Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 183: Chương 183: Bách Việt chi hung




Rời khỏi hang động sắc trời đã dần vào hoàng hôn, theo cao dài trên sơn nham nhìn xa xuống dưới.

Như mây mộng thôn quê Tần Trịnh nội thành, trên bầu trời là một đầu long ảnh hắc khí màu đen lượn lờ trên đó.

Thủy Vân Du vũ mị cười khẻ, đem trắng nõn ngón tay đặt ở môi anh đào trên, hướng về phía phía sau hang động vẩy ra, rơi xuống đất lại sau hóa thành một cái thủy long, trong nháy mắt không ngừng lớn lên sau đó bao phủ toàn bộ sơn động.

Thủy thuộc tính có mặt xung quanh đều bị nàng khống chế hội tụ vào bên trong đầu thủy long, “ ầm ầm” thanh âm, đầu thủy long như hồng hoang mảnh thủ tràn vào nhấn chìm hết thảy sơn động, càn quét đi hết thảy mọi thứ.

“Ta cảm giác được hắn triệu hoán, khác khiến hắn chờ quá lâu” Thủy Vân Du nhìn về bầu trời bên trên có vô số khói đen lượn lờ.

“ Đi thôi” Tượng Vương cất lời, ánh mắt nhìn thoáng qua một phương một bóng ảnh khuất dần.

Trong lòng cũng không bình lặng được, khi chứng kiến Dược Thiên Sầu lại chính là cửu công tử đả chết, bây giờ là trang chủ của Thanh Y Lâu vang danh thất quốc. Làm sao hắn bình tĩnh được.

Cả hai mất hai tiếng thời gian, đi đến Tân Trịnh ngoại thành một cánh rừng rậm, mặc dù là ban ngày nhưng cả một vùng không gian đều tối đen.

Hắc khí lượn lờ xung quanh một thân ảnh nam tử tuấn lãng yêu dị, mái tóc màu lam dài bên má lại những lớp vảy rắn, hai tay quấn lấy những sợi xích sắc, miệng xà một dạng dử tợn kim loại phủ lên bả vai.

Đôi mắt huyết hồng giống như xà một dạng đồng tử, cả người tỏa ra khí tức cao ngạo lẫn băng lảnh, chính là Xích Mi Long Xà Thiên Trạch.

Lấy Thiên Trạch làm chủ, bốn thân ảnh an vị đứng sau là thuộc hạ đắc lực nhất của y.

Mặt hơi dài cõng phía sau một chuôi đao màu vàng sắc bén là Kim Đao Khách.

Lảo già năm sáu chục tuổi hoa râm mái tóc là Bách Độc Vương.

Tên lùn nhỏ chỉ tầm một mét hai tay mang theo hai thanh chủy thủ thân pháp hết sức cao minh, Xảo Ma.

Hai người còn lại một to lớn cường trán Tượng Vương cùng mỹ nữ Thủy Vân Du.

“ Thanh Y Lâu, Thiên An, Dược Thiên Sầu” Thiên Trạch hai bàn tay đan xen lẩm bẩm ánh mắt bất ngờ lên khi nghe thủ hạ báo cáo tình huống Đại Việt.

Nhất là từ Thủy Vân Du nói cho hắn biết Thiên Hùng đứa em mà hắn tưởng chừng đả chết, giờ đây đả lắc mình biến hóa trở nên cường đại vang danh khắp trung nguyên.

“ Không ngờ đứa phế vật đó lại trưởng thành như vậy rồi, nhưng mà lòng dạ đàn bà của nó vẫn không thay đổi, nó đả quên Bách Việt là Sở Hàn tàn hại sao? Còn Thiên An nhiều năm như vậy nó làm cho ta thất vọng” Thiên Trạch đứng lên thanh âm tức giận.

Qua lời nói của đám thủ hạ hắn cũng biết nhiều năm nay Bách Việt hưng thịnh thế nào, đả trở nên giàu mạnh hơn so với hắn trị vì.

Đây là hắn đả lường trước, dù sau tài trí của Thiên An hắn biết lấy. Nhưng làm hắn tức giận chính là Đại Việt lớn mạnh như vậy sở hữu trong tay vũ lực cường thịnh, chỉ có bo bo giữ mình trong thổ địa.

Nếu là hắn hắn đả sớm khuếch trương thổ địa, đòi lại lảnh thổ đả mất trước đây của Việt quốc. Cho Sở Hàn nếm mùi rồi, còn Thiên Anvang danh thất quốc 1098 tòa Thanh Y Lâu giàu có.

