôi… Tôi nói là… Tôi có thể giới thiệu bạn gái cho anh.” Tần Diệu lắp bắp nói một câu như vậy dưới cái nhìn soi mói của Lưu Hằng, sau đó chỉ muốn dứt khoát cắn lưỡi tự sát cho xong, cô lại mất mặt như vậy sao!

Thái độ của Lưu Hằng vẫn tốt, mặc dù sắc mặt khó coi hơn so với vừa rồi, nhưng cũng không gây sự với cô: “Không cần.”

Tần Diệu lại ngồi lúng túng một lát, muốn hâm nóng bầu không khí, vì vậy nhắc tới chuyện lý thú của mấy ngày trước: “Ít ngày trước, một người bạn là mẹ học sinh của em gái tôi giới thiệu cho tôi một người đàn ông, chúng tôi đã ăn vài bữa cơm với nhau, oa, anh biết không, anh ta rất hâm mộ bạn gái của anh, chính là cái cô ngôi sao điện ảnh ngày ngày được đăng lên báo cùng với anh đó, chính là cô Hứa Giai Huệ, cứ lảm nhảm mãi ở bên tai của tôi, mẹ nó chứ, anh nói tôi…” dứt lời, giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, cô vốn muốn kể chuyện cười cho BOSS nghe, nhưng sao mặt của anh càng ngày càng thối tệ hại thế nhỉ ?

Lưu Hằng trợn mắt nhìn cô nửa ngày trời, sau đó mới chậm rãi nói: “Xem mắt ?” Anh dính chặt ánh mắt trên người cô: “Gần đây cô vẫn còn đi xem mắt phải không?”

Đây đâu phải là điểm quan trọng?... Nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, chỉ có thể chậm rãi gật đầu. Rốt cuộc cô có điểm nào đã đắc tội với anh, sao anh đột nhiên trở nên quá đáng sợ như vậy? Trái tim nhỏ bé của Tần Diệu run rẩy.

Sắc mặt của Lưu Hằng càng ngày càng nặng nề, không nói gì thêm.

Tần Diệu vội vàng tung ra một đề tài khác: “Nghe nói giám đốc là đàn anh khóa trên của tôi, có một nhân vật lớn bảo bọc chúng tôi như anh, dân đen chúng tôi thật có phúc. Anh biết không, mặc dù anh chỉ ở trường học trong một năm, nhưng đến nay nơi đó vẫn còn lưu truyền truyền thuyết về anh, ví dụ như anh ban đầu làm thế nào theo đuổi hoa khôi của trường sau đó “đá” cô ta, sau đó lại tiếp tục theo đuổi, rồi lại vứt bỏ rồi tiếp tục theo đuổi . . . Híc . . .” Tần Diệu dứt khoát rụt hẳn người vào ghế, cô lại nói lung tung rồi, đây không phải là cô đang nói BOSS đại nhân quá tùy tiện đối với phụ nữ sao, mặc dù hiện tại anh ta vẫn rất tùy ý như cũ, nhưng đó đâu phải là chỗ để cho những thứ dân đen như cô có thể nói.

Mãi cho đến khi ăn xong Lưu Hằng mới chậm rãi nói ra một câu: “Tôi không theo đuổi cô ta.”

Tần Diệu gật đầu như bằm tỏi: “Đúng, đúng, đúng, là cô ấy theo đuổi anh, sau đó bỏ rơi anh, rồi tiếp tục đuổi theo anh, rồi lại “đá” anh.”

...

Trời ơi, hãy để cô bay lên đó đi! Tần Diệu âm thầm cầu nguyện, coi như không cho cô thăng thiên, cũng hãy cho cô một cái lỗ để cô chui xuống đi mà. Len lén nhìn vẻ mặt của Lưu Hằng, quả nhiên là đã đen hơn nhiều so với vừa rồi.

Trời cao cho cô con mắt màu đen không phải là để cho cô trong đêm đen nhìn cái mặt than đen của BOSS chứ hả!

Mãi cho tới thời điểm Lưu Hằng đưa Tần Diệu về đến nhà, hai người cũng không nói câu nào. Lúc ở dưới nhà của Tần Diệu, Lưu Hằng không giống như ngày thường trực tiếp lái xe rời đi, mà lại ra khỏi xe rồi hạ xuống một nụ hôn trên gương mặt Tần Diệu, dịu dàng nói một tiếng “Ngủ ngon” sau đó mới lái xe rời đi.

Tần Diệu đứng hóa đá tại chỗ mười phút rồi mới hoảng hoảng hốt lên lầu. Nằm mơ, nhất định là nằm mơ rồi!

Đến ngày hôm sau, Tần Diệu đã hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra tối hôm qua, chỉ cho đó là một giấc mộng. Buổi sáng, suốt dọc đường ngồi trong tàu điện ngầm đến công ty, đều tự trách tại sao bản thân mình lại có ý háo sắc với đại BOSS, đó là thần tượng trong suy nghĩ của đông đảo nữ đồng trong công ty nha. Cô yên lặng vẽ mấy cái Thập Tự Giá. Lúc sau phát hiện rằng mình sắp tới trễ, cô vội vã điên cuồng lao ra khỏi đám người, chạy thẳng một lèo tới công ty.

Thật vừa đúng lúc, trước kia cô chỉ gặp đại BOSS vào giờ tan việc, hiện tại ngay cả buổi sáng cũng có thể chạm mặt !

Quá! Kinh! Khủng!

Kinh hãi nhất còn không phải là điều này, mà là Lưu Hằng không chỉ bỏ quên thang máy dành riêng cho mình lại đi vào thang máy dành cho nhân viên cùng với cô, ở ngay trước đông đảo đồng nghiệp trong thang máy mà hỏi cô một câu: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Ảo giác! Nhất định là ảo giác!

Tần Diệu ngửa đầu nhìn trời, từ từ đi ra ngoài giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chắc là như vậy, cô đã tới trễ rồi.

Mất nửa ngày suy nghĩ, rốt cuộc cô đã hiểu rõ một chuyện: trên thế giới không có chuyện kinh hãi nhất, chỉ có càng thêm kinh hãi hơn mà thôi.

Bởi vì gần đến buổi trưa cô bị Tổng giám đốc gọi vào phòng làm việc, đơn giản là nói quyết định thăng chức cho cô, chỉ một cái bước chân vào cửa rồi ra khỏi cửa, cô đã từ một con tôm tép nhỏ biến thân thành trưởng phòng chăm sóc khách hàng.

Về việc bổ nhiệm này Tần Diệu suy nghĩ hồi lâu cũng không sao hiểu nổi, bổ nhiệm thì cứ bổ nhiệm đi, tại sao lại còn cấp hai Phó trợ lý cho cô? Xem thường năng lực của cô à?!

Buổi chiều trong lúc đi họp, cô rốt cuộc cũng hiểu rõ tác dụng của hai người Phó trợ lý này.

Đối với lính nhảy dù* Tần Diệu này, đại đa số những cán bộ cao cấp đều không có ý kiến, nhưng cũng có cá biệt vài người không thuận mắt, trước mặt mọi người bắt đầu làm cho cô khó xử.

*ám chỉ Tần Diệu là người mới

“Sáng nay, tôi mới vừa dẹp yên được mấy tay nhà báo tới công ty nói là một nhà máy thực phẩm của chúng ta ở Phủ Điền có hiện tượng thiếu an toàn vệ sinh, quản lí Tần nói nên xử lý như thế nào mới là tốt nhất?”

Tần Diệu lập tức bối rối, loại chuyện như vậy không phải nên có Ban quan hệ xã hội khẩn cấp tới xử lý sao? Có quan hệ gì với cô chứ? Cô theo bản năng nhìn tới chỗ Lưu Hằng ngồi ở ghế chủ trì, vừa hay đối diện với ánh mắt của Lưu Hằng, nhưng mà ánh mắt của anh nhìn cô rất xa lạ, hoàn toàn là ánh mắt của cấp trên nhìn cấp dưới, cũng không có ý định giải vây giúp cô.

Tần Diệu nóng nảy, việc này phải như thế nào mới tốt được chứ!

Đang lúc cô khẩn trương giống như kiến bò trên chảo nóng, người ngồi ở bên phải cô chợt mở miệng: “Nên phân ra các tình huống sau, trước hết cần quan sát bên truyền thông có tiết lộ ra ngoài hay không, nếu lộ thông tin ra ngoài, trước hết cần điều tra xem có phải hảng của chúng ta không, hay là do một nhà máy xấu dùng danh nghĩa của chúng ta để đi lừa gạt. Nếu như đó là hảng của chúng ta, hãy biến nó thành không phải là hàng của chúng ta. Hơn nữa còn phải khởi tố bên truyền thông, tranh cãi càng nóng càng tốt. Nếu không phải là sản phẩm của chúng ta thì càng dễ tiến hành rồi.”