Lại đem tiền bạc tán đi cứu giúp đám người dân không phải con dân nước mình. Còn giúp đở cho hai nước đả từng diệt đi Đại Việt mỗi ngày tiêu dao khoái hoạt.

“ Hừ” Thiên Trạch lạnh rên một tiếng, thân ảnh đứng dậy cất bước rời đi, hắn đả thoát ra được khỏi lao ngục, sẻ không cam nguyện trở thành con cờ cho đám người khống chế.

Tần Trịnh hầu phủ.

Một tên người mặc chiến giáp bạch y quỳ một chân đại điện trung ương.

Đại điện đài trên bậc, huyết sắc dơi hình dáng in đậm bức tường, trên tay nhẹ lắc làm bằng hoàng kim chung rượu, bên trong đỏ như máu rượu nhẹ lắc lư.

Phía dưới đại điện một tên Huyết Y Vệ nói: "Hầu gia, mật thám truyền tin về phát hiện ra tung tích của Khu Thi Ma đang đến Tần Trịnh, mấy ngày đại tướng quân vẫn truy tìm tung tích của Ngột Tựu"

Cầm lên đựng đầy máu sắc rượu ngon chén rượu, nhẹ nhàng lung lay, Huyết Y Hầu trầm ngâm lên tới: “Biết Hỏa Vũ bảo tàng người không nhiều, Lý Khai liền là trong đó một cái, trò chơi này cứ để bọn họ thay ta đi tìm vậy.”

Hỏa Vũ bảo tàng, chẳng những là phú khả địch quốc gia tài, mà lại còn quan hệ đến Thương Long thất túc, ai có thể chưởng khống Thương Long Thất Túc, là có thể nắm giữ uy chấn thiên hạ lực lượng.

Bạch Diệc Phi xuất thân thế gia hầu tước sở dĩ đầu phục Cơ Vô Dạ, chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Hắn so với Cơ Vô Dạ chổ nào kém, 10 vạn quân lực một phần ba binh mã nước Hàn do hắn chưởng quản.

Năm xưa chính hắn là người phụ trách truy sát Trịnh quốc công tử, cho nên cũng biết được phần nào món bí bảo này.

Đứng ở Tuyết Y Bảo trong đại điện, ánh mắt bắn về phía ngoài điện, nhìn xuống toàn bộ đại điện, Huyết Y Hầu nắm chặt lại huyết sắc trường kiếm, khóe miệng dâng lên một tia nguy hiểm đường cong.

“ Thiên Trạch, Dược Thiên Sầu, Phượng Vô Song, Lưu Sa” Bạch Diệc Phi nhẹ xoay chung rượu rồi uống.

Tần Trịnh xuất hiện mấy cổ thế lực mới này cũng làm cho Dạ Mộ chú ý lấy, đáng nói chính là Phượng Vô Song tên này rất có thể là Việt vương Thiên An người.

Từ nhiều năm trước hắn cùng Thiên An giao thủ, biết được đối phương ngoài tài trí thực lực còn có một tay. Đối với việc món bảo tàng bị mất, ban đầu hắn cũng nghi ngờ đối phương giở trò.

Nhưng cẩn thận cho người dò la mới biết được là do đối phương bất cẩn, là do cha vợ hắn sai sót không kịp đem bảo vật dời đi.

Mới để cho Lưu Ý đắc thủ, lúc đó lại sợ ném chuột vở bình, Hàn Sở còn chưa giúp hắn diệt trừ hết thế lực hắn muốn nên không ra tay.

Chờ chuyện xong xuôi, thì món bảo vật cũng thất tán đi. Mấy năm nay đối phương thủ đoạn che mắt không ít, hắn làm sao không biết chứ.

“ Thú vị” Đem chung rượu uống lấy, bên tai lại nghe một tràng bước chân khác, là một tên thuộc hạ của mình.

“ Bẩm Hầu gia, đại tướng quân cho người mời Hầu gia đến phủ đệ”

Lời hắn còn chưa dứt thân ảnh của Bạch Diệc Phi đả tiêu thất, không một tiếng động rời khỏi gian đại điện này, như quỷ mị tiêu thất.

Nhiều năm trôi qua thực lực của Bạch Diệc Phi so với trước kia cũng đề thăng lên một cảnh giới khác, thả ra Thiên Trạch không một chút sợ hãi đối phương đào tẩu.

Ngoài bị hắn hạ cổ thì chính thực lực bản thân cũng cho hắn tự tin, nhiều năm trước hắn có thể cầm xuống Thiên Trạch thì bây giờ cũng đồng dạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.