Người bên trái của cô cũng nói: “Nếu không tiết lộ thông tin ra ngoài, trước tiên vẫn cần phải điều tra có đúng là hàng của chúng ta hay không, nhiệm vụ thiết yếu là ngăn chặn lại miệng lưỡi truyền thông, điểm này chúng ta nên tin tưởng năng lực của bộ phận PR.”

Tần Diệu từ từ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đúng, đúng, đúng, chính là như vậy.” Sau đó ánh mắt của mọi người đều nhìn vào cô, cô lúng túng cười một tiếng, vỗ tay, nhìn hai người thuộc hạ: “Nói rất hay! Nói rất hay! Ha ha, ha ha…” Mẹ cô sinh ra cô cũng không phải muốn cô mất mặt đâu oa oa oa! !

Mọi người trầm mặc hồi lâu, khi Lưu Hằng dẫn dắt chuyển sang đề tài khác, Tần Diệu co quắp ngồi chết cứng ở trên ghế, ánh mắt yên lặng nhìn về phía bên trái, lại nhìn sang bên phải, đây là cánh tay trái tay phải của cô đó nha!

Buổi chiều, sắp đến giờ tan tầm, Tần Diệu trái lo phải nghĩ cứ cảm thấy có điều không đúng lắm, rất kích động, trực tiếp xông lên lầu cao nhất, vào phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Đóng cửa lại cô mới phát hiện ra mình quá vọng động rồi, bước nhẹ đi vào bên trong, thận trọng nhìn Lưu Hằng, thấy ánh mắt mỉm cười của anh, ngay cả một câu mà cô cũng không nói nên lời.

Lưu Hằng không vì hành động vô lễ của cô mà tỏ thái độ không vui, chỉ chỉ vào ghế salon: “Ngồi đi.”

Tần Diệu tay trái nắm tay phải rồi tay phải lại nắm tay trái, từng bước từng bước di chuyển đến bên cạnh ghế sofa, dáng vẻ giống như một cô vợ nhỏ bé, cơ thể căng thẳng ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích.

Lưu Hằng gập lại đống giấy tờ, ngồi đối diện với cô rồi nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì sao?”

Như có một quả bom nổ tung: “Oành” một tiếng trong đầu Tần Diệu, cô không nghe lầm đấy chứ? Dịu dàng? Mới vừa rồi là giọng điệu dịu dàng của anh ta?! Cơ thể phản ứng nhanh hơn so với đầu óc, một giây kế tiếp cô đã đứng lên vọt ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.

Cái này cũng chưa tính, trở lại vị trí cô vội vã thu thập đồ đạc của mình, đến thời điểm hết giờ làm việc vội vã đi đục lỗ thẻ rồi vọt ra khỏi công ty, giống như sau lưng có ma sói đuổi theo vậy.

Đúng, là có sói háo sắc. Giờ phút này ý nghĩ duy nhất trong đầu cô là: đó là ám hiệu ngầm, tuyệt đối là Lưu Hằng ra ám hiệu ngầm với cô!

Buổi tối về đến nhà, Tần Diệu cứ mười phút một lần đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống đường, chỉ sợ Lưu Hằng bỗng nhiên xuất hiện ở dưới lầu nhà cô, sự thật chứng minh, cô nàng suy nghĩ quá nhiều rồi.

Bởi vì ngày hôm sau, đọc được tin tức trên báo, thấy đại BOSS và nữ minh tinh cùng ra vào khách sạn, cô cảm thấy vừa hưng phấn lại vừa mất mác, hưng phấn thì có thể lý giải, rốt cuộc đã thoát khỏi đồ háo sắc rồi, nhưng mà thấy mất mác là vì sao chứ ?

Cô đặt tờ báo ở trên mặt bàn, ước chừng cả một ngày cứ thỉnh thoảng lại đưa mắt trộm ngắm nam tuấn tú nữ xinh đẹp trong tờ báo, thật là đẹp đôi.

Giờ tan việc, cô không còn bộ dạng chạy trốn thật nhanh giống như của ngày hôm qua nữa, mà lại đợi đến khi tất cả đồng nghiệp đều về hết mới chậm chạp ra ngoài, đi thẳng đến cửa công ty cũng không gặp được Lưu Hằng.

Chẳng lẽ, trước kia thật sự chỉ là “tình cờ gặp” được? Nhưng liên tục hơn mười ngày “tình cờ gặp gỡ”, có phải là quá trùng hợp hay không?

Coi như những thứ kia đều là tình cờ gặp được, đêm hôm đó anh hôn cô thì coi là cái gì đây? Người ngoại quốc thường hay hôn trên mặt, anh cũng từng du học ở nước ngoài, nên đó chỉ là phép xã giao thôi nhỉ...

Tần Diệu thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, hóa ra là mình hiểu lầm, đại BOSS giống như vị thần trong suy nghĩ mọi người, cô thật có lỗi khi coi anh thành kẻ háo sắc.

Sau nửa tháng, Tần Diệu cũng không còn “tình cờ gặp gỡ” với Lưu Hằng hàng ngày nữa, chỉ là gần đây các cuộc họp hình như có nhiều hơn một chút, mỗi ngày đều họp ít nhất hai lần trở lên, hơn nữa còn do Lưu Hằng tự chủ trì. Tần Diệu âm thầm nói trong lòng: thì ra làm nhân viên cấp trung gian cũng không dễ dàng, chỉ họp hành thôi cũng có thể chết người...

Trước khi tan việc Tần Diệu nhận được một cuộc điện thoại, là của người đàn ông cô xem mắt vào một tháng trước, hẹn cùng nhau ăn cơm, vừa đúng dịp ngày hôm qua Tần Diệu bị mẹ mãnh liệt điên cuồng gào thét một trận muốn cô nhanh chóng lập gia đình, mặc dù đã không còn nhớ được dáng vẻ của người đàn ông kia, nhưng cô vẫn đồng ý.

Đến chỗ hẹn, Tần Diệu nhìn hồi lâu ở trong đám đông mới tìm được cái người đàn ông có diện mạo không nổi bật đó, bởi vì anh ta có một đặc điểm rất rõ ràng, trong điện thoại anh ta nói muốn mua hoa tặng cho Tần Diệu...

Cái giây phút nhìn thấy anh ta, Tần Miểu chỉ có một cảm giác: người đàn ông này mới được nhà tù thả ra ngoài, đầu thì húi cua, tay trái cầm một bó hoa hồng, tay phải cầm một khẩu súng rất có khả năng thủ tiêu cô bất cứ lúc nào.

Khi người đàn ông đưa hoa cho cô, trái tim nhỏ của Tần Diệu rung lên từng nhịp.

Người đàn ông này rõ ràng muốn sĩ diện, chọn một nhà hàng hạng sang để mời Tần Diệu. Tần Diệu cảm thấy cứ ôm bó hoa rất không thoải mái, nhưng anh chàng này không có xe nên không có chỗ để hoa, vì vậy cô đành ôm bó hoa, lúng túng đi vào nhà hàng tựa như một kẻ ngu ngốc trong ánh mắt đầy thâm ý khác thường của mọi người.

Thời điểm chọn món ăn anh ta cũng không cần hỏi ý kiến của Tần Diệu, tự mình lật giở thực đơn gọi mấy món ăn gia đình thường ngày, nghe tên mấy món kia Tần Miểu khẳng định đó là những món không đắt tiền, đầu tiên là bởi nguyên liệu đều làm từ rau dưa, thứ hai là vì cô nhìn thấy ánh mắt coi thường của người phục vụ...

Người phục vụ vừa rời đi, người đàn ông liền hằm hằm nhìn Tần Diệu: “Diệu Diệu, em cảm thấy chúng ta kết hôn lúc nào thì thích hợp?”

Tần Diệu cà lăm rồi: “Kết... Cưới ư ?” Bọn họ đã tiến đến giai đoạn bàn luận về kết hôn từ lúc nào vậy?

“Đúng vậy, anh đã hỏi qua ý kiến chú và cô rồi, bọn họ nói tùy thời đều có thể.”

Tần Diệu đổ mồ hôi, ba mẹ cô đã quá gấp rút muốn gả cô ra ngoài rồi! Cô ngượng ngùng nói: “Em cảm thấy, chúng ta cứ từ từ tìm hiểu thì tốt hơn, ha ha...” Cô đâu có ngốc, tại sao phải cười gấp như vậy.

“Ừ, vậy chúng ta cứ dựa theo cách thức thông thường của mọi người, trước dắt tay, sau đó là hôn, rồi tiến tới lên giường, em cảm thấy chúng ta dùng tốc độ nào thì thích hợp nhỉ ?” Người đàn ông tỏ vẻ nghiêm nghị, không có tí chút cảm giác lời nói của mình vừa rồi có nhiều sấm sét tới mức nào.

Giờ phút này tim Tần Diệu như muốn ngừng đập. Lên… Giường?! Chưa kịp đợi cô nghĩ ra cách đối phó với anh ta, Lưu Hằng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người, ánh mắt lấp lánh nhìn Tần Diệu: “Diệu Diệu, ăn cơm cùng với bạn bè thế mà không gọi anh là sao hả ?” Dứt lời liền tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tần Diệu, lại còn nắm tay Tần Diệu.

Tần Diệu cảm thấy càng thêm ngu ngốc rồi, tình huống gì thế này? Cô thử rút bản tay, kết quả người kia nắm càng chặt hơn, cô nhìn tới gò má người nào đó, người kia hoàn toàn không cảm giác chút nào.

Người đàn ông đối diện cũng không ngồi yên: “Các người… Quan hệ của hai người là thế nào?”

“Tôi là bạn trai của cô ấy.” Lưu Hằng tự nhiên trả lời.

Sắc mặt của anh chàng kia lần lượt đổi màu: tím tím, xanh xanh, hồng hồng, sau đó dữ tợn nhìn Tần Diệu: “Cái người phụ nữ này ! Một chân đạp hai thuyền à!” Sau đó đứng lên thở phì phò xông ra ngoài.

Toàn bộ người trong nhà hàng đều nghiêng đầu đến xem vở kịch náo nhiệt này. Tần Diệu dù có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa. Đây là tình huống gì vậy! Cô thật sự không có chỗ trút giận, quay sang nhìn Lưu Hằng, hung ác nói: “Dù anh có là ông chủ của tôi cũng không thể ngăn cản tôi đi tìm tình yêu!”

Mặt của Lưu Hằng đen thui: “Em xác định là em đang cùng anh ta yêu nhau?”

“Dĩ nhiên!” Tần Diệu nói mười phần ngay thẳng, dường như sợ anh không tin còn lôi ra bó hoa: “Nhìn thấy chứ? Là anh ta đưa đấy!”

Lưu Hằng giật giật khóe miệng, lạnh lùng nói: “Thấy rồi, ăn cơm đi.”

...

“Tôi… Tôi… nên đuổi theo...”

“Hả?” ánh mắt đào hoa của Lưu Hằng nhíu lại, mắt lộ ra nguy hiểm.

“Phải rồi… Ăn cơm, ăn cơm đi.” Tần Diệu lập tức hết giận, cô vừa mới thăng chức, tiền lương có rất, rất nhiều nha, không thể đắc tội ông chủ được!

Bữa cơm ngột ngạt này Tần Diệu ăn gần như muốn nội thương, không giải thích được vì sao đã mất một người bạn trai, mà còn bị Lưu Hằng vứt bỏ ở trên đường. Không phải anh rất có phong độ sao? Không phải anh rất ga- lăng sao? Tại sao có thể ném cô xuống ở trên đường trong khi đưa cô về nhà chứ ?

Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu được rốt cuộc mình có chỗ nào đắc tội với anh, chẳng lẽ bởi vì khi ngồi trên xe của anh, liền gọi điện thoại cho người đàn ông xem mắt đó để xin lỗi, rồi liên tục thề thốt rằng Lưu Hằng chỉ là ông chủ chứ không phải bạn trai của cô?

Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Diệu quyết định không nghĩ nữa. Tâm tư đàn ông như kim dưới đáy biển ! Đặc biệt là người như Lưu Hằng vậy, sâu không lường được!

Bắt đầu từ ngày hôm sau, Tần Diệu trải qua thời kỳ mỗi ngày nhận được ba bó hoa hồng, mỗi lần nhận được cô đều gọi điện thoại cho anh chàng đi xem mắt, không ngừng bày tỏ sự cám ơn của mình, lần nào anh chàng đi xem mắt cũng lạnh lạnh nhạt nhạt nói anh ta không gửi tặng. Chỉ ba ngày sau đó cô không gọi điện thoại cho anh chàng đi xem mắt được nữa, nhờ vào rất nhiều mối quan hệ cô mới biết rằng, thì ra anh ta đã thăng chức, được điều đi ra ngoài rồi...

Điều kinh hãi chính là, người đàn ông đi coi mắt đã đi rồi, nhưng hoa hồng vẫn được đưa đến.

“Tần Diệu, cô xem nói chuyện này nên xử lý như thế nào?” Một giọng nói dễ nghe cắt đứt suy nghĩ của Tần Diệu.

Tần Diệu lúc này mới phát hiện ra, mình đang đi họp, không, phải là lại đang đi họp chứ, cô hắng giọng một cái, nhìn trợ lý của mình: “Để Phó trợ lý Thôi giải đáp đi.”

Lưu Hằng gật đầu, lãnh đạm nói: “Nghiêm túc nghe đi.”

Toàn bộ lông tơ trên lưng và tóc gáy của Tần Diệu dựng thẳng đứng, làm sao anh ta biết mình không tập trung nghe nhỉ ?!

Giờ tan việc, Tần Diệu thuận miệng cùng đoàn người đi tham gia liên hoan, việc này là truyền thống đã lâu trong nội bộ công ty, hàng tháng mỗi bộ phận ít nhất phải liên hoan hai lần, chi phí thì công ty sẽ gánh chịu một phần lớn, mà cô làm quản lý, càng không thể thoái thác.

Ai biết được khi đi tới cửa công ty, vậy mà đúng lúc thế, lại “tình cờ gặp gỡ” Lưu Hằng rồi! Tần Diệu lại tiếp tục hoài nghi Lưu Hằng là cố ý, tuyệt đối là anh ta cố ý.

Nghe đi, anh ta đang nói gì kìa.

“Đi liên hoan hả?” Lưu Hằng đứng ở trong nhóm người trước mặt nhìn Tần Diệu nói.

Trong lòng Tần Diệu có trăm điều không vui. Ông chủ, anh không nên đi nha! Ngàn vạn lần không được đi nha! Nhưng, vẫn không thể không trả lời câu hỏi của Lưu Hằng: “Đúng vậy, vừa đúng ngày mai là Chủ nhật chứ sao.”

Lưu Hằng gật đầu, ánh mắt cười cười nhìn Tần Diệu đang không vui: “Vừa đúng tôi cũng chưa ăn cơm, đi cùng nhau thôi.”

Đám nhân viên hoan hô, có thể cùng ông chủ lớn ngồi chung một chỗ ăn cơm, việc này sẽ khiến giao tình thêm sâu đậm mà, bọn họ (đặc biệt là họ) còn suýt kích động mà muốn ôm ông chủ rồi hôn một cái.

Tần Diệu giả vờ tỏ ra khó xử: “Việc này không tốt lắm đâu, đại BOSS ăn cơm cùng chúng ta, chúng ta không thể...” lời nói còn chưa thốt ra ngoài liền bị mọi người cắt đứt.

“Ôi chao, quản lý, đại BOSS ăn cơm cùng chúng ta là coi trọng bộ phận của chúng ta.”

“Đúng vậy, chúng ta rất hoan nghênh đại BOSS.”

Tần Diệu vừa nhìn thấy tình hình không ổn, ngay lập tức đổi sang vẻ mặt “chân chó” nịnh bợ: “Mới vừa rồi là tôi cố ý chỉ đùa một chút với tổng giám đóc thôi, tổng giám đốc cũng tự mình lên tiếng, tại sao tôi có thể cự tuyệt chứ, phải đi, nhất định phải đi.” Nói xong liền hung hăng vỗ hai cái ở trên cánh tay của Lưu Hằng, rất có khí thế đàn chị. Sau đó thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khóe miệng điên cuồng co rút không khống chế nổi, rồi nhìn đến vẻ mặt tươi cười của Lưu Hằng, nội tâm của Tần Diệu rơi xuống tận đất.

Địa điểm ăn cơm được chọn là một nhà hàng hải sản, vốn là trong chương trình hoạt động, nhưng nếu như đại BOSS đã tới, mọi người không thể thiếu màn mời rượu.

Ở đây chỉ có Lưu Hằng và Tần Diệu là lớn nhất, chắc hẳn vị trí của hai người phải ở cạnh nhau rồi, nhưng Tần Miểu không hiểu vì sao chỉ cần có người mời rượu Lưu Hằng, anh ta sẽ nói một câu: “Tôi còn phải lái xe, Tần Diệu uống thay tôi đi.”

Sau khi uống liền 3 chén, Tần Diệu không nhịn được, nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Hằng, đề nghị: “Tổng giám đốc, chúng ta đi karaoke có được không?” Cô vốn là người uống rượu sẽ bốc lên mặt, còn uống liền 3 chén, bây giờ đã có chút không trụ nổi, đành phải đề nghị đổi sang địa bàn khác, không dám cự tuyệt uống rượu thay BOSS, không thể để bị coi thường nha !

Lưu Hằng nhìn mặt cô đỏ bừng bừng, ánh mắt lấp lánh, sau đó gật đầu: “Được.”

Nhưng, Tần Diệu ngàn tính vạn tính, quên mất ở KTV cũng có rượu, con mẹ nó chứ! Trước kia đi chơi cũng chỉ là ca hát uống nước khoáng thôi ! Vì vậy Tần Diệu một lần nữa trải qua đau khổ bị ép phải uống rượu thay...

Buổi tối, Tần Diệu đã say bất tỉnh nhân sự, nhớ mang máng còn có một người đàn ông ở trong lô ghế khác tới rót rượu cho Lưu Hằng, sau đó cô mơ mơ màng màng uống vào, cuối cùng khi mọi người chuẩn bị tản ra, nghe Lưu Hằng nói một câu: “Tôi đưa Tần Diệu về nhà.” Lúc ấy cô hô hào cầu khẩn ở trong lòng. Không cần đâu! Không nên đưa cô vào ổ sói, đừng đưa cô vào động quỷ chứ! Cô không muốn đi cùng cái kẻ sói đội lốt cừu này đâu! Nhưng mà, tại sao thân thể nóng như vậy, nóng như vậy chứ...

Ngày hôm sau, khi Tần Diệu tỉnh lại, nhìn đống quần áo phân tán đầy trên đất và loang lổ vết đỏ trên người mình, đầu tiên là cô hoài nghi mình bị mụn nhọt nổi chấm đỏ, sợ tới mức nhảy phắt xuống giường rồi chạy vào phòng vệ sinh, nhìn chung quanh không giống như dấu vết bị bệnh, cô chợt hiểu, tối hôm qua lời cầu nguyện của mình không có hiệu quả!

Thượng Đế, không nên hùa theo lừa dối người ta như vậy chứ!

Ôm một loại tâm lý khác thường, cô đi qua đi lại vài vòng ở trong phòng khách sạn, không tìm được người đàn ông kia… Cũng tìm được trong thùng rác mấy cái BCS đã dùng qua, xin chú ý, là đã sử dụng rồi, hơn nữa không phải chỉ có một cái, thật tốt! Nguyên! Hộp!

Trời ơi, Lưu Hằng rốt cuộc là có bao nhiêu thú tính đây!

Nên cô tìm khắp nơi một lượt, thậm chí cả dưới giường, tìm khắp nơi, trừ cái BCS ở trên chứng minh rõ ràng Lưu Hằng đã ở đây, cũng không tìm được cái gì khác, cuối cùng, ánh mắt của Tần Diệu rơi vào tờ giấy trên bàn.

“Anh sẽ quay về ngay thôi, chờ anh.”

Chuông báo động trong đầu Tần Diệu lại gõ vang một cái, Trở lại? Chờ anh ta ư?

Kết quả cuối cùng đương nhiên là Tần Diệu rất không có dũng khí, chạy mất. Lần đầu tiên, không sao giải thích nổi cứ như vậy dâng lên, cô phải về nhà hối lỗi, tự kiểm điểm thôi.

Dường như ý thức được người nào đó sẽ lên trời xuống đất để tóm được cô, Tần Diệu ngay cả nhà cũng không dám quay về, trực tiếp đi thẳng tới nhà của người bạn tốt Viên Lai Lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